*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì chuyện này, tâm tình Trần Quế Chi thập phần không vui. Các đệ đệ muội muội của mình tại sao lại đều trở thành như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự không biết cách làm người, mới cùng các huynh đệ tỷ muội biến thành như vậy. Bên đương gia nhà mình lại ngược lại không có ai đánh tới nhà bọn họ tống tiền.
Nàng đã không biết bao nhiêu lần lải nhải chuyện anh chồng thua thiệt nhà bọn họ, nhưng chính nhà mẹ đẻ của nàng lại không cho nàng vinh quang. Nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này gặp chuyện, nàng cũng sẽ giống như thường tình kể lể với đương gia nhà mẹ đẻ của mình thật tốt, tình cảm tỷ muội vững chắc.
Kết quả đều là nàng đơn phương tình nguyện, điều này đã đả kích Trần Quế Chi rất nhiều, bữa tối cũng không ăn. Chờ sáng hôm sau thức dậy, Tống Đại Sơn phát hiện Trần Quế Chi hình như ngủ mê, vừa chạm vào mới kinh ngạc phát hiện Trần Quế Chi nóng lên. Hắn nhanh chóng bật dậy, hô Tống Thiêm Tài tới trông chừng Trần Quế Chi, còn mình thì vội mặc quần áo đánh xe bò đi mời đại phu.
Nhiệt độ trên người Trần Quế Chi cũng không tăng quá cao, chỉ là tinh thần nặng nề, cảm xúc hạ xuống. Tống Thiêm Tài cảm thấy là chuyện ngày hôm qua đã đả kích Trần Quế Chi, mới dẫn tới trận sốt này. Dùng khăn chườm lạnh, Tống Thiêm Tài nâng Trần Quế Chi dậy, đút chút nước ấm. Triệu Ngôn Tu dẫn Tống Tiểu Bảo tới phòng bếp, chuẩn bị nấu chút cháo trắng cho Trần Quế Chi ăn.
Trần Quế Chi vẫn luôn là người nhanh nhẹn có khả năng, tinh thần luôn hăng hái bừng bừng, nhưng bây giờ lại yếu ớt uể oải khiến trong lòng Tống Thiêm Tài cũng trở nên khó chịu theo. Ngẫm nghĩ, Tống Thiêm Tài an ủi: "Nương, dì nhỏ cũng chỉ là quá nghèo. Ta thấy là dượng không thể gánh vác, nghèo rồi tự nhiên cũng lại so đo nhiều. Tuy rằng cha có đôi khi không đáng tin cậy, nhưng xác thật luôn che chở chúng ta ở phía sau, ăn mặc trong nhà lúc nào cũng đầy đủ. Dì nhỏ thấy vậy, khó tránh khỏi mang lòng ghen ghét, cứ thế lâu ngày cũng bèn trở nên xa cách. Đây lại không phải lỗi của nương, nương không cần quá mức chú ý. Nương xem, hôm nay thấy nương sinh bệnh, cha ta sốt ruột chưa kìa. Còn cả Tiểu Bảo, vừa nghe nương ốm, buổi sáng đã bị dọa khóc. Nương mau chóng dưỡng bệnh cho khỏi đi, đừng để chúng ta lo lắng."
Trần Quế Chi nghe Tống Thiêm Tài khuyên nhủ cũng không hề thư giải, mặt mày ảm đạm. Cuối cùng, nhìn ánh mắt quan tâm của Tống Thiêm Tài, nàng mở miệng nói: "Ta không phải chỉ giận mỗi dì nhỏ của ngươi, ta còn giận cả các cậu của ngươi. Lúc trước ngươi sinh bệnh, ta đi vay tiền, không chỉ bị các mợ của ngươi châm chọc, các cậu của ngươi lại một câu cũng không chịu hé răng. Vẫn là bà ngoại ngươi dùng tiền phòng thân nhét cho. Ta tự nhận là đối đãi với dì nhỏ và các cậu của ngươi đều không kém, không ngờ lại nhận được kết quả này. Ngay cả quan hệ huyết thống cũng đãi ta như vậy, có phải ta làm người quá thất bại hay không? Thiêm Tài, ngươi nói xem, nương có phải quá hiếu thắng, thiếu thân duyên? Mà cha ngươi, ta còn thường nói thân thích của hắn không tốt, nhưng kết quả gặp chuyện, người giúp hắn so giúp ta còn nhiều hơn."
Ốm một trận, người cũng trở nên yếu ớt, những hoài nghi chôn ở đáy lòng cũng đã được Trần Quế Chi nói ra hết. Nàng xác thật buồn khổ, vì sao nàng làm người lại thất bại đến như vậy? Ngoại trừ chính nương của mình đãi tốt với mình, các huynh đệ tỷ muội nửa điểm không dựa vào được, cuộc sống này trải qua sao lại mệt mỏi đến vậy cơ chứ.
Tống Thiêm Tài lúc này mới nghe ra bệnh căn trong lòng Trần Quế Chi thì ra đã sớm gieo. Bởi vì lần đi mượn bạc không thành công đợt trước đã đả kích nương hắn rất nặng, chỉ là bị nương hắn chôn sâu trong lòng. Chuyện lần này giống như một cái ngòi lửa, kíp nổ tâm bệnh của Trần Quế Chi.
Tống Thiêm Tài lại khuyên: "Nương, lúc ấy ta vướng kiện tụng, lại sinh bệnh nặng. Người sáng suốt đều nghĩ ta sống không được mấy ngày, Tống gia cũng đã đến nông nỗi sơn cùng thủy tận. Ở trong mắt người ngoài, cho nhà chúng ta vay chẳng khác gì ném tiền xuống nước, lại còn chẳng nghe thấy tiếng vang. Nhà ta nhìn đồng ruộng còn tạm, nhưng khi đó còn có Tống Tiến Bảo ở, các ngươi tuổi lại lớn, Tiểu Bảo vẫn quá nhỏ, nếu ta thật sự không còn nữa, riêng tang sự đã tốn mất một món tiền lớn, đến lúc đó trừ bán ruộng bán đất ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."
Trần Quế Chi nhanh chóng "Phi, phi!" Nhổ ra mấy ngụm nước miếng nói: "Thiêm Tài, sao ngươi lại tự trù ẻo mình như vậy. Mau mau phi theo ta mấy cái, đừng để thần tiên nghe được."
Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng khẩn trương của Trần Quế Chi, cười nói: "Nương, không có việc gì, ngươi càng không để bụng, nó sẽ càng không ảnh hưởng. Ta chỉ là giả dụ một chút, ngay dưới tình huống lúc đó, các cậu nếu cho các ngươi vay tiền, không may một cái nhà của chúng ta không gượng dậy nổi. Bọn họ ngại quan hệ thân thích, lại không thể cứng rắn bức ép nhà chúng ta trả, cho nên mới để mặc các mợ chối từ. Rốt cuộc, mấy đứa nhỏ nhà cậu đều đã trưởng thành, phải cưới vợ. Nhà ai cũng không dễ dàng, so với cháu ngoại trai như ta, đương nhiên là con trai ruột quan trọng hơn. Có thể để mặc bà ngoại nhét tiền phòng thân cho ngươi, cũng là các cậu trong lòng hổ thẹn nên mới không lên tiếng."
Trong lòng Trần Quế Chi vẫn không dễ chịu, nói: "Nhà ai lại không có việc khó. Mỗi lần nhà bọn họ gặp chuyện, ta làm tỷ tỷ có khi nào không hỗ trợ. Nhưng vì sao đến lượt ta gặp nạn, bọn họ lại thoái thác. Nhà ai không khó, ta tích cóp bạc dễ dàng, hay là không có tâm đây?"
Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng của Trần Quế Chi, không muốn để mặc Trần Quế Chi tiếp tục tự oán tự trách như vậy, quyết định tăng liều thuốc nói: "Nương, các cậu và dì nhỏ dám đối đãi nương như vậy chẳng qua chỉ vì bốn chữ "không có sợ hãi" mà thôi, nguyên nhân cũng chính là các ngươi dễ nói chuyện lại mềm lòng. Cái này gọi là người thiện bị người khinh, ngựa thiện bị người cưỡi. Đa số người dám đắc tội Bồ Tát, bởi vì Bồ Tát lòng dạ rộng lớn, sẽ khoan thứ mọi sai lầm. Nhưng lại không ai dám đắc tội Diêm Vương, bởi vì người đắc tội Diêm Vương đều sẽ xuống suối vàng. Ngươi và cha chính là bên thiện tâm kia, người khác làm chuyện gì không tốt với các ngươi, các ngươi cũng một mặt nhường nhịn, không biết cự tuyệt không biết khiển trách. Một lần hai lần, bọn họ tập mãi thành quen, làm sao còn sẽ để ý đến suy nghĩ của các ngươi."
