Trần đại phu ở bên cạnh nghe Trần Quế Chi nói vậy bèn lập tức vội vàng mở miệng: "Quế Chi tỷ, ngươi định làm gì? Thiêm Tài chính là tú tài công, cho dù mấy năm này không thể khoa cử, chỉ cần nó trợ giúp người ta dạy học là cũng có thể kiếm được chút tiền bạc rồi. Nhà các ngươi có ruộng có đất, về sau chính là lúc hưởng thụ hạnh phúc cuối đời. Lần này lão đại nhà ngươi làm sai, ngươi là trưởng bối, nên dạy thì dạy, nên phạt thì phạt, nhưng trăm triệu không thể nổi nóng với cha Thiêm Tài được. Hắn chỉ có một người con trai là Thiêm Tài, trong lòng không thương nó thì thương ai. Chỉ vì trước kia không biết tâm tư lão đại nhà ngươi nên hắn mới che chở như vậy. Nếu biết bọn chúng muốn hại Thiêm Tài, e là hắn so với bất kỳ ai khác đều tức giận hơn cả."
Trần đại phu là người cùng tộc với Trần Quế Chi, quan hệ đã rất xa nhưng vẫn gọi Trần Quế Chi là tộc tỷ. Vừa rồi ông cũng tới cạnh cửa sổ nhìn thử, chỗ đó mùi thuốc quả thật rất nặng, trong lòng vốn đã tin bảy tám phần, bây giờ càng thêm mười phần tin tưởng. Dù sao cũng từng ở cùng một cái thôn, lại có quan hệ họ hàng, Tống Thiêm Tài còn là tú tài duy nhất trong mấy thôn gần đây, có danh thiếp của tri phủ lão gia, lúc này ông bán một phần hảo ý, về sau có chuyện gì cũng dễ mở miệng hơn không phải sao.
Hơn nữa Tống Tiến Bảo này cũng quá kỳ cục. Dù thế nào đi chăng nữa thì hai lão Tống gia cũng không nợ gã cái gì. Một cô nhi không cha không mẹ, Tống gia nuôi dưỡng, thành gia lập nghiệp cho gã, vậy mà gã còn muốn hại huyết mạch ruột thịt của Tống gia. Kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy, Trần đại phu tuyệt đối chướng mắt.
Tống Thiêm Tài chỉ chờ Trần đại phu nói thế. Trong trí nhớ của hắn, y thuật của Trần đại phu cũng coi như ổn thoả. Càng quan trọng hơn là danh tiếng của Trần đại phu cực kì tốt. Gặp người nghèo khổ, có thể giúp đỡ ông đều sẽ giúp đỡ chút ít. Cho nên dù không phải người của Tống gia thôn nhưng ở đây ông vẫn rất có uy vọng.
Kéo ông ấy vào chuyện này cũng là mục đích lớn nhất của Tống Thiêm Tài. Rốt cuộc thanh quan khó đoạn việc nhà. Nói miệng không bằng chứng, chỉ bằng khẩu cung của một mình Tống Thiêm Tài nói Phùng Kim Hoa thế này, Tống Tiến Bảo thế kia, đến lúc đó hai người vờ vịt kể lể nhận sai, sau đó giả vờ yếu thế, cuối cùng lại trở thành hắn ỷ thế hiếp người mất.
Có một số việc, Tống Thiêm Tài không ngại suy đoán tới tình huống xấu nhất. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng giúp hắn có thể thành công. Cho nên, nhân chứng Trần đại phu ắt không thể thiếu.
Bởi vậy, nghe Trần đại phu khuyên nhủ, Tống Thiêm Tài lập tức cảm kích mở miệng nói: "Lời của Trần đại phu cực kỳ chính xác. Chẳng qua ta lúc này quá yếu, cha mẹ cũng lớn tuổi. Đại ca và đại tẩu trong lòng có oán, ta lo rằng cha mẹ sẽ gặp bất lợi. Thân mình của ta thật sự không tài nào gượng dậy nổi, chẳng biết Trần đại phu có thể giúp nhà chúng ta tới chỗ lí chính giải trình việc này từ đầu chí cuối được không? Chờ thân thể khá hơn một chút, ta nhất định sẽ mời các vị thúc bá đức cao vọng trọng trong thôn tới làm chứng cho nhà ta."
Trần đại phu vốn không có hảo cảm gì với vợ chồng Tống Tiến Bảo, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ông càng thêm cảm thấy chán ghét. Tống Thiêm Tài vừa thỉnh cầu xong, Trần đại phu ngẫm nghĩ bèn đồng ý. Tuy rằng bình thường ông sẽ không nhúng tay vào việc nhà của người khác, sợ cuối cùng lại thành người trong ngoài đều không phải. Nhưng đây là đã nổi lên tâm tư hại người, dù thế nào ông cũng không thể để mặc.
Vì thế, Trần đại phu thoải mái đồng ý: "Thiêm Tài, ngươi yên tâm dưỡng bệnh, ta lập tức đi báo cho lí chính. Đây không phải là chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi. Thuốc cứu mạng còn có thể đổ, về sau còn chuyện gì không thể làm? Ngươi cũng không cần lo cho cha ngươi, việc này để ta đi nói với hắn."
Tống Thiêm Tài vội vàng nói lời cảm tạ. Trần đại phu lập tức ra ngoài tìm Tống Đại Sơn rồi tới chỗ lí chính.
Mà bên này, Trần Quế Chi còn đang tức giận đến không thở nổi, cả người hơi phát run. Trong phòng chỉ có hai người, Tống Thiêm Tài sợ Trần Quế Chi giận quá rồi xảy ra chuyện bèn vội vàng mở miệng khuyên giải: "Nương, ngươi đừng tức giận nữa. Vừa rồi Trần đại phu ở đây, con có vài lời khó nói ra. Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa đối xử với con như vậy, con sẽ không bao giờ cho phép bọn họ tiếp tục ở lại Tống gia nữa. Lần này may là con lớn mạng, bằng không nếu con không còn nữa, về sau Tiểu Bảo và cha mẹ chẳng phải sẽ phải nhìn sắc mặt gã mà sống sao? Nếu như đã sống lại, con tuyệt đối sẽ không tiếp tục để cho bọn họ có cơ hội khi dễ chúng ta."
Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, đầu óc Trần Quế Chi mới bình tĩnh trở lại. con trai bà là người đọc sách, kiến thức so với một phụ nhân nông gia như bà rộng hơn nhiều, giờ nói ra những lời này e là đã có chủ ý.
Trần Quế Chi mở miệng nói: "Con à, con nói rất đúng. Trước kia, nương cũng định phân bọn chúng ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, đỡ cho đồ dâu mất nết kia cả ngày soi mói lườm nguýt. Nhưng đôi mắt bọn chúng luôn nhìn chằm chằm vào tiền bạc đất đai nhà chúng ta, mong chờ được chia đều với ngươi thậm chí lấy phần nhiều hơn. Sao có thể chứ? Ta nuôi lớn Tống Tiến Bảo đã là tận tình tận nghĩa, mấy năm nay không đòi một đồng cắc nào của nó cũng là để cho bọn chúng tự tồn tiền bạc sống. Không ngờ bạch nhãn lang này bây giờ còn muốn hại ngươi. Trước kia cha ngươi từng thương lượng với ta, trong nhà có mười lăm mẫu đất, cho bọn chúng năm mẫu. Nhưng giờ thì đừng mơ lấy đi của ta một cọng cỏ."
Tống Thiêm Tài nghe mà ê răng. Người cha này của hắn là thánh phụ sao? Kể từ khi đón dâu là có thể nhìn ra Tống Tiến Bảo không hề cảm nhớ tới ân dưỡng dục của hai vợ chồng Tống gia. Mấy năm nay ngoại trừ tết đến, hết thảy phí tổn trong nhà một đồng Tống Tiến Bảo cũng không chia sẻ, có thể nói là chỉ vào không ra.
Lúc còn khổ học nguyên thân cũng không quên cha mẹ mình vất vả, thường hay chép sách kiếm tiền trợ cấp cho cha mẹ. Vậy mà Tống Tiến Bảo làm tiểu nhị mười mấy năm, ngay từ đầu còn thỉnh thoảng mang chút điểm tâm tửu lâu để thừa lại về cho hai lão, từ sau khi thành thân thì một cọng lông cũng không thấy.
Nhưng gã suốt ngày giả vờ khù khờ, người khác đều nói Tống Tiến Bảo chỉ tại cưới phải một người vợ đanh đá, chứ kỳ thật vẫn là người tốt. Nhưng nếu như Tống Tiến Bảo thật sự có lòng thì trong nhà cũng sẽ không phát sinh ra nhiều thị phi như vậy, chẳng qua là lòng có bất bình, sợ bị thiệt mà thôi.
Đã vậy, Tống Đại Sơn còn định phân một phần ba ruộng đất cho bọn họ. Tống Thiêm Tài cảm thán, khó trách vợ chồng Tống Tiến Bảo hếch mũi lên tận trời, đây đều là Tống Đại Sơn cưng chiều mà ra. Trước kia Tống Thiêm Tài chú ý phụ vi tử cương*, cho dù lòng có bất mãn cũng sẽ không nói gì Tống Đại Sơn.
*Phụ vi tử cương (một điều trong tam cương): Cha làm con tuyệt đối nghe theo.
Nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài sẽ không tiếp tục để cho Tống Đại Sơn làm người tốt không biết giới hạn như vậy nữa. Ở hiện đại hắn từng gặp không ít người hiền lành không nguyên tắc giống Tống Đại Sơn. Họ yêu danh như mạng, nhưng cuối cùng chịu khổ lại là chính người nhà của họ. Tống Thiêm Tài quyết định phải trị lại tật xấu này cho ông già của mình.
Trần Quế Chi thấy Tống Thiêm Tài không nói lời nào, trong lòng hơi sốt ruột. Rốt cuộc phần ruộng đất này là hai vợ chồng già bọn họ lén bàn bạc với nhau. Tống Thiêm Tài là con trai duy nhất của bọn họ, là gốc rễ của Tống gia. Theo lý thì tất cả nhà cửa ruộng đất đều là của hắn mới đúng, bọn họ chia như vậy kỳ thật là thiệt thòi cho con trai.
Bây giờ Tống Thiêm Tài lại bị vợ chồng Tống Tiến Bảo mưu hại, Trần Quế Chi cảm thấy vừa rồi nếu lỡ lời sẽ khiến con trai oán giận bọn họ, bèn vội vàng giải thích: "Cha ngươi cũng là vì nghĩ tới ngươi phải khoa cử, phải có thanh danh tốt. Nếu như cái gì cũng không chia cho bọn chúng, thanh danh của ngươi sẽ bị liên luỵ. Nhưng bây giờ thì khác, phải tận mười năm sau ngươi mới được tiếp tục đi thi, cùng lắm chỉ bị người ta nói vài câu ngoài miệng, mười năm sau ai còn nhớ rõ? Chúng ta sửa trị hai con bạch nhãn lang này cũng có thể thả lỏng một chút."
Tống Thiêm Tài cũng không giải thích nhiều thêm, mở miệng nói: "Nương, trước khi hôn mê con nghe được Phùng Kim Hoa trộm tiền tiết kiệm của nương và cha rồi giá họa cho Lưu Thải Liên. Tục ngữ nói bắt trộm tận tay, chúng ta phải tìm được số tiền kia thì mới có thể danh chính ngôn thuận trừng trị bọn chúng."
"Con à, vẫn là ngươi thông minh. Nương sẽ lập tức tới phòng bọn chúng lục soát, xem đến lúc đó chúng còn giảo biện như thế nào?" Nói xong Trần Quế Chi lập tức hùng hổ đứng dậy định đi vào trong phòng vợ chồng Tống Tiến Bảo.
Tống Thiêm Tài nhanh chóng ngăn bà lại: "Nương, nương chỉ có một mình, bọn chúng lại có hai người. Chẳng may chạm trán nương không nhất định là đối thủ của bọn chúng. Như vậy đi, nương tìm đại bá và đại bá nương, lại tìm thôn trưởng và mấy nhà quan hệ tốt với nhà ta kể lại từ đầu chí cuối việc này cho bọn họ, để cho bọn họ cùng đi bắt trộm, thu hồi lại hết tiền bạc trong phòng Tống Tiến Bảo. Nơi này không có lệ chưa phân gia đã tự mình tư tàng tiền bạc. Trước kia chúng ta không so đo với bọn chúng, khiến cho tâm tư bọn chúng trở nên đen ngòm. Lần này, chúng ta phải cho bọn chúng thấy chút lợi hại, làm cho bọn chúng trắng tay ngoan ngoãn lăn ra khỏi Tống gia."
"Con à, chuyện xấu trong nhà không bêu ra ngoài. Ngươi về sau phải bước lên con đường làm quan, náo loạn như vậy không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?" Trần Quế Chi đưa ra lo lắng của mình.
Tống Thiêm Tài nhanh chóng bảo đảm: "Nương, có một số việc che đậy chẳng bằng khai thông. Lưu Thải Liên vừa chạy, Tống gia sớm đã bị người chê cười. Một khi đã như vậy thì nào còn có cái gì để mà đắn đo. Việc này nếu ầm ĩ ra cũng không phải chúng ta vô cớ gây rối, người khác chê cười cũng không chê cười được chúng ta. Ngược lại phải là Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa nên lo lắng mới đúng. Nương, ngươi yên tâm đi!"
Trong thôn bây giờ đều thầm thì to nhỏ chuyện Lưu Thải Liên tư bôn* với kẻ khác, mặt mũi Tống Thiêm Tài sớm đã mất hết. Lúc này tuy rằng phải rêu rao việc xấu trong nhà, nhưng bọc mủ không bằng chọc ra hết trong một lần. Chờ mấy ngày nữa, hắn sẽ khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, thanh danh tự nhiên cũng tới. Chuyện lần này chưa chắc sẽ phá hỏng thanh danh của Tống gia. Hắn có vài ý tưởng nếu vận dụng tốt, nói không chừng còn có thể tiêu trừ gièm pha chuyện Lưu Thải Liên tư bôn.
*Tư bôn: người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi theo tình nhân.
Trần Quế Chi nghe con trai mình nói như chém đinh chặt sắt bèn cảm thấy tin tưởng. Ra cửa nhìn ngó thấy cả nhà Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa đều không ở, trong lòng bà càng thêm kiên định, lúc này mới dám để Tống Thiêm Tài ở nhà một mình, vào trong thôn tìm người.
Tống Thiêm Tài đương nhiên biết vợ chồng Tống Tiến Bảo không ở nhà. Bọn chúng sợ hắn đi đời nhà ma, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi sẽ giận chó đánh mèo. Hơn nữa bọn chúng chột dạ, nhân lúc hai lão chưa trở về bèn đưa con đến nhà mẹ đẻ của Phùng Kim Hoa. Đây cũng là nguyên nhân khiến Tống Thiêm Tài dám ở trong phòng thương lượng với Trần Quế Chi.
Trần Quế Chi tới nhà Tống Đại Hải trước. Tống Đại Hải và vợ Vạn thị có với nhau một trai một gái, con gái tên Tống Đào Tử, con trai tên Tống Thiêm Kim. Bọn họ ban đầu nhận nuôi Tống Tiến Bảo, sau bởi vì có con nên lại từ bỏ Tống Tiến Bảo. Bởi vậy, Tống Đại Hải có chút áy náy với Tống Tiến Bảo, cuối cùng mới cổ vũ đệ đệ Tống Đại Sơn của mình nhận Tống Tiến Bảo làm con nuôi.
Trần Quế Chi tuy rằng là một nữ tắc, nhưng bởi vì việc này nên rất giận Tống Đại Hải. Vạn thị là người thẳng tính, quan hệ giữa chị em dâu các nàng cũng không phải quá tốt. Trần Quế Chi gõ cửa nhà Tống Đại Hải, doạ cho Vạn thị nhảy dựng.
Sắc mặt của Trần Quế Chi cũng không quá đẹp. Tống Đại Hải bởi vì chuyện Tống Tiến Bảo nên đối với người em dâu này khá câu nệ. Lúc này, thấy Trần Quế Chi vừa bước vào cửa, hắn vội vàng tiến lên bày ra vẻ mặt tươi cười đón chào: "Em dâu, ngươi đã đến rồi!"
Vạn thị thấy chồng mình cẩn thận lấy lòng Trần Quế Chi như vậy, trong lòng lập tức không thoải mái, mặt sưng mày xỉa nói: "Ôi, đây không phải nương của tú tài công ư, sao lại có thời gian đến chỗ ta ngồi vậy?" Lời nói đầy mùi dấm lan ra khắp cả sân.
Trần Quế Chi dọc theo đường đi càng nghĩ càng cảm thấy nhà mình là đang thay nhà Tống Đại Hải cõng tai. Nếu không phải Tống Đại Hải nhiều chuyện, trước nhận nuôi sau lại không cần, còn cổ động lão nhân nhà bà nhận tên bạch nhãn lang này, đứa con ngoan của bà sẽ không phải chịu nhiều khổ sở đến như vậy.
Giờ lại thấy Vạn thị âm dương quái khí, lửa giận bốc lên, bà mở miệng mắng: "Giỏi cho Tống Đại Hải ngươi. Ngươi khuyến khích Tống Đại Sơn nhận nuôi tên bạch nhãn lang kia để bây giờ nó còn muốn mưu hại con trai duy nhất của ta. Vì một người ngoài mà khiến cháu trai ruột của mình chịu uỷ khuất lớn như vậy, ta xem ngươi về sau xuống suối vàng sẽ công đạo như thế nào với cha mẹ chồng. Con trai các người là bảo, không muốn phí công nuôi dưỡng con nhà người khác. Còn Thiêm Tài nhà ta chỉ là cọng cỏ, từ nhỏ đã bị bạch nhãn lang này đoạt đi không ít thứ, bây giờ lại còn muốn hại hắn. Nếu không phải kẻ làm đại ca như ngươi cổ động, nhà ta sẽ gặp phải tai ương này sao? Buổi tối ngủ cũng không biết có ngon giấc hay không."
