Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 42: Tỷ phu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Đào Tử và Tống Thiêm Tài hơn kém nhau tám tuổi, chờ sau khi Tống Thiêm Tài hiểu chuyện, Tống Đào Tử cũng đã gả chồng. Có nhà nhỏ của riêng mình, số lần Tống Đào Tử về Tống gia thôn cũng ít đi. Tống Thiêm Tài một đường khổ học, ấn tượng đối với vị đường tỷ này cũng rất nhạt nhoà. Sau khi Tống Tiến Bảo cưới Phùng Kim Hoa, cuộc sống ở Tống gia bắt đầu trở nên ầm ĩ, Trần Quế Chi có chút giận chó đánh mèo Vạn thị và Tống Đại Hải, Tống Đào Tử và nhà hắn cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới đi lại một chút.

Chẳng qua Tống Thiêm Tài vẫn rất tán thành chuyện kéo gần quan hệ với một nhà Tống Đại Hải. Nhìn mấy chuyện trước kia, một nhà Tống Đại Hải tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng đối đãi với nhà mình vẫn có vài phần thật lòng. Tống Thiêm Kim nhìn cũng là người không tồi, Tống Thiêm Tài cảm thấy có thể qua lại nhiều hơn với vị đường đệ này. Ở trong thôn, Tống gia bọn họ quả thực quá thế đơn lực mỏng.

Nếu đã nói muốn mời khách, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cũng không thể keo kiệt. Chọn hết nguyên liệu nấu ăn trong nhà một lượt, sau đó mới đến hải sản thịt thà, còn hái chút giá đỗ với cọng tỏi non Tống Thiêm Tài chuyên môn trồng trong nhà cũ chuẩn bị xào mấy món.

Tết nhất, thịt thật ra sẽ không quá thiếu, rau dưa ngược lại trở nên hiếm lạ. Tống Thiêm Tài tuy là người không thịt không vui, nhưng ăn nửa tháng khóe miệng cũng thượng hoả nổi nhiệt, uống nước cẩu kỷ mấy ngày mới lặn, chẳng qua tư vị kia Tống Thiêm Tài không bao giờ muốn nếm lại lần thứ hai.

Vì thế, Tống Thiêm Tài phát huy tài trí thông minh của hắn, ở trong nhà cũ của Tống gia đóng mấy cái giá gỗ trải đất trồng chút cọng tỏi non, lại dùng đậu nành làm giá đỗ, tốt xấu có thể ăn chút rau tươi. Triệu Ngôn Tu từng nói ở Tuyền Châu mùa đông vẫn sẽ có ít rau dưa bán. Chẳng qua rau đó đều được trồng trên địa long, giá so thịt còn đắt hơn rất nhiều lần, bình thường cũng chỉ có gia đình giàu có mua một ít dùng trong mùa đông hoặc là tặng lễ.

Tống Thiêm Tài nghe mà cảm thán trí tuệ cổ nhân quả thực vô biên, sớm như vậy đã có nhà ấm gieo trồng, đáng tiếc, hắn lại không được ăn cũng ăn không nổi. May là hầm của Tống gia còn tích trữ ít khoai tây cải thảo, ngoài vườn còn trồng chút rau chân vịt rau thơm, ngày thường nhà mình ăn cũng vừa đủ.

Quà đáp lễ của Thái sư gia có một miếng thịt lừa to. Tục ngữ nói trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa, độ ngon của nó xem như đã được mọi người tán thành. Trần Quế Chi tự biết tay nghề của mình không giỏi, sợ giày xéo thứ tốt, cố ý bảo Tống Đại Sơn đi nhờ Lâm Tiểu Mãn tới đây nấu giúp.

