Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 52: Hồi sinh




Tống Thiêm Tài tự nhận là kẻ khá lương bạc, tuy không thể nói là ích kỷ, khá vậy tuyệt đối không phải cái loại vô tư phụng hiến, quên mình vì người khác. Hắn bình thường đều tiên kỷ hậu nhân*, nhưng ở trong khả năng cho phép đôi khi cũng sẽ vươn một tay, kết mối thiện duyên, cho lòng thêm thanh thản.

*Tiên kỷ hậu nhân (先己后人): đầu tiên phải suy xét đến mình trước, sau đó mới đến người khác.

Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn là huynh đệ ruột, Tống Thiêm Kim và hắn là đường huynh đệ, cho dù những năm rồi từng có mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, Tống Thiêm Tài đương nhiên sẽ không sống chết mặc bây, lạnh mặt nhìn bọn họ bị kẻ khác lừa gạt. Bọn họ có cùng một ông nội, khi không có việc gì có thể đấu võ mồm xả giận, nhưng nếu có người ngoài tới bắt nạt thì tất phải nhất trí đối ngoại. Đây là tông tộc, là thân nhân. Lúc trước Lưu Thải Liên bỏ chạy, một nhà Tống Đại Hải đã từng đứng ra giúp Tống Thiêm Tài bác bỏ tin đồn, gồng lưng che chắn.

Hiện giờ Tống Thiêm Kim gặp phải loại chuyện này, về tình về lý, Tống Thiêm Tài đều tuyệt đối không thể ngồi yên coi như không thấy. Nếu thật đúng như lời Tống Thiêm Kim, Vạn gia lừa hôn còn gả nữ nhi cho người khác chẳng khác nào dẫm thể diện của Tống gia xuống bùn đất. Loại chuyện này phàm là nam nhân có chút tâm huyết cốt khí đều sẽ không thiện bãi cam hưu*.

*Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Nếu như Vạn gia vẫn luôn dối gạt, Tống gia không biết thì cũng thôi, nhưng bây giờ người lại ở ngay trấn trên, Tống Thiêm Kim có thể bắt gặp, chẳng lẽ người khác lại không thể nhìn thấy. Cái trấn chỉ lớn có thế, đến lúc đó, mọi người đều biết rồi sẽ đối đãi với Tống gia như thế nào? Mặt mũi của Tống gia biết để ở đâu? Về sau nam nhân Tống gia còn muốn ra ngoài nhìn mặt người khác, còn có thể đứng thẳng lưng được nữa hay không đây?

Lúc trước Lưu Thải Liên chạy, nguyên thân chính vì không nghe nổi mấy câu nhàn ngôn toái ngữ vui sướng khi người gặp họa của kẻ khác nên mới tích tụ thành bệnh, tạo thành bệnh căn. Chẳng qua bắt gian phải bắt tại giường, Tống gia không ai bắt được Lưu Thải Liên, cũng không ai biết nàng đi đâu, chỉ có thể tới cửa Lưu gia trách vấn. Người thành thật dễ nói chuyện như Tống Đại Sơn cũng mời nam đinh Tống gia tới Lưu gia đòi một tiếng công bằng.

Nhưng người nhà Lưu Thải Liên biết ăn nói, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thế nào cũng phải lật ngược phải trái trắng đen nói Tống gia hại người vu hãm Lưu gia. Nhóm người Tống Đại Sơn ăn nói vụng về không bật lại được bọn họ, hai nhà vung tay đánh nhau một trận, cũng không sao làm rõ thị phi đúng sai, đòi lại được công đạo.

Nhưng thanh danh của hai nhà Tống Lưu xem như đều hỏng bét. Tống gia bị châm biếm, còn Lưu gia thì bị khinh thường. Kể từ đó, thể diện của người đọc sách thánh hiền như nguyên thân lại càng thêm khó coi. Trong lòng tích tụ khó giải, mới trốn ở nhà không muốn đối mặt với đủ loại đồn đãi vớ vẩn, châm chọc cười nhạo bên ngoài.

Tống Thiêm Tài cảm thấy gia môn Tống gia có chút vô ngữ. Hai nam tử đồng lứa với hắn đều nhâp nhô trong chuyện thê thất, nón xanh trên đỉnh đầu cứ như chỉ sợ người khác không nhìn thấy. Hắn lúc trước dùng thủ đoạn tiêu pha bạc mới xoay chuyển được thanh danh Tống gia vốn đang tràn ngập nguy cơ, bây giờ lại vỡ lở ra chuyện này, chỉ e là có thể khiến người khác bàn tán thêm được mấy năm.

