Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 2: Tỉnh lại




Chải vuốt rõ ràng mọi chuyện, Tống Thiêm Tài tiếp tục không động đậy. Hắn đã nằm một thời gian rất dài, thân thể cũng mềm oặt. Trận náo loạn vừa rồi của Phùng Kim Hoa khiến Tống Thiêm Tài càng thêm hạ quyết tâm, hai lão mà chưa trở về thì hắn nhất định sẽ không "thanh tỉnh". Phùng Kim Hoa vừa đổ thuốc cứu mạng của hắn, lúc này trong nhà lại chỉ có hai vợ chồng thanh tráng niên bọn họ, cái thân thể ốm dặt dẹo này của Tống Thiêm Tài nào phải đối thủ của hai vị kia.

Có thể trở thành nhà giàu mới nổi cũng không phải chỉ dựa vào số phận. Mấy năm nay ở trong xã hội lăn lê bò lết, Tống Thiêm Tài sẽ không bao giờ bủn xỉn mà nghĩ về kẻ có địch ý với hắn theo hướng tệ nhất. Kỹ tính cẩn thận một chút là không bao giờ sai. Vừa lúc Tống Thiêm Tài có thời gian ngẫm lại xem nên làm thế nào để đối phó đôi bạch nhãn lang này.

Phùng Kim Hoa thì khỏi cần phải nói, ả chỉ ước gì hắn không khoẻ lại, sớm chết để bọn họ sớm được lợi. Mà khá thú vị phải kể đến Tống Tiến Bảo. Có lẽ đúng như câu lon gạo ân, gánh gạo thù*. Mấy năm nay hai vợ chồng già Tống gia xem như đã hết dạ với Tống Tiến Bảo, cho đi học tư thục, tìm công việc tiểu nhị, cưới vợ, mọi thứ đều sắp xếp thoả đáng cho Tống Tiến Bảo.

*Lon gạo ân, gánh gạo thù: trong lúc khó khăn, nếu ta chỉ trợ giúp cho người khác một chút ít, người đó sẽ cảm kích. Nhưng nếu trợ giúp quá nhiều, họ sẽ cho đó là điều đương nhiên. Một khi ngừng trợ giúp, bọn họ sẽ hận ngược lại mình.

Đáng tiếc, lòng người bao giờ cũng muốn được voi đòi tiên. Tống Tiến Bảo thấy Tống Thiêm Tài sắp đỗ tú tài, lại được hai vợ chồng già Tống gia cưng chiều che chở hết mực, trong lòng gã đã sớm bất mãn. Cho nên mỗi khi Phùng Kim Hoa gây chuyện, Tống Tiến Bảo bề ngoài thì vờ như sợ vợ, kỳ thực bên trong lại mặc kệ không thèm quản.

Ngay cả vừa rồi Phùng Kim Hoa đổ thuốc của Tống Thiêm Tài, Tống Tiến Bảo cũng chỉ nhẹ nhàng nói vài câu. Một đại nam nhân như gã, muốn chế trụ một nữ nhi như Phùng Kim Hoa mà còn không làm nổi sao. Đáng tiếc, gã không hề, e là bởi vì trong lòng gã cũng muốn Tống Thiêm Tài sớm đi, dễ bề chiếm đoạt gia nghiệp của Tống gia. Rốt cuộc con trai của Tống Thiêm Tài mới chưa đầy hai tuổi. Không có Tống Thiêm Tài, về sau hai vợ chồng già Tống gia e là sẽ phải sống chung với bọn họ, đồng ruộng trong nhà hơn phân nửa đều sẽ nằm trong tay Tống Tiến Bảo tuổi trẻ lực tráng này.

Trong lòng Tống Thiêm Tài cảm thấy khinh thường những kẻ vô ơn như Tống Tiến Bảo. Hai vợ chồng già Tống gia quả thật thiên vị Tống Thiêm Tài, vậy sao không nghĩ tới Tống Thiêm Tài là cốt nhục duy nhất của bọn họ, là huyết mạch chí thân? Tống Tiến Bảo thì sao, chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Tống gia nuôi dưỡng gã, còn chiều gã thành thói, cái gì cũng muốn vượt mặt Tống Thiêm Tài, còn dám tự coi mình như trưởng tử nhà này, mơ ước tiền bạc trong tay Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi.

Nhưng gã lại không nghĩ rằng chính gã cũng sẽ không bao giờ đối tốt với con người khác hơn con ruột của mình. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đối đãi gã cũng coi như hết lòng, cưới vợ lập gia đầy đủ cho gã. Đáng tiếc Tống Tiến Bảo lại không niệm ân hai người, trong lòng e là còn đang oán hai người bất công với gã nữa kìa.

