Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 57: Rời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tưởng thị nhìn dáng vẻ lạnh như băng Vạn Tiểu Hà liền biết, nếu như không đạt đúng yêu cầu thì nàng sẽ không thiện bãi cam hưu. Một khi đã như vậy, nhiều lời vô ích. Mụ xách theo hộp thức ăn bước khỏi nhà tù, tiểu Tưởng thị nãy giờ vẫn đứng ở cửa thấy vậy bèn lập tức tiến lên đón. Tuy rằng không biết Vạn Tiểu Hà đã nói gì, nhưng nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của mẹ chồng là biết chuyện không thành rồi.

Tiểu Tưởng thị lập tức cảm thấy đen đủi. Nhà chồng nàng lại không phải không thể cưới hỏi đàng hoàng, tiểu thúc khen ngược, cứ nhất quyết phải trêu chọc đến người đã có hôn ước như Vạn Tiểu Hà, còn chơi trò tư bôn. Giờ thì hay rồi, thọc trúng cái bị, còn bắt trượng phu nàng phải ra tiền xuất lực để giải quyết hậu quả. Vạn Tiểu Hà này nhìn thành thật, nhưng nữ tử hiền lành thì sao có thể tư bôn cùng người khác. Một kẻ hai kẻ không có đầu óc, quá phiền. Nhưng dù oán trách nhiều đến đâu, tiểu Tưởng thị cũng không dám để lộ ra ngoài mặt, bằng không mẹ chồng và trượng phu đều sẽ trách móc lên đầu nàng.

Tưởng thị không biết tâm tư của con dâu cả, liếc mắt nhìn tiểu Tưởng thị một cái, trong lòng thầm nghĩ: Còn may là không đưa con dâu cả vào cùng, bằng không để nó nghe được lời của Vạn Tiểu Hà thì có mà ở Thẩm gia nháo đến long trời lở đất. Đến lúc đó, ngay cả nhà mẹ đẻ nó cũng tới cắm một tay thì toi. Nghĩ đến đứa con dâu phiền phức Vạn Tiểu Hà, Tưởng thị lập tức hận đến ngứa răng.

Thẩm gia ở trấn trên nhiều năm, tuy rằng Thẩm lão cha đi sớm, nhưng thời trẻ cũng coi như gia cảnh giàu có, sở hữu một cửa hàng. Sau chưởng quầy của cửa hàng kia bắt nạt Tưởng thị cô nhi quả phụ không biết buôn bán bèn lừa gạt mụ. Cuối cùng Tưởng thị tàn nhẫn một phen bán phăng cửa hàng lấy tiền, thêm cả vốn riêng tích góp trước kia thì tổng cộng được 400 lượng bạc.

Mấy năm vừa rồi trong nhà đã chi tiêu một ít, vẫn còn hơn 300 lượng. Số tiền này đều là vốn riêng của Tưởng thị, là tiền dưỡng lão của mụ, ngay cả hai con trai cũng không quá rõ ràng trong tay mụ có bao nhiêu tiền.

Tưởng thị thương yêu Thẩm Bách Cường không biết bao nhiêu cho kể xiết, bằng không cũng sẽ không bởi vì Vạn Tiểu Hà là một cô nương ở nông thôn lại không có nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ thành như vậy. Bây giờ bỏ ra tám mươi lượng bạc mua bình an cho tiểu nhi tử, Tưởng thị cho dù có xót đến đâu cũng phải móc ra. Chẳng qua không được để một nhà đại nhi tử biết, bằng không, đại nhi tử là ruột thịt thì không nói làm gì, nhưng đứa con dâu cả này chắc chắn sẽ không chịu để yên. Cho nên tiền này mụ chỉ có thể tự bỏ vốn riêng. Nghĩ đến đây, Tưởng thị lại cảm thấy đau như cắt vào thịt.

Tưởng thị kể lại ba điều kiện của Vạn Tiểu Hà cho Thẩm Bách Tùng, nhưng tám mươi lượng giảm thành hai mươi lượng. Thẩm Bách Tùng đồng ý, vội vàng tìm người làm đơn hòa li, lại soạn công văn nhường đứa bé Thẩm Đại Thuận này cho Vạn Tiểu Hà nuôi nấng, đồng thời đưa hai mươi lượng bạc cho Tưởng thị để mụ mang đi cho Vạn Tiểu Hà.

