Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 37: Mổ lợn




Ba người Tống Thiêm Tài khiêng lợn rừng trở về, không bao lâu chuyện này đã truyền đi khắp Tống gia thôn. Rất nhiều người mùa đông ở nhà không có việc gì làm đều túm tụm lại tới Tống gia xem náo nhiệt. Mấy người Tống Thiêm Tài còn chưa tới nơi, sân nhà Tống gia đã đứng đầy non nửa. Có mấy người còn mang theo con tới đây, Tống Tiểu Bảo đắc ý, đeo bịt tai găng tay khoe khoang khắp nơi.

Mọi người tới Tống gia mới phát hiện Tống gia có thêm không ít đồ đạc, ngay cả than cũng đốt, càng miễn bàn quần áo Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đang mặc rõ ràng còn mới đến chín phần. Trong phòng bếp truyền ra mùi thịt thoang thoảng, sáng sớm đã nấu thịt ăn, Tống gia năm nay quả thật là giàu có.

Có người thấy vậy trong lòng liền chua, đánh giá Tống gia một lượt từ trong ra ngoài. Trần Quế Chi thấy người nhiều tay tạp, nhanh chóng bảo Tống Đại Sơn coi nhà kỹ một chút, còn mình thì trông chừng Tống Tiểu Bảo một bước không rời, không cho nó chạy loạn, còn mang nước trà ra mời mọi người.

Tống Thiêm Tài vừa về đến nhà đã bị trận trượng này doạ sợ. Trần Quế Chi trước tiên ngắm nghía ba người toàn thân trên dưới không bị thương mới yên lòng. Tống Đại Sơn đã sớm dọn dao, bàn với chậu gỗ lớn ra sân, chỉ chờ mổ lợn.

Trần Đại Thạch biết mổ lợn nên không cần đi mời đồ tể. Bọn họ đặt lợn rừng xuống, lại nhốt gà rừng vào trong lồng gà. Trần Quế Chi xuống phòng bếp nấu nước sôi để chuẩn bị mổ lợn. Mấy thôn dân cũng lôi kéo mấy người Tống Thiêm Tài hỏi lợn rừng này săn được bằng cách nào. Tống Thiêm Tài không có nói tỉ mỉ, chỉ nói ít nhiều nhờ vào kỹ thuật săn thú cao siêu của Trần Đại Thạch mới trùng hợp bắt được, bọn họ đều bị dọa sợ hết hồn, nếu không có tay săn lão luyện như Trần Đại Thạch thì cũng chẳng dám đi tiếp vào trong núi sâu.

Đây cũng là không còn cách nào, không thấy có vài người lời trong lời ngoài đều hỏi thăm núi sâu có dã thú gì nguy hiểm hay không sao? Nhìn bộ dạng có vẻ như thấy bọn họ săn được lợn rừng nên đỏ mắt, muốn học theo bọn họ lên núi săn thú đây mà. Tống Thiêm Tài lại không cam đoan trong núi sâu không có nguy hiểm. Nếu như những người này thật sự gặp phải chuyện gì, nói không chừng còn sẽ trách đến trên đầu bọn họ.

Hắn thích khoe khoang, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai, bèn nói rõ ràng với mọi người không có thợ săn lành nghề đi cùng thì ngàn vạn đừng lên núi. Hắn đã nói đến nước này, cho dù có ai vẫn muốn đi, đến lúc đó có chuyện gì cũng đừng trách hắn chưa cảnh cáo phía trước.

Tống gia thôn không có thợ săn, rất nhiều đứa trẻ là lần đầu tiên nhìn thấy lợn rừng, cả đám cứ như soi gương nghiên cứu tỉ mỉ lợn rừng. Cảnh mổ lợn rõ ràng không thích hợp cho trẻ nhỏ xem, Tống Thiêm Tài đành phải nói với tụi nhỏ: "Nào, bếp nhà thúc thúc có canh thịt dê, mời các ngươi mỗi đứa ăn một bát. Mau đến phòng bếp, chậm chân là mất phần, thúc thúc sẽ không dành phần cho đâu."

