Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 131: Phiên ngoại 2




Bên ngoài thư phòng, Hoàng Trung ghé sát tai Hoàng Đại thì thầm vài câu, Hoàng Đại sắc mặt cứng đờ, đứng thẳng người, bước từng bước nhỏ tiến vào thư phòng. Thấy Phó Văn Duệ ngồi bên án thư, hắn vội vàng mở miệng nói: "Đại thiếu gia, có hạ nhân tới báo, lão gia tử bệnh tình nguy kịch, e là sẽ mất trong mấy ngày này. Ngài xem, chúng ta có phải nên trở về hay không."

Phó Văn Duệ sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Về, làm sao lại không trở về, ta quả muốn nhìn con trai bảo bối và nữ nhân âu yếm mà lão tâm tâm niệm niệm cả đời sẽ hồi báo người cha tình thâm ý trọng này của ta như thế nào. Phân phó xuống bên dưới, ngày mai trở về."

Bất chợt nghĩ đến gì đó, Phó Văn Duệ hỏi Hoàng Đại: "Đúng rồi, Lưu thị và hảo đệ đệ kia của ta giờ thế nào?"

Hoàng Đại trả lời: "Từ sau khi đại thiếu gia để lại lời nói muốn sản nghiệp hay là muốn ở bên cạnh lão gia, hai mẹ con kia lập tức cầm hai cửa hàng và một vạn lượng bạc dọn ra ngoài ở, vứt lão gia tử sang một bên không quan tâm. Lão gia tử phái người tới gọi mấy lần, bọn họ lại đều bắt đầu làm rùa đen rút cổ."

Sau khi giành được chức vị gia chủ, Phó Văn Duệ không hề làm thịt hai mẹ con này như mọi người vẫn tưởng. Mà trái ngược, hắn cho bọn họ tự lựa chọn, là muốn ở lại bên cạnh Phó Quảng Nhân ốm đau bệnh tật lại không tiền không quyền, hay là cầm tiền bạc cửa hàng trực tiếp chạy lấy người, không bao giờ gặp lại Phó Quảng Nhân. Đối với người ngoài hắn tuyên cáo Phó Quảng Nhân thân thể không tốt, Phó Văn Duệ làm nhi tử lấy sức khoẻ của phụ thân làm trọng, phân phát thị thiếp trong nhà. Cho dù mọi người đều hiểu rõ, nhưng Phó Văn Duệ không đuổi tận giết tuyệt mẹ con Lưu thị, lại còn cho tiền, người trong tộc cũng bèn mở một con mắt nhắm một con mắt. Hơn nữa Phó Văn Duệ đã tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc rất tốt, ở trong mắt của những người không biết rõ, hắn quả thực chính là một đại đại hiếu tử.

Chỉ là Phó Quảng Nhân đầu tiên là ốm bệnh không dậy nổi, sau đó lại bị nữ tử âu yếm và con trai thân yêu ruồng bỏ, cả người không còn chút tinh thần để mà nổi giận. Cho nên cứ việc Phó Văn Duệ cho ăn ngon uống tốt lại sai người hầu hạ lão, Phó Quảng Nhân vẫn mỗi ngày vỗ ván giường mắng. Lão mấy lần phái người tới gọi mẹ con Lưu thị tới đây chăm sóc lão, nhưng người cứ như mất hút.

Phó Văn Duệ sớm đã có lời, nếu như mẹ con Lưu thị dám cầm tiền của hắn lại bằng mặt không bằng lòng, bước vào Phó gia nửa bước, vậy chớ trách hắn nợ mới nợ cũ tính chung một lần. Có lời này, dù có cho mẹ con Lưu thị mượn mười cái gan cũng không dám tới đây. Phó Quảng Nhân đã trở thành lão hổ không răng, không thể mang đến cho bọn họ nửa điểm ích lợi, bọn họ cũng không đáng vì Phó Quảng Nhân mà đắc tội Phó Văn Duệ để vuột mất cuộc sống giàu sang.

Hoàng Đại đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Phó Văn Duệ, cúi đầu nói: "Cửa hàng của mẹ con Lưu thị bởi vì xử lý không tốt đã đóng cửa, hiện tại đều đang ăn vào vốn gốc. Phu nhân của Phó Văn Nghiệp Lâm thị là kẻ có tâm nhãn, thấy con vợ lẽ còn được trượng phu sủng ái hơn cả đứa con độc nhất của nàng, tại hậu trạch ngoại trừ gom tiền, đối đãi với mẹ con Lưu thị cũng vô cùng lạnh nhạt.

