Quan phủ nha môn đối với nông hộ nhân gia mà nói chính là tránh được đến đâu thì tránh. Bình thường trong nhà có chuyện, chỉ cần không phải không sống tiếp được nữa, chuẩn bị liều mạng thì trên cơ bản là sẽ không kinh động đến quan phủ. Dân không cử, quan không xét, đây mới là thái độ bình thường của nông hộ nhân gia.
Mỗi hộ trong Tống gia thôn không có khả năng không có chút vấn đề nào, nhưng thường thường khi xảy ra chuyện, hoặc là trực tiếp giải quyết bằng vũ lực, hoặc là mời tộc nhân tới giải quyết. Thật sự không được nữa thì vẫn còn lí chính tộc trưởng, mọi người đều có suy nghĩ tìm ai thì tìm chứ nhất định không tìm quan phủ.
Bằng không, đó chính là tự tìm phiền toái, chuyện bé xé ra to. Tục ngữ nói, nha môn bát tự khai, có lý không có tiền chớ nên bước vào. Cho dù Thái Tổ đã định ra luật pháp tương đối đầy đủ, cũng huỷ bỏ điều lệ dân không thể cáo quan, nhưng bá tánh nhân gia bình thường vẫn sẽ không dễ dàng tới nha môn giải quyết tranh cãi. Bằng không đến lúc đó, lẽ phải còn chưa giành được đã phải bồi vào hơn phân nửa gia sản, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, dậu đổ bìm leo.
Tống Thiêm Tài chỉ nhẹ nhàng nói một câu nhưng Tống Thiêm Kim lại bị dọa khiếp vía. Ở trong suy nghĩ của hắn, tới nha môn là hành động cuối cùng bất đắc dĩ mới phải làm, là biện pháp cuối khi thật sự không giải quyết được Vạn gia và Thẩm gia, liều mạng tiêu tốn chút gia sản cũng phải giành một tia lý lẽ. Nhưng đường ca Tống Thiêm Tài lại nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy, làm hắn nhất thời có chút khó đáp lời.
Nửa ngày, Tống Thiêm Kim mới nói: "Ca, ta nghe nói nha môn làm việc quá rườm rà, còn phải thác quan hệ. Cho dù chúng ta báo quan thì cũng phải chờ thêm rất nhiều ngày. Hơn nữa, ta sợ đến lúc đó bị người nha môn đánh 50 đại bản, đương nhiên lại ách giữa đàng quàng vào cổ." Cho dù là muốn đòi công đạo, nhưng Tống Thiêm Kim lại không nghĩ tới chuyện cáo nha môn, bằng không vô duyên vô cớ chọc một thân nhớp nhúa, còn phải liên luỵ đến người nhà.
Lời của Tống Thiêm Kim tuy là sự thật không thể chối cãi, nhưng Tống Thiêm Tài lại có đạo lý của chính mình. Vốn dĩ hắn cũng không muốn lên công đường, nhưng sau khi tới Thẩm gia lại đổi ý. Tưởng thị này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, đến lúc đó bọn họ tìm tới cửa, Tưởng thị chối đây đẩy, không chừng còn có thể đổ hết lên đầu Vạn Tiểu Hà. Rốt cuộc, thời gian Vạn Tiểu Hà tư bôn là ở trước khi kết minh hôn với Tống Thiêm Kim. Vạn gia có thể truy cứu Thẩm gia, nhưng Tống gia lại không có tư cách gì để trực tiếp tới hỏi trách. Rốt cuộc, buộc Tống Thiêm Kim cưới bài vị chính là Vạn gia.
Đương nhiên đây là giải quyết ngầm, nếu như lên công đường, thê thất ở bên trong hộ tịch của Tống Thiêm Kim là Vạn Tiểu Hà, nhưng hiện giờ lại ở Thẩm gia, nghĩa là tư thông với Thẩm Bách Cường, dựa theo luật pháp cả hai người đều phải chịu phạt trượng, bỏ tù. Vạn gia lừa hôn, không chỉ phải trả lại sính lễ cho Tống gia, đồng thời cũng bị phạt trượng, tù mấy năm.