Vừa nghe lời này, lũ trẻ chạy so với thỏ còn nhanh hơn, cùng nhau đi theo Tống Thiêm Tài tới phòng bếp Tống gia. Tống Tiểu Bảo thấy nhiều trẻ con vây quanh cha nó như vậy, tiểu tính tình dâng lên, bịch bịch chạy tới nắm lấy quần Tống Thiêm Tài, vươn tay lên, miệng nói: "Cha, bế!"

Tống Thiêm Tài đang múc canh cho lũ trẻ, thật sự không bớt ra nổi tay. Hắn vừa định dỗ dành Tống Tiểu Bảo, nhưng thấy Tống Tiểu Bảo mếu máo sắp khóc, hắn lại gọi Triệu Ngôn Tu ra giúp hắn múc canh, sau đó bế Tống Tiểu Bảo lên nói: "Làm sao vậy, Tiểu Bảo sắp khóc nhè, xấu hổ!"

Ngồi ở trên cánh tay Tống Thiêm Tài, Tống Tiểu Bảo nhìn một đám tiểu đồng bọn phía dưới, mở miệng nói: "Cha của ta, cha, không cho bọn họ." Nói xong lại cảm thấy ngượng ngùng, chôn đầu không chịu lộ mặt.

Tống Thiêm Tài nghe xong trong lòng vừa chua vừa đắng. Tống Tiểu Bảo tuy rằng mới chưa đầy ba tuổi, nhưng e là bởi vì Lưu Thải Liên nên trong lòng vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Cho nên nó mới dính hắn như thế, sợ hắn thích đứa trẻ khác rồi không thích nó. Mới nhỏ con con đã nhạy cảm như vậy, Tống Thiêm Tài trong lòng càng thêm chán ghét người vợ trước, đồng thời cũng càng thêm yêu thương Tống Tiểu Bảo. Hắn hạ quyết tâm phải đối đãi Tống Tiểu Bảo thật tốt, sẽ không để đứa trẻ khác tới phân tán tình yêu thương của mình dành cho Tống Tiểu Bảo một lần nào nữa.

Nhẹ nhàng vỗ về Tống Tiểu Bảo, nói: "Tiểu Bảo ngoan nhất, cha thích nhất là Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhà ta là tốt nhất, có đúng hay không? Nào, cha cho múc cho ngươi bát canh nhiều thịt nhất, chỉ cho mỗi Tiểu Bảo ăn. Cha là cha Tiểu Bảo, ai cũng không đoạt được."

Tống Tiểu Bảo được Tống Thiêm Tài dỗ lại vui vẻ trở lại, bưng bát canh Tống Thiêm Tài múc cho lên ăn mấy ngụm, xác định cha thích nó nhất, sau đó mới bảo Tống Thiêm Tài thả mình xuống chơi cùng lũ trẻ. Tống Thiêm Tài khá là yêu trẻ con, hơn nữa người tới là khách, có keo kiệt thì cũng không thể keo kiệt với trẻ con.

Cho nên, Tống Thiêm Tài bèn đi lấy chút điểm tâm và lạc rang, mỗi đứa đều được một phần. Ngẫm nghĩ, lại mang ra một ít cho thôn dân đứng trong sân. Phần lớn đều lấy một nắm, cũng có người không tự giác nhét vào trong túi, mồm còn lẩm bẩm nhà Tống Thiêm Tài quá giàu, hẳn sẽ không để bụng mấy thứ vặt vãnh này, lời trong lời ngoài không thoát khỏi nhà mình nghèo, muốn Tống gia phụ trợ một chút. Ý tứ gần như là nếu Tống gia không cứu tế cho gã thì chính là giả nhân giả nghĩa, ích kỷ xảo trá, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi giàu liền quên nguồn, chẳng nghĩ đến người trong thôn chút nào, mắt cao, tâm lớn.

Tống Thiêm Tài rất muốn ném cái đĩa vào mặt người này rồi hét lớn một tiếng, ngươi nghèo liên quan gì tới ta, nhà ta có tiền thì cũng là ta cực khổ nỗ lực kiếm được, mắc gì phải cho ngươi. Đúng là tự coi trọng mình quá nhỉ. Nhưng hắn tự nhủ trong lòng hắn là tú tài, là người đọc sách nổi danh làng trên xóm dưới, Tống gia xưa nay lại luôn tích thiện, hắn không thể vì kẻ ngu dốt này mà huỷ hoại thanh danh cha mẹ tích cóp được hơn phân nửa đời.

Ở nông thôn, cho dù Tống Thiêm Tài không muốn mệt mỏi vì danh thanh, nhưng một thanh danh tốt đẹp xác thật rất thực dụng. Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, Tống Thiêm Tài sẽ không cho phép thanh danh Tống gia bị tổn hại, đặc biệt lại còn là vì mấy câu nhàn ngôn toái ngữ của loại người ganh ghét này.

Nhưng Tống Thiêm Tài cũng không muốn nén giận nhẫn nhục chịu đựng. Hắn mang lên phong phạm của người đọc sách, sau đó vô cùng đau đớn nghiêm chỉnh răn dạy kẻ này một trận, lôi tất tần tật đủ loại chuyện bất tín bất nhân không đạo đức của kẻ này ra hết một lượt, từ chuyện gã không làm việc đàng hoàng đến bất hiếu cha mẹ, từ dựng thân bất chính đến phá hư hương phong thôn đức, từ việc nhỏ đến việc lớn, ngôn từ chuẩn xác. Cuối cùng hắn còn tỏ vẻ, cha mẹ hắn cả đời lương thiện, làm việc tốt đều không để lại tên tuổi, không thể chấp nhận được chuyện bị kẻ này phá hư thanh danh. Nếu như gã còn tiếp tục vu hãm Tống gia, phỉ báng hai lão phu thê Tống gia, phận làm con như hắn chỉ có thể tới tìm lí chính đòi công đạo. Nếu như lí chính không thể phân xử, vậy thì đi tố cáo với Huyện thái gia. Đối với những kẻ muốn phá hỏng thanh danh của cha mẹ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, vô cùng hoàn hảo sắm vai một tú tài công với hình tượng ghét cái ác như kẻ thù, hiên ngang lẫm liệt, thanh danh to hơn trời.

Mọi người thấy Tống Thiêm Tài nói đạo lý rõ ràng, cảm xúc dâng trào. Ngẫm nghĩ, Tống Thiêm Tài đối với cha mẹ vẫn luôn rất hiếu thuận, gã này nói cha mẹ hắn không phải, khó trách Tống Thiêm Tài sốt ruột. Cơ mà tú tài công nói chuyện đúng là có trình độ. Bọn họ trước kia cũng cảm thấy người này làm việc không đạo nghĩa, nhưng cụ thể hình dung như thế nào lại không nói ra được. Bây giờ Tống Thiêm Tài vừa nói, người này còn không phải giống như hắn mô tả sao? Không chỉ chính mình không giỏi giang, còn phá hư bầu không khí trong Tống gia thôn, bây giờ còn muốn gièm pha Tống gia, thật đúng là quá không nên thân.

Người nọ bị Tống Thiêm Tài nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không tài nào bật được hắn, ngay lập tức định ra tay giáo huấn. Triệu Ngôn Tu đứng cạnh Tống Thiêm Tài gần như không chút trở ngại đã nhẹ nhàng bẻ gãy một khúc gỗ to. Người nọ lập tức héo, xám xịt chạy đi, dẫn tới người chung quanh cười to một trận, nói kẻ này không đạo nghĩa, chỉ biết ganh tỵ soi mói, đổi trắng thay đen, cũng chỉ có người Tống gia là phúc hậu không so đo với gã, bằng không phải đánh tới tận cửa chứ chẳng đùa.

Tống gia người ta có tú tài công, lại có nhi tử của cử nhân lão gia, nhấc tay một cái là có thể trấn trụ mấy kẻ dám càn quấy. Hơn nữa Tống gia còn quyên tế điền cho thôn, đối đãi với người trong thôn lại hào phóng hiền lành. Đa số mọi người đều hiểu rõ trong lòng, chỉ biết giao hảo Tống gia chứ không đắc tội Tống gia. Mấy kẻ có tâm tư thấy người nọ xám xịt rời đi cũng lập tức thu hồi lại hết. Tống gia đã không bao giờ là Tống gia trước đây, Tống Thiêm Tài lợi hại hơn cha mẹ hắn nhiều. Muốn chiếm tiện nghi e chỉ là chuyện viển vông.

