Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 49: Sinh bệnh




Cũng may người không phải quá đông, rất nhanh sau đó sạp đã trống ra một bàn cho năm người Tống gia ngồi. Lúc này, Tống Thiêm Tài mới biết trong chén nhỏ kia có nhiều loại nhân khác nhau. Có nhân đậu đỏ nghiền, nhân mè đen, nhân thịt,... vân vân. Mặn, ngọt, cay đều có, Tống Thiêm Tài mỗi loại đều gọi một chén nhỏ.

Cuối cùng, Tống Thiêm Tài vẫn cảm thấy vị ngọt là ngon nhất, mè, đậu phộng, đậu đỏ và sơn tra hương vị đều không tệ, những loại khác thì khá bình thường. Cũng may hắn không gọi nhiều nên mới không bị thừa. Chẳng qua ăn xong, Tống Thiêm Tài lại cảm thấy mình đã no tám phần rồi.

Bây giờ mới bắt đầu ăn món thứ nhất, Tống Thiêm Tài cảm thấy buổi trưa hắn không nên ăn cơm mới phải, như vậy mới có thể để dành bụng ăn vặt. Trần Quế Chi vừa ăn vừa xót ruột, một chén hai viên đã toi mất hai văn tiền, một viên là một văn tiền, hương vị này ở nhà cũng có thể tự làm. Chẳng qua hiếm khi nhi tử có hứng thú ngắm hoa đăng, cho dù đắt, Trần Quế Chi cũng sẽ không mở miệng mất hứng.

Ăn bánh trôi xong, mọi người lại tiếp tục đi dạo. Tống Thiêm Tài vừa đi vừa đoán đố đèn, đáng tiếc không một cái nào trúng. Ngược lại là Triệu Ngôn Tu gần như trúng hết toàn bộ, mấy chủ quán kia thấy Triệu Ngôn Tu hung mãnh như vậy đều méo xệch cả miệng. Nếu không phải lễ tết không tiện đánh người, cả đám thế nào cũng phải hung hăng dạy dỗ thiếu niên này một trận mới hả.

Tống Thiêm Tài đi bên cạnh Triệu Ngôn Tu, tiếp nhận ánh mắt sắc như dao của nhóm chủ quán, hoàn toàn không có một chút cảm giác nào. Đây là thứ Triệu Ngôn Tu dùng thông minh tài trí để thắng được, lại không phải hãm hại lừa gạt người khác, hắn chỉ cảm thấy vì tiểu đệ của mình mà kiêu ngạo. Còn ánh mắt rầu rĩ của những người đó, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ, đó tuyệt đối là hâm mộ ghen tị, hắn bèn rộng lượng không so đo. Hơn nữa, bọn họ không chỉ đoán ở một nhà, mà là mỗi một sạp nhiều nhất đoán ba lần, cũng không khiến các chủ quán thiệt hại bao nhiêu.

Mỗi người trong Tống gia đều cầm trung bình ba chiếc đèn lồng, ngay cả Tống Tiểu Bảo cũng trợ giúp cầm một cái. Trần Quế Chi liên tục cảm thán Triệu Ngôn Tu lợi hại, còn cảm thấy lúc đầu bỏ tiền mua đèn con thỏ thật sự là quá không sáng suốt. Chỗ này riêng đèn con thỏ Triệu Ngôn Tu đã thắng được ba cái, lại mua một cái, đều sắp chất đầy một bàn.

Tống Tiểu Bảo ngược lại rất vui vẻ, liếc nhìn đèn con thỏ đang cầm ở tay trái, lại lắc lư đèn hoa sen ở tay phải, không có một phút nào nghỉ ngơi. Bởi vì bọn họ xách quá nhiều đèn, ai nhìn thấy cũng biết là chiến lợi phẩm. Không còn cách nào, có người cùng một loại đèn mua tận bốn năm cái ư?

Cho nên, mấy sạp nhỏ bán đèn lồng ngước lên thấy bọn họ đi qua bèn lập tức thu hết giấy treo câu đố lại. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nhìn nhau cười, nhìn động tác nhỏ của mấy chủ quán kia, có loại đắc ý trò đùa dai thành công.