Nhà hắn mở quán trà vốn đã rất chọc mắt người, những kẻ đỏ mắt tâm ngứa thấy Tống gia xấu mặt khẳng định sẽ vừa vui sướng khi người gặp họa, vừa thêm mắm dặm muối xem náo nhiệt. Nếu thanh danh có ngại là chuyện đã định, vậy hắn đương nhiên phải xé to chuyện này ra cho kẻ khác kinh sợ một phen. Cho dù không có mặt mũi nhưng người khác sẽ phải dè chừng.

Về đến nhà, hắn cũng không kể lại với lão phu thê Tống gia. Việc này tuy rằng mười phần có tám, chín phần Tống Thiêm Kim sẽ truy cứu, khá vậy không phải không có biến số. Tống Thiêm Tài bèn nghĩ chờ đến ngày mai lên trấn trên hỏi thăm, trở về hẵng nói với cha mẹ cho rõ ràng minh bạch, bằng không sẽ khiến bọn họ phải thấp thỏm lo lắng suông.

Nhưng hắn lại không gạt Triệu Ngôn Tu. Thứ nhất là vì tin tưởng nhân phẩm Triệu Ngôn Tu, không coi y như người ngoài. Thứ hai, ngày mai hắn và Tống Thiêm Kim lên trấn trên muốn mang theo cả Triệu Ngôn Tu. Bằng không, hắn và Tống Thiêm Kim thân thủ quá phế, nếu ở trấn trên gặp phải chuyện gì, có hại khẳng định là hai người bọn họ.

Nhưng Triệu Ngôn Tu thì khác. Dựa vào thân thủ của Triệu Ngôn Tu, trên cơ bản ở trấn trên về mặt giá trị vũ lực bọn họ không cần quá lo lắng. Quan trọng là mặc kệ ngày mai Tống Thiêm Kim có định liều mạng với tên gian phu kia hay không, Tống Thiêm Tài luôn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất.

Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói xong trong lòng thoáng kinh ngạc, sau đó vội vàng bảo đảm nhất định sẽ giữ kín bí mật. Bộ dáng nghiêm túc của y khiến Tống Thiêm Tài bị chọc cười, nói: "Ngôn Tu, đại ca đã nói cho ngươi thì chính là tin ngươi, không cần phải bảo đảm với đại ca, có vẻ xa lạ. Ngày mai nếu như Thiêm Kim nóng đầu lên ngươi nhìn chút cho ta, chỉ cần không xảy ra án mạng là được. Nếu Vạn Tiểu Hà kia và nam tử chơi trò ngang ngược, ngươi cũng không cần khách khí, đánh tàn phế cũng chẳng hề gì. Vạn Tiểu Hà dù thế nào cũng là thê tử của Tống gia trên hộ tịch, thật sự so đo, nữ trượng trách 90, nam trượng trách 80 vẫn là nhẹ. Thiêm Kim là trượng phu, cho dù ngay tại trận giết hai kẻ này cùng lắm cũng chỉ cần đi tù hai năm thôi. Thật sự đến nước đó, cho dù là lên công đường chúng ta cũng không mảy may thoái nhượng."

Triệu Ngôn Tu gật đầu nói: "Ta đã hiểu, đối phó người như vậy ta từ trước đến nay đều sẽ không nương tay. Nhưng mà đại ca, ta cảm thấy kỳ quái, nếu Vạn gia cô nương này theo người khác, vì sao Vạn gia còn buộc Thiêm Kim ca cưới bài vị của nàng. Đây chẳng phải vội vàng đưa dao cho Tống gia ư? Nếu như Vạn gia giải hôn ước, cho dù Tống gia biết được Vạn gia gả con gái cho người khác thì cũng không có lập trường đi đòi lẽ phải. Nhưng bây giờ lòi ra chuyện này, Vạn gia lừa hôn, con gái Vạn gia thông dâm, đây không phải đào mồ chôn mình ư?"

Điều này không phải chỉ có mình Triệu Ngôn Tu kỳ quái, Tống Thiêm Tài cũng rất tò mò. Vạn gia này quả đúng là kỳ ba, thế mà cũng dám báo tang nữ nhi vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót, còn cứng rắn buộc Tống Thiêm Kim làm minh hôn với nữ nhi đã gả cho người khác. Đây không phải ông thọ thắt cổ ngại mệnh dài sao.