Tống Tiến Bảo làm tiểu nhị ở tửu lâu khoảng mười một năm, mỗi năm bốn năm lượng bạc nhét túi, trong nhà cũng không yêu cầu bọn họ bỏ ra một đồng cắc nào, ăn uống đều là của Tống gia. Theo lý tiền hai người tích cóp được không dưới ba bốn mươi lượng bạc. Tống gia bây giờ không có tiền chữa bệnh cho Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi đã từng nhắc qua với Tống Tiến Bảo, hy vọng bọn họ có thể cho mượn một ít để ứng đối khẩn cấp, cứu mạng người.

Nhưng không ngờ Phùng Kim Hoa lại làm ầm lên, nói là Trần Quế Chi tham tiền mà vợ chồng bọn họ vất vả làm ra, khiến cho Trần Quế Chi tức tới ngã ngửa, cuối cùng không đề tới chuyện này nữa. Tống Thiêm Tài cảm thấy buồn cười. Nếu như Tống Tiến Bảo thật sự có lòng thì sao có thể im lặng không lên tiếng, còn không phải sợ bỏ tiền ra về sau không lấy lại được sao.

Đáng thương cho vợ chồng Tống Đại Sơn vẫn luôn mong chờ Tống Thiêm Tài có thể được Tống Tiến Bảo nâng đỡ. Mắt thấy Tống Thiêm Tài sắp phải đi đời nhà ma, Tống Tiến Bảo vẫn chỉ tiếp tục thờ ơ khoanh tay đứng bàng quan, nhìn là biết không thể trông cậy vào.

Một khi đã như vậy, Tống Thiêm Tài âm thầm quyết định nhất thiết phải đuổi hai con bạch nhãn lang này ra khỏi Tống gia. Về sau tuyệt không thể tiếp tục nối lại quan hệ với bọn họ, để cho bọn họ ăn của Tống gia uống của Tống gia, còn oán giận Tống gia. Nếu như hiện tại hắn đã là Tống Thiêm Tài, để mặc cha mẹ mình tiếp tục nuôi bạch nhãn lang là trăm triệu không có khả năng.

Tống Thiêm Tài liên tục suy tính trong đầu xem nên làm thế nào để trị hai vợ chồng Tống Tiến Bảo, lại nghĩ đến cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất. Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy có người đi vào phòng, tiếng bước chân hơi chút vội vàng.

"Đại phu, ngươi mau xem Thiêm Tài nhà ta đi. Nó đã ngủ hai ngày rồi mà sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?" Trần Quế Chi sốt ruột hỏi một đại phu trung niên.

Vị Trần đại phu này là người ngoài thôn, bởi vì quê quán là Trần gia thôn, cho nên đối với người cùng tộc như Trần Quế Chi vẫn luôn có chút tình nghĩa hương khói. Thuốc hắn kê cho Tống Thiêm Tài tuy rằng không thể nói khỏi hẳn, nhưng chỉ giúp người tỉnh lại thôi thì vẫn khá có tự tin. Không ngờ đến giờ mà hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Trần đại phu cũng cảm thấy hơi chột dạ.

Tống Thiêm Tài lúc này mới biết là mẹ của nguyên thân, Trần Quế Chi đã trở lại. Hắn mở to hai mắt, lập tức hô lên với Trần Quế Chi: "Nương, nhi tử bị người ta hãm hại!"

Một tiếng này không quá lớn, nhưng vẫn đủ để cho Trần Quế Chi và Trần đại phu đứng gần Tống Thiêm Tài nghe được rõ ràng. Trần Quế Chi vừa phát hiện con trai tỉnh thì trong lòng vui mừng. Đột nhiên nghe được Tống Thiêm Tài la lên như vậy, bà lập tức ngẩn ra, đồng thời kích động nói: "Thiêm tài, con tỉnh rồi! Đừng sợ, không ai có thể hại con cả. Có nương ở đây, có nương ở đây!" Nói đoạn tiến lên bắt lấy tay Tống Thiêm Tài.

Đôi mắt Trần đại phu lấp lóe, vẫn chưa lên tiếng.