Lâm Tiểu Mãn khi còn ở gia đình giàu có làm phụ bếp đã từng chế biến thịt lừa. Chia thịt lừa thành mấy phần, luộc, kho tàu, tẩm sốt ba loại khẩu vị, mọi người ăn đến miệng đầy lưu hương, khen ngợi không thôi. Thời tiết lạnh, đồ ăn để được lâu, Trần Quế Chi có tâm chừa lại chút thịt lừa để đãi khách, dùng đĩa úp lên đặt ở trong tuyết.

Ngày mai chiêu đãi cháu rể, Trần Quế Chi bèn tính thịt lừa này là một món ăn. Tống Thiêm Tài kiếp trước từng được ăn thịt lừa nướng, trong nhà cũng đặc biệt nhờ Lâm Tiểu Mãn làm không ít bánh nướng và bánh bao, bao giờ ăn thì áp chảo hoặc dùng dầu chiên một lúc, kẹp với thịt lừa kho tàu đã hâm nóng, Tống Tiểu Bảo mỗi lần đều có thể ăn hết cả một cái.

Phải biết rằng, mỗi một cái đều to bằng bàn tay người lớn, Tống Thiêm Tài mỗi lần nhìn Tống Tiểu Bảo ăn đều lo lắng nó ăn no vỡ bụng. Sau đó, Trần Quế Chi buổi tối bắt đầu nấu thịt dê, hầm chân giò lợn và hào thịt*. Tống gia nuôi một con dê lấy sữa cho Tống Tiểu Bảo uống, muốn ăn thịt dê thì vẫn phải mua từ người khác.

*Hào thịt: món ăn truyền thống ở Trấn Giang (Giang Tô), tên ban đầu là "tiêu thịt" (tiêu (xiao): đá tiêu, KNO3, thường dùng chế băng và thuốc nổ). Hào (yao): món ăn ngon

Truyền thuyết vào cuối thời Minh, trên đường Tửu Hải ở Trấn Giang có một cửa hàng tên là "Kinh Khẩu tửu gia". Chồng vừa là đầu bếp vừa là tiểu nhị, vợ vừa là lão bản, vừa là kế toán. Một ngày hè, người chồng lên phố, thấy chân giò rẻ bèn mua bốn cái chân trước về, chuẩn bị qua mấy ngày nữa mới ăn. Nhân thời tiết nhiệt, dễ dàng biến chất, bèn đem chân giò đi ướp muối. Không ngờ hắn không cẩn thận lấy nhầm loại muối người vợ mua hộ bố vợ làm pháo để muối chân giò lợn, ngày hôm sau mới phát hiện, vội vàng mở lu ra thì thấy chẳng những chất thịt thay đổi, trở nên chắc nịch mà có hương vị, màu sắc hồng nhuận, màu da cũng trong hơn. Nhưng lại sợ có độc, vứt bỏ thì tiếc, vì thế hai vợ chồng thương lượng dùng nước muối ngâm rửa vài lần, lại dùng lửa nhỏ hầm thật kĩ, định để lại cho chính mình ăn.

Nào biết phối với một ít ngũ vị hương nấu một giờ, trong nồi lại toát ra một luồng hương thơm dị thường, khắp đường Tửu Hải đều có thể ngửi thấy, vô tình khiến cho Trương Quả Lão (một trong bát tiên), ứng theo lời mời của Vương Mẫu nương nương cưỡi con lừa tới Dao Trì tham dự hội Bàn Đào, đi ngang qua Trấn Giang ngửi thấy mùi "tiêu thịt", vội vàng nhảy khỏi lừa, biến thành một ông lão bước xuống thế gian, ở "Kinh Khẩu tửu lâu" ăn tiêu thịt. Ông tay cầm chân giò lợn, chấm gừng băm và hương dấm, vừa ăn vừa khen không dứt miệng. Sau khi ăn no, ông bước ra khỏi cửa cười ha hả, rồi nhảy lên con lừa nghênh ngang rời đi, vậy mà đã quên phải tới hội Bàn Đào, có thể thấy được hương vị món này ngon tới đâu. Tin tức "Trương Quả Lão ăn tiêu thịt" rất nhanh đã truyền rộng. Từ đó tiêu thịt ở Trấn Giang trở nên nổi danh. Bá tánh cũng sôi nổi mộ danh tiến đến nhấm nháp, "Kinh Khẩu tửu lâu" làm ăn phá lệ thịnh vượng. Vì thế, tiêu thịt cũng bèn rất nhanh nổi tiếng gần xa. Sau lại, có người ngại cái tên "tiêu thịt" bất nhã, sửa thành "hào thịt". Trở thành mỹ thực nổi danh ở Trấn Giang, truyền bá đến nay.