Đi một đường, vừa rồi lại ăn bánh trôi nên mọi người đều khát. Đáng tiếc nhiều sạp hàng đến vậy lại không có sạp nào bán nước uống. Tống Thiêm Tài dẫn theo người Tống gia đến quán mì gọi hai bát, lại thêm mấy văn tiền nhờ chủ quán đưa lên hai bát nước dùng.

Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi ăn một bát, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ăn một bát, còn mì thì đều giao hết cho lão phu thê Tống gia. Tống Thiêm Tài tỏ vẻ hắn quả thật không còn bụng ăn, nếu không thì hắn cũng sẽ không chỉ gọi hai bát mì, còn chống đỡ sự coi thường của chủ quán dẫn theo bốn người ngồi xuống. Cũng may hắn lại đưa thêm mấy văn tiền, nếu không ăn bát mì thôi nói không chừng cũng phải bị ghét bỏ.

Đèn đã ngắm đủ, ăn cũng no nê, đã đến lúc người Tống gia phải về nhà. Buổi tối thời tiết lạnh, trên xe bò đã được gắn thùng xe. Tuy rằng hơi xấu nhưng có thể che mưa chắn gió là được. Tống Tiểu Bảo đã sớm được bọc trong chăn ấm, được Trần Quế Chi ru ngủ.

Tống Đại Sơn định đánh xe nhưng bị Tống Thiêm Tài đuổi vào trong. Chẳng qua thời tiết thật sự rất lạnh. Đội mũ chụp, đeo găng tay da, gió vẫn thổi vù vù đập lên trên người. Mà Triệu Ngôn Tu nói thế nào cũng nhất định phải ngồi bên cạnh Tống Thiêm Tài, đắp chăn bông chắn gió cho Tống Thiêm Tài, khuyên thế nào cũng không chịu vào trong buồng xe.

Tống Thiêm Tài vừa định mắng y, Triệu Ngôn Tu lập tức nói: "Ta có công phu, có thể chống đỡ được. Đại ca, ngươi phải một mình ở bên ngoài đánh xe, tại sao lại không cho ta ra ngồi, như vậy là không được. Đại ca, ta cũng là nam tử hán đại trượng phu, ngươi không nên xem thường người khác."

Tống Thiêm Tài hiếm khi không cãi lại, trong lòng ấm áp, cũng không đuổi y nữa. Hai người ngồi dựa sát vào nhau, chắn gió cho nhau, dùng chăn bông cũ đắp phía dưới, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều.

Chờ đến khi trở về nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi người đều bị Trần Quế Chi rót cho nước gừng ngọt tình yêu. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu là đối tượng trọng điểm, một chén chưa đủ mà phải uống hai chén, hai người uống đến nhíu chặt cả lông mày. Chẳng qua có Trần Quế Chi ở bên cạnh giám sát, Tống Tiểu Bảo đang nhìn, có khó uống đến đâu hai người vẫn phải uống sạch không còn một giọt, bằng không sẽ tạo thành tấm gương xấu cho Tống Tiểu Bảo. Về sau nếu như Tống Tiểu Bảo không muốn uống nước gừng ngọt, chỉ cần nói một câu: "Cha với tiểu thúc cũng không uống." Bọn họ nhất định sẽ bị Trần Quế Chi lải nhải đến lỗ tai mọc kén.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Tống Thiêm Tài đã bò dậy nấu bữa sáng. Ngày hôm qua mọi người đều mệt mỏi, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi hiếm khi ngủ đến tận bây giờ còn chưa tỉnh.

Hôm qua đã ăn bánh trôi, Tống Thiêm Tài bèn nấu cháo gạo trắng, lại quấy bột đậu phộng cho Tống Tiểu Bảo. Sợ ít quá không đủ, hắn dùng bột nếp ngày hôm qua dư lại hấp bánh gạo nếp đơn giản nhất. Thấy trong nhà có sẵn đậu nành, hắn trực tiếp cho vào nồi rang một lúc, sau đó mang ra sân mài thành bột để chấm bánh gạo nếp ăn, cực kì thơm ngon.

Vừa bắt đầu nấu cháo, Trần Quế Chi đã hoang mang bối rối chạy ra nói với Tống Thiêm Tài: "Nhanh lên, Thiêm Tài, mau tới Trần gia thôn tìm Trần đại phu tới đây. Tiểu Bảo sốt rồi, người nóng rực. Khẳng định là ngày hôm qua về cảm lạnh, mau đi đi."