Việc này có thể giải quyết sạch sẽ lưu loát, không khiến người cảm thấy khó khăn. Rốt cuộc, dường như mỗi người đều có thể thoái thác, mỗi người đều có lý do của riêng mình. Tống gia bọn họ nam đinh ít ỏi, còn liên lụy đến cái gọi là thân thích, tự mình động thủ ngược lại vướng chân vướng tay. Vậy chẳng bằng dựa theo quy tắc của triều đại này để cân nhắc mức hình phạt thẩm phán. Cứ như vậy, người làm sai một kẻ cũng chạy không thoát.
Đương nhiên nếu như không quen biết Thái chủ bạc, Tống Thiêm Tài cũng sẽ không nhắc tới nha môn một cách đạm nhiên như vậy. Theo Tống Thiêm Tài biết, án kiện loại nhỏ như thế này bình thường đều do chủ bạc xử lý trước, nếu là kiện tụng khó giải quyết hoặc liên lụy đến mạng người thì mới chờ Huyện thái gia quyết định.
Mà Tống Thiêm Tài có nắm chắc Thái chủ bạc sẽ làm chủ cho hắn. Tống gia chiếm lý, chứng cứ lại đầy đủ, hắn tìm Thái chủ bạc cũng chỉ là để đẩy nhanh hiệu suất, nhận được kết quả có lợi nhất đối với bọn họ. Phí tâm giao thiệp với Thái chủ bạc kỳ thật cũng chính là để hòng mỗi khi có việc sẽ có người đứng ra nói cho mình một tiếng công đạo.
Giao cho nha môn xử trí án này, Tống Thiêm Tài còn có một tầng suy tính. Qua chút thời gian nữa hắn phải cùng Triệu Ngôn Tu đi Tuyền Châu. Mà chuyện này vừa chọc ra, hắn sợ sẽ cổ vũ một số người dụng tâm kín đáo. Cho nên, nhu cầu cấp bách phải dựa thế khiến bọn họ kinh sợ một phen, để lộ át chủ bài của mình. Để cho mọi người hiểu rõ, hắn ở chỗ quan phủ có người quen, dựa vào sự sợ hãi của nông hộ nhân gia đối với quan lại, ít nhất có thể bảo đảm Tống gia an ổn được một đoạn thời gian.
Còn nữa, giết gà dọa khỉ, hắn không nương tay với Vạn gia chẳng khác nào đang cảnh cáo Lưu gia. Lưu Thải Liên tốt nhất vĩnh viễn đừng để hắn tìm được, bằng không cứ chờ bị kiện đi. Đương nhiên, Tống gia sẽ không thiếu bị nói mấy câu kiêu ngạo lên mặt, không có tình người. Nhưng kẻ tàn nhẫn tổng vẫn mạnh hơn nhiều so với người hiền lành, ít nhất không ai dám tùy tiện bắt nạt.
Chình vì đủ loại cân nhắc này, Tống Thiêm Tài mới có ý định lên công đường. Thấy Tống Thiêm Kim vẫn còn hơi băn khoăn, Tống Thiêm Tài kéo Triệu Ngôn Tu qua, nói với Tống Thiêm Kim: "Thiêm Kim, ngươi chớ lo lắng. Ân sư của ta, cha Ngôn Tu có chút giao tình với Thái chủ bạc ở trong nha môn. Chúng ta đi tìm hắn, việc này chúng ta chiếm lý lại có chứng cứ, Thái chủ bạc chỉ cần theo lẽ công bằng xử lý là được. Yên tâm đi, trong lòng ca đều hiểu rõ."
Vừa nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, Tống Thiêm Kim mới thả lỏng thần sắc nói: "Hoá ra ở trong nha môn ca cũng có giao tình, thật là lợi hại. Vậy thì chúng ta đi báo quan thôi. Ta lúc trước chỉ sợ vào nha môn bị gây khó dễ, có người quen, ta sẽ không sợ. Lần này nhất định phải khiến đám người này đẹp mặt, chớ có coi Tống gia như quả hồng mềm mặc người nắn bóp."
Tống Thiêm Kim tuổi trẻ khí thịnh, cực kì nuốt không trôi được cục tức này. Cho nên nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, trong lòng không còn gì băn khoăn, hắn lập tức đi theo Tống Thiêm Tài tới nha môn. Bọn họ trước tiên viết một phần mẫu đơn kiện, sau đó mới đi tìm Thái chủ bạc.
Thái chủ bạc nhìn Tống Thiêm Tài dẫn theo người tới tìm mình, trong lòng còn hơi tò mò, lại nghe Tống Thiêm Tài ngữ điệu đầy cảm xúc, tức giận khôn nguôi đem chuyện của Tống Thiêm Kim trình bày rõ ràng. Thái chủ bạc tiếp nhận mẫu đơn kiện, cũng không làm gì nhiều, chỉ phái nha dịch tới hẻm Trường Phượng điều tra xem sự tình có đúng như lời Tống Thiêm Tài hay không.
Thái chủ bạc hành sự như vậy khiến Tống Thiêm Tài cảm thấy Thái chủ bạc làm việc lão thành, phán án coi như công chính liêm minh, không hề bởi vì lời nói một phía của bọn họ mà vội vã quyết đoán, quả thật là một vị quan viên không tồi.
Nha dịch trong nha môn ở trấn trên có quan hệ rất sâu. Chuyện Tống Thiêm Tài bọn họ tìm hiểu được, đương nhiên các nha dịch có thể hỏi thăm càng thêm rõ ràng hơn. Không lâu sau, bọn họ đã điều tra được rành mạch chuyện xấu xa của Vạn Tiểu Hà và Thẩm gia kia. Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thán. Coi khinh ai chứ đừng coi khinh hàng xóm, người ta nói không chừng còn biết chuyện trong nhà ngươi còn rõ hơn ngươi nhiều. Từng chuyện từng chuyện, ngay cả Thẩm Bách Cường cùng một quả phụ dây dưa cũng tra ra được rõ ràng.
Sự việc là thật, Tống gia xác thật là người bị hại, lúc này mới thể hiện hiệu suất làm việc của người quen. Thái chủ bạc lập tức phái hai nhóm người ra ngoài, một nhóm đi bắt Vạn Tiểu Hà và Thẩm Bách Cường, một nhóm khác đi bắt cữu gia kiêm nhạc gia trước kia của Tống Thiêm Kim.
Thái chủ bạc là chánh cửu phẩm quan, ngoại trừ ngày thường quản lý công văn hồ sơ, các loại án nhỏ quanh Vĩnh Nhạc trấn đều qua tay hắn. Bằng không, thôn xóm phụ thuộc Vĩnh Nhạc trấn lớn lớn bé bé cũng phải hơn trăm cái, nếu như mọi việc đều do Huyện thái gia tự tay làm lấy thì khỏi cần ăn cơm ngủ nghỉ. Chỉ riêng xử lí những chuyện này thôi đã phải vội đến tối tăm mặt mũi rồi.
Như vụ án mà Tống Thiêm Tài báo lên, vừa hay thuộc phạm vi quản lí của Thái chủ bạc. Thái chủ bạc rất thưởng thức hậu sinh Tống Thiêm Tài, lại có Triệu Ngôn Tu là nhi tử của cố nhân. Tống gia ăn thiệt lớn như vậy, tới tìm hắn giải oan, đòi một cái công đạo. Hắn không có khả năng làm việc thiên tư làm rối kỉ cương, nhưng mở rộng chính nghĩa, chủ trì công lý lại là đạo nghĩa không thể chối từ. Cho nên, Thái chủ bạc tỏ vẻ mình sẽ xử lý theo phép công, không chút nào lưu tình.
Thứ Tống Thiêm Tài cần chính là những lời này. Đối với nhóm người kia, bọn họ căn bản không cần ra tay, dùng thế tục lễ pháp xử lý bọn chúng là tốt nhất. Bằng không, loại đàn bà đanh đá lại lươn lẹo lừa đảo như vậy, đấu với bọn chúng chẳng khác nào tự mình tìm không thoải mái. Loại ức hiếp người nhà thế này, bắt tống vào nhà lao mấy ngày là thành thật. Đánh cho bọn chúng sợ, dạy cho dễ bảo, Tống gia mới có thể sống yên không bị quấy rầy.
Nếu nhét tiền cho Thái chủ bạc thì lại có vẻ khó coi. Loại chuyện này nói lời cảm tạ là xong, Tống Thiêm Tài đã tính toán hoặc là mời Thái chủ bạc ăn một bữa hoặc là tặng chút lễ vật cho hắn. Như vậy mới có vẻ không gần không xa, cũng có thể khiến Thái chủ bạc hài lòng. Nhưng Tống Thiêm Tài lại nhét cho nha dịch hỗ trợ làm việc mỗi người hai lượng bạc phí vất vả. Tổng cộng mười người, lập tức mất toi hai mươi lượng bạc. Tống Thiêm Kim ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi, trong lòng cảm thấy ca hắn ra tay quá hào phóng. Nếu đã có quan hệ với Thái chủ bạc thì nào còn phải bỏ ra số tiền này.
Tống Thiêm Kim là người không biết giấu tâm tư, Tống Thiêm Tài nhìn thấy lại không giải thích. Có câu nói "Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi". Nếu muốn khiến người khác dụng tâm làm việc giúp bọn hắn, sao có thể không cho chút chỗ tốt. Thái chủ bạc là Thái chủ bạc, nhưng các nha dịch đó mới là người đi làm việc.
Nhóm người này thủ đoạn nhiều lắm, bọn họ đôi khi ngược lại càng có nhiều biện pháp đối phó với loại đàn bà đanh đá điêu ngoa, mấy hộ ngang ngược hung hãn hơn so với quan viên nhiều. Bọn họ có dụng tâm hay không, kết quả sẽ khác nhau rất rõ rệt. Tống Thiêm Tài cho chỗ tốt, ít nhất Vạn gia và Thẩm gia ở trên tay bọn họ sẽ không quá dễ chịu, đều phải chịu chút tội.
Vạn Tiểu Hà đang vừa bế con trai Tiểu Thuận vừa giặt đồ. Quần áo ngày thường của cả Thẩm gia đều do nàng giặt. Mỗi ngày đều như vậy, sáng sớm nấu cơm giặt giũ, quét tước nhà cửa, hầu hạ mẹ chồng và em chồng, còn thường xuyên phải nghe đại tẩu nguýt ngắn nguýt dài. Chỉ đến buổi tối nàng mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nghĩ đến trượng phu ngày càng ít trở về, đối với nàng đã lộ vẻ không kiên nhẫn, trong lòng Vạn Tiểu Hà lại cảm thấy so với ăn hoàng liên còn đắng hơn.
Rõ ràng Thẩm Bách Cường trước kia không như thế. Mỗi lần gã tới Vạn gia thôn bán hàng, nhìn thấy nàng đều sẽ tặng cho nàng chút gì ăn ngon hoặc món đồ chơi thú vị. Nàng mua kim chỉ ở chỗ Thẩm Bách Cường đều không cần bỏ tiền, còn được cho thêm nhiều thứ khác. Không chỉ vậy, Thẩm Bách Cường còn kể cho nàng nghe những chuyện lý thú, những chuyện về người giàu sang phú quý ở trấn trên, còn khen nàng xinh đẹp, so với cô nương trấn trên đều đẹp hơn rất nhiều, gã vừa nhìn đã phải lòng, bèn thích đến gặp nàng.
Ở Vạn gia, tâm tư của cha đều đặt lên các huynh đệ của nàng, một đứa con gái như nàng sớm đã bị định cho biểu ca nhà cô mẫu. Nhà biểu ca tuy rằng khá giả hơn so với nhà nàng, khá vậy cũng chỉ là tầm thường. Nhưng dù vậy, nhà nàng vẫn coi như trèo cao. Mỗi lần nghe cha nương nhắc đến cô mẫu keo kiệt như thế nào, không biết trợ cấp trong nhà ra sao, Vạn Tiểu Hà lại cảm thấy phiền lòng. Nàng biết đây là cha nương đang nhắc nhở nàng, về sau chớ có quên giúp đỡ huynh đệ nhà mẹ đẻ.
Mà biểu ca Tống gia diện mạo cũng coi như đoan chính, nhưng lại quá chất phác, nửa điểm không có cái loại phong lưu phóng khoáng, biết đùa biết dỗ dành khiến nàng vui vẻ, chọc nàng cười vui như Thẩm Bách Cường. Vạn Tiểu Hà bèn cực kỳ chướng mắt. Nhưng nhà đã thu sính lễ, nàng lại không thể không gả. Thật ra nàng đã nói với nương có người ở trấn trên để mắt nàng, xin nương lui việc hôn nhân.
Nhưng nương nàng nói, trừ khi Thẩm Bách Cường có thể bỏ ra hai mươi lượng bạc sính lễ thì bà mới đồng ý, bằng không cửa cũng không có. Nàng nói với Thẩm Bách Cường, nhưng Thẩm Bách Cường lại lộ vẻ khó xử, nói rõ gã được quả phụ nuôi lớn, trong nhà còn có một huynh. Tuy rằng trong nhà có chút tài sản nhưng sẽ không phân gia, mẫu thân lại không muốn phá hỏng quy củ khiến đại ca đại tẩu trong nhà khó coi*. Thẩm Bách Cường không đành lòng khiến lão mẫu khó xử, chỉ có thể nhịn đau cắt đứt.
*Mình nghĩ ý đoạn này là bà mẹ TBC không muốn bỏ ra số tiền sính lễ cho TBC lớn hơn của người anh, nếu cho nhiều hơn thì sẽ có vẻ thiên vị, anh trai và chị dâu tị nạnh, rồi cả người khác nhìn vào cũng nói này nói kia.
Nhưng Vạn Tiểu Hà lúc ấy đã lờ mờ cảm thấy mình đang có thai, này nếu như gả đến nhà biểu ca còn không phải sẽ bị đánh chết sao, chỉ đành cắn răng bám chặt lấy Thẩm Bách Cường. Thẩm Bách Cường xác thật có vài phần tình nghĩa với Vạn Tiểu Hà, đồng ý mang nàng đi. Vì thế, Vạn Tiểu Hà bèn lấy trộm từ trong nhà mười lượng bạc, thừa dịp nửa đêm tối trời bỏ theo Thẩm Bách Cường đi mất.
Hai người đến nhà người thân của Thẩm Bách Cường trốn một thời gian, đợi mấy tháng không thấy gì mới trở về. Những ngày tháng ở bên ngoài Vạn Tiểu Hà trải qua thật sự vui vẻ. Nàng có thai, Thẩm Bách Cường lại đang hiếm lạ nàng. Cuộc sống của hai người đường mật ngọt ngào, vô cùng ân ái. Vạn Tiểu Hà từng một lần cho rằng mình đã làm đúng, chọn đúng người rồi.
Nhưng chờ đến khi bọn họ trở về hẻm Trường Phượng, tới Thẩm gia, hết thảy đều thay đổi. Mẹ chồng khinh ghét, chị dâu coi thường, em chồng gây khó dễ, một nhà Thẩm gia cả ngày lấy chuyện nàng tư bôn ra mắng nhiếc, nói nàng không biết kiềm chế, không của hồi môn, không xứng với Thẩm Bách Cường. Nàng cũng từng cãi lại, lúc trước Thẩm Bách Cường còn giúp nàng nói đỡ một hai câu.