Thịt dê xiên nướng, thịt dê hầm, thịt dê kho tàu Tống Thiêm Tài đều thích ăn. Hơn nữa, thịt dê tính nhiệt, mùa đông ăn thịt dê, canh dê cả người đều ấm áp, cực kì bổ dưỡng. Cho nên, Tống Thiêm Tài đã sớm tìm nhà nuôi dê trong thôn mua hai con, hơn một trăm cân hết một lượng bạc. Trần Quế Chi trong lòng không khỏi xót ruột, này đã gần bằng với giá của một trăm cân thịt mỡ tốt nhất. Hai con dê bỏ đầu thừa đuôi thẹo đi có thể dư lại bảy tám chục cân đã không tồi, đây là tiêu tận 13-14 văn một cân.

Tống Thiêm Tài lại cảm thấy thịt dê ở đây thực sự quá rẻ, phải biết rằng ở hiện đại thịt dê nuôi thả thuần thiên nhiên như vậy 50 đồng cũng có người mua. Ngay cả mấy phần nội tạng thừa thãi kia cũng gần 30 đồng, gấp 2-3 lần giá thịt lợn. Bây giờ thịt dê này chỉ nhiều hơn thịt lợn mấy văn, Tống Thiêm Tài cảm thấy có một loại ngầm đắc ý chiếm tiện nghi.

Đáng tiếc Tống Thiêm Tài không tìm được bột thì là, bằng không, thịt dê xiên, chân dê, sườn dê nướng gì đó nghĩ thôi đã chảy nước miếng đầy đất. Trần Quế Chi nấu thịt dê kho tàu có dùng mỡ dê, thịt nấu ra vô cùng mỹ vị, không chỉ màu sắc tươi sáng, thịt dê cũng càng thêm mọng nước đậm đà. Buổi tối, sau khi Trần Quế Chi hầm thịt dê xong, hai cha con Tống Thiêm Tài và Tống Tiểu Bảo mỗi người bưng một bát con múc thịt dê ăn.

Chính bọn họ ăn còn chưa tính, còn thích thỉnh thoảng đút cho Triệu Ngôn Tu một miếng. Tống Thiêm Tài còn đỡ, đều dùng đũa gắp cho Triệu Ngôn Tu nếm thử, Tống Tiểu Bảo thì cầm luôn cái xương dê gặm, tay đầy dầu mỡ, ngoài miệng dính nước canh, lại còn định đưa khúc xương đã gặm một nửa cho Triệu Ngôn Tu gặm một miếng mới bỏ qua.

Trong khi Tống Thiêm Tài cảm thấy ngay cả mình là cha đẻ cũng phải ghét bỏ miếng xương Tống Tiểu Bảo gặm dở thảm không nỡ nhìn kia, Triệu Ngôn Tu thế nhưng mặt không đổi sắc dưới đôi mắt tràn đầy mong đợi của Tống Tiểu Bảo cắn mấy miếng. Nhìn bộ dạng vui sướng của Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài trong lòng yên lặng kiểm điểm một chút, chính mình làm cha còn không thương Tiểu Bảo bằng người ta, quả thật quá không nên thân. Cơ mà quả nhiên là đồng bọn tốt nhất của Tống Tiểu Bảo, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không chê như vậy khiến kẻ làm cha như hắn không tránh khỏi cảm thấy tự ti.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thiêm Tài đã nghe thấy lão nương nhà mình tất bật trong phòng bếp, Tống Đại Sơn bị chỉ huy xoay vòng vòng. Bởi vì hôm nay có khách tới, Tống Thiêm Tài cũng không tiếp tục dính trên giường nữa, mặc quần áo xong lại không lương tâm đi quấy rối Tống Tiểu Bảo, rõ ràng chính là mình không được ngủ nướng bèn không muốn cho Tống Tiểu Bảo ngủ.