Phó Văn Duệ đối với đứa em dâu Lâm thị này không có một chút hảo cảm nào. Trước đây hắn bị Lâm gia hãm hại chính là do Lâm thị này giật dây bắc cầu. Lúc sau sự bại, Lâm gia bị hắn hung hăng trả đũa, Lâm Kiềm Tây lại thừa thế đoạt lấy vị trí gia chủ của Lâm gia. Lâm thị này ban đầu xuất thân từ dòng chính Lâm gia, hiện tại giá trị bản thân lập tức tụt dốc không phanh. Nếu không phải của hồi môn của ả phong phú, có lẽ đã sớm bị đôi tiện nhân Lưu thị kia chèn ép.

Chẳng qua Phó Văn Nghiệp văn không được võ không xong, làm ăn liên tục thua lỗ. Vốn dĩ gã tiếp nhận sản nghiệp Phó gia đã là danh không chính ngôn không thuận, giờ lại còn vô dụng như vậy, Phó Quảng Nhân đành phải cột chặt Phó Văn Nghiệp ở bên người cho đi theo làm trợ thủ, nghĩ chỉ cần học mấy năm là ổn rồi, nhưng không ngờ lại học mãi vẫn chưa thể xuất sư.

Mẹ con Lưu thị vốn dĩ còn trông cậy vào đứa con dâu Lâm thị mang đến trợ lực, không ngờ nhà mẹ đẻ Lâm thị lại rớt đài. Nhưng bản lĩnh thanh danh của Phó Văn Nghiệp chỉ được đến đó, muốn tìm người khác tốt hơn lại là không thể. Phó Văn Duệ sau khi biết được những việc này, trong lòng giải hận không ít, cố ý ra vẻ làm một người anh tốt, ngầm đưa đến cho Phó Văn Nghiệp không ít nữ tử hoa lâu, dẫn tới Lâm thị và Phó Văn Nghiệp trở mặt thành thù. Lâm thị chịu đủ nỗi khổ thiếp thị, đã không còn trông cậy gì vào Phó Văn Nghiệp, một lòng bòn rút tiền của từ trên người Phó Văn Nghiệp.

Phó Văn Duệ ngẫm nghĩ, nói với Hoàng Đại: "Ngươi đi an bài một chút, thổi chút gió bên gối nhóm sủng thiếp kia. Chờ lão nhân vừa đi, cũng nên thu hồi lại hết thảy của hai mẹ con nhà đó. Mới sống được mấy ngày lành, nhóm thiếp thị kia tốt xấu cũng là ta đưa tới, nhắc nhở chút cho các nàng tỉnh táo lại, là lấy tiền của Phó Văn Nghiệp rồi chạy lấy người, hay là muốn cùng Phó Văn Nghiệp đồng cam cộng khổ thì tùy bọn họ."

Hoàng Đại liên tục gật đầu, ra ngoài tiện thể mang theo con trai đi cùng chuẩn bị. Loại chuyện như về quê chịu tang không phải là chuyện đơn giản, nếu là nhà bình thường thì nhất định sẽ ngày đêm lên đường. Nhưng đến lượt lão gia tử thì tất nhiên đại thiếu gia nhà ông sẽ không muốn vội vàng trở về như vậy, khẳng định là phải an bài thoả đáng rồi mới đi.

Buổi trưa ngày hôm sau, Phó Văn Duệ mang theo đoàn người bắt đầu từ Tuyền Châu xuất phát. Đi năm ngày đường mới về đến quê quán, cứ hết thuyền lại đến xe ngựa, tuy là hành trình của Phó Văn Duệ không khẩn trương nhưng cũng có chút mệt mỏi. Tới nơi, hắn đầu tiên là rửa mặt một phen, dùng bữa xong xuôi rồi mới đi vào trong phòng của Phó Quảng Nhân.

Mọi người ở nhà cũ Phó gia sớm đã biết đương gia Phó Văn Duệ quay trở lại, Phó Quảng Nhân đương nhiên cũng biết. Từ sau khi bị Phó Văn Nghiệp chọc giận đến đổ bệnh, lão vẫn chưa từng ra khỏi cái sân này. Để mà nói thì ở trong mắt Phó Quảng Nhân, mười cái trăm cái Phó Văn Duệ cũng không thắng nổi một cái Phó Văn Nghiệp. Nhưng cố tình Phó Văn Duệ thủ đoạn lợi hại, bệnh này của lão một nửa đều là bị Phó Văn Duệ chọc tức mà ra.