Tưởng tượng như vậy, Tống Thiêm Tài cảm thấy ngày mai càng phải đi hỏi thăm cho rõ ràng, điểm kỳ quái nơi này nếu như không được giải đáp, hắn cũng không thể yên tâm.

Ngày hôm sau, Tống Thiêm Kim sáng sớm đã tới tìm Tống Thiêm Tài. Trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, vừa nhìn đã biết cả đêm không ngủ. Trần Quế Chi mở cửa thấy vậy liền hoảng sợ, vội hỏi: "Thiêm Kim, công việc ở tửu lâu mấy ngày nay có phải quá nặng không? Sắc mặt không tốt đến như vậy, hay để ta đi nói với Đỗ thái thái, xin Đỗ chưởng quầy cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, an dưỡng thân thể. Còn chưa đến nửa tháng nữa là ngươi phải thành thân. Đến lúc đó công việc càng nhiều, ngươi đừng để quá sức."

Tống Thiêm Kim nặn ra một nụ cười cảm tạ hảo ý của Trần Quế Chi, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, không cần xin nghỉ. Sau đó, mới tìm được Tống Thiêm Tài đang ăn sáng.

Tống Thiêm Tài thấy Tống Thiêm Kim bèn gật gật đầu, nói với Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi: "Cha nương, hôm nay ta dẫn theo Thiêm Kim và Ngôn Tu lên trấn trên dạo một chút, xử lý vài việc. Giữa trưa sẽ không trở về ăn, các ngươi đừng chờ cơm chúng ta."

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thường xuyên ra cửa, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đã tập mãi thành thói quen. Bây giờ dẫn theo cả Tống Thiêm Kim, hai lão đều nghĩ chắc là Tống Thiêm Kim sắp thành thân, mấy đứa lên trấn trên giúp Tống Thiêm Kim chuẩn bị đồ thành hôn đây mà.

Và mấy miếng cơm, Tống Thiêm Tài dẫn theo hai người lập tức xuất phát. Trên xe bò, Tống Thiêm Tài mở miệng giải thích với Tống Thiêm Kim: "Ngôn Tu không phải người ngoài, ta bèn nói với y. Y giỏi võ công, có y đi theo, chúng ta cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không có hại. Ngươi cũng không cần để ý, loại chuyện này khó giấu nổi người khác. Chúng ta chỉ có thể tận lực khiến sự tình phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta, ngươi đến lúc đó chớ nên hồ đồ."

Tống Thiêm Tài cho Tống Thiêm Kim một châm dự phòng, bằng không, nếu như Tống Thiêm Kim bị Vạn gia khóc nháo mềm lòng, kẻ làm đường ca như hắn ra mặt thì thật đúng là Trư Bát Giới soi gương - trong ngoài đều không phải là người*.

*Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người (猪八戒照镜里外不是人): vốn là một mảnh hảo tâm, nhưng lại trở thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người. Ý nói việc làm ra nơi nơi đều phải chịu oán trách.

Tống Thiêm Kim gật đầu nói: "Đại ca, ta sẽ không hồ đồ. Hôm qua ta đã nói với cha mẹ, nương thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu. Cha ta cũng chỉ hận không thể lập tức vác dao tới Vạn gia hỏi cho rõ ràng, may là ta ngăn lại được, nói đã thương lượng với ngươi, trước đi tra rõ nguồn căn, sau hẵng giải quyết. Mặc kệ chuyện này cuối cùng như thế nào, ta cũng sẽ không tiếp tục nhận mặt cữu gia này nữa. Nương ta cũng mở miệng, cho dù là ông bà ngoại đến trước mặt nàng cầu xin cũng đừng mong nàng nương tay với đại cữu dù chỉ một chút."

Thật sự là Vạn gia khinh người quá đáng, rõ ràng khuê nữ nhà bọn họ chạy theo người khác, báo tang thì thôi, cũng coi như che lấp gièm pha, giữ được thanh danh cho Vạn gia, nhưng buộc Tống Thiêm Kim làm minh hôn, còn vu hãm hắn khắc thê, nháo đến nỗi hắn phải chịu không biết bao nhiêu tủi hờn, gặp vô số ghét bỏ, đến bây giờ còn chưa cưới được vợ.