Tống Tiểu Bảo ngày hôm qua ăn thịt dê hơi mặn, buổi tối uống không ít nước, nửa đêm ở trên giường vẽ bản đồ. Đêm khuya, Trần Quế Chi lại không thể xốc chăn lên khiến Tống Tiểu Bảo lạnh, đành phải lót nệm dày cho nó, ôm nó nằm lên ngủ, sáng sớm lại theo thói quen bế Tống Tiểu Bảo tới giường của Triệu Ngôn Tu.

Hiển nhiên, Triệu Ngôn Tu ổn trọng kiên nhẫn ở trong con mắt của nãi nãi Trần Quế Chi chính là người có thể yên tâm giao phó Tống Tiểu Bảo. Còn người được chọn dự bị Tống Thiêm Tài, bởi vì thường xuyên gây sự với Tống Tiểu Bảo không đáng tin cậy, từ sau khi có Triệu Ngôn Tu đã rất rõ ràng không có ngày xuất đầu.

Đi vào phòng của cha mẹ không nhìn thấy Tống Tiểu Bảo, ngược lại ở trên lồng úp chậu than có ga trải giường đã giặt, Tống Thiêm Tài lập tức hiểu ra là Tống Tiểu Bảo làm chuyện xấu. Ngẫm lại cũng đúng thôi, Tống Tiểu Bảo mới ba tuổi, bằng tuổi này ở hiện đại còn có không ít đứa trẻ còn bọc tã kia kìa. Nó lại rất ít khi tè dầm, nếu không phải ngày hôm qua đi theo mình ăn thịt dê uống quá nhiều nước thì cũng sẽ không đến nỗi nửa đêm vẽ bản đồ.

Nghĩ vậy, lão cha vô lương rất hiếm khi có chút chột dạ, ngẫm lại vẫn là không nên đi quấy rối Tống Tiểu Bảo ngủ nướng thì hơn. Hắn quyết định tới phòng bếp nhìn xem nấu món gì ngon miệng lại dinh dưỡng làm bữa sáng cho Tống Tiểu Bảo, đền bù cho tổn thương tâm hồn mà con trai của hắn đã phải chịu. Chẳng lẽ Tống Thiêm Tài lại nói cho người khác, hắn là sợ cha nương và tiểu đệ của hắn lôi chuyện cũ ra nói hắn không biết chăm sóc trẻ nhỏ nên mới ân cần như vậy sao? Đương nhiên là không, hắn sao có thể là người như vậy, đúng không, đúng không!?

Tống Đào Tử và Lưu Khôn Võ qua giờ thìn đã đến Tống gia, trên tay Lưu Khôn Võ không chỉ xách theo tứ lễ còn mang theo một vò rượu và một rổ quýt nhỏ, Trần Quế Chi thấy vậy, tươi cười lại càng sâu thêm vài phần. Rượu đương nhiên là cho Tống Đại Sơn, nhưng quýt e là biết Tống gia có trẻ nhỏ nên mới đặc biệt mang đến cho Tống Tiểu Bảo. Ở trước mặt người tôn khống như Trần Quế Chi, không gì có thể khiến nàng hài lòng hơn việc đãi tốt với tôn tử của nàng.