Nhưng mẹ chồng em chồng mỗi ngày ở trước mặt Thẩm Bách Cường nói nàng không tốt, dần dần Thẩm Bách Cường cũng không giúp nàng nữa, còn giống như những người khác trong Thẩm gia khinh thường nàng. Treo ở bên miệng toàn là nàng có thể gả đến Thẩm gia là phúc khí lớn lao, phải biết ơn, hiếu thuận trưởng bối, hầu hạ mẹ chồng. Chớ nên không hiểu chuyện, thậm chí, dần dần còn ra tay đánh nàng.
Vạn Tiểu Hà đã từng khóc nháo, bị Thẩm Bách Cường đánh, bị người Thẩm gia bỏ đói vài lần, cuối cùng không còn dám lên tiếng. Không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại không có tiền bạc bàng thân, nàng dần dà coi như ngộ ra, ở cái nhà khinh yếu sợ mạnh hám tài như Thẩm gia, nàng sẽ không bao giờ có ngày lành trải qua. Mấy ngày này, Thẩm Bách Cường ngày càng ít về. Vạn Tiểu Hà biết gã đang cùng một quả phụ trong cái ngõ nhỏ này lêu lổng. Nhưng nàng không dám nói, chỉ có thể giả vờ không biết, sợ bị Thẩm gia đuổi đi, đến lúc đó mới thật sự là không nhà để về.
Nhi tử khóc, Tưởng thị thính tai nghe thấy lập tức mắng: "Đồ chết giẫm, tôn tử của ta đói bụng, ngươi không biết động đậy sao. Làm nương mà không có tâm. Đúng là đồ sao chổi, Tang Môn phu, suốt ngày chỉ biết ăn, còn biết làm gì?"
Nói đoạn, Tưởng thị từ trong phòng chạy ra, đi đến trước mặt Vạn Tiểu Hà giằng lấy đứa bé, hung hăng nhéo Vạn Tiểu Hà, bắt nàng nhanh quấy bột đút cho đứa nhỏ. Vạn Tiểu Hà nhiều ngày không được ăn thức ăn mặn, sữa đã sớm không có, hiện giờ đứa nhỏ toàn phải ăn bột. Tưởng thị khinh thường Vạn Tiểu Hà, đối với tôn tử cũng bèn nhàn nhạt. Rốt cuộc nhà lão đại đã có đại tôn tử, nhưng điều này cũng không trở ngại Tưởng thị lấy đứa bé ra dằn vặt giáo huấn Vạn Tiểu Hà.
Thẩm Bách Cường đêm qua trở về đã là nửa đêm, lúc này còn chưa dậy. Vạn Tiểu Hà không dám nói cái gì, nhịn đau đi quấy bột. Vừa mới cho con ăn xong đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Thẩm Bách Cường bị đánh thức, ở trong phòng đạp đổ cái ghế. Tưởng thị thương con, thấy Vạn Tiểu Hà đi rửa bát, bèn hùng hổ một trận ra mở cửa.
Vừa hé cửa đã thấy có ba bốn nha dịch đang đứng trước mặt. Tưởng thị trong lòng sửng sốt, toàn bộ vẻ không kiên nhẫn trên mặt đều tan biến, lấy lòng hỏi nha dịch: "Vài vị sai gia, các ngươi đến nhà lão phụ này là có chuyện gì?"
Nha dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đây chính là nhà Thẩm Bách Cường? Thẩm Bách Cường và thê tử của hắn có ở nhà không?"
Tưởng thị một trận hãi hùng khiếp vía, tổng cảm thấy không xong. Nửa ngày, mới nặn ra một nụ cười nói: "Bọn họ đi thăm họ hàng, không ở nhà, các sai gia có việc tìm bọn họ thì chờ buổi tối lại đến."
Nói xong còn lấy lòng nhét một lượng bạc vào trong tay nha dịch kia.