Vạn Tiểu Hà nhận được đồ lập tức khóc ngay tại trận. Lúc trước nàng chỉ cần hai mươi lượng sính lễ, Thẩm Bách Cường đã khước từ, nói không muốn quả phụ khó xử, nhưng tám mươi lượng ngay lúc này của Tưởng thị đã hoàn toàn đánh nát một chút ảo tưởng cuối cùng của nàng. Thẩm Bách Cường từ trước tới nay đều chưa bao giờ cảm thấy nàng quan trọng, nàng không thắng nổi hai mươi lượng bạc, tấm thân nàng không ngờ lại hủy ở trên hai mươi lượng bạc.

Cầm tiền, Vạn Tiểu Hà bỏ ra mười lượng bạc lo lót, không cắn chặt Thẩm Bách Cường không nhả nữa. Thái chủ bạc cũng không muốn rách việc, phán Vạn Tiểu Hà 40 bản tử, ngồi một năm tù. Mà Thẩm Bách Cường thì đánh 40 bản tử, ngồi hai năm tù.

Bởi vì đút tiền, người trượng đánh Vạn Tiểu Hà cũng thủ hạ lưu tình, đánh 40 bản tử xong Vạn Tiểu Hà chỉ bị thương ngoài da. Chờ khi thoát ra khỏi nhà lao, nàng bèn bỏ tiền mời nha dịch tới Thẩm gia đón con, sau đó mang theo đứa nhỏ đi tha hương, suốt đời không trở lại Vĩnh Nhạc trấn.

Người say rượu vào buổi sáng hôm sau tỉnh lại là khó chịu nhất. Tống Thiêm Tài ôm đầu, liên tục thở dài. Tự nhiên nói hết những lời trong lòng ra như thế này làm gì? Triệu Ngôn Tu có phải sẽ cảm thấy mình không đáng tin cậy hay không? Ai, hình tượng đại ca chuẩn mực của hắn e là đã một đi không trở lại rồi.

Sớm biết thế tối qua đã không uống nhiều rượu như vậy. Giờ xong, hắn vậy mà lại nói với Triệu Ngôn Tu là muốn lấy y làm vợ. Buổi sáng hôm nay thức dậy hắn còn có thể nguyên vẹn thật sự là Triệu Ngôn Tu lòng dạ cao cả, bằng không, hậu quả thế Tống Thiêm Tài cũng không dám tiếp tục nghĩ đến.

Không muốn rời giường đến đâu vẫn phải dậy. Ra cửa trông, vừa hay Triệu Ngôn Tu đã dẫn theo Tống Tiểu Bảo tới quán trà. Không cần xấu hổ đối mặt với y, Tống Thiêm Tài thở dài một hơi. Vào phòng bếp nhìn trong nồi, quả nhiên vẫn còn để phần cơm. Trần Quế Chi còn kho cho hắn một đĩa măng, nhìn rất kích thích khẩu vị.



Ăn cơm xong, Tống Thiêm Kim tới tìm Tống Thiêm Tài. Cả ngày hôm qua, Tống Thiêm Kim cảm thấy dường như đã trải qua một năm. Vị hôn thê trở thành nương của người khác, cậu mợ khinh hắn đến tận mức này, vốn tưởng rằng chỉ có thể tới cửa Vạn gia đại náo một trận cho bõ tức, nhưng không ngờ còn có cách giải quyết như vậy.

Hôm qua Tống Thiêm Kim bảo với vợ chồng Tống Đại Hải là Tống Thiêm Tài đã lo lót không ít bạc. Vạn thị và Tống Đại Hải cũng đoán được phải tốn tiền, nhưng không nghĩ tới số tiền lại lớn đến như vậy. Hai ba mươi lượng, đấy là còn chưa báo đáp ân tình cho chủ bạc đại nhân. Như vậy tính ra, một hồi kiện tụng vậy mà lại mất gần ba bốn mươi lượng bạc, ngang với thu nhập 3-4 năm của một nhà ba người bọn họ.

Tuy rằng xót tiền, nhưng cả Tống Đại Hải và Vạn thị đều sẽ không để Tống Thiêm Tài phải bỏ ra số tiền này. Hắn làm cháu trai, có thể giúp đỡ Tống Thiêm Kim dắt mối quan hệ xử lý chuyện này cũng đã là tận lực, nếu lại cho không cả bạc nữa thì Tống Đại Hải sẽ cảm thấy hắn không còn mặt mũi nào đi gặp cả nhà đệ đệ.