Cho nên, Trần Quế Chi vui mừng, thân mật nghênh tiếp một nhà bốn người Tống Đào Tử vào cửa. Trên bàn đã sớm dọn xong đủ loại điểm tâm trái cây, phu thê Tống Đào Tử ngồi xuống bắt đầu hàn thuyên. Hai con trai của nàng, Đại Tỏa tám tuổi và Tiểu Tỏa năm tuổi đều nhanh chóng đạt được sự yêu thích của Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn.

Trần Quế Chi còn ngại điểm tâm hạt dưa mình mang ra không đủ chiêu đãi hai đứa cháu ngoại, đi vào phòng mân mê một hồi, mang một đĩa chà bông lúc trước đặc biệt làm cho Tống Tiểu Bảo và bò khô trân quý của Tống Thiêm Tài ra cho hai đứa nhỏ ăn.

Tống Tiểu Bảo thấy thức ăn của mình sắp bị đoạt, lập tức đứng trước cửa phòng Trần Quế Chi, vô cùng khí phách chắn đường không cho nãi nãi đi ra ngoài, miệng còn nói: "Nãi nãi hư, đây là của Tiểu Bảo. Không cho người khác, Tiểu Bảo ăn, cha ăn."

Ở cổ đại thịt bò tương đối khó mua, bởi vì trâu bò cày phải đăng ký với quan phủ, mổ bò cũng không phải ngươi muốn mổ là có thể mổ, Tống Thiêm Tài muốn ăn thịt bò cũng phải gặp đúng thời cơ mới được. Một năm như ở Tống gia thôn cũng chẳng mấy khi có một lần mổ bò. Thịt bò này vẫn là Tống Thiêm Tài nhờ Tống Thiêm Kim ở trấn trên hỏi thăm mới mua được vài lần, mỗi lần đều mua hơn trăm cân.

Ngoại trừ để nấu ăn thường ngày, còn thắng mỡ bò, làm tương thịt bò và bò khô, chính là để ngày thường đỡ thèm. Bởi vì thịt bò không dễ mua, Tống Thiêm Tài ngày thường cũng không nỡ ăn nhiều, khi nào phải làm việc gì phí sức mới mang theo bên người một ít. Tống Tiểu Bảo thấy cha thích ăn nên bảo vệ rất kỹ, ngày thường cũng chỉ có Triệu Ngôn Tu và lão phu thê Tống gia mới có thể từ dưới mí mắt nó được ân chuẩn ăn mấy miếng, những người khác đừng mơ chạm vào.

Trần Quế Chi đứng trước tôn tử bảo vệ đồ ăn có chút đau đầu. Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh bèn nhanh chóng dỗ dành Tống Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo à, Đại Tỏa ca ca và Tiểu Tỏa ca ca mang tới rất nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có phải cũng nên cho hai anh ăn đồ ăn ngon của nhà mình không? Nếu không, Tiểu Bảo không muốn chia sẻ với người khác, người khác thương tâm, rồi sẽ không còn ai muốn chơi cùng Tiểu Bảo nữa. Tiểu Bảo yên tâm, nãi nãi chỉ cầm một ít, vẫn còn rất nhiều, sẽ không để cha ngươi không được ăn. Thúc thúc bảo đảm, được không."

Tống Tiểu Bảo suy nghĩ một hồi, gật gật đầu, nói với nãi nãi: "Một ít, cha thích ăn. Thịt sợi nhiều, cho thịt sợi." Ý tứ là bảo Trần Quế Chi có thể lấy chà bông của nó nhiều hơn, nhưng mà bò khô của cha thì chỉ được lấy một tí tẹo thôi.

Trần Quế Chi cười xoa cái đầu nhỏ của Tống Tiểu Bảo nói: "Bây giờ đã biết che chở cha ngươi, thật không uổng công cha ngươi thương ngươi. Nào, cùng nãi nãi đi chơi với Đại Tỏa, Tiểu Tỏa. Nãi nãi làm bánh nướng thịt lừa, làm xong sẽ lập tức mang lên cho các ngươi ăn."

Triệu Ngôn Tu cũng bị Trần Quế Chi thúc giục vào trong phòng gặp khách, giới thiệu y cho phu thê Tống Đào Tử.

Bánh nướng kẹp thịt lừa Trần Quế Chi làm cực kì được mấy đứa nhỏ hoan nghênh, Đại Tỏa và Tiểu Tỏa ăn miệng bóng nhẫy, vui vẻ không thôi. Tống Đại Sơn cho mỗi đứa một bao lì xì nửa lượng bạc, Đại Tỏa và Tiểu Tỏa ngay từ đầu không dám cầm, sau khi thấy nương gật đầu rồi mới nhận lấy.

Lưu Khôn Võ cũng lì xì cho Tống Tiểu Bảo, Tống gia lão phu thê nhận giúp. Kỳ thật lúc trước Lưu Khôn Võ đối với một nhà Tống Đại Sơn cũng chỉ nhàn nhạt. Hắn từ nhỏ bởi vì chuyện trong nhà nên tính tình hơi độc, ngoại trừ đại ca Dương Khôn Văn và cữu cữu Điền Đại Phú vẫn luôn che chở và đãi tốt với hắn ra, hắn kỳ thật cũng không quá để những người khác ở trong lòng.

Tống Đại Sơn tốt tính lại mềm lòng, Lưu Khôn Võ ngược lại không chán ghét hắn, chỉ cảm thấy Tống Đại Sơn quá mệt với danh thanh. Tình hình Tống gia gần đây bọn họ cũng có thể từ Vạn thị biết được, con nuôi Tống Tiến Bảo được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng phải vì Tống Đại Sơn không làm gì và từng bước nhường nhịn không muốn phân gia hay sao.

Lưu Khôn Võ cảm thấy Tống Đại Sơn đúng là không thể tưởng tượng, sao có thể phí tâm phí lực đối với một người chẳng chút liên quan tới mình như vậy. Ngay nhà hắn cho dù là máu mủ ruột thịt, nhưng vẫn luôn tính kế lẫn nhau không phải sao. Như đại ca hắn còn là cháu trai ruột của tiểu Dương thị, chẳng phải vẫn bị tiểu Dương thị tính kế châm ngòi hãm hại khó xử? Kể cả mẫu thân đã mất của hắn cũng đối đãi với đại ca không quá tận tâm. Chẳng qua có tiểu Dương thị chắn ở phía trước, lúc này mới khiến hai huynh đệ nhất trí đối ngoại, cảm tình mới càng thêm tốt.

Nếu như hắn giống như Tống Đại Sơn thì đã sớm ở Lưu gia ăn không biết bao nhiêu khổ. Hắn từ rất lâu đã biết đối tốt với mấy kẻ không lương tâm kia là lãng phí cảm tình và tâm huyết, cho nên, hắn mới có năng lực ở Lưu gia không có mẫu thân mà vẫn giữ được gia sản và thanh danh của mình. Đại ca hắn ngay từ đầu chưa nhìn thấu, nhất thời mềm lòng mới phải chịu thiệt nhiều năm như vậy.

Nhưng khiến Lưu Khôn Võ ngoài ý muốn chính là kẻ mà hắn vốn tưởng rằng đọc sách đến choáng váng Tống Thiêm Tài. Không nghĩ tới, Tống gia tiểu tử khi còn nhỏ chỉ biết đọc sách lại hơi cổ hủ này vậy mà cũng có thể vực dậy Tống gia, không chỉ trúng tú tài, còn có thể dùng chút công phu mài giũa tính tình của hai lão Tống gia. Chỉ bằng phần tâm tính kia, Lưu Khôn Võ đã cảm thấy đi lại nhiều với hắn cũng không chỗ hỏng. Bởi vậy, khi mẹ vợ ra mặt nói lão phu thê Tống gia mời bọn họ ăn cơm, Lưu Khôn Võ bèn mang theo vợ con tới.