Trần Quế Chi thời còn thiếu nữ cũng là một cô nương lanh lẹ, sau khi gả cho Tống Đại Sơn tính tình vẫn rất nóng nảy. Chẳng qua mấy năm gần đây, thấy Tống Thiêm Tài phải làm tú tài, để không cho người khác vì bà mà nói động đến nhi tử, lúc này mới bưng lên cái giá làm một lão thái thái tri thức, không động thủ không động khẩu.
Mấy năm nay mọi người đều đã quen với bộ dạng giả trang cao lãnh của Trần Quế Chi, bất chợt thấy bà la lối khóc lóc, cả Tống Đại Hải và Vạn thị đều ngẩn ra.
Vừa nghe ý tứ trong lời Trần Quế Chi, tim Tống Đại Hải run lên, lời nói nghẹn ở trong cổ họng rốt cuộc không thốt ra nổi lấy một từ.
Vạn thị là người thẳng tính, không chịu nổi ủy khuất. Năm đó vừa hoài thai, bà lập tức bắt Tống Đại Hải tiễn Tống Tiến Bảo đi. Lúc sau, Tống Đại Hải cổ động Tống Đại Sơn nhận đứa nhỏ kia, vì việc này mà Vạn thị phải chịu không ít lửa giận từ Trần Quế Chi, đã sớm trách cứ Tống Đại Hải nhiều chuyện không ít lần.
Bây giờ bị Trần Quế Chi mắng tới tận cửa như vậy, cho dù trong lòng chột dạ, nhưng trong miệng bà vẫn cậy mạnh hỏi: "Trần Quế Chi, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Có ý gì? Đương gia của ngươi khuyến khích lão nhân nhà ta nhận nuôi bạch nhãn lang kia, giờ nó muốn hãm hại Thiêm Tài, Phùng Kim Hoa lại còn trộm tiền dưỡng lão của ta và lão nhân, giá họa cho tiện nhân Lưu thị. Ngươi nói xem ta có ý gì? Ta quả thật muốn hỏi đại ca một câu, hắn đưa tai tinh đến cho nhà ta, rốt cuộc là có thù lớn tới cỡ nào với nhà ta?" Trần Quế Chi trung khí mười phần chất vấn.
Tống Đại Hải nghe vậy lập tức mở miệng nói: "Em dâu, ngươi đừng vội. Mọi chuyện từ từ rồi nói. Thiêm Tài là cháu trai ruột của ta, kẻ trong người ngoài ta còn không phân rõ sao? Nếu như tiểu tử Tống Tiến Bảo kia thật sự vong ân phụ nghĩa như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nó."
Trần Quế Chi cũng hiểu bây giờ không phải là lúc tính nợ cũ, vừa rồi làm ầm ĩ như vậy cũng chỉ là để đánh phủ đầu hai vợ chồng này, nói rõ ràng cho phu thê Tống Đại Hải việc này không thoát khỏi quan hệ với bọn họ, đừng có mong chối bỏ không còn một mảnh, cũng là vì cục hờn dỗi trong ngực Trần Quế Chi cần phải phát tiết một trận cho thoải mái.
Hiện giờ mục đích đã đạt được, Trần Quế Chi bèn kể lại từ đầu chí cuối chuyện của Tống Thiêm Tài cho vợ chồng Tống Đại Hải.
Trần Quế Chi biết Vạn thị là người miệng rộng, nếu nói cho nàng, trên cơ bản người trong thôn nên biết đều sẽ biết. Mấy ngày nay, mấy con mụ ba hoa vui sướng khi người gặp họa luôn nhìn chằm chằm bà bà đều nhớ kỹ, chẳng qua là lo lắng cho con nên bà mới không so đo thôi. Bây giờ con trai được Trần đại phu chẩn trị là không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận là được.
Bà biết con trai về sau vẫn còn cơ hội khoa khảo, còn có quan hệ với Huyện thái gia, chuyện này đương nhiên là phải khiến toàn thôn đều rõ, đỡ cho cả đám nghĩ rằng con dâu bà bỏ chạy rồi suốt ngày bàn tán chuyện nhà bà.
Mà bên này, Tống Đại Sơn sau khi nghe Trần đại phu báo tin cũng bị doạ sợ ngây người.