Tống Thiêm Tài không thể buông tha cơ hội như vậy, lập tức nói với Trần Quế Chi: "Nương, nhi tử nghe được đại tẩu thấy Lưu Thải Liên cùng người khác thông đồng nhưng không lên tiếng, còn nhân lúc loạn trộm tiền bạc trong nhà giá họa cho Lưu Thải Liên nên mới ngất xỉu. Thuốc nương và cha nấu cho ta đã bị đại tẩu đổ đi, một giọt cũng không cho ta uống. Đại ca ở ngay bên cạnh lại im lặng không lên tiếng. Ta vừa tỉnh đã nhìn thấy đại tẩu đổ thuốc mà không dám nói, sợ bọn họ xuống tay với ta. Nương à, ngươi và cha nhanh chóng đưa ta và Tiểu Bảo đi thôi. Nhóm người già trẻ nhỏ bệnh tật như chúng ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được. Bọn họ muốn cái gì chúng ta cứ cho bọn họ cái đó. Chỉ cần người một nhà chúng ta bình an, ta cũng không cầu gì hơn."

Tống Thiêm Tài vừa nói ra lời này, Trần Quế Chi đã giận đến mức hai mắt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra từng từ: "Tống Tiến Bảo, Phùng Kim Hoa, giỏi lắm, thật đúng là quá giỏi. Dám hại con ta, ta phải liều mạng với chúng." Nói xong lập tức đứng dậy, định đi liều mạng với vợ chồng Tống Tiến Bảo.

Tống Thiêm Tài nhanh tay giữ chặt Trần Quế Chi lại, suy yếu nói với bà: "Nương, bọn họ tuổi trẻ sức lớn, nương đi tìm bọn họ nếu như gặp bất trắc gì, kẻ làm nhi tử này có chết muôn lần cũng không hết tội. Chờ cha trở về, chúng ta nên đi tìm lí chính và trưởng bối trong thôn tới đây làm chủ cho chúng ta. Rốt cuộc dù gì thì nhi tử cũng là kẻ đọc sách có công danh tú tài trên người, ở chỗ Huyện lão gia cũng coi như có chút quan hệ. Tuy rằng phải đợi hơn mười năm sau mới có thể khoa khảo, nhưng nếu biết tri phủ đại lão gia tặng danh thiếp cho nhi tử, Huyện thái gia chắc chắn sẽ đứng về phía chúng ta."

Lời này của Tống Thiêm Tài là nói cho Trần đại phu đang ở trong phòng nghe. Nguyên thân vốn là một người tâm cao khí ngạo, nay bị chặt đứt con đường khoa cử, vợ cũng bỏ chạy nên mới cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác. Nhưng Tống Thiêm Tài lại không cảm thấy như vậy. Tri phủ tuy rằng ngáng mất con đường khoa cử của hắn, nhưng làm quan bình thường sẽ không ngang ngược hay đấu đá lung tung lẫn nhau.

Tống Thiêm Tài đỗ đầu tú tài, với thành tích như vậy, tri phủ đại lão gia cũng không muốn đắc tội. Rốt cuộc, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Cho nên, tri phủ mới đền bù Tống Thiêm Tài hai trăm lượng ngân phiếu cùng một tấm danh thiếp. Trước đó nguyên thân một lòng khoa cử nên nào có để mấy thứ này vào mắt. Vì tránh cho tức cảnh sinh tình, hắn bèn cất đồ và sách chung với nhau rồi khoá kín lại, cũng không nói cho bất kỳ ai.

Cơ mà việc Tống Thiêm Tài giỏi nhất bây giờ chính là dựa thế. Lòng người khó nắm rõ. Vốn dĩ Tống Thiêm Tài là tú tài duy nhất của Tống gia thôn, địa vị rất cao. Nhưng bởi vì vướng vào kiện tụng, vợ lại bỏ chạy nên cái nhìn của người trong thôn với hắn e là đều đã thay đổi.

Chuyện đã xảy ra một hai tháng, vợ chồng già Tống gia tuy rằng không để lộ một câu ra bên ngoài, nhưng lại không địch nổi Phùng Kim Hoa đứng xem trò hay tuyên truyền khắp nơi. Phần lớn mọi người đều biết Tống Thiêm Tài đứt gánh công danh, ban đầu mười phần coi trọng e giờ cũng chỉ còn dư lại hai ba phần.

Mà lúc này, điều Tống Thiêm Tài cần phải làm là lợi dụng chính thân phận tú tài của mình gõ đầu một vài người. Bằng không với cái thân thể yếu bệnh này, có một số việc e là hắn sẽ gặp bất lợi. Cũng may chuyện khoa cử Tống Thiêm Tài ngại mất mặt nên không nói tỉ mỉ với người trong nhà, Phùng Kim Hoa cũng chỉ biết Tống Thiêm Tài đắc tội quan lớn không được đi thi nữa mà thôi.