Cũng may có hai mươi lượng bạc Vạn gia trả, Vạn thị lại bỏ ra thêm hai mươi lượng bạc, bảo Tống Thiêm Kim hôm nay đưa tới cho Tống Thiêm Tài. Lúc trước Trần Quế Chi tiêu năm lượng bạc tìm việc cho Tống Thiêm Kim, Vạn thị biết lại không trả tiền, đó là vì trong lòng nàng có ý tưởng. Nàng cho rằng lúc trước đã nói đưa Tống Thiêm Kim tới chỗ Đỗ chưởng quầy làm tiểu nhị, nhưng không ngờ Tống Đại Sơn lại đưa Tống Tiến Bảo đi thay, ở trong mắt Vạn thị, tuy rằng nàng cảm kích một nhà Tống Đại Sơn, nhưng để mà nói nhả bạc ra ngoài thì lại không quá nguyện ý.

Nhưng lần này thì khác, vốn dĩ việc này kể cả là nhà mẹ đẻ Vạn thị làm không đúng, nếu để Tống Đại Hải và Vạn thị xử lý thì khẳng định không được sạch sẽ triệt để như vậy. Cho dù bọn họ có cắt đứt quan hệ với Vạn gia thì cũng không thể làm gì được Vạn gia. Bằng không, Vạn lão đầu cùng Vạn lão thái còn sống sờ sờ ngay đây, Tống Đại Hải và Vạn thị sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn.

Kết quả lần này khiến Vạn thị hung hăng xả hết được một hơi, càng hiểu rõ sau lưng Tống Thiêm Tài có người, đương nhiên không muốn đắc tội. Tống Thiêm Kim lại không có huynh đệ ruột, về sau vẫn còn phải trông cậy vào Tống Thiêm Tài rất nhiều. Vạn thị cũng không dám để Tống Thiêm Tài cảm thấy bọn họ chỉ biết chiếm lợi mà xa cách cả nhà bọn họ.

Trải qua chuyện lần này, Vạn thị càng thêm thông suốt, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim cho dù là đường huynh đệ, nhưng chỉ cần kề vai sát cánh thì cũng chẳng kém hơn mấy nhà nhiều huynh đệ là bao. Cứ như lần này, người trong thôn cho dù biết thì cũng chẳng ai dám bàn tán Tống gia. Ai cũng biết Tống gia có quan hệ với người trong nha môn, không dễ trêu chọc.

Tống Thiêm Kim đưa bốn mươi lượng bạc cho Tống Thiêm Tài, cười nói: "Ca, lần này ngươi giúp ta đã tốn không ít tiền, số tiền này nên để ta ra mới đúng. Ca, ngươi ngàn vạn đừng từ chối, bằng không về sau ta cũng không dám tới cửa nhờ vả. Làm việc chuyện nào ra việc đó, không thể để ca giúp ta làm việc còn phải cho không bạc."

Tống Thiêm Tài cười nói: "Chúng ta là huynh đệ, nào cần phải chú ý nhiều như vậy. Ngươi sắp thành hôn, chỗ phải dùng đến tiền còn nhiều lắm, không cần khách khí với ta."

Tống Thiêm Kim nhất định không chịu, Tống Thiêm Tài cuối cùng ngẫm nghĩ nói: "Ngươi đã kiên quyết như vậy thì đành chịu, ta chỉ lấy hai mươi lượng bạc. Hai mươi lượng còn lại ngươi cứ cất đi. Lần này Thái chủ bạc giúp chúng ta không ít, ta nghĩ chúng ta cũng đừng đưa bạc làm gì cho tục tằn. Mang chút đặc sản ở chỗ chúng ta tới tặng, vừa có vẻ thân thiện lại vừa có thành ý, ta nghĩ Thái chủ bạc chắc chắn sẽ rất vui lòng."

Tống Thiêm Kim đành thu hồi hai mươi lượng bạc, nghe Tống Thiêm Tài nói thì vội đáp: "Ca, ngươi xem rồi làm, cần cái gì thì nói với ta, ta tìm cho ngươi."

Tống Thiêm Tài ngẫm nghĩ nói: "Ngươi trở về trói hai con gà hai con vịt, lại hái chút rau dưa thổ sản miền núi, ta đi tìm hai con dê, mua thêm ít cá tôm. Sáng mai chúng ta cùng mang đến tận nhà Thái chủ bạc, như vậy vừa lợi ích thực tế lại vừa không có vẻ xa lạ. Cho dù người khác biết thì cũng chỉ cho là bạn bè thân thích tặng quà qua lại, không soi mói ra được chỗ sai của Thái chủ bạc."

Người như Thái chủ bạc, Tống Thiêm Tài xem như nhìn thấu một chút. Bạc nên lấy hắn sẽ không chối từ, nhưng không nên lấy thì tuyệt sẽ không duỗi tay. Lần này phán án, Thái chủ bạc phán y luật, cũng không có chỗ nào làm việc thiên tư, cho hắn tiền tài không nhất định có thể khiến hắn hài lòng. Không bằng đưa chút gà vịt, nói là của nhà nuôi, cảm ơn hắn phán án công chính, chủ trì công đạo. Nói như vậy vừa dễ nghe lại vừa có thể nịnh hót Thái chủ bạc một phen.

Hai huynh đệ thương lượng xong xuôi bèn lập tức hành động. Tống Thiêm Tài ngược lại không cần phiền toái, hồi trước tết hắn đã sớm quen với một nhà nuôi dê, tới đánh tiếng, nhà đó bèn nói buổi chiều sẽ chọn hai con dê béo đưa đến Tống gia. Đi bộ trong thôn, có mấy phụ nhân đang thì thầm bàn tán với nhau gì đó, vừa nhìn thấy Tống Thiêm Tài bèn lập tức ngậm miệng.

Ngay cả phụ nhân có cái miệng ngoa nhất ở trong thôn cũng quay ngoắt đầu đi luôn, mà nhóm đàn ông đi ngang qua trên đường tuy rằng vẫn chào hỏi nói chuyện với Tống Thiêm Tài, nhưng Tống Thiêm Tài vẫn có thể từ thái độ của bọn họ nhìn ra một tia xa cách và khách khí. Kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của Tống Thiêm Tài.

Người thì đều xu lợi tị hại. Tống gia thôn rộng có nhiêu đó, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là lập tức sẽ truyền ra khắp toàn thôn, căn bản không có gì gọi là bí mật. Tống Thiêm Tài đã từ miệng Tống Thiêm Kim biết được hôm qua hai lão Vạn gia tới ăn vạ, Tống gia thôn cũng truyền khắp chuyện này.

Ở một cái thôn nhỏ thường mỗi có việc đều tìm lí chính, thậm chí lén đánh một trận mắng một trận như ở đây, có thể không chút lưu tình cáo thân thích tới tận nha môn, ở trong mắt mọi người xuống tay như vậy thật sự là quá nặng, cũng quá bạc tình. Nhà ai mà không có lúc lỡ lầm, nếu động một cái là cáo lên nha môn như Tống gia thì còn ai dám qua lại nữa.

Nhưng Tống Thiêm Tài không chỉ tàn nhẫn mà còn có bản lĩnh, vậy mà lại có quan hệ với nha môn. Vì thế, cho dù trong lòng mọi người có muôn vàn suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không muốn lộ cái gì đắc tội với Tống gia. Cho nên, Tống gia ở Tống gia thôn bị xa cách bị khách khí cũng là hết sức bình thường.

Trong lòng Tống Thiêm Tài thì lại thở dài. Đây chẳng qua chỉ mới khiến vợ chồng Vạn Đại Khuê ngồi tù hai năm, lại không phải khiến Vạn gia cửa nát nhà tan. Những người này cả đám đều cảm thấy hắn xuống tay tàn nhẫn, là người không dễ nói chuyện. Lúc trước nếu như hắn trực tiếp kéo Phùng Kim Hoa tới nha môn, cáo tội mưu tài hại mệnh, mặc kệ kết quả như thế nào thì chỉ e Tống gia đều không chiếm được chỗ tốt. Rốt cuộc lúc trước bởi vì chuyện của Lưu Thải Liên, Tống gia vốn đã không còn thanh danh.

Mà Tống Tiến Bảo lại cách Tống gia một tầng, nói cái gì chỉ sợ đến lúc đó đều sẽ trở thành sự thật. Tưởng tượng như vậy, Tống Thiêm Tài càng thêm cảm thấy nghẹn khuất. Hắn dù sao cũng không nhất định phải chạy theo đuổi tận giết tuyệt, chỉ là loại cảm giác bị cản tay này quá khó chịu. Xem ra hắn vẫn nên đề cao thực lực bản thân lên nữa thì hơn.

Trực tiếp tới quán trà, cũng may quán trà không phải dựa vào người trong thôn kiếm tiền, ngược lại không ảnh hưởng gì nhiều. Tống Thiêm Tài vừa vào đã nhìn mấy bó cây mía dựa ở góc tường. Hắn ngây cả người, tháng 3 đúng là thời điểm đưa cây mía ra thị trường, chẳng qua Tống gia thôn nơi này lại không có.

Trần Quế Chi thấy Tống Thiêm Tài tới, cười nói: "Thiêm Tài tới rồi, cơm phần trong nồi đã ăn chưa? Hôm nay vận khí không tệ, quán chúng ta gặp một nhóm tiểu thương vận mía. Ta thấy không tồi nên mua mấy bó."

Tống Thiêm Tài cực kì hiếm lạ, mía này là từ nơi xa vận tới đây, giá cả hẳn là không rẻ. Nếu như Trần Quế Chi bỏ tiền mua mấy cây thì hắn còn tin, nhưng một bó này ít nhất cũng phải 10-20 cây cơ đấy. Mấy bó này nói ít cũng phải bốn năm chục cây, nương hắn từ khi nào lại trở nên hào phóng như vậy?

Trần Quế Chi thấy ánh mắt không thể tin nổi của Tống Thiêm Tài, cười mắng: "Nhìn kiểu gì đấy, nương ngươi đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa? Còn không phải là mua mấy bó mía sao? Cái gì các ngươi thích ăn, ta làm sao lại không nỡ mua. Thật là, nếu không phải cả hai cha con các ngươi đều không biết dành dụm tiền, ta làm sao phải lải nhải nhiều như vậy."

Tống Đại Sơn lại cộc lốc nói: "Mía này không phải bỏ tiền. Mấy người vận mía đó vừa lúc nhìn thấy măng khô chúng ta phơi ở sân sau bèn nói một cây cây mía một cân măng khô. Nương ngươi cảm thấy có lời nên một hơi đổi hơn 50 cây. Nếu không phải măng gần hết, nàng còn muốn đổi nữa cơ."

Bị trượng phu bóc trần, Trần Quế Chi trừng mắt nhìn Tống Đại Sơn một cái, nói: "Đừng nghe cha ngươi nói. Măng khô đều là tự mình làm, lại không cần tiền vốn. Mía này ở trấn trên một cây phải bán được năm sáu văn tiền. Bởi vậy, chúng ta chẳng phải lời rồi sao. Nhi tử, ngươi nói xem nương có giỏi làm ăn không?"

Tống Thiêm Tài sờ sờ đầu mình, rất muốn nói, măng khô này nếu mang tới Tuyền Châu bán hai mươi văn một cân mới chỉ là giữ gốc. Nương, ngươi lỗ to rồi. Nhưng nhìn gương mặt hơi mang đắc ý, tinh thần mười phần của Trần Quế Chi, hắn vẫn phải che lại lương tâm nói: "Nương, ngươi thật biết làm ăn." Thiệt còn tưởng là mình hời to, ai, quả nhiên thiên phú buôn bán của cha mẹ đều tập trung ở trên người hắn.

Triệu Ngôn Tu đang tước vỏ ép nước mía ở trong bếp. Tống Tiểu Bảo quá nhỏ, hàm răng căn bản không thể nhai được mía. Lâm Tiểu Mãn ra ý tưởng nói có thể ép mía ra nước cho Tống Tiểu Bảo uống đỡ thèm. Đương nhiên người biết võ nghệ như Triệu Ngôn Tu lập tức đảm nhiệm trọng trách ép nước mía.

Tống Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Triệu Ngôn Tu. Chờ khi Tống Thiêm Tài vào phòng bếp, thân mình nhỏ bé lập tức chạy ùa tới chỗ Tống Thiêm Tài. Ôm ống quần Tống Thiêm Tài, Tiểu Bảo ngửa đầu nói với Tống Thiêm Tài: "Cha, cây mía ngọt, có nước uống, cha cũng uống."

Tống Thiêm Tài bế Tống Tiểu Bảo lên, xoa đầu nó, mỉm cười.

Ngược lại vừa liếc qua một cái đối diện với đôi mắt của Triệu Ngôn Tu thì lập tức tránh đi. Quả nhiên là uống rượu hỏng việc. Tại sao hôm qua hắn lại nói nhiều câu không đáng tin cậy như vậy cơ chứ? Triệu Ngôn Tu sẽ nhìn người làm đại ca như hắn bằng con mắt thế nào? Có phải y sẽ cảm thấy hắn là một người đại ca vừa muộn tao vừa xú mỹ? Tưởng tượng như vậy, mặt Tống Thiêm Tài đỏ lại bừng, nghĩ thầm hắn có thể ước gì được mất trí nhớ tạm thời không?