Tống Thiêm Tài nghe xong trong lòng hoảng hốt. Nơi này không thể so với hiện đại, Tống Tiểu Bảo còn nhỏ xíu như vậy, sơ ý một cái là sẽ xảy ra chuyện. Tống Thiêm Tài không dám qua loa, lập tức đánh xe bò chạy về phía Trần gia. Trong lòng hắn không ngừng tự trách, ngày hôm qua không nên dẫn theo Tống Tiểu Bảo lên trấn trên ngắm hoa đăng. Nó còn nhỏ như vậy, sức đề kháng hẳn rất yếu, là hắn quá sơ sót.

Tống Đại Sơn ở trong phòng dùng rượu lau nách, lòng bàn tay bàn chân cho Tống Tiểu Bảo. Trần Quế Chi nhóm lửa thêm vượng, hai mắt đỏ bừng nhìn Tống Tiểu Bảo, vẻ mặt uể oải, trong lòng miễn bàn khó chịu tới cỡ nào, nói với Tống Đại Sơn: "Khẳng định là ngày hôm qua ta không bọc kín Tiểu Bảo nên mới khiến cháu bị cảm lạnh. Phải làm sao bây giờ, cháu nó còn nhỏ như vậy, ốm chắc sẽ rất mệt. Đều tại ta, đều tại ta."

Tống Đại Sơn không biết cách an ủi người khác, chỉ đành nói: "Là ta không tốt, ngày hôm qua ta không trông chừng nó cẩn thận, để nó nô mệt. Chắc là toát mồ hôi, lại bị gió lạnh thổi, lúc lạnh lúc nóng nên mới phát sốt."

Cũng may Tống Tiểu Bảo sốt được phát hiện sớm, lại không nghiêm trọng, dùng rượu lau toàn thân, chườm khăn nửa ngày, rất nhanh đã hạ nhiệt độ. Chờ khi Trần đại phu bị Tống Thiêm Tài đưa tới Tống gia, Tống Tiểu Bảo đã hết sốt. Trần đại phu bắt mạch, gật gật đầu, nói với mọi người trong Tống gia: "Không sao nữa rồi, chỉ là gió lạnh vào người, phế khí không thông mà ra. Vào đông thời tiết lạnh, đứa bé mặc nhiều, nhà các ngươi lại đốt đủ than sưởi. Đi ra bên ngoài rồi về nhà, một lạnh một nóng nên nó mới cảm lạnh. Cũng may sốt đã lui, ta kê thêm mấy đơn thuốc là lại khoẻ re. Mấy ngày này các ngươi cho đứa nhỏ ăn chút đồ ăn thanh đạm, tốt nhất tìm mấy quả lê hầm với ít dược liệu ăn. Bằng không để đến đầu xuân sợ là sẽ bị ho khan."

Trần Quế Chi vội vàng gật đầu. Tống Thiêm Tài đi theo lấy đơn thuốc, chuẩn bị lên trấn trên mua. Biết Tống Tiểu Bảo không có việc gì, Tống Thiêm Tài mới yên lòng. Hắn thật sự quá sơ suất, quên mất Tống Tiểu Bảo không phải người lớn, không suy xét cho nó nhiều hơn. Hôm qua là tết Nguyên Tiêu, nơi có nhiều người đi lại như vậy hắn còn kéo theo Tống Tiểu Bảo chen lên phía trước. Nếu như có người bị cảm lạnh, Tống Tiểu Bảo sẽ rất dễ bị lây bệnh.

Quá thất sách, trong lòng Tống Thiêm Tài tràn đầy ảo não. Bỗng nhiên Tống Thiêm Tài sửng sốt, hắn vừa mới cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, bây giờ rốt cuộc mới nghĩ ra. Từ buổi sáng đến bây giờ, hắn còn chưa nhìn thấy Triệu Ngôn Tu đâu. Không đúng, Triệu Ngôn Tu ở trong phòng tuyệt đối có thể nghe thấy tiếng Trần Quế Chi hô.