Tống Thiêm Tài định ra một kỳ hạn cho việc không thể khoa cử. Tục ngữ nói minh kinh 30 đã già, 50 tiến sĩ còn trẻ*. Hắn tuổi tác còn nhỏ, cho dù mười năm không thể khoa cử, vậy mười năm sau thì sao? Còn chưa đến 30 tuổi, hắn khoa cử làm quan một chút cũng không muộn.

*Minh kinh 30 đã già, 50 tiến sĩ còn trẻ (ngạn ngữ): 30 tuổi thi đậu minh kinh là tuổi khá lớn, nhưng 50 tuổi thì đậu tiến sĩ thì lại rất trẻ tuổi. Ý nghĩa chính là minh kinh dễ khảo, tiến sĩ khó xơi.

Kỳ thật, Tống Thiêm Tài cũng chỉ là đang lảng tránh mũi nhọn. Vị tri phủ kia nói sinh thời Tống Thiêm Tài không thể khoa cử, thời hạn này có dài có ngắn, nhưng Tống Thiêm Tài chỉ nói mười năm. Mười năm sau, nếu vị tri phủ này thật sự không còn nữa thì đương nhiên ứng với lời hiện tại. Nếu như còn ở thì cũng chẳng sao hết, Tống Thiêm Tài chỉ cần nói một câu nản lòng thoái chí, vô tình với con đường làm quan là có thể lấp liếm cho qua.

Hơn nữa ở hiện đại Tống Thiêm Tài được gọi là nhà giàu mới nổi, thành tích học tập nghĩ cũng biết chỉ đến trình độ nào. Bắt hắn học chi, hồ, giả, dã cổ đại e là không nổi được mấy chữ vào đầu. Bây giờ có thân phận tú tài, có thể miễn trừ lao dịch miễn chút thuế phú hắn đã rất vừa lòng. Giờ nói như vậy chẳng qua là để cho người khác kinh sợ. Chớ khinh thiếu niên nghèo, hắn còn chưa có hoàn toàn bị chặt đứt tiền đồ.

Quả nhiên, Trần đại phu ở bên nghe xong, ánh mắt nhìn Tống Thiêm Tài lại sáng hơn một chút. Trần đại phu nghe bên ngoài loan truyền không ít tin đồn nhảm nhí, vốn tưởng rằng Tống Thiêm Tài đắc tội quan lớn, tiền đồ về sau coi như xong. Tới trị liệu cho Tống Thiêm Tài một mặt là vì nhà mẹ đẻ Trần Quế Chi cùng một thôn với hắn, lại dính chút thân thích, không từ chối được. Mặt khác thì là lương y như từ mẫu, cho nên hắn mới đến xem Tống Thiêm Tài một cái. Tống gia thôn cũng không phải không có đại phu, chẳng qua là sợ bị Tống Thiêm Tài liên lụy nên đều từ chối thôi.

Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, Trần đại phu bỗng nhiên cảm thấy mọi người đều đã bị Phùng Kim Hoa lừa rồi. Nếu Tống Thiêm Tài thực sự có chuyện gì thì làm sao người ta còn cho hắn giữ lại cái công danh tú tài này? E là vì Tống Thiêm Tài tuổi trẻ khí thịnh, đại lão gia lúc này mới muốn áp ngạo khí của hắn xuống mà thôi.

Dâu cả Tống gia này đúng là một người tâm địa xấu xa. Thấy Tống Thiêm Tài là người đọc sách không tiện mở miệng giải thích với người khác, ả bèn nói với người ngoài rằng Tống Thiêm Tài không có tiền đồ, e là muốn chiếm phần nhiều gia nghiệp Tống gia. Bằng không, ả cũng sẽ không nhân lúc náo loạn lấy hết tiền trong nhà, còn đổ thuốc của Tống Thiêm Tài đi. Đây rõ ràng là mưu tài hại mệnh!

Trần Quế Chi chỉ biết con trai của mình không thể khoa cử, cụ thể vì sao thì lại không biết, giờ nghe Tống Thiêm Tài nói vậy thì nửa mừng nửa lo. Nhưng nghĩ đến Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo lại dám hại mạng con mình, Trần Quế Chi lập tức giận đến nổ đầu, ngay cả trượng phu Tống Đại Sơn cũng bị liên luỵ giận chó đánh mèo.

Tống Thiêm Tài nhìn sắc mặt của Trần Quế Chi và Trần đại phu, trong lòng hiểu rõ. Hắn gượng ngồi dậy, chắp tay với Trần đại phu nói: "Trần đại phu, ngươi cũng biết đại ca nhà ta không phải cùng quan hệ huyết thống. Lời ta nói hôm nay tuy rằng đều là thật, nhưng miệng đời đáng sợ, e là sẽ có người nói cả nhà ta khi dễ một người ngoài như đại ca. Đại tẩu đổ thuốc của ta ra ngoài cửa sổ, còn thỉnh Trần đại phu thử nhìn mặt đất ở đó một chút xem lời của ta có phải là thật hay không."