"Ngay việc các cậu không cho nương vay tiền, nhưng nếu bọn họ lần sau gặp phải chuyện khó, mở miệng với nương, nương sẽ cho mượn hay là không?" Tống Thiêm Tài trực tiếp vứt ra vấn đề này cho Trần Quế Chi.
Trần Quế Chi ngẫm nghĩ, thở dài nói: "Ta hiểu được, bọn họ đinh ninh ta tuyệt đối sẽ không trở mặt thành thù với bọn họ. Về sau, bọn họ có chuyện, với tính tình của ta thì sẽ không đứng nhìn bàng quan, tự nhiên cũng bèn đối đãi ta qua loa đại khái. Ai, đều do ta nuông chiều bọn họ, trực tiếp tự hạ thấp mình một bậc ở trước mặt bọn họ. Con trai à, nương sống hơn phân nửa đời mới suy nghĩ cẩn thận, cũng không phải một mặt lương thiện là chuyện tốt, người còn phải có chút tính tình cùng tâm huyết, bằng không, ai cũng không để ngươi vào mắt. Ta và cha ngươi cứ như vậy chịu thiệt cả đời, ai ai cũng dám đắc tội chúng ta chính là bởi vì biết chúng ta không có tính uy hiếp, cũng không có ý định trả thù. May mắn ngươi là người thông suốt, chỉ cần ngươi không chịu bất lợi là nương đã rất thỏa mãn. Nương về sau cũng sẽ không tiếp tục hồ đồ thoái nhượng, nên tranh phải tranh, nên so đo phải so đo. Khi nào ăn tết, ta sẽ đưa chút lễ qua cho bà ngoại ngươi, còn lại thì thôi đi. Năm nay ngươi và cha ngươi cứ ở nhà, ta đi một chút sẽ về. Chờ đầu xuân thời tiết tốt, lại đón bà ngoại ngươi tới ở một đoạn thời gian."
Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, tâm tình Trần Quế Chi cũng thoải mái hơn chút. Chờ Tống Đại Sơn mang thuốc đại phu kê tới, đến buổi tối là Trần Quế Chi đã không còn vấn đề gì lớn. Tống Thiêm Tài lúc này mới yên tâm, lôi kéo Triệu Ngôn Tu hứng thú bừng bừng chuẩn bị ăn lẩu. Bởi vì vấn đề than đốt, kế hoạch bán lẩu chỉ có thể phó mặc.
Quán trà không dùng được, nhưng không đại biểu bọn họ không thể ăn. Tống Thiêm Tài đặc biệt làm một cái bàn trống ở giữa để đặt bếp lò, quanh lỗ hổng đều được bọc bằng sắt. Triệu Ngôn Tu tự động giúp đỡ hắn. Y sức lớn, lại có công phu, có thể giúp Tống Thiêm Tài bớt không ít việc.
Tống Thiêm Tài đặt mười cái nồi lẩu chia làm hai loại, một loại là uyên ương, một loại không ngăn thông thường. Từ giờ còn nửa tháng nữa là đến tết, người trên quan đạo đều vội vàng trở về ăn tết, sinh ý phai nhạt rất nhiều. Có đôi khi là Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch trông coi cửa tiệm. Từ khi Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch kiếm được tiền từ việc bán than, bọn họ đối với quán trà vô cùng để bụng. Có đôi khi, trong nhà không có việc gì, hai người sẽ cùng tới quán trà hỗ trợ.
Tống Thiêm Tài cũng không keo kiệt, chuẩn bị đến lúc đó tặng Trần Đại Thạch một bao lì xì hai lượng, coi như tạ lễ.
Cho nên, hắn và mọi người trong Tống gia đều trở nên nhàn rỗi, vì thế mới có tâm tư đi nghiền ngẫm món lẩu. Triệu Ngôn Tu làm trợ thủ cho Tống Thiêm Tài, Tống Tiểu Bảo theo đuôi Triệu Ngôn Tu chạy vòng quanh. Tống Thiêm Tài lo lắng Tống Tiểu Bảo bị ngã, đành phải làm chút mì xào để Triệu Ngôn Tu nhìn nó ăn. Đương nhiên, Triệu Ngôn Tu cũng có đãi ngộ ngang hàng, cùng Tống Tiểu Bảo mỗi người một bát.
Cái quan trọng nhất của lẩu chính là nước cốt. Tống Thiêm Tài kiếp trước ăn cay rất giỏi, đáng tiếc sau này dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều, mỗi khi ăn lẩu đa số là thanh đạm. Bây giờ trong nhà có già có trẻ, Tống Thiêm Tài bèn lựa chọn nồi uyên ương. Dùng nồi lớn hầm, phối canh gà với đủ loại gia vị khác nhau làm thành nước cốt thanh đạm, mà canh cay thì dễ hơn nhiều, thêm ớt cay và mỡ bò vào nước dùng, nhìn đỏ rực một mảnh, Tống Thiêm Tài chưa ăn đã muốn chảy nước miếng.
Triệu Ngôn Tu lại tránh loại canh đỏ rực kia rất xa. Y dám cam đoan, canh kia khẳng định cay không nuốt nổi. Bởi vì Trần Quế Chi vừa mới sinh bệnh nên hắn cố ý nấu cho nàng cháo cá lát và bánh bí đỏ. Để không khiến nàng thèm, Tống Thiêm Tài còn tri kỷ giúp đỡ đưa vào trong phòng.
*Cháo cá lát
*Bánh bí đỏ
Sau đó một nhà bốn nam tử, Tống Đại Sơn, Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu, Tống Tiểu Bảo quây quần ăn lẩu. Bởi vì Tống Thiêm Tài ăn cay, cho nên Tống Tiểu Bảo bèn ngồi ở giữa Triệu Ngôn Tu và Tống Đại Sơn. Tống Thiêm Tài chuẩn bị món mặn gồm có thịt dê lát, thịt viên, sủi cảo trứng, tôm khô, cá lát và cá viên; thức ăn chay gồm có khoai tây lát, cải thảo, mộc nhĩ, măng chua, củ cải cắt sợi, đậu hủ ki, đậu hủ và miến. Miến này là Tống Thiêm Tài mua ở trấn trên, công việc trong nhà quá nhiều, Tống Thiêm Tài ngược lại chưa kịp làm miến, dứt khoát dự định sang năm trồng nhiều khoai lang đỏ chút rồi mới làm miến. Mà trong nhà muốn ăn bèn mua mười cân, để dành ăn dần.
Tống gia ăn một bàn tràn đầy thức ăn, thiếu chút nữa không có chỗ để. Tống Đại Sơn bọn họ đều là lần đầu tiên ăn kiểu này, nghe nói kinh thành và Tuyền Châu cũng có người ăn như vậy, nhưng Vĩnh Nhạc trấn thì vẫn còn chưa lưu hành.
Tống Thiêm Tài trước tiên làm mẫu nhúng, chấm tương, sau đó bắt đầu ăn. Mấy loại rau và thịt này đều là của chính nhà mình, hương vị không thể chê. Tống Thiêm Tài ăn miếng đầu tiên sau đó không hề dừng lại. Tống Đại Sơn ăn tương đối khắc chế, Tống Thiêm Tài bèn giúp hắn nhúng thịt dê.
Triệu Ngôn Tu hâm mộ nhìn Tống Đại Sơn, Tống Thiêm Tài lập tức rất biết điều nhúng thịt dê cho Triệu Ngôn Tu. Thịt dê Tống Thiêm Tài nhúng vừa mềm vừa bóng loáng, cực kì có trình độ. Tống Đại Sơn và Triệu Ngôn Tu ăn xong đều khen ngon. Tống Tiểu Bảo cũng gia nhập hàng ngũ cầu cho ăn, Tống Thiêm Tài liên tục gắp, chính mình ngược lại không ăn được mấy miếng.
Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài gắp một hồi, bắt đầu tự mình động thủ, phát hiện hương vị không tồi, bèn thỉnh thoảng gắp một ít cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đặc biệt cảm động, tiểu đệ này quả đúng là không uổng công thu, làm một cái mặt quỷ với Triệu Ngôn Tu, làm vẻ khôi hài, chọc Triệu Ngôn Tu đỏ cả mặt.