Tống Thiêm Tài cũng đang quan sát vị đường tỷ phu Lưu Khôn Võ này. Trước kia bởi vì Lưu Thải Liên, tình huống của Lưu gia Tống Thiêm Tài cũng biết một ít. Đương nhiên, đối với vị đường tỷ phu này, Tống Thiêm Tài sẽ chú ý nhiều hơn. Tống Thiêm Tài lúc trước kỳ thật cũng không quá thích Lưu Khôn Võ, cảm thấy hắn tính tình không rộng rãi, khí lượng không lớn, không phải hành vi của quân tử.

Lưu Khôn Võ không còn mẹ ruột, ở nhà Lưu Đại Lương lại là nhị phòng tiểu Dương thị nắm quyền, đương nhiên sẽ có lúc phải chịu ủy khuất. Hắn bình thường chịu tội đều ngay lập tức ở trước mặt Lưu Đại Lương cáo trạng, Lưu Đại Lương đương nhiên thiên vị tiểu Dương thị nhiều hơn, toàn việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không, nhiều lắm chỉ nói tiểu Dương thị chút thôi. Tiểu Dương thị vì thế đối với Lưu Khôn Võ đương nhiên là càng không tốt.

Lưu Khôn Võ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ chờ khi ăn tết trong nhà có nhiều khách khứa tụ tập, làm trò trước mặt mọi người vừa khóc vừa nháo, đem tất cả những ủy khuất mình phải chịu ra tố cho bằng sạch, còn khóc lóc nhắc tới nương, khiến cữu cữu hai mắt đỏ bừng, lập tức đánh Lưu Đại Lương một trận, bà ngoại hắn tới cửa mắng buổi sáng, đem chuyện tiểu Dương thị chưa kết hôn đã có thai, không giữ phụ đạo ra nhắc đi nhắc lại, lột sạch thể diện của tiểu Dương thị.

Làm Lưu Đại Lương vốn dĩ chuẩn bị đưa tiểu Dương thị lên làm chính không dám mở miệng với nhà nhạc gia thứ hai. Lão lúc này còn làm ra một chuyện cực kì ngu xuẩn, ở ngay dưới nước mắt của tiểu Dương thị, độc ác đánh Lưu Khôn Võ một trận. Lưu Khôn Võ mang thương tích chạy đến trước mộ nương khóc một canh giờ, dẫn tới người trong thôn sôi nổi thương tình không thôi. Tất cả đều nói Lưu Đại Lương lòng tàn nhẫn, có mẹ kế thì sẽ có cha kế, không chỉ bức tử mẹ ruột đứa nhỏ này, giờ còn đối với chính con trai ruột của mình xuống tay tàn nhẫn như vậy, đây là muốn bức tử con thứ hai cho con út chiếm gia sản. Cuối cùng Lưu Đại Lương không dám động đến Lưu Khôn Võ một lần nào nữa.

Mà Điền Đại Phú lập tức mời nhóm tộc lão của mình cùng tới chỗ lí chính Lưu gia thôn nói chuyện, trực tiếp đón Lưu Khôn Võ về nhà mình ở, mỗi tháng Lưu Đại Lương phải đưa bao nhiêu lương thực bao nhiêu bạc, lập công văn đầy đủ. Nếu như tháng nào Lưu Đại Lương không đúng hạn đưa tới, Điền Đại Phú lập tức không màng thể diện tới đòi. Nếu không đòi được, đến thu hoạch vụ thu, hắn trực tiếp gọi một đám người tới ruộng nhà Lưu Đại Lương thu lương thực. Bởi vì Điền Đại Phú làm người ngang tàng, nhà lại nhiều anh vợ, Lưu Đại Lương chưa một lần nào lấn ép nổi hắn.