Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 27: Nghé con




Tống Thiêm Kim cũng chẳng còn cách nào. Chỉ vì có quan hệ với Tống Tiến Bảo, cuộc sống của hắn ở tửu lâu hiện giờ cũng không quá tốt. Đỗ chưởng quầy cũng không còn đối đãi với hắn khách khí và thân cận như trước kia, thậm chí ẩn ẩn có vẻ đề phòng hắn. Tuy rằng hắn đã từng nói với người khác Tống Tiến Bảo không còn dây mơ rễ má gì đến Tống gia bọn họ nữa, nhưng rốt cuộc Tống Tiến Bảo là do thúc thúc hắn xin vào, bây giờ xảy ra chuyện có muốn chối bỏ cũng không xong.

Tống Thiêm Kim hận Tống Tiến Bảo muốn chết, nhưng dù vậy cũng không còn cách nào thay đổi hiện trạng. Hắn vẫn luôn cảm thấy đường ca của mình lợi hại, vừa là tú tài, kiếm tiền cũng giỏi, bèn trở về tìm đường ca thương lượng một phen. Tổng không thể chỉ vì một tên Tống Tiến Bảo mà bị liên lụy mất đi công việc tốt đẹp, hắn còn trông cậy vào phần tiền công này để cưới một cô vợ nữa đấy. Tống Thiêm Tài cũng không muốn đắc tội với vị Đỗ chưởng quầy vẫn luôn đối xử rất tốt với Tống gia. Bọn họ là nông hộ, nhân mạch vốn hữu hạn, bây giờ còn muốn đắc tội với người khác, đây không phải đầu đất sao, lại còn là vì một kẻ đã không còn liên quan tới bọn họ. Nhưng chuyện cũng đã rồi, bọn họ bây giờ đã rơi vào bị động, nếu như còn tiếp tục ngồi yên cái gì cũng không làm, e là Đỗ chưởng quầy sẽ còn ngậm cục tức kia dài dài.

Nguyên liệu chủ đạo ở tửu lâu của Đỗ chưởng quầy chính là vịt, đặc biệt sắp bắt đầu mùa đông, vịt già hầm măng chua vẫn luôn là món ăn chiêu bài của tửu lâu hắn, nguồn hàng bị chặt đứt quá đủ khiến Đỗ chưởng quầy đau đầu. Tống Thiêm Tài nếu không thể nghĩ cách giúp hắn kiếm càng nhiều tiền hơn, nói cách khác, giao tình giữa Tống gia và Đỗ chưởng quầy đành phải dừng lại tại đây.

Cũng may Tống Thiêm Tài đời trước là người biết hưởng thụ, đầu bếp trong nhà thuê tận mấy người. Hắn lại còn là một kẻ không biết điệu thấp là gì, xây cả một cái bếp to đùng. Mỗi lần mời người khác về ăn cơm, hắn đều phải xách mấy vị đầu bếp này ra khoe khoang một hồi, đem mấy món ăn chiêu bài của bọn họ ra mời khách nếm thử, lúc hứng lên còn nhất quyết phải giảng giải cho người ta món này làm như thế nào, món kia dùng gia vị gì, tỏ vẻ như mình là người có văn hóa có nội tình. Đương nhiên, đó chỉ là hành vi não tàn của hắn lúc vừa bắt đầu trở nên giàu có, chẳng qua bây giờ ngược lại có thể sử dụng.

Những món đó tuy rằng hắn không biết làm, nhưng lại biết phải làm như thế nào. Nguyên liệu đại khái, cách nêm nếm ra sao, hắn vì để khoe khoang nên đều học thuộc lòng trước khi khách tới. Mười lần tám lần, công thức cũng liền khắc ở trong đầu. Hắn từng tới tửu lâu của Đỗ chưởng quầy, mùi vị đồ ăn ở đó đại khái cũng nắm được vài phần.

Mấy công thức trong đầu Tống Thiêm Tài nếu như lấy ra đều có thể cho Đỗ chưởng quầy làm thành món ăn chiêu bài. Mùa đông nấu canh cũng có thể dùng gà cá các thứ, bảo đảm hương vị vừa ngon lại vừa giàu dinh dưỡng, có thể giúp Đỗ chưởng quầy thu tiền mỏi tay. Mấy món ăn này Tống Thiêm Tài kỳ thật định để dành cho chính mình về sau mở tiệm ăn. Rốt cuộc cũng chỉ nhớ nhiêu đó công thức, dùng một cái là sẽ ít đi một cái.

Nhưng giờ đành phải vậy, cứ vỗ xuôi Đỗ chưởng quầy trước đã. Cho nên, Tống Thiêm Tài nói với Tống Thiêm Kim: "Nếu như người cha ta giới thiệu hành vi không đạo nghĩa, kẻ làm nhi tử này dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Như vậy đi, ta ở đây có mấy công thức nấu ăn trước kia từng đọc được trong sách, đợi lát nữa viết ra cho ngươi. Nhớ rõ, ngươi tự tay giao cho Đỗ chưởng quầy, bảo với hắn, đây một chút thành ý của Tống gia chúng ta dành cho Đỗ chưởng quầy, mong hắn thông cảm nhiều hơn. Tống gia không có mắt nhìn người, khiến Đỗ chưởng quầy phải chịu tổn thất. Ngươi thay mặt chúng ta cẩn thận khuyên nhủ Đỗ chưởng quầy."

Tống Thiêm Kim sửng sốt. Hắn làm việc ở tửu lâu thời gian không ngắn, một món ăn đặc sắc có thể mang đến lợi nhuận cho tửu lâu không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ ràng. Bây giờ đường ca hắn vậy mà lại có thể lấy ra công thức, nếu như món ăn thật sự không tồi, hắn lần này không chỉ thoát khỏi tình cảnh gian nan, nói không chừng còn sẽ được Đỗ chưởng quầy coi trọng, hoá xấu thành tốt.

Tống Thiêm Tài không chút chần chừ, đứng dậy vào phòng mình cầm giấy và bút mực bắt đầu viết cách làm mấy món canh và món hầm từ cá, dê, gà, so ra thì có vẻ kém canh vịt, nhưng về mặt số lượng thì lại thắng tuyệt đối. Nếu như Đỗ chưởng quầy thông minh, phối hợp thêm với vài món ăn khác là hoàn toàn có thể tạo ra một bàn toàn ngư yến hoặc là toàn dương yến. Hành động ra sao, vẫn là phải xem thủ đoạn buôn bán của mỗi người như thế nào.

Tống Thiêm Kim cầm ba tờ giấy mỏng tang coi như bảo bối ôm chặt trong lòng ngực. Hắn đối với bản lĩnh của vị đường ca Tống Thiêm Tài này vẫn luôn ngả mũ bái phục. Nếu đường ca nói mấy món này không tồi, vậy khẳng định không kém đi đâu được. Sau khi từ biệt Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Kim vừa về nhà đã chào cha mẹ, chạy ngay tới tửu lâu tìm Đỗ chưởng quầy.

Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói chuyện, trong lòng hơi rầu rĩ, cũng chẳng hiểu vì sao. Y không tiện tỉnh dậy ngay, nếu không lại có vẻ như vừa nãy y cố tình giả vờ ngủ. Đúng lúc này, Tống Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt, dụi dụi, ngơ ngác ngồi dậy, lay lay người Triệu Ngôn Tu, miệng bi bô nói: "Cha, ăn sữa dê."

Ừm, đói bụng rồi đây mà. Triệu Ngôn Tu đành phải đứng dậy, mặc quần áo cho Tống Tiểu Bảo. Tống Thiêm Tài nghe bên trong phòng có tiếng động, đi vào. Thấy Triệu Ngôn Tu đang giúp Tống Tiểu Bảo mặc quần áo, hắn cười nói: "Ngôn Tu, ngươi trông chừng Tiểu Bảo, ta đi nấu ít sữa dê cho nó. Ngươi có muốn ăn chút gì không? Ta hầm táo với nướng mấy củ khoai lang đỏ, mang cho ngươi một ít nhé?"

Nói xong, không đợi Triệu Ngôn Tu trả lời đã lo chạy vào phòng bếp. Chờ Triệu Ngôn Tu mặc quần áo cho Tống Tiểu Bảo xong, Tống Thiêm Tài bèn bưng hai cái bát cùng khoai lang đỏ vào. Tống Tiểu Bảo rất oai ngồi ở trên ghế chờ cha cho ăn, Tống Thiêm Tài dùng cái thìa đút cho nó một thìa sữa. Tống Tiểu Bảo ghét bỏ cha tốc độ chậm như sên bò, ngồi dậy tự mình bưng bát uống.

Tống Thiêm Tài không lay chuyển được thằng nhóc này, đành phải một tay đỡ nó, một tay đỡ bát. Chờ đến khi bát sữa thấy đáy, Tống Tiểu Bảo xoa cái bụng tròn trịa, mắt nhỏ lại nhắm tới mấy quả táo trong bát Triệu Ngôn Tu. Đôi mắt nhỏ như hạt châu của nó đảo quanh một vòng, cẳng chân nhanh chóng từ trên ghế tụt xuống dưới, bình bịch định trèo lên trên đùi Triệu Ngôn Tu ngồi.

Đáng tiếc Tống Tiểu Bảo tay ngắn chân ngắn, cố gắng mãi vẫn không trèo lên được. Người cha vô lương Tống Thiêm Tài thấy mùi ngon lại chỉ đứng một bên nhìn không thèm hỗ trợ. Tống Tiểu Bảo ném cho cha một ánh mắt ai oán, sau đó rất thông minh mở miệng nhờ Triệu Ngôn Tu luôn chiều chuộng nó: "Thúc thúc, bế." Tay nhỏ duỗi rất nhiệt tình.

Triệu Ngôn Tu quả nhiên lập tức bế Tống Tiểu Bảo ngồi lên đùi, sau đó lại thấy Tống Tiểu Bảo nhìn chằm chằm bát táo. Nó cũng không nói muốn ăn, chỉ là đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng. Triệu Ngôn Tu múc một muỗng, nó lập tức nhìn theo cái muỗng, đôi mắt không chớp lấy một cái.

Triệu Ngôn Tu cảm thấy mình phảng phất từ trong ánh mắt của nhóc con này nhìn ra một loại ảo giác, ngươi cho ta ăn đi, cho ta ăn đi, cho ta ăn đi. Chẳng qua Tống Thiêm Tài đã nói với y, táo này không thể cho Tống Tiểu Bảo ăn. Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài ngồi ở bên cạnh, thật sự cảm thấy mình không nên làm trò trước mặt cha đứa nhỏ mà làm chuyện bằng mặt không bằng lòng. Nhưng ánh mắt của nhóc con lại quá đáng thương, Triệu Ngôn Tu rối rắm, cuối cùng, dứt khoát quyết tâm chọn một quả táo nhỏ nhất trong bát, thừa dịp Tống Thiêm Tài không chú ý đút vào miệng Tống Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo rất biết điều lập tức ngậm lấy, nhanh chóng nhai mấy cái. Chờ Tống Thiêm Tài liếc mắt đảo qua, miệng Tống Tiểu Bảo lập tức bất động, vừa quay đầu, lại nhai mấy cái nữa. Triệu Ngôn Tu nhìn mà sâu sắc cảm nhận được, cho dù là đứa bé hai tuổi cũng có thể vì ăn mà thông minh đến nông nỗi này, quả nhiên tiềm lực đều là bị bức ra sao.

Tống Thiêm Tài thì lại thầm nhịn cười trong lòng. Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy ánh mắt áy náy của Triệu Ngôn Tu cùng cái miệng phình phình còn ánh nước của Tống Tiểu Bảo. Chẳng qua, con của hắn ăn như vậy trông cứ như sóc con ăn vụng ấy, bộ dạng đáng yêu này quả nhiên là thiên sinh lệ chất, gen di truyền của kẻ làm cha như hắn quả không thể chê.

Ăn xong, Tống Thiêm Tài còn phải đi cho con trâu chửa trong nhà ăn. Dựa theo lời của người bán trâu, sản kỳ của nó ở trong vòng mấy ngày này, cho nên thức ăn gì đó đều phải nhiều hơn chút, hầu hạ cũng phải thật tỉ mỉ. Bình thường mấy việc này đều do Tống Đại Sơn đảm nhiệm, hôm nay Tống Đại Sơn không ở nên mới rơi xuống đầu Tống Thiêm Tài.

Chờ khi Tống Thiêm Tài đi cho trâu ăn, phát hiện hôm nay trâu mẹ vô cùng sốt ruột, móng trước không ngừng đạp trên mặt đất, liên tục húc vào cạnh chuồng. Tống Thiêm Tài tuy rằng chưa bao giờ nhìn thấy trâu đẻ nhưng vẫn cảm thấy được trạng thái của nó không đúng. Hắn không cho ăn nữa mà nhanh chóng chạy tới nhà Tống Ngưu Đầu, chuẩn bị tìm Tống Ngưu Đầu tới xem một chút.

Tống Thiêm Tài vội vội vàng vàng để lại vài câu cho Triệu Ngôn Tu rồi lập tức rời đi. Chờ khi Tống Ngưu Đầu và Tống Thiêm Tài thở hổn hển về tới Tống gia, trâu mẹ đã rặn ra hai cái chân nghé con. Tống Ngưu Đầu bảo Tống Thiêm Tài đi đun chút nước ấm, thời tiết lúc này hơi lạnh, lát nữa sẽ phải dùng nước ấm tắm rửa cho nghé con, còn mình thì đi dọn chút rơm rạ khô ráo tới lót ổ.

Trâu mẹ nằm ở trên mặt đất, đầu nghé dần ló ra. Lại nháy mắt, đầu và chân trước đều lọt ra ngoài, thân sau cũng tuột ra theo, còn tuôn ra một đợt máu. Tống Ngưu Đầu dùng nước ấm súc rửa vết máu trên người nghé con, chờ khi nghé con có thể đứng lên lại xua tới ổ rơm, lúc này mới đóng cửa chuồng lại, bảo Tống Thiêm Tài thêm ít đậu nành vào cỏ khô cho trâu mẹ ăn.

Tống Tiểu Bảo là đứa trẻ rất thích náo nhiệt. Thấy Tống Thiêm Tài và một vị lão gia gia ở bên ngoài bận rộn lên xuống, nó bèn lôi kéo Triệu Ngôn Tu tới chuồng trâu hóng. Triệu Ngôn Tu thấy không có chuyện gì, cũng bèn cho Tống Tiểu Bảo tới gần, kỳ thật trong lòng y cũng rất tò mò nghé con trông như thế nào.

Tống Tiểu Bảo tự nhận là biết rõ nhân khẩu trong nhà, giờ có thêm một con trâu, nó lập tức mở to hai mắt nhìn nghé con, nhìn qua trâu mẹ rồi lại nhìn Tống Thiêm Tài, chỉ chỉ nghé con nói: "Đây không phải của nhà ta, cha, nhầm rồi."

Tống Thiêm Tài xoa đầu Tống Tiểu Bảo nói: "Con trai ngốc của ta ơi, đó là nghé con mà trâu mẹ sinh ra, cũng là của nhà ta. Chờ khi nào nghé con trưởng thành, cha sẽ cho nó kéo xe chở ngươi lên trấn trên. Đến lúc đó, ngươi muốn mua cái gì cha sẽ mua cho ngươi mua cái đó, chỉ cần nó có thể kéo về cho ngươi là được."

Một câu nói đùa của Tống Thiêm Tài lại khiến Tống Tiểu Bảo coi là thật, mỗi ngày đều phải đi xem nghé con đã lớn lên chưa. Cuối cùng, Tống Tiểu Bảo đã quên béng vì sao phải ngóng trông nghé lớn, nhưng lại coi chuyện mỗi ngày đi thăm nghé nhỏ thành thói quen.

Trần Quế Chi dọn quán trở về phát hiện trâu mẹ sinh, trong lòng vui vẻ, gói hết số điểm tâm chưa bán hết cùng trứng luộc nước trà đưa qua cảm tạ Tống Ngưu Đầu. Nhưng tâm tình tốt đẹp này chỉ duy trì tới trước khi Tống Thiêm Tài mở miệng. Chờ Tống Thiêm Tài kể lại chuyện Tống Thiêm Kim nói với hắn, mặt Trần Quế Chi lập tức dài thuột ra.

Tống Đại Sơn vốn đang rất vui. Hắn nói với hai người Trần Đại Thạch muốn mời Lâm Tiểu Mãn tới quán trà Tống ký hỗ trợ, hai người lập tức đồng ý, còn cảm ơn hắn một hồi, khen đến mức tâm tình hắn bay tít lên tận mây. Nhưng vừa về đến nhà, hắn đã bị vợ mình kéo vào trong phòng mắng um sùm một trận.

Sau mới hiểu ra, hắn giúp đỡ giới thiệu Tống Tiến Bảo vào tửu lâu của Đỗ chưởng quầy làm việc, bây giờ ngược lại hại Đỗ chưởng quầy tổn thất không ít tiền bạc. Điều này khiến cho Tống Đại Sơn cả đời coi thể diện còn nặng hơn tính mạng không tài nào chịu nổi. Làm người sao có thể tệ đến vậy? Tống Tiến Bảo có thể không làm việc ở chỗ Đỗ chưởng quầy, nhưng cũng không thể hố Đỗ chưởng quầy như thế được. Như vậy muốn hắn về sau phải nhìn mặt vị lão hữu luôn đối đãi rất tốt với hắn ra sao đây? Tống Đại Sơn cảm thấy mặt mũi của hắn đều bị quét sạch hết.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, không hé răng nửa lời, sắc mặt cũng vô cùng dọa người. Trần Quế Chi ghét Tống Đại Sơn mềm lòng, nhưng việc này nàng cũng biết không thể trách đến trên đầu Tống Đại Sơn. Hơn nữa, lúc trước nàng cũng đã đồng ý, bây giờ nhìn Tống Đại Sơn vừa tức vừa bực, Trần Quế Chi dù sao cũng cảm thấy đau lòng.

Nàng nhanh chóng khuyên giải an ủi: "Đương gia, ngươi chớ nên nóng vội. Thiêm Tài nhà chúng ta đã gửi thực đơn tới cho Đỗ chưởng quầy. Có thực đơn này, chuyện vịt kia sẽ không khiến hắn tổn thất quá nhiều. Đỗ chưởng quầy cũng không phải người không rõ lý lẽ, chúng ta lại đi xin lỗi hắn, hơn nữa việc này cũng chẳng liên quan tới ngươi. Lúc trước là do ta nóng đầu, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nói đến nói đi, vẫn là Tống Tiến Bảo nó hành xử vô đạo đức. Ai, ngươi nói sao chúng ta lại dạy ra một đứa trẻ như vậy cơ chứ? Không phải ta nói nhảm, đều ăn chung trong cùng một cái nồi, Tống Tiến Bảo nhìn thành thật, không ngờ lại quá ích kỷ."

Tống Đại Sơn không nói gì, trong lòng lại không dễ chịu. Con hư tại cha, hắn nhiều năm nay phí tâm phí lực tưởng rằng dạy ra được một đứa con ngoan, không ngờ lại dạy thành như vậy. Tống Đại Sơn gãi đầu gãi tai, có phải hắn quả thật không thích hợp dạy dỗ trẻ nhỏ hay không? Bạc đãi tiểu nhi tử, đại nhi tử thì không dạy được, hết thảy mọi kiên trì của hắn trước kia chẳng lẽ đều là sai sao?

Vì việc này, Tống Đại Sơn tinh thần uể oải, cứ việc cơm chiều Trần Quế Chi làm toàn món hắn thích, nhưng Tống Đại Sơn cũng chẳng ăn được mấy miếng. Nếu không phải Tống Thiêm Tài nhìn chằm chằm, Tống Đại Sơn còn định trời tối om xuống ruộng nhổ cỏ mấy mẫu đất, muốn dùng lao động để phát tiết không vui cùng buồn bực trong lòng.

Tống Thiêm Tài rất muốn nương cơ hội này cho Tống Đại Sơn chịu chút giáo huấn. Làm người không thể quá thiện lương. Người tốt bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Đúng là bởi vì Tống Đại Sơn tình cách và hành vi quá hiền lành nên mới dung túng một nhà Tống Tiến Bảo được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như ngay từ đầu, Tống Đại Sơn ngay khi Tống Tiến Bảo giở thủ đoạn nhỏ đã ra mặt nghiêm khắc bảo ban gã không thể làm như vậy, sau đó trừng phạt tương xứng, khiến Tống Tiến Bảo hiểu rõ nếu làm vậy thì hậu quả không phải thứ mà gã có thể thừa nhận. Như vậy, gã sẽ không dám có ý nghĩ tái phạm nữa.

Nhưng Tống Đại Sơn lại luôn chọn cách lùi một bước để duy trì bầu không khí hoà thuận giả dối, cuối cùng nuôi lớn tâm tư một nhà Tống Tiến Bảo, khiến bọn họ trở nên không còn sợ hãi. Dù sao làm chuyện gì sai đều có thể được tha thứ, cần quái gì phải cố kỵ. Cái giá phải trả quá nhỏ, con người sẽ đặt chân lên con đường sai trái càng lúc càng xa.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Tống Đại Sơn cảm xúc suy sụp, nét mặt uể oải, Tống Thiêm Tài lại cảm thấy đau lòng. Người cha thiện lương này luôn rất quan tâm hắn, cho dù không tốt đến đâu nhưng tấm lòng từ phụ dành cho hắn xưa nay vẫn không hề thay đổi. Ai, Tống Thiêm Tài cảm thấy từ khi về cổ đại, hắn đúng là ngày càng mềm lòng.