Mà Triệu Ngôn Tu tuyệt đối không phải người sẽ khoanh tay đứng nhìn. Y không xuất hiện, vậy tỏ vẻ y thật sự không nghe được, hoặc là y không thể nghe được. Vừa nghĩ vậy xong, Tống Thiêm Tài cả kinh, lập tức đi gõ của phòng Triệu Ngôn Tu. Đáng tiếc không ai đáp lại, Tống Thiêm Tài nhanh chóng đẩy cửa đi vào nhìn một cái.

Mặt Triệu Ngôn Tu đỏ rực, Tống Thiêm Tài vừa sờ lên trán y, nóng đến bỏng cả tay. Hắn lập tức hoảng sợ, chạy đi mời Trần đại phu tới đây. Trần đại phu bắt mạch, lắc đầu nói: "Thiêm Tài, đứa nhỏ này sốt quá cao, ngươi nhanh đi tìm rượu mạnh giúp y lau toàn thân trước. Bây giờ ta sẽ lập tức đi sắc ít thuốc tới đây để lát nữa cho y uống. Nhớ kỹ, lau hết cả người cho y, tốt nhất nên chườm nóng cả người cho y."

Tống Thiêm Tài không dám chậm trễ, lập tức mang rượu trắng của Tống Đại Sơn tới, đổ vào bồn gỗ, nhúng ướt vải, cởi quần áo của Triệu Ngôn Tu bắt đầu lau cho y. Triệu Ngôn Tu sốt mê man, miệng lúc thì hô: "Cha!" Lúc lại kêu "Nương!". Tống Thiêm Tài nghe mà trong lòng trầm xuống, nghĩ đến Triệu Ngôn Tu mới chưa đầy mười sáu tuổi đã mất đi sự che chở yêu thương của song thân, ngày thường có giả vờ bình tĩnh, thong dong đến cỡ nào, nhưng nỗi đau trong thâm tâm thì lại một chốc một lát không thể tiêu biến hết.

Chậm rãi lau mình cho Triệu Ngôn Tu, nghe Triệu Ngôn Tu gọi từng tiếng từng tiếng cha mẹ, Tống Thiêm Tài suýt chút nữa rơi nước mắt. Vì Triệu Ngôn Tu, cũng vì chính hắn. Hắn từ chín tuổi đã không còn ba mẹ, kỳ thật trước đó, ba mẹ hắn cũng chỉ một năm mới trở về gặp hắn được một lần, sau đó lại phải ra ngoài làm công.

Nhưng khi ba mẹ hắn không còn nữa, Tống Thiêm Tài đột nhiên cảm thấy sợ hãi bất lực, giống như ông trời đổ sập. Nhưng hắn không có quá nhiều thời gian để thương tâm, bởi vì hắn phải tiếp tục sinh tồn. Ông bà nội tuổi đã lớn, công việc trong nhà lại nặng, học phí, sinh hoạt phí, mọi thứ đều cần đến tiền. Hắn chỉ có thể trong khả năng cho phép giúp đỡ ông bà nội làm chút việc nhỏ, giúp cho bọn họ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng mỗi khi đến buổi tối đêm khuya tĩnh lặng, hắn cũng sẽ nhớ tới ba mẹ của mình. Nhớ ba hắn trước kia mỗi khi trở về đều sẽ mang cho hắn một món đồ chơi, nhớ mẹ hắn khi trở về sẽ cõng hắn ở trên lưng, đưa hắn lên trấn trên mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho hắn. Hắn còn nhớ khi hắn thi được một trăm điểm, ba mẹ xoa đầu hắn mỉm cười đầy hài lòng.

Nhưng tất cả đều đã hết, cũng không bao giờ có nữa. Lúc ấy, Tống Thiêm Tài tuy rằng nhỏ nhưng cũng sẽ không ở trước mặt người khác khóc thút thít, chỉ khi nào đêm xuống nhớ đến ba mẹ mới yên lặng lau nước mắt. Để ông bà nội không phải lo lắng, Tống Thiêm Tài cũng không dám khóc thành tiếng, nhưng trong lòng chua xót buồn khổ lại chưa từng thiếu lấy nửa phần.