Không xong nhất chính là lão phát bệnh lại là vì bị Phó Văn Nghiệp làm hại. Lưu thị tuổi tác lớn, dung mạo đương nhiên cũng không thể giữ được chân Phó Quảng Nhân. Nhưng dù sao cũng đã thích nhiều năm như vậy, bà ta vẫn là người đứng đầu trong hậu trạch của Phó Quảng Nhân. Chẳng qua bên người Phó Quảng Nhân trước nay đều không ngừng chỉ có Lưu thị, thiếp thị trong nhà cũng có không ít.

Lưu thị già rồi, Phó Quảng Nhân lập tức sủng ái thiếp thị khác nhiều hơn, trong đó có Kim thị được một thương hộ nhét vào là được lão ta sủng nhất. Kim thị năm nay vừa mới mười tám, mỹ mạo như hoa, nhu nhược động lòng người. Nàng lại từng sống ở trong hoa lâu, cũng biết chút thủ đoạn tranh sủng, nghiễm nhiên trở thành người thứ hai dưới Lưu thị.

Nhưng chính mỹ thiếp này lại có một chân với Phó Văn Nghiệp, còn bị Phó Quảng Nhân bắt gian tại trận. Dưới cơn tức giận, Phó Quảng Nhân lập tức phát bệnh. Chờ khi lão tỉnh lại, người ngoài đã sớm lưu truyền chuyện này đến ồn ào huyên náo. Phản ứng đầu tiên của Phó Quảng Nhân chính là Phó Văn Duệ làm trò quỷ, Lưu thị lại tới khóc lóc kể lể, Phó Quảng Nhân lập tức phái người bình ổn lời đồn.

Nhưng không chờ lời đồn bình ổn, triều đình đã truyền cáo Phó Văn Duệ trực tiếp nhận lấy danh hiệu hoàng thương của lão, hoàn toàn không trải qua sự cho phép của kẻ làm phụ thân này. Lúc này, Phó Quảng Nhân mới biết lớn chuyện rồi. Hoàng thương là có hạn ngạch, cho Phó Văn Duệ tất nhiên sẽ có người bị đẩy xuống, mà lão vừa lúc chính là kẻ bị đẩy xuống kia.

Không có tên tuổi hoàng thương, Phó Quảng Nhân cũng chỉ là một thương nhân. Trong tộc vốn đã bất mãn lão bất công con vợ lẽ, làm loạn quy củ, Phó Văn Duệ vừa lên, bọn họ lập tức chọn Phó Văn Duệ làm tân gia chủ. Phó Quảng Nhân dù không đồng ý đến mấy cũng chỉ có thể ở nhà cũ tĩnh dưỡng. Tận đến cuối cùng, Phó Quảng Nhân mới phát hiện ái thiếp của mình và con trai bảo bối đã bỏ lão mà đi, không lộ nửa mặt.

Phó Quảng Nhân mỗi ngày bệnh nặng không xuống nổi giường, ban đầu còn có tinh thần hùng hùng hổ hổ trách Phó Văn Duệ, nhưng hiện tại ngay cả một chút tinh thần mắng chửi người lão cũng không có. Phó Văn Duệ đứng ở trước giường Phó Quảng Nhân, cứ thế lẳng lặng nhìn lão, nhìn Phó Quảng Nhân gầy ốm đã sắp không còn hô hấp.

Phó Quảng Nhân vừa thấy Phó Văn Duệ liền lập tức muốn nhảy dựng lên, bĩu môi nói: "Cái đồ bất hiếu tử nhà ngươi, còn dám trở về, xem ta có đánh chết ngươi hay không. Ngươi giống hệt như người mẹ đáng chết của ngươi, là chuyên môn tới để hại ta. Ta chỉ hận lúc trước vừa sinh ra ngươi đã không lập tức bóp chết ngươi." Một chút cũng không giống người sắp chết.

Phó Văn Duệ bị Phó Quảng Nhân mắng như vậy lại không cảm thấy thương tâm một chút nào, chỉ bình tĩnh nói: "Vậy sao? Đáng tiếc ngàn vàng cũng khó mua được hai chữ giá như. Lưu thị thân yêu và tiểu nhi tử của ngươi đâu rồi? À, ta nhớ ra rồi, bọn họ bị ta dùng một vạn lượng bạc đuổi đi rồi, không muốn tới gặp ngươi. Phó Quảng Nhân, chân tình cả đời này của ngươi cũng chỉ đáng một vạn lượng này thôi, kỳ thật đã rất đáng giá. Ta còn tưởng chút lòng dạ hiểm độc kia của ngươi đem ra hẳn không đáng giá một đồng cơ. Thôi, ai bảo ta là một đứa con có hiếu đâu. Nếu không, ta thu hồi lại một vạn lượng bạc kia, cho vợ chồng cha con các ngươi đoàn viên."

