Nhưng nha dịch lại không nhận. Bọn họ từng bắt rất nhiều người, Tưởng thị ngay từ đầu do dự, bây giờ lại đưa bạc, người này nhất định đang ở nhà. Nếu là ngày thường, bọn họ cầm thì cầm, bán cái ý tốt, xuất công không ra lực tới một chuyến coi như xong. Nhưng bây giờ đã cầm chỗ tốt của người ta, đương nhiên phải tận tâm giúp người ta rồi.
Mấy tên nha dịch liếc nhau, một người gọi với vào bên trong: "Thẩm Bách Cường, ở nhà không?"
Thẩm Bách Cường đang ngủ mơ màng, trong lòng phiền nhiễu, bị quấy rầy như vậy thì nổi khùng, lập tức quát: "Gọi hồn đấy hả, có chuyện gì mà phải tìm ta, buổi sáng còn có để người ngủ không."
Tưởng thị lập tức kêu lên chói tai: "Bách Cường, chạy mau, nha sai tới bắt ngươi."
Nói xong còn định đóng sập cửa không cho vào. Mấy tên nha dịch thân thể khoẻ mạnh lại có chút công phu nền sao có thể là người mà một bà lão có thể chống đỡ. Mấy người vừa vào cửa đã bắt được Thẩm Bách Cường đang chuẩn bị chạy trốn, không bao lâu sau cũng tìm được Vạn Tiểu Hà, áp giải hai người lập tức tới nha môn.
Trong cái ngõ nhỏ Thẩm gia ở, Thẩm Bách Cường và Vạn Tiểu Hà bị áp giải ra ngoài, dọc theo đường đi người dù quen hay không quen đều chạy ra xem náo nhiệt. Tưởng thị theo ở phía sau nhìn tiểu nhi tử của mình bị chỉ chỉ trỏ trỏ, vui sướng khi người gặp họa, chỉ hận không thể xé miệng mấy kẻ này ra.
Thẩm Bách Cường tuy rằng được quả phụ nuôi lớn, nhưng bên trên có ca ca, quả phụ lại che chở gã quá kỹ, gã đi bán hàng rong ở nông thôn còn mang về được một người vợ, chưa có ngày nào lại mất mặt như vậy. Nhìn Vạn Tiểu Hà cũng bị bắt, gã thầm nghĩ khẳng định là Vạn Tiểu Hà không biết kiềm chế, liên luỵ đến mình, vì vậy lại hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Tiểu Hà.
Vạn Tiểu Hà làm sao đã gặp trận trượng lớn đến như vậy, bị nha dịch áp giải, mặt bị dọa đến trắng bệch. Vừa mới định tìm trượng phu để cho nàng chút an ủi, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt hận thấu xương của trượng phu. Vạn Tiểu Hà run rẩy một hồi, ngoan ngoãn thuận theo lại nản lòng thoái chí, bi thương vô tận. Nam nhân mà mình đánh đổi hết thảy để chạy theo, hoá ra lại có bộ dạng như thế này.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Bách Cường và Vạn Tiểu Hà đã bị đưa tới nha môn. Bởi vì Vạn gia bên kia còn chưa tới, cho nên nha dịch bèn nhốt người vào trong nhà lao trước. Tưởng thị bỏ ra số tiền lớn, rốt cuộc biết được là nhà chồng đích thực của Vạn Tiểu Hà cáo bọn họ lên nha môn. Tưởng thị không giận nhi tử của mình làm sai nhưng lại đổ toàn bộ lên đầu Vạn Tiểu Hà. Mụ cảm thấy là Vạn Tiểu Hà không giữ phụ đạo, thông đồng nhi tử của mụ, làm hại Thẩm Bách Cường bây giờ phải chịu khổ như vậy.
Vừa nhìn thấy mặt Thẩm Bách Cường, mụ lập tức khóc lóc kể lể: "Đứa con đáng thương của ta, bị Tang Môn tinh liên lụy. Bây giờ xong rồi, bị người ta cáo lên nha môn nói ngươi bắt cóc phụ nhân đàng hoàng, thông dâm với Vạn Tiểu Hà. Ta nghe nói Tống gia kia không phải nhà bình thường, không chỉ có tú tài lão gia mà còn có giao tình với đại lão gia trong nha môn, ngay cả Huyện thái gia cũng sẽ cho ba phần thể diện. Bách Cường à, ngươi cưới ai không cưới, sao cứ phải trêu chọc ngôi sao chổi này cơ chứ. Giờ thì hay rồi, nghe mấy sai nha đó nói, Tống gia lần này phát độc ác, ngay cả Vạn gia cũng cáo, muốn cho các ngươi đẹp mặt hết một lượt. Ta cho dù nhét bạc người ta cũng không dám thay ngươi cầu tình, phải làm sao bây giờ?"
Vạn Tiểu Hà ngẩn ngơ. Nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị biểu ca thành thật kia của mình tống vào trong nhà lao. Rõ ràng Tống gia chỉ là nông hộ bình thường, làm sao có khả năng có quan hệ với người trong nha môn. Không phải cho dù bắt được nàng thì cũng chỉ cần nhà mẹ đẻ của nàng tới làm ầm ĩ, trả lại tiền là xong sao? Với phẩm tính của cha mẹ nàng, biết nàng ở Thẩm gia ngoại trừ tới moi bạc thì còn có thể làm cái gì?
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng có khổ đến đâu cũng không chịu trở về nhà mẹ đẻ. Nếu về Vạn gia, trừ khiến nàng khó coi và moi tiền từ nàng, khiến nàng ở nhà chồng càng thêm không dám ngẩng đầu ra thì căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Nhưng chuyện này là sao? Chẳng lẽ cha mẹ nàng không giải trừ hôn ước với Tống gia? Nhưng dù thế thì cũng là Vạn gia lừa hôn, vì sao lại bắt các nàng đòi đánh đòi phạt?
Thẩm Bách Cường rốt cuộc tìm được cửa phát tiết, hung hăng đá Vạn Tiểu Hà một cái, miệng mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, hại chết ta. Bây giờ còn bị ngươi liên lụy bắt tới nha môn, xem ta có đánh chết ngươi không."
Nha dịch ở cửa thấy vậy, lập tức hô: "Làm gì vậy, muốn ăn roi đúng không? Dám chơi uy phong ở ngay trước mặt ông đây, có phải muốn ông đây giúp ngươi thư giãn gân cốt không? Ngươi còn dám gây rối nữa thì cứ xem cây roi của ông có đánh chết được ngươi không." Nói xong còn hung hăng quất roi lên song gỗ nhà giam.
Thẩm Bách Cường lập tức ngoan ngoãn, nhưng vẫn nhỏ giọng mắng một câu: "Lát nữa lại xử lí tiện nhân nhà ngươi."
Tưởng thị bị nha dịch đuổi ra ngoài, trong lúc nhất thời chỉ có Vạn Tiểu Hà ôm thân mình tránh ở góc tường, nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Tống Thiêm Tài dẫn theo Tống Thiêm Kim và Triệu Ngôn Tu ở cách vách chứng kiến một màn này. Thấy Vạn Tiểu Hà đáng thương hề hề, Tống Thiêm Tài không thể không than một câu người đáng thương tất có chỗ đáng trách, con đường dưới chân đều do chính mình chọn, không biết Vạn Tiểu Hà có khi nào từng hối hận hay chưa.
Tống Thiêm Kim thì lại oán hận nhìn Thẩm Bách Cường, cảm thấy mình bị một kẻ cặn bã như vậy đoạt vị hôn thê, chẳng lẽ hắn lại không so được với kẻ không coi Vạn Tiểu Hà là con người kia ư? Tống Thiêm Kim mê mang, trong lòng tràn đầy nghẹn khuất và hận ý.
Mà cha nương Vạn Tiểu Hà ở Vạn gia thôn cũng bị nha dịch vọt vào làm hoảng sợ, chờ đến khi bị áp đi, hồn cũng sắp bị dọa đến bay lên mây. Cha Vạn Tiểu Hà Vạn Đại Khuê và nương Tôn Thất Xảo đều là kẻ lợi hại, nhưng loại lợi hại này ở trước mặt nha dịch quan sai tan biến không còn một mảnh, trong miệng toàn là xin tha, hô to oan uổng.
Vạn lão đầu và Vạn lão thái theo ở phía sau nơm nớp lo sợ. Vẫn là lão nhị Vạn Nhị Khuê thoáng can đảm hơn chút, cầm ít tiền, liếm mặt hỏi nha dịch vợ chồng lão đại Vạn gia đã phạm phải chuyện gì. Việc Tống gia cáo trạng cũng không có gì phải giấu giếm, bọn nha dịch thoáng để lộ ra chút.
Còn nói với Vạn gia Tống gia là một cái đinh cứng, chỗ dựa lớn, khuyên người Vạn gia nên thức thời, ngoan ngoãn nhận tội, lại chạy chọt quan hệ. Nếu như dám nháo với Tống gia thì cứ chờ bị liên lụy đi. Đây cũng là vì nhóm nha dịch cầm chỗ tốt của Tống Thiêm Tài nên mới hỗ trợ Tống Thiêm Tài hù doạ Vạn gia.
Vạn gia lại không tin. Vạn lão đầu và Vạn lão thái đối với Vạn thị và Tống Đại Hải tức nổ phổi, không ngờ con rể nữ nhi của bọn họ lại đẩy con trai con dâu tới nha môn. Bọn họ vẫn luôn cậy già lên mặt quen rồi, lần này sao có thể chịu được. Không dám nói gì với nha dịch, nhưng lại vội vàng bảo Vạn Nhị Khuê đi theo vợ chồng lão đại, hai lão đi tìm Tống Đại Hải.
Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo trên đường bị áp giải biết được là Tống Thiêm Kim cáo trạng bọn họ lừa hôn, trong lòng hận thấu, thầm nghĩ đến lúc ở công đường nên xin tha hay là giảo biện. Lúc này bọn họ còn chưa biết Vạn Tiểu Hà đã bị bắt, chỉ nghĩ là người nhà mình không kín miệng, nói lỡ lời mà thôi.
Chờ hai người tới nha môn, vào nhà giam, liếc mắt thấy Vạn Tiểu Hà mặc quần áo cũ nát, sắc mặt tiều tụy bèn lập tức ngây cả người. Tôn Thất Xảo vừa phản ứng lại đã tiến lên như sét đánh tay năm tay mười cho Vạn Tiểu Hà mấy cái tát, miệng còn mắng: "Nha đầu chết tiệt, Tang Môn tinh, mối hôn nhân tốt đẹp ngươi không cần lại nhất định phải chạy cùng kẻ khác, làm hại nương và cha ngươi bây giờ bị kiện. Sao ta lại sinh ra cái thứ yêu tinh hại người như ngươi cơ chứ, lúc trước sinh ngươi ra lão nương nên bóp chết ngươi ngay mới đúng."
Sau khi Vạn Tiểu Hà chạy, Tôn Thất Xảo là người đầu tiên phát hiện. Ả vẫn còn con trai út chưa đính thân, nhi nữ nhà Vạn Nhị Khuê cũng chưa kết hôn, nếu như chuyện Vạn gia có cô nương tư bôn với người khác bị truyền ra, tiểu bối trong Vạn gia khi làm mai sẽ bị hạ thấp đi mấy bậc, rất nhiều hộ trong sạch cũng sẽ không chọn Vạn gia để kết thân.
Người trong Vạn gia thương lượng một phen, nghĩ ra một chiêu, để cho Vạn Tiểu Hà "chết bệnh". Dùng một trong hai cái quan tài mà hai lão Vạn gia để dành, thả chút quần áo của Vạn Tiểu Hà và đá cục vào trong, gõ gõ đánh đánh qua loa rồi mai táng cho Vạn Tiểu Hà. Bởi vì Vạn gia vẫn luôn không quá coi trọng nữ nhi, người Vạn gia thôn thấy nhà bọn họ làm tang sự đơn giản như vậy cũng không cảm thấy quá kỳ quái.
Vốn dĩ mọi chuyện đến đây coi như xong, Vạn gia mất đi Vạn Tiểu Hà cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng Tôn Thất Xảo và Vạn Đại Khuê lúc này lại nhớ tới chuyện vẫn còn hôn ước với Tống Thiêm Kim. Bọn họ lại không có đứa con gái thứ hai để gả, vậy chẳng phải cần trả lại sính lễ sao. Đây chính là một số tiền lớn, hơn nữa một nhà Vạn Đại Khuê những năm gần đây lục tục còn nợ nhà Tống Đại Hải không ít bạc.
Không có nhi nữ thông gia, về sau chẳng lẽ thật sự sẽ bị Vạn thị đòi số tiền này đi. Vừa vặn Tôn Thất Xảo nhớ tới Vạn lão thái từng nói, Tống Thiêm Kim khi còn nhỏ bị người ta nói là có mệnh khắc thê, tức khắc bèn nảy ra một ý tưởng. Ả và Vạn Đại Khuê thương lượng, tìm tới chỗ Vạn thị, nói Tống Thiêm Kim khắc chết Vạn Tiểu Hà, ép Vạn thị trả lại cho nhà họ một tiếng công bằng.
Cũng chính là biến tướng của mòi tiền. Nào ngờ Vạn thị lại không làm theo dự đoán, vừa nghe Tôn Thất Xảo nói nhi tử khắc thê bèn lập tức trở mặt. Hai bên cãi nhau một trận lớn, Tôn Thất Xảo cắn chết không nhả Vạn Tiểu Hà chính là do Tống Thiêm Kim khắc chết, ở Tống gia thôn nháo ồn ào huyên náo, buộc Tống Thiêm Kim làm minh hôn.
Kỳ thật ả cũng không phải thật sự muốn Tống Thiêm Kim làm minh hôn, chỉ định tham phần sính lễ của Tống Thiêm Kim, cho thấy là một nhà Tống Đại Hải thiếu nợ Vạn gia, dựa vào cớ này vòi chỗ tốt, bắt chẹt Tống Đại Hải và Vạn thị để tiện moi được nhiều tiền hơn. Nhưng không ngờ Tống Thiêm Kim quá thật thà, vậy mà lại đồng ý làm minh hôn. Vạn thị tức muốn chết, trực tiếp không tới cửa Vạn gia nữa. Việc đã đến nước này, Tôn Thất Xảo lại không thể không tiếp tục làm cho trót.
Tuy rằng mất sính lễ, nhưng ngày lễ ngày tết quanh năm Vạn thị đều không đưa quà cáp. Trong lòng Tôn Thất Xảo không phải chưa từng lo lắng sẽ bại lộ, nhưng ả cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Vạn Tiểu Hà đã chạy với người khác thì nhất định sẽ không quay trở lại, trừ khi Vạn gia có ai đó để lộ. Nhưng cho dù Tống gia nghe được chút nhàn ngôn toái ngữ, ả cũng có thể chối không còn một mảnh. Chẳng lẽ bọn họ sẽ thật sự đi đào mồ lên chắc. Hơn nữa, cùng lắm thì đến lúc đó bị một nhà Tống Đại Hải tới cửa nháo một trận. Hai nhà đã sớm không còn qua lại, ả lúc ấy khẳng định đã cưới được con dâu, có cái gì mà phải sợ. Còn tiền, vào trong túi ả thì chính là của ả, ai cũng đừng mơ đòi được.
Nhưng ngàn tính vạn tính, lại không dự đoán được đứa con gái này của ả lại lớn gan đến như vậy, không ngờ vẫn dám trở về, còn bị Tống Thiêm Kim vừa vặn bắt được. Cho dù không có kiến thức, nhưng lừa hôn có hậu quả thế nào ả vẫn biết được đại khái, trong lòng vừa kinh vừa giận, đối với Vạn Tiểu Hà bị ả nhận định là đầu sỏ gây tội đương nhiên là đánh không chút lưu tình.
Vạn Tiểu Hà bị đánh cũng không rên lấy một tiếng. Nàng đã sớm biết cha nương của mình là dạng người gì. Lúc trước bị Thẩm Bách Cường hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tư bôn cũng chưa chắc không phải tại cuộc sống ở nhà mẹ đẻ trải qua không như ý, thấy một nam tử đãi tốt với nàng vài phần lại lớn lên tuấn tú, biết xử sự bèn lập tức động lòng.
Hiện giờ cuộc sống của nàng quá khổ, đương nhiên sẽ không tự oán trách mình, chỉ cảm thấy là Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo sai. Lúc này bị Tôn Thất Xảo đánh một trận, Vạn Tiểu Hà lại càng thêm oán hận, xem như đã cắt đứt một chút tình cảm cha nương cuối cùng còn sót lại.
Người hai bên đều đã tới đủ, Thái chủ bạc ở hậu đường bắt đầu thẩm tra xử lí. Nhóm nha dịch áp giải vợ chồng Vạn Đại Khuê và Thẩm Bách Cường Vạn Tiểu Hà lên. Tống Thiêm Kim và Tống Thiêm Tài là nguyên cáo, Tống Thiêm Tài là tú tài gặp quan không cần quỳ, những người khác đều quỳ trên mặt đất.
Tống Thiêm Tài trước tiên trần thuật lại toàn bộ sự tình một lượt, đệ mẫu đơn kiện lên, sau đó Thái chủ bạc mới tra hỏi hai bên. Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo chỉ liên tục kêu oan, lời lại như bị mắc kẹt trong miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Rốt cuộc, người đã chết sống lại, cho dù tài ăn nói của bọn họ có tốt đến đâu trong lúc nhất thời cũng khó có thể chặt chẽ thiên y vô phùng*.
*Thiên y vô phùng (天衣无缝): áo của thần tiên không có đường khâu may-> (sự vật, sự việc) chặt chẽ hoàn mỹ, không có dấu vết
Mà Tống Thiêm Kim và Vạn Tiểu Hà có hôn thư làm chứng, thứ này không giả được. Vạn Tiểu Hà ở luật pháp và lễ pháp chính là thê tử của Tống Thiêm Kim. Mà bây giờ Vạn Tiểu Hà còn sống sờ sờ ngay trước mắt, Vạn gia lừa hôn là không thể nghi ngờ. Thái chủ bạc ấn luật pháp phán vợ chồng Vạn Đại Khuê trả lại Tống Thiêm Kim sính lễ và các loại tiêu phí cho hôn lễ, ngoài ra trượng trách hai mươi, tù hai năm.
Vạn Đại Khuê vừa nghe thấy phải ngồi tù bèn lập tức xin tha với Tống Thiêm Kim: "Thiêm Kim, cháu ngoan của ta, cữu cữu chỉ là nhất thời hồ đồ, quỷ mê tâm khiếu. Cữu cữu xin lỗi ngươi. Nhưng ngươi xem ở phân thượng ta và nương ngươi cùng một mẹ đẻ ra, thay cữu cữu cầu tình với đại lão gia đi. Cữu cữu còn có ông bà ngoại ngươi cần phải phụng dưỡng. Thiêm Kim, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ông bà ngoại lớn tuổi như vậy mà không người chăm sóc sao?"
Tống Thiêm Kim lạnh lùng nói: "Không cần đại cữu nhọc lòng, ông bà ngoại đã có nhị cữu phụng dưỡng. Sớm biết có hôm nay hà tất trước kia làm ra chuyện sai trái. Các ngươi đối xử tệ bạc với ta, còn muốn ta cầu tình cho các ngươi, thật đúng là nằm mơ. Cậu mợ như các ngươi, ta trăm triệu lần không nhận. Kể cả ông bà ngoại, thấy ta bị các ngươi khi dễ lừa gạt cũng không nói không ngăn, còn giúp các ngươi che lấp bức bách ta. Nhà ngoại như vậy, Tống Thiêm Kim ta trèo cao không nổi. Ngươi họ Vạn, ta họ Tống, về sau đừng tự tiện mắc nối quan hệ."
Vạn Đại Khuê bị mắng một trận, mặt đỏ lên. Tôn Thất Xảo khóc lóc bò qua, định kéo góc áo Tống Thiêm Kim, cầu xin Tống Thiêm Kim thả cho bọn họ một con đường sống. Thái chủ bạc thấy công đường nhốn nháo không ra thể thống gì, đưa mắt ra hiệu nha dịch. Ngay sau đó có nha dịch tiến lên ngăn chặn Tôn Thất Xảo, bịt miệng không cho nói chuyện.
Lúc này, Thái chủ bạc mới tiếp tục xử lí đến Thẩm Bách Cường và Vạn Tiểu Hà. Nhưng không ngờ, Vạn Tiểu Hà vẫn luôn im lặng như phông nền lại đột nhiên la lớn: "Đại lão gia, dân nữ bị bức bách. Là Thẩm Bách Cường bức bách dân nữ, dân nữ có thai, bất đắc dĩ mới phải theo gã. Đại lão gia, ngài phải làm chủ cho dân nữ. Dân nữ vẫn luôn bị Thẩm gia quản thúc, không dám nói ra chân tướng. Hôm nay có đại lão gia làm chủ, dân nữ mới dám nói ra sự thật. Mong rằng đại lão gia sẽ giải oan giúp dân nữ, trả lại cho dân nữ một cái công đạo."
Vạn Tiểu Hà vừa nói xong, tất cả mọi người đều bị chấn kinh. Tống Thiêm Tài thì cảm thấy cô gái này quả thực là một nhân tài, lúc này rồi mà vẫn còn có thể nghĩ ra kế sách để xoay người, đủ tàn nhẫn. Mà Thẩm Bách Cường thì lại ngây ngẩn. Rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, chân ái vô song, sao lại trở thành bị gã bức bách rồi?