Trần Quế Chi nghe con trai mình nói như vậy, căm hận nói: "Nó mà là đại tẩu gì của ngươi. Tiện nhân tâm can xấu xa, lòng dạ hiểm độc. Quả nhiên không phải con đẻ thì dưỡng không thân. Cha ngươi vốn dĩ chỉ có một đứa con là ngươi, đối với cha Đại Bảo nào có nửa phần bạc đãi. Vậy mà chúng lại trộm chúng ta đổ thuốc của ngươi. Bạch nhãn lang như vậy, ta cũng không dám coi nó làm con trai."

Tống Thiêm Tài nghe Trần Quế Chi nói vậy bèn giả bộ khó xử: "Nương, bỏ đi, cha vẫn luôn mong huynh đệ chúng ta hoà thuận. Nếu như xé to chuyện, cha sẽ đau lòng."

Ở trong trí nhớ của Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi vẫn luôn rất thiên vị "Tống Thiêm Tài", nhưng Tống Đại Sơn thì lại đối xử cực kỳ bình đẳng. Vì sợ người khác nói xấu, cho dù trong lòng hắn càng thương Tống Thiêm Tài hơn, nhưng trên hành động lại sẽ không kém Tống Tiến Bảo cái gì. Có đôi khi bởi vì không phải thân sinh, đánh không được, mắng chẳng xong, dù trong lòng có bất mãn hắn cũng chỉ sẽ một mình giận dỗi cho qua chuyện.

Tống Thiêm Tài lần này dự định hoàn toàn cắt đứt với một nhà Tống Tiến Bảo, đương nhiên phải chải vuốt lại chuyện trong nhà trước. Trần Quế Chi vẫn luôn đứng về phía mình, hắn chỉ sợ Tống Đại Sơn vì mặt mũi và cảm tình không bỏ được, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Mà Tống Thiêm Tài là con trai, đương nhiên là không tiện trực tiếp đặt yêu cầu với Tống Đại Sơn, cũng không thể buộc Tống Đại Sơn làm cái gì. Bằng không cho dù có công danh tú tài, một cái tội danh bất hiếu cũng có thể khiến hắn không chỗ xoay người. Cho nên, Tống Thiêm Tài chỉ có thể để Trần Quế Chi đi nói với Tống Đại Sơn.

Quả nhiên, Trần Quế Chi từ khi biết được con trai mình thiếu chút nữa bị Tống Tiến Bảo hại chết, ngay cả chồng bà cũng bị bà giận lây. Bây giờ nghe nhi tử vì cha ép dạ cầu toàn, bà lại càng bị chọc giận đến phát điên, nói với Tống Thiêm Tài: "Quan tâm tới cha ngươi làm gì, hắn vì thích sĩ diện mà thiếu chút nữa hại đứa con trai duy nhất là ngươi. Hắn còn có mặt mũi sao? Nếu ngươi thật sự bị hai con bạch nhãn lang này hại, để xem hắn sẽ đối mặt thế nào với cháu nội đáng thương của ta, về sau chết rồi lại công đạo thế nào với cha mẹ chồng. Con à, ngươi hiếu thuận nương cũng biết được. Nhưng đôi bạch nhãn lang này không ngờ lại dám hại mạng ngươi, nương trăm triệu lần không thể tiếp tục giữ bọn chúng trong nhà. Nếu như cha ngươi còn luyến tiếc hai con bạch nhãn lang kia, ta sẽ lập tức đuổi cổ hắn đi cùng một lượt, đỡ cho con trai ruột của ta bị hắn tai hoạ."

Trần Quế Chi càng nói càng tủi thân. Nghĩ tới nhiều năm như vậy đã vì đứa con nuôi này ủy khuất con ruột của mình không biết bao nhiêu lần, giờ còn phải tiếp tục nín nhịn. Nhìn Tống Thiêm Tài suy yếu, tủi thân cùng phẫn uất tích góp nhiều năm trong lòng Trần Quế Chi đều bộc phát ra ngoài, hoàn toàn nổi khùng đối với những gì Tống Thiêm Tài vừa nói.

Tống Thiêm Tài hoảng sợ, không nghĩ tới Trần Quế Chi lại là người phụ nữ cứng rắn mạnh mẽ đến nhường này. Đây đúng là cùng một người với phụ nhân từ ái trong trí nhớ của hắn ư?