Lại sau đó, ông bà nội cũng bỏ hắn mà đi, hắn chân chính thành mồ côi. Không còn ai quan tâm hắn có đói bụng, có lạnh hay không, không còn ai che chở hắn thương yêu hắn. Một mình hắn ở bên ngoài dốc sức làm việc, khổ tự mình chịu, mệt mỏi tự mình chống đỡ, Tống Thiêm Tài lúc ấy đã tự nhủ với bản thân, hắn phải sống thật tốt, bằng không sẽ có lỗi với ông bà nội, với ba mẹ ở trên trời, cũng có lỗi với hết thảy đau khổ mình từng phải chịu đựng. Muốn sống là phải sống cho ra người ra ngợm, không thể để người trong nhà mất mặt. Hắn cắn răng từng bước một đi đến thành công, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Bây giờ nghe Triệu Ngôn Tu gọi cha mẹ, trong lòng Tống Thiêm Tài vừa chua vừa đắng, nhưng nhiều nhất lại là thương tiếc. Hắn quá hiểu tầm quan trọng của cha mẹ đối với con cái, đồng thời cũng càng thêm mềm lòng và bao dung với Triệu Ngôn Tu, có loại cảm giác đồng mệnh tương liên. Hắn hiểu Triệu Ngôn Tu, càng hy vọng có thể giúp Triệu Ngôn Tu lấp kín khoảng trống kia ở trong lòng y.

Lau hơn nửa canh giờ, Trần đại phu nấu xong thuốc đưa tới. Tống Thiêm Tài từng ngụm đút cho Triệu Ngôn Tu, lại không ngừng đổi khăn chườm cho y. Tới giữa trưa, Triệu Ngôn Tu mới lui sốt. Tống Thiêm Tài đắp chăn kín mít cho y, lại đút một bát cháo nữa mới để y ngủ.

Bởi vì đang chăm sóc Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài sợ dính bệnh khí nên không dám tới gần Tống Tiểu Bảo, bèn nhờ hai vợ chồng Trần Quế Chi chuyên tâm săn sóc Tiểu Bảo, hắn ở bên này nhìn Triệu Ngôn Tu, đừng để đến khi cả hai bên đều nhiễm bệnh thì toi.

Đứng cách cửa hỏi tình trạng của Tống Tiểu Bảo, phát hiện không có chuyện gì lớn, uống thuốc ăn cháo xong đã ngủ say, Tống Thiêm Tài mới yên tâm được một nửa.

Hắn trở về trông chừng Triệu Ngôn Tu, chỉ sợ y lại sốt lại. Cũng may qua buổi trưa, Triệu Ngôn Tu vẫn chưa thấy nóng người, nhìn có vẻ đã ổn định. Chờ đến khi mặt trời xuống núi, Triệu Ngôn Tu mới chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Tống Thiêm Tài đang tựa vào đầu giường ngủ.

Kỳ thật, lúc phát sốt y vẫn còn chút ý thức. Chẳng qua, trong lòng nóng nảy, lại cứ như bị thứ gì đó đè nặng, không thể nói rõ thành lời. Y biết Tống Thiêm Tài giúp y lau mình, cũng biết Tống Thiêm Tài cho y uống thuốc, càng biết Tống Thiêm Tài vẫn luôn canh giữ y. Thậm chí, y có thể cảm nhận được nước mắt của Tống Thiêm Tài rơi trên cánh tay.

Đây vẫn là lần đầu tiên ngoại trừ cha mẹ có người có thể không màng được mất che chở y, quan ái y, khiến Triệu Ngôn Tu không biết nên biểu đạt như thế nào, nhưng trong lòng vừa nặng trĩu, vừa chua xót.

Tống Thiêm Tài cũng không ngủ quá say. Triệu Ngôn Tu vừa tỉnh, hắn tỉnh theo. Ngồi dậy, duỗi tay sờ lên trán Triệu Ngôn Tu, phát hiện không nóng, trong lòng hắn mới thở phào, sau đó nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không? Ngươi ngủ cả một ngày rồi, chờ lát nữa ta lấy cho ngươi ít cháo ăn lấp bụng."

Yết hầu Triệu Ngôn Tu hơi khàn khàn, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Đại ca, ta không sao rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ngươi trông chừng ta một ngày, cũng mệt mỏi, nếu không đến khi ta khỏi rồi, ngươi lại bắt đầu mệt đến đổ bệnh."

Tống Thiêm Tài cười nói: "Không có việc gì, ta vừa mới ngủ một giấc, tinh thần còn rất tốt đây này."