Từ đầu tới đuôi, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đều coi như không tránh ở trong phòng bếp xử lí lợn rừng, không còn giống như trước đây ra ngoài hoà giải, nhẹ nhàng cho qua mọi chuyện.

Mà Tống Thiêm Tài lại chẳng hề đắc ý chút nào. Ở đâu cũng có kẻ không thể nhìn người khác sống tốt hơn mình như gã kia. Tống gia bọn họ ở Tống gia thôn không có nhiều huynh đệ, quan hệ thông gia lại ít, quả thực không chiếm ưu thế. Nếu như chuyện hôm nay phát sinh ở những nhà có nhiều huynh đệ, thân thích, có lẽ kẻ lắm lời này đã sớm bị người đánh đuổi đi rồi, nào còn phải để đích thân Tống Thiêm Tài ra mặt. Không thể không nói, mấy lời gã đó nói ra hôm nay e là cũng trúng với tâm tư của một số người.

Thấy Tống gia mở quán trà sinh ý rực rỡ, có lẽ là đỏ mắt, trong lòng nhớ thương, cả ngày ba đầu ba não chỉ lường xem Tống gia bọn họ có bao nhiêu của cải, tâm ngứa, lại không thể đoạt lấy, trong lòng thoải mái được mới là lạ, lúc này mới định thử chút.

Cũng tại Tống Thiêm Tài ngay từ đầu quyên tế điền, cộng thêm Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đều là người tốt tính, cho nên bọn họ mới dám thử tố khổ cầu cứu tế. Nếu như hôm nay mở ra tiền lệ giúp đỡ cho bọn họ, e là về sau sẽ không thể đứt đoạn việc này. Cũng may mấy ngày nay tẩy não cho hai lão phu thê Tống gia hiệu quả không tồi, khiến bọn họ không nóng đầu lên chạy ra ngăn cản mình, đồng thời cũng khiến cho mọi người hiểu rõ, Tống gia bọn họ ra tiền xuất lực cho thôn là tình cảm, là ân nghĩa chứ không phải là bổn phận, không bắt bẻ được đến trên đầu Tống gia. Bọn họ cũng đừng mơ mà moi được chỗ tốt từ Tống gia.

Còn với những người ở lại trong sân, Tống Thiêm Tài cũng không keo kiệt. Hắn bảo Trần Quế Chi hầm chút thịt và xương, giữ bọn họ ở lại ăn một bữa tiệc mổ lợn. Tống Đại Sơn nhân cơ hội này đi gọi mấy nhà thân thiết với hắn tới ăn cơm, lại bày tám cái bàn trong sân đã quét sạch tuyết, đặt dưới mỗi bàn một chậu than. Giữa trưa nắng đẹp, lại không có gió, ở trong sân ăn không tính quá lạnh.

Vạn thị cũng tới đây hỗ trợ. Nghe kể về chuyện phát sinh vừa rồi, nàng bèn nói với Trần Quế Chi: "Nương Thiêm Tài, cũng vì các ngươi tính tình mềm mỏng nên mấy kẻ kiến thức hạn hẹp đó mới dám đến nhà giương oai. Lúc các ngươi mệt chết mệt sống, bọn họ không duỗi tay lấy một cái. Bây giờ cuộc sống của các ngươi vừa tốt hơn một chút đã lập tức đến tống tiền, da mặt đúng là dày. Chẳng qua là hôm nay ta và đại ca ngươi lên trấn trên sắm tết, nếu không, ta nhất định sẽ mắng cho đám người này một trận nên thân. Chẳng hiểu mấy kẻ đó nghĩ gì, toàn không nhìn ra điểm tốt của người khác, còn nói các ngươi cao ngạo, quên nguồn, chẳng lẽ sáu mẫu tế điền kia là để trang trí? Nói cũng không nghĩ chính mình đã làm được gì cho thôn, sao có thể không biết xấu hổ thốt ra mấy lời này cơ chứ. Ngay cả huynh đệ ruột thịt như đương gia nhà ta còn không muốn phiền toái các ngươi, mấy kẻ nửa xu quan hệ cũng chẳng dính lại suốt ngày nghĩ tới chiếm tiện nghi."

Vạn thị là người cổ họng lớn, âm lượng cũng lớn, rất nhiều người đang ăn uống trong sân đều nghe thấy. Tuy rằng đoàn người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không khí cũng coi như náo nhiệt, nhưng Tống Thiêm Tài tin tưởng mấy người có ý định tính kế kia e là sẽ ngừng nghỉ không ít.

Tiễn người trong thôn đi, Tống Thiêm Tài thống kê lại thịt lợn rừng. Một con lợn rừng cũng chỉ có chưa đến một trăm cân. Trần Đại Thạch bắt được con con, dù thế nào cũng không chịu nhận con to. Bày tiệc dùng khoảng hai mươi ba mươi cân thịt, dư lại, Tống Thiêm Tài dự định mang hai chân trước tặng Đỗ chưởng quầy, hai chân sau tặng Thái sư gia, thêm chút thổ sản với gà rừng nữa là được phần lễ tết không tồi.

Cho nên buổi chiều, Tống Thiêm Tài lại cùng Triệu Ngôn Tu lên trấn trên một chuyến, thừa dịp thịt lợn rừng còn tươi đem tặng cho hai nhà.

Hai người tặng lễ xong thì mua sắm khắp nơi một phen, mua thức ăn đồ dùng tết đến tương đối, sau đó lại đi đón Tống Thiêm Kim. Vĩnh Nhạc trấn là một trấn nhỏ, mỗi năm đến hai mươi tháng chạp là sẽ đóng cửa quán về ăn tết, qua mùng mười mới khai trương trở lại.

Hôm nay vừa hay là mười chín tháng chạp, Tống Thiêm Kim từ ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ. Mà khi bọn họ tới đón Tống Thiêm Kim, Đỗ chưởng quầy cũng đã chuẩn bị xong quà đáp lễ, gà vịt thịt cá, còn có một ít hải sản và vải vóc, tuyệt đối cao hơn so với lễ vật mà Tống Thiêm Tài bọn họ đưa tới.

Tống Thiêm Tài cũng không thèm để ý, vui tươi hớn hở nhận. Giá trị con người của Đỗ chưởng quầy và nhà bọn họ xác thật là hai tồn tại khác nhau, quà đáp lễ đương nhiên phải nặng hơn chút. Chẳng qua, hắn đưa quà tết chỉ là để kéo gần quan hệ giữa hai nhà, mục đích đạt được rồi thì thôi, mặt khác ngược lại không quan trọng.

Tống Thiêm Kim làm gần ba tháng, kiếm được hơn hai lượng bạc, còn được thưởng thêm hai con gà, một vò rượu và một miếng thịt, trong lòng vui vẻ, cực kì có tâm mua quà cho tất cả mọi người trong nhà. Ngay cả Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cũng có, Tống Tiểu Bảo đương nhiên càng không thể thiếu. Chỉ có vị đường ca Tống Thiêm Tài này là cùng một thế hệ với Tống Thiêm Kim, cho nên cái gì cũng không nhận được, ngược lại còn phải tặng đi một phong bao lì xì lớn. Rốt cuộc Tống Thiêm Kim còn chưa thành thân, vẫn có thể nhận lì xì từ trưởng bối.

Về đến nhà, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cầm lễ vật Tống Thiêm Kim tặng, vẻ mặt vui tươi hớn hở. Tống Thiêm Tài trong lòng hiểu rõ, thứ mà hai lão Tống gia nhìn trúng không phải mấy món đồ vài văn tiền kia, mà là tâm ý Tống Thiêm Kim dành cho bọn họ.

Tống Thiêm Tài cũng mang qua vài thứ tặng Tống Đại Hải, Vạn thị vui vẻ phấn chấn nhận lấy, còn mang ra một vò rượu gạo do chính nhà mình nhưỡng. Tuy rằng khẳng định không thể so với những thứ Tống Thiêm Tài đưa qua, nhưng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi lại vô cùng hài lòng.

Mà lúc này, Tống Thiêm Tài rốt cuộc nhớ tới hắn hình như còn ủ rượu nho, hắn để nó ở đâu rồi ấy nhỉ?