Chuyện như vậy, chỉ một mình nhà đại cữu của Tống Thiêm Kim chỉ e cũng không thể làm nên. Ít nhất, Vạn Tiểu Hà giả chết những người khác trong Vạn gia khẳng định biết rõ, nhưng lại không một ai bước ra nói một câu giúp Tống Thiêm Kim, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, dù sao chịu thiệt cũng không phải bọn họ. Vạn thị chính vì hiểu được điều này nên mới lạnh thấu tâm can. Đây là nhà mẹ đẻ của nàng, nếu đã hố nhi tử của nàng như vậy thì cũng chớ trách nàng không lưu tình. Dù sao nàng không có nữ nhi phải gả, nhà mẹ đẻ thanh danh có kém đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến nàng. Cho nên lần này có thế nào cũng phải xả ra được mối hận này.

Tống Thiêm Tài nghe Tống Thiêm Kim nói vậy, hỏi: "Đại bá với đại bá nương lần này e là giận đến cùng cực rồi. Thiêm Kim, ta thấy Vạn gia khá đanh đá, ông bà ngoại ngươi còn tại thế, đến lúc đó bọn họ cậy già lên mặt tới tận cửa cầu xin, nương ngươi có muốn đáp lại bọn họ hay không thật ra chỉ là việc nhỏ, nhưng bị người ta nói miệng là điều chắc chắn. Nếu thật như vậy, ngươi và cha mẹ ngươi cứ đẩy hết lên trên người ta. Cứ nói ta không thể chịu đựng thanh danh Tống gia bị bại hoại, tự mình ra mặt xử lý, chuẩn bị tới nha môn báo án. Vạn gia và ta không có quan hệ, cho dù ta có lãnh đạm hay cự tuyệt bọn họ, người khác cũng không nói được cái gì. Ngươi thấy thế nào?"

Vạn gia xác thật là cái loại này. Tống Thiêm Kim khi còn nhỏ đã chứng kiến rất nhiều lần ông bà ngoại buộc nương hắn trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nương hắn cho dù không muốn, cãi cọ om sòm, mười lần cũng phải có hai ba lần ép dạ làm theo. Đặc biệt là ông ngoại hắn chỉ hận không thể dọn hết toàn bộ Tống gia về cho nhà mấy cữu cữu mới vừa lòng, căn bản không để bụng đến đứa con gái là nương hắn. Nương hắn cũng vì nhìn thấu điều này, hiện giờ hầu như đã không còn qua lại với nhà mẹ đẻ, đối đãi với ông bà ngoại cũng chỉ còn lạnh nhạt chết lặng.

Mà theo lời Tống Thiêm Tài thì cực kì có khả quan. Tống Thiêm Kim nói: "Tâm ý của đường ca ta xin nhận, nhưng cho dù bị người ta nói miệng, ta cũng không muốn tiếp tục bị nhà ngoại cản chân. Bọn họ nếu như lại dám đến bức bách nương, ta liền dám tới nha môn cáo bọn họ lừa hôn. Vạn gia đại cữu và đại cữu mẫu đều phải đi tù hai năm, trượng hai mươi, sính lễ của ta cũng phải trả lại một phân không thiếu."

Nghe Tống Thiêm Kim nói vậy, Tống Thiêm Tài không nói gì nữa.

Ba người cùng tới phố tây, theo Tống Thiêm Kim đi vào hẻm nhỏ, ước chừng tìm được đúng nơi lúc trước nhìn thấy Vạn Tiểu Hà. Tống Thiêm Tài tới gõ cửa hộ gia đình gần đó hỏi thăm. Kiếp trước hắn từng làm seller, miệng lưỡi cực kì dẻo, hỏi một vòng người ở phụ cận, tìm ra nơi Vạn Tiểu Hà đang ở.

Tống Thiêm Tài dùng hai lượng bạc cạy miệng đại thẩm nhà hàng xóm Vạn Tiểu Hà, cuối cùng biết được Vạn Tiểu Hà gả cho kẻ nào.

Theo lời đại thẩm nói, Vạn Tiểu Hà gả cho một hộ nhân gia họ Thẩm ở hẻm Trường Phượng. Thẩm gia này là quả phụ Tưởng thị dắt díu theo hai nhi tử và một nữ nhi sống nương tựa. Đại nhi tử tên là Thẩm Bách Tùng, ở trấn trên làm kế toán cho người ta, vợ là Tiểu Tưởng thị. Tiểu nhi tử tên Thẩm Bách Cường, chính là người bán hàng rong cưới Vạn Tiểu Hà kia. Tiểu nữ nhi tên Thẩm Ngọc Trân, bởi vì Tưởng thị kén cá chọn canh nên hiện giờ còn ở tại thâm khuê.

Nhưng vị thím này mỗi khi nhắc tới Vạn Tiểu Hà đều tỏ ra vẻ khinh thường, vô cùng thần bí nói cho nhóm người Tống Thiêm Tài Vạn Tiểu Hà là tư bôn tới, căn bản danh không chính ngôn không thuận. Nàng ở Thẩm gia mỗi ngày đều bị mẹ chồng tra tấn, em dâu gây khó dễ, em chồng soi mói xét nét vạch lá tìm sâu, sống còn không bằng một mụ già giúp việc.

Tống Thiêm Tài hỏi nàng làm sao biết Vạn Tiểu Hà tư bôn. Vị thím này cho rằng hắn không tin, tiếc số tiền đã bỏ ra, bèn lập tức thanh minh là chính Tưởng thị nói cho nàng. Nói lúc trước Thẩm Bách Cường gánh hàng tới nông thôn bán, sau đó cặp kè với Vạn Tiểu Hà. Nhưng Vạn Tiểu Hà đã định thân với biểu ca nhà mình, người trong nhà Vạn Tiểu Hà biết chuyện, đòi Thẩm Bách Cường bỏ ra hai mươi lượng bạc làm sính lễ. Tưởng thị không chịu, cũng bèn không giải quyết được gì.

Không nghĩ tới Vạn Tiểu Hà bị Thẩm Bách Cường dỗ dành vài câu lời ngon tiếng ngọt đã cùng Thẩm Bách Cường tư bôn. Bởi vì chuyện này, Tưởng thị không thiếu ở trước mặt nhóm phụ nhân hàng xóm thổi phồng mình cưới dâu không mất một xu. Chẳng qua mụ lại chướng mắt đứa con dâu cho không Vạn Tiểu Hà này. Cũng may cái bụng Vạn Tiểu Hà coi như biết tranh đua, vào cửa không bao lâu đã sinh đứa cháu trai, Tưởng thị lúc này mới chịu nhận dâu.

Nhưng Vạn Tiểu Hà cũng thường xuyên bị Tưởng thị mắng là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, khắt khe nàng đủ điều. Chỉ cần Vạn Tiểu Hà dám không nghe lời, mụ lập tức có thể đem chuyện nàng tư bôn ra mà mắng cả một ngày, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy rõ mồn một.

Tống Thiêm Tài nghe xong không biết nên nói cái gì cho phải, mà Tống Thiêm Kim lại có chút bị đả kích. Biểu muội tình nguyện bỏ trốn cùng một kẻ như vậy cũng không muốn gả cho hắn. Hắn thật sự kém cỏi đến thế sao?

Mà Tống Thiêm Tài thì lại nghe ra một điểm khác thường. Vạn gia xem ra cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện của Vạn Tiểu Hà và Thẩm Bách Cường, bằng không cũng không thể đưa ra thách đố hai mươi lượng bạc sính lễ.

Tống Thiêm Tài nheo mắt lại, kéo theo Tống Thiêm Kim và Triệu Ngôn Tu tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Thiêm Kim, việc này ngươi tính toán làm thế nào?"

Hai năm trôi qua, Tống Thiêm Kim đối với biểu muội cũng không thể nói có cảm tình bao sâu. Nhưng bị ghét bỏ như vậy, là nam tử ai cũng chịu không nổi. Hắn mở miệng nói: "Ta với Tiểu Hà biểu muội có hôn ước, nàng không thích ta thì có thể nói. Ta và nàng cũng không phải không thể sống thiếu nhau, nàng mở miệng, ta chẳng lẽ còn sẽ sống chết quấn lấy nàng. Sao phải giẫm đạp lên thể diện của ta như vậy, nàng không hề giữ lại cho ta một chút mặt mũi nào. Mà Thẩm Bách Cường kia còn ghê tởm hơn. Rõ ràng biết Tiểu Hà và ta có hôn ước, còn dụ dỗ vị hôn thê của ta, quả thật là khinh người quá đáng. Ta phải cho bọn họ chút bài học, tuyệt không thể cứ như vậy buông tha bọn họ."

Tống Thiêm Tài nhìn Tống Thiêm Kim xúc động phẫn nộ, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy thì dễ làm. Bây giờ chúng ta đi báo quan đi. Vạn gia, Thẩm gia, biểu muội của ngươi, ta bảo đảm một kẻ cũng không chạy thoát."