Phó Quảng Nhân trong mắt toàn là lửa giận, hận không thể đốt Phó Văn Duệ thành tro. Biết Phó Văn Duệ đang cố ý chọc giận lão, lão tự nhủ với chính mình không được giận, không được giân, nhưng ngọn lửa trong lòng lại không sao áp chế nổi, giận dữ hét: "Im miệng, chuyện của ta còn không tới lượt ngươi xía vào."

Phó Văn Duệ lại cười ha hả, mở miệng nói: "Ta biết ngươi hận nương của ta, cho rằng nếu không phải tại nương, nói không chừng ngươi đã được cùng đại a đầu của ngươi song túc song phi. Cho nên, ngươi mới sủng Lưu thị như vậy để đền bù tình cảm và mạng sống ngươi nợ tỷ tỷ của bà ta. Nhưng ta chỉ cảm thấy buồn cười, ngươi một khi đã thâm tình như vậy, vì sao lúc trước lại lựa chọn cưới mẫu thân của ta mà không phải cưới đại Lưu thị kia? Đáng tiếc, ngươi cả mỹ nhân và gia nghiệp đều muốn, cho nên đại Lưu thị mới chết uổng như vậy. Tất cả chuyện này đều là báo ứng của ngươi, báo ứng của ngươi. Ngươi muốn để lại Phó gia cho Phó Văn Nghiệp trả món nợ lương tâm của ngươi, ta càng không để ngươi như ý. Ta muốn ngươi chết không nhắm mắt, cầu mà không được."

Ngô thị cũng không phải loại phụ nhân vụng về. Trượng phu vô cớ vắng vẻ là vì nguyên nhân gì, ban đầu nàng còn tưởng do chính bản thân, sau đó dần dần tra ra năm đó Phó Quảng Nhân cùng đại a đầu đại Lưu thị là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư, cảm tình quả thật rất thâm hậu. Nhưng đại Lưu thị chỉ là một nha đầu, muốn cưới làm chính thê thì lại không được. Phó Quảng Nhân vốn định chờ cưới chính thê xong sẽ thu đại Lưu thị làm thị thiếp.

Nhưng hai người bọn họ lại có tư tình trước. Đại Lưu thị có thai, lại còn lộ chân tướng ở trước mặt người nhà mẹ đẻ vị hôn thê của Phó Quảng Nhân. Phó Quảng Nhân và vị hôn thê này đã đính hôn từ nhỏ, lại còn là họ hàng, làm sao có thể chịu đựng còn chưa gả chồng bên này đã xuất hiện một thứ trưởng tử chướng mắt. Thương hộ nhân gia vốn dĩ không nặng quy củ, cho dù là hoàng thương thì cũng thêm một chữ thương. Có thể để thứ trưởng tử sinh ra là đồng nghĩa với việc Phó Quảng Nhân yêu thích đứa nhỏ, về sau để lại phần lớn gia sản cho nó cũng không phải không có khả năng.

Gia cảnh của vị hôn thê kia cũng không kém, nhà mẹ đẻ lập tức phái người tới yêu cầu từ hôn. Phụ thân của Phó Quảng Nhân thấy vậy đành phải nhận lỗi với người ta, hai nhà ngầm giải quyết việc này. Chẳng qua Phó lão thái gia đã thất vọng đối với Phó Quảng Nhân, càng hận đại Lưu thị huỷ hoại mối hôn sự tốt đẹp của con trai mình.

Ông lập tức bảo phu nhân của mình đi xử lý đại Lưu thị, phá thai rồi đuổi đại Lưu thị đi. Cố tình Phó Quảng Nhân luyến tiếc, đòi chết đòi sống. Dù sao cũng là con trai ruột của mình, đánh chuột sợ vỡ bình ngọc, Phó lão thái thái cũng bèn không hạ thủ được. Phó lão thái gia lại là người cực kỳ có thủ đoạn. Ông lập tức gọi Phó Quảng Nhân và đại Lưu thị tới, nói rõ nếu như Phó Quảng Nhân muốn giữ lại đại Lưu thị và đứa con thì phải cưới đại Lưu thị. Mà nữ chủ nhân của Phó gia tuyệt đối không thể xuất thân từ một nha đầu. Xuất thân không đổi được, vậy chỉ có thