Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 33: Làm mai mối




Mở lò than là phải đào cạnh miệng lò một cái cửa khác để chuyển than ra ngoài, lần sau đưa củi vào cũng là bằng đường này. Cửa lò không thể đào quá lớn, chỉ đủ một người hơi khom lưng có thể đi vào là được. Lúc Tống Thiêm Tài bọn họ vừa mới mở cửa lò, lửa bên trong còn chưa tắt hoàn toàn, nhiệt độ trong lò khiến nhóm người Tống Thiêm Tài toát mồ hôi đầy đầu.

Lâm Tiểu Mãn xách theo một xô nước tưới vào dập lửa, Trần Đại Thạch và Tống Đại Sơn mở ống khói thông gió, chờ bên trong hết khói, mấy người Tống Thiêm Tài mới thay phiên đi vào chuyển than. Năm người phân công lần lượt gánh than xuống Tống gia ở dưới chân núi.

Vì sợ phiền toái, bọn họ chuyên dùng sọt để chứa, mặt trên đắp lên miếng vải đen, dọc theo đường đi cũng không gặp phải người nào. Chờ khi gánh than xong, Tống Thiêm Tài bọn họ lại chất đầy củi trong lò, tiếp tục đốt cái lò thứ hai, cứ thế lặp lại bảy tám ngày mới xong bốn lò than, lại đốt thêm một lượt than nữa.

Bốn cái lò thiêu được hơn hai nghìn cân than, sản lượng cũng coi như tạm được. Tống Thiêm Tài mang khoảng một trăm cân đi tìm Đỗ chưởng quầy, nhờ hắn giới thiệu một tiệm tạp hóa thu mua số than này. Mỗi cân bán hai mươi văn, được bốn mươi lượng bạc. Trừ tám lượng bạc tiền vốn và gỗ ra, năm người bọn họ mỗi người 400 văn tiền công, dư lại ba mươi lượng bạc, Tống Thiêm Tài cầm mười hai lượng, Lâm Tiểu Mãn và Triệu Ngôn Tu mỗi người được chín lượng bạc.

Tống Thiêm Tài đưa cho Tống Đại Sơn năm lượng bạc, nhờ hắn đi đặt chút cây giống, chờ đầu xuân năm sau trồng bổ sung. Về sau, mỗi năm đều có thể đốt hai đợt than.

Đợt than thứ hai đốt xong, so với lần đầu tiên nhiều hơn một chút, năm người mỗi người để lại một trăm cân, Tống Thiêm Tài lại ra tiền mua 500 cân lưu trữ, còn lại đều bán. Cuối cùng thu lời bốn mươi lượng, lại ấn theo lúc trước chia chác, Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch nhờ vậy kiếm được đủ hai mươi lượng bạc mua ba mẫu đất. Trong lòng kiên định không ít, bọn họ đối với một nhà Tống Thiêm Tài cũng càng thêm cảm kích, hai nhà quan hệ ngày càng gần.

Triệu Ngôn Tu lần đầu tiên tự mình kiếm ra tiền, trong lòng thỏa mãn khỏi phải nói. Y tặng cho Tống Tiểu Bảo một bao lì xì lớn, ước chừng hai lượng bạc. Đáng tiếc Tống Tiểu Bảo lại không cảm kích, nhấc tay định cắn ăn, sau khi phát hiện không thể ăn, nó lập tức ném đi, ngược lại chạy tới chỗ Trần Quế Chi làm nũng đòi ăn.

Trần Quế Chi đi theo phía sau nhặt tiền dở khóc dở cười. Tống Thiêm Tài cảm thấy rất cần thiết phải dạy dỗ Tống Tiểu Bảo khái niệm quản lý tài sản, bèn dẫn theo Tống Tiểu Bảo dạo một vòng quanh trấn trên, dùng tiền mua rất nhiều thức ăn ngon và đồ chơi thú vị cho Tống Tiểu Bảo. Sau khi Tống Tiểu Bảo trở về, bạc thì vẫn ném, nhưng tiền đồng thì đều giữ lại cất kĩ, chờ lần sau lên trấn trên mua đồ ăn ngon.

Tống Thiêm Tài cũng không biết phương pháp giáo dục này của mình có thành công hay không, sao con của hắn lại luôn ngốc như vậy? Chẳng biết là học từ ai, hắn nhất định phải theo dõi gắt gao, ngăn cách kẻ nào dám dạy hư con của hắn.

Đốt than mất gần một tháng, còn một tháng nữa là đến tết, sinh ý của quán trà coi như không tồi, nhưng dù vậy cũng không thể so với thời điểm tốt nhất. Người trong nhà cũng đều trở nên rảnh tay, Lâm Tiểu Mãn vừa đến, Dương Lệ Nương lập tức có vẻ vô dụng. Đặc biệt là dưới tình huống Lâm Tiểu Mãn nhận được chỗ tốt của Tống gia, trong nhà lại mua vài mẫu đất, trong lòng cảm kích, làm việc càng thêm ra sức, Dương Lệ Nương có thể nói là hoàn toàn nhàn rỗi.

Ngay cả Tống Tiểu Bảo nàng cũng không cần phải săn sóc. Trần Quế Chi là chủ, Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh dự khuyết, quán trà không cần đến nàng, Dương Lệ Nương bèn cảm thấy lo lắng. Nương nàng đã nói để nàng ở nhà dì cả đến tận khi nào ăn tết mới được trở về, nếu như bị dì cả trả về trước sẽ đánh nàng một trận.

Cuộc sống của Dương Lệ Nương ở Tống gia quả thật quá sung sướng, không cần thức khuya dậy sớm xuống ruộng làm việc, chỉ cần làm chút việc nhà, trợ giúp Trần Quế Chi, mỗi bữa không chỉ được ăn no mà còn có món mặn, đãi ngộ như vậy ở Dương gia cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới có.

Trần Quế Chi không có con gái, con dâu lại bỏ trốn, đối đãi Dương Lệ Nương vô cùng yêu thương. Nàng chỉ tới một tháng đã may cho nàng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới hai bộ quần áo, vải dệt còn không hề rẻ. Dương Lệ Nương lớn đến ngần này rồi cũng vẫn là lần đầu tiên được mặc đẹp như vậy.

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nếu như lên trấn trên đi dạo, mua đồ về cho người trong nhà đều sẽ không thiếu nàng một phần. Mấy thứ như tơ hồng, châu hoa mà ngày thường nàng chỉ có thể hâm mộ các tiểu tỷ muội nhà người khác, bây giờ nàng cũng có. Cuộc sông như vậy cũng khiến Dương Lệ Nương không muốn trở về lại Dương gia, trải qua những ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Nàng cũng đã chân chính hạ quyết tâm phải gả đến Tống gia thôn.

Nhưng Trần Quế Chi lại không có ý định làm mai. Em gái nàng nàng biết, tâm địa không xấu, nhưng lại bởi vì liên tiếp sinh hai đứa con gái nên bị mẹ chồng tra tấn lâu ngày, cuối cùng đem lửa giận đều trút hết lên người hai con gái, sau khi sinh con trai cũng không đổi tính. Nếu như nàng thật sự đi làm mai, giới thiệu cháu gái cho mấy nhà ở đây, về sau em gái nàng muốn cháu gái trợ cấp nhà mẹ đẻ, rồi lại phải tranh cãi một phen. Tống gia các nàng bây giờ mở quán trà đã chọc không biết bao nhiêu người đỏ mắt, quả thật không muốn lại bị người ta nói cái gì.

Nàng thật sự cũng rất quý Dương Lệ Nương, nhưng rốt cuộc không phải con gái ruột, nàng không làm chủ được, đành chỉ có thể đối đãi nó tốt hơn chút thôi. Cho nên, cho dù trong nhà không có việc gì, Trần Quế Chi cũng vẫn nguyện ý giữ Dương Lệ Nương lại đến cuối năm, thậm chí, về sau xuất giá nàng cũng sẽ đắp thêm chút của hồi môn.

Dương Lệ Nương từ nhỏ đã nhìn sắc mặt cha mẹ mà lớn, rất biết nhìn mặt đoán ý. Thấy Trần Quế Chi không định giúp nàng làm mai, trong lòng mất mát là không cần phải nói. Tưởng tượng đến chuyện phải về nhà, nương nàng còn không biết sẽ chọn mối nào cho nàng, Dương Lệ Nương lập tức cảm thấy sợ hãi trong lòng, mấy ngày này vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Tống Thiêm Tài nhìn Dương Lệ Nương vài lần mất hồn mất vía, trong lòng lập tức hơi bất mãn, nhưng lại ngại mặt mũi Trần Quế Chi nên không tiện nói cái gì. Hắn cũng biết Dương Lệ Nương ở nhà của nàng trải qua không tốt, nhưng nàng rốt cuộc họ Dương, Tống gia cũng không thể ra sức.

Hắn còn nhớ rõ dượng hắn tuy rằng nhìn thành thật, nhưng cũng là một lòng bám lấy nhi tử. Nương hắn từng trong tối ngoài sáng khuyên không ít lần, đều bị đôi vợ chồng này vào tai trái ra tai phải. Ở cái thời đại mà tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu như hiện nay, cuộc đời của Dương Lệ Nương người khác không can thiệp được quá nhiều.

Chẳng qua mấy ngày này, vợ Tống Ngưu Đầu Ngưu Đầu thẩm ngược lại thường xuyên tới quán trà nhà bọn họ lôi kéo Trần Quế Chi nói chuyện, lời trong lời ngoài đều khen Dương Lệ Nương không dứt miệng. Nhà Tống Ngưu Đầu có bốn con trai, lão đại lão nhị đều đã thành gia sinh con, còn lại đều chưa lấy vợ. Lão tam Tống Hữu Hưng năm nay mười bảy, đã đến tuổi nên nói đến chuyện hôn nhân. Nhìn dáng vẻ này của Ngưu Đầu thẩm, xem ra đối với Dương Lệ Nương thập phần coi trọng.

Trần Quế Chi cũng nhìn ra manh mối, trong lòng nàng có chút không xem trọng. Tuy rằng người một nhà Tống Ngưu Đầu đều không tồi, nhưng trong nhà bốn con trai, lại chỉ có tám mẫu đất, quanh năm suốt tháng vội lên vội xuống mới có thể vừa đủ no. Cũng may lão đại lão nhị đều có tay nghề riêng, có thể kiếm chút tiền trợ cấp trong nhà.

Nhưng lão tam Tống Hữu Hưng là người đọc sách, lại không có công danh tú tài như Tống Thiêm Tài, dựa vào hai ca ca cùng cha mẹ ăn cơm. Bây giờ thì chưa có cái gì, nhưng nếu sau này phân gia, vợ của Tống Hữu Hưng có thể sẽ thiệt thòi hơn nhiều so với hai chị dâu.

Thứ Ngưu Đầu thẩm này coi trọng cũng chính là Dương Lệ Nương có thể chịu khổ nhọc, trong nhà ngoài ngõ một tay, càng quan trọng hơn là nàng còn dính chút quan hệ với Tống gia. Tống gia mở quán trà buôn bán tấp nập, nếu như cưới Dương Lệ Nương, nói không chừng con trai nàng còn có thể tìm được một công việc ở Tống gia. Không thấy Lâm Tiểu Mãn ở Trần gia thôn kia chỉ làm mấy tháng đã đi theo Tống Thiêm Tài kiếm được món tiền lớn, ngay cả ruộng cũng mua. Trần Đại Thạch kia mới chỉ là một họ hàng xa của Trần Quế Chi, nào so được với cháu gái ruột Dương Lệ Nương.

Trần Quế Chi ngược lại không có lòng dạ khúc khuỷu như Ngưu Đầu thẩm, nhưng chuyện nhà mình mình biết. Em gái nàng hy vọng Dương Lệ Nương gả cho một nhà chồng tốt để giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng gia cảnh nhà Tống Ngưu Đầu lại không thể khiến em gái nàng vừa lòng. Hơn nữa, dựa vào tính tình đanh đá của Ngưu Đầu thẩm này, Trần Quế Chi cũng sợ Dương Lệ Nương sẽ bất lợi.

Nàng vốn định từ chối Ngưu Đầu thẩm, nhưng Dương Lệ Nương lại ngượng ngùng chạy tới nói với Trần Quế Chi rằng nàng rất vừa lòng Tống Hữu Hưng. Tuy rằng bầu không khí giữa nam nữ trong thôn tương đối thoáng, trước khi đính hôn cũng có thể để hai bên nam nữ xem mặt một hồi, nhưng Dương Lệ Nương tự chủ trương như vậy tuyệt đối không thể khiến trưởng bối hài lòng.

Trần Quế Chi nghe Dương Lệ Nương nói vậy thì lạnh hẳn xuống. Dương Lệ Nương cũng cảm giác được, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào. Tống gia thật ra có hai nam tử chưa lập gia đình, nhưng Tống Thiêm Tài là tú tài, Triệu Ngôn Tu nhìn đã biết bất phàm, bọn họ chướng mắt nàng, nếu tự mình sấn tới thì chính là làm Trần Quế Chi xem thường, chẳng bằng thành thật yên ổn, còn có thể khiến người Tống gia có thêm vài phần hảo cảm.

Nhưng gần tới cuối năm, nàng lập tức sẽ phải về Dương gia. Cha mẹ như thế nào không ai hiểu rõ hơn nàng. Lúc này Ngưu Đầu thẩm cố ý tới cầu thân, Dương Lệ Nương dù sao đi chăng nữa cũng không muốn từ bỏ. Gia cảnh nhà Tống Ngưu Đầu tuy rằng không thể so được với Tống gia, nhưng lại khá hơn nhiều so với nhà nàng. Tống Hữu Hưng kia là người đọc sách, nàng lại được Ngưu Đầu thẩm coi trọng, về sau nếu gả qua đó, có Tống gia săn sóc một vài, cuộc sống dù thế nào cũng sẽ không khổ sở như khi ở Dương gia.

Bằng không, nếu như lần này trở về, nương nàng không biết sẽ tìm cho nàng cái dạng người gì. Nói không chừng còn vì tiền sính lễ mà gả nàng đi lung tung. Nàng không muốn trải qua cuộc sống như vậy, cho nên, liều mạng Trần Quế Chi không vui nàng cũng phải túm chặt lấy cơ hội này, ở lại Tống gia thôn, gả cho một người tốt.

Trần Quế Chi trải qua chuyện của Lưu Thải Liên, yêu cầu đối với nữ hài tử chỉ có hai chữ bổn phận. Dáng vẻ hiện giờ của Dương Lệ Nương xem như đã đụng phải kiêng kị của nàng. Nàng cảm thấy Dương Lệ Nương tâm tư nặng, chỉ sợ sẽ giống như Tống Tiến Bảo, là người không biết nhớ ơn, có lòng tránh đi một chút. Nhưng Dương Lệ Nương buổi tối vào phòng nàng vừa khóc, lại nói mình là bất đắc dĩ, Trần Quế Chi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định quan tâm. Rốt cuộc, đây là cháu gái ruột của nàng, khóc lóc cầu nàng một hồi, nàng cũng đành giúp nó một lần, tốt xấu đều là mệnh của nó.

Nàng và Tống Thiêm Tài thương lượng. Tống Thiêm Tài đương nhiên nhìn ra Ngưu Đầu thẩm muốn cưới Dương Lệ Nương e cũng không đơn thuần, thấy Dương Lệ Nương ở Tống gia làm việc, Trần Quế Chi lại thân thiết với nàng, định thông qua Dương Lệ Nương để leo lên Tống gia. Tuy rằng Tống Thiêm Tài không muốn tự nhận mình lợi hại tới cỡ nào, nhưng từ sau khi Lâm Tiểu Mãn tới làm tiểu nhị, trong thôn đã có không ít người đề qua với Tống Đại Sơn, muốn đưa con cháu nhà mình tới đây hỗ trợ.

Tống Thiêm Tài kỳ thật không kiên nhẫn nhất là loại chuyện này. Nhưng Dương Lệ Nương cũng coi như em họ của hắn, còn cầu đến nương hắn. Ngẫm nghĩ, Tống Thiêm Tài đặc biệt đi nhìn Tống Hữu Hưng một hồi, lại kết hợp với ký ức trước kia, tổng kết ra Tống Hữu Hưng này tâm địa không tồi, lỗ tai mềm, không có chủ kiến. Tống Ngưu Đầu làm việc cũng coi như một chén nước rót cho đều, xứng với Dương Lệ Nương cũng coi như hợp phách. Đương nhiên, này còn chưa tính đến nhà mẹ đẻ đang chờ nhặt của hời chiếm tiện nghi của Dương Lệ Nương và mẹ ruột khôn khéo mười phần của Tống Hữu Hưng, Ngưu Đầu thẩm.

Ngẫm nghĩ, Tống Thiêm Tài cuối cùng khuyên Trần Quế Chi giả bộ đùa giỡn nói rõ ràng với Ngưu Đầu thẩm. Dương Lệ Nương và Tống gia không liên quan quá nhiều, ám chỉ về sau nàng sẽ không dính chút ánh sáng nào của Tống gia, sau đó lại nhắc tới tính tình của cha mẹ Dương Lệ Nương, để cho Ngưu Đầu thẩm tự mình lựa chọn.

Ngưu Đầu thẩm suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy Dương Lệ Nương vô cùng hợp ý, lại đến nói với Trần Quế Chi. Trần Quế Chi trực tiếp bảo nàng tìm bà mối tới tận nhà em gái nàng, nàng sẽ không đi bắt nhịp. Quả nhiên, Ngưu Đầu thẩm tới Dương gia cầu hôn không hề thuận lợi, bởi vì Dương Bách Toàn và Trần Quế Nguyệt chưa nói không đồng ý, nhưng lại đòi lễ hỏi tận mười lượng bạc.

Lễ hỏi cao như vậy khiến Ngưu Đầu thẩm chùn bước, vô cùng khó xử. Huống chi theo lời bà mối, của hồi môn Dương gia chuẩn bị cho Dương Lệ Nương lại chỉ có hai lượng bạc. Đây là phải tốn tám lượng bạc để cưới con dâu, đủ để mua thêm một mẫu đất cho nhà.

Nhà Tống Ngưu Đầu có tận bốn đứa con trai kia kìa. Hai con dâu trước nhiều nhất cũng chỉ có bốn lượng bạc, nhưng của hồi môn của người ta không kém quá nhiều so với con số này. Nhà bọn họ cũng không phải không Dương Lệ Nương thì không cưới, cũng không đến mức tất yếu tiêu nhiều tiền như vậy, cửa thân này xem như chặt đứt.

Trần Quế Chi nghe xong cũng không thể nề hà. Nàng cũng gửi lời khuyên em gái mình, nói nhà Tống Ngưu Đầu không tồi, khuyên em gái suy xét thêm. Rốt cuộc, thách lễ hỏi cao đến vậy mà lại chỉ trả chút xíu của hồi môn, cho dù Dương Lệ Nương có là thiên tiên, nông hộ nhân gia cũng không cưới nổi.

Dương Lệ Nương bên này thì chưa nói cái gì, chỉ vài lần đối với Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi muốn nói lại thôi, vẻ mặt bi thương. Trần Quế Chi ngẫm nghĩ, ngược lại lôi kéo Dương Lệ Nương nói qua, nếu như Dương Lệ Nương thật sự muốn gả cho Tống Hữu Hưng, nàng sẽ dẫn theo Dương Lệ Nương tới Dương gia cầu tình giảm lễ hỏi xuống, chẳng qua e là của hồi môn sẽ không có cái gì. Rốt cuộc, nếu như Dương Lệ Nương thật sự quyết tâm phải gả, Dương Bách Toàn và Trần Quế Nguyệt cũng không thể thật sự bức tử đứa con gái này, Dương gia còn cần thanh danh nữa mà.

Nàng là dì, có thể bù thêm mười lượng cho Dương Lệ Nương, đắp thành cọc hôn sự này. Nhưng đều là thân thích, cho Dương Lệ Nương, mấy đứa nhỏ phía sau thì sao, các đệ đệ em dâu cháu trai có nên cho hay không, nếu cho đến lúc đó ngược lại trở thành điều nàng hẳn nên làm, không cho thì lại là không trượng nghĩa không lương tâm. Nếu cứ như thế, một số tiền lớn như vậy nàng biết móc đâu ra, chính con trai cháu trai của mình về sau biết lấy cái gì để thành gia lập nghiệp. Nhìn Tống Đại Sơn nhiều lần phạm xuẩn, lạm dụng lòng tốt, ngay như hai đệ đệ, nàng đúng là đối xử với bọn họ quá tốt nên mới khiến bọn họ coi như đương nhiên, từ đó không để nàng vào mắt, Trần Quế Chi xem như đã lạnh lòng, không đi quản.

Dương Lệ Nương nghe xong trầm mặc không nói, cuối cùng vẫn quyết định không trở về. Thấy nàng như vậy, Trần Quế Chi mềm lòng cho phép Dương Lệ Nương ở lại Tống gia ăn tết, chờ đầu xuân mới về nhà. Chẳng qua, nàng thương hại Dương Lệ Nương, nhưng lại không thể bảo bọc Dương Lệ Nương cả đời. Rốt cuộc, Tống Tiến Bảo đã cho nàng đủ nhiều giáo huấn, nàng không muốn tái phạm lần thứ hai.

Nhưng nàng không nghĩ tới Dương Lệ Nương lại tự sát ở nhà nàng, tuy rằng người không có việc gì nhưng sự việc phát triển tiếp theo đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Trần Quế Chi, khiến nàng phải trợn tròn mắt.