Tống Tiểu Bảo đặc biệt thích ăn cá viên, trơn trơn mềm mại, Tống Thiêm Tài dứt khoát gắp cho nó một bát nhỏ. Tống Đại Sơn bèn bưng bát từ từ thổi nguội cho nó ăn. Tống Tiểu Bảo lại đòi Tống Đại Sơn bế nó xuống khỏi cái ghế trẻ em Tống Thiêm Tài đặc biệt làm cho nó, lẹp bẹp bưng một bát cá viên đi vào phòng Trần Quế Chi, không bao lâu sau đã phát ra tiếng khen của Trần Quế Chi, Tống Tiểu Bảo hưng phấn đến mức lại bình bịch chạy về, bắt Tống Thiêm Tài gắp thêm một bát, bê vào cho Trần Quế Chi ăn. Tới tới lui lui chạy bốn năm lần, Tống Tiểu Bảo không chạy nổi nữa, ở luôn trong phòng ăn cơm với Trần Quế Chi.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cười nhìn nhau, cứ như đang nói: "Thằng nhóc bướng bỉnh này rốt cuộc yên tĩnh."
Tống Đại Sơn rất nhanh đã ăn no, không yên tâm Trần Quế Chi nên rời bàn trước. Bởi vậy, trên bàn chỉ còn lại Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.
Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài ăn bên cay nhiệt tình cũng bắt đầu tò mò. Y thử gắp một lát khoai tây trong canh cay, chậm rãi cắn một miếng, ngoài ý muốn phát hiện cũng không hề cay như mình tưởng. Vì thế, y bèn lập tức dời trận địa, hai người ăn canh cay, tiêu diệt phần lớn đồ ăn trên bàn, cuối cùng vuốt cái bụng đã trở nên tròn vo, đành phải mang chút thức ăn còn thừa đi cất, tính toán ngày mai tiếp tục ăn lẩu.
Ăn cơm xong, Tống Thiêm Tài nghĩ sắp đến tết, bèn chạy tới thương lượng với Trần Quế Chi xem cần mua cái gì về ăn tết. Kỳ thật, Tống gia mở quán trà, có rất nhiều thức ăn đều không cần mua, mà quần áo năm mới Trần Quế Chi cũng đã may xong, mỗi người đều làm hai bộ. Năm nay nàng còn đặc biệt mua bông, may sáu bộ chăn, thay hết chăn ga mới cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.
Bởi vì chăn nhà bọn họ dùng còn mới nên không cần phải đổi. Tống Thiêm Tài mua của Trần Đại Thạch không ít da, Trần Quế Chi may áo da quần da cho mỗi người trong nhà. Đặc biệt là Tống Tiểu Bảo, nàng còn dùng da thỏ làm cái bịt tai và bao tay, Lâm Tiểu Mãn lại tặng một bộ áo lông thỏ, Tống Tiểu Bảo mặc vào tuyệt đối đáng yêu vạn phần.
Tống Thiêm Tài ban đầu định tới chỗ Đỗ chưởng quầy lấy lông vịt để làm chăn hoặc quần áo. Chẳng qua Đỗ chưởng quầy mất nguồn cung vịt, nhưng lông gà lông ngỗng ngược lại rất nhiều. Tống Thiêm Tài cũng mua một ít, ở nhà vừa giặt vừa nấu lại phơi khô, nhờ Trần Quế Chi làm ba bộ chăn. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đắp đều nói nhẹ nhàng lại ấm áp, năm sau cũng muốn mang một chút trở về làm thêm mấy bộ.
Hơn nữa nhà bọn họ cũng để lại đủ than, năm nay Tống gia ngược lại trải qua một mùa đông ấm áp, trừ khi ở bên ngoài đi lại thì nửa điểm không cảm thấy lạnh lẽo. Tống Tiểu Bảo bây giờ rúc trong nhà cả ngày, chỉ bao giờ tới giữa trưa mới bị Trần Quế Chi bọc thành quả cầu mang ra ngoài dạo một vòng.
Cho nên, đồ tết cũng chỉ cần mua chút lễ vật đi chúc tết với cả câu đối trước cửa mà thôi. Tống Thiêm Tài lên trấn trên sắm tết vốn chỉ định hưởng thụ chút không khí tết, cũng không có cái gì đặc biệt muốn mua.
Mà lúc này, Triệu Ngôn Tu thị lực cực tốt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, quay đầu cười nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, tuyết rơi!"
Tống Thiêm Tài nhanh ra mở cửa nhìn, vừa mở cửa đã ùa vào một luồng khí lạnh, từng bông hoa tuyết cũng lửng lơ đáp xuống bậc thềm. Tuyết rơi, điều Tống Thiêm Tài nghĩ đến không phải năm tuyết lớn được mùa, cũng không phải đắp người tuyết, mà là hắn có thể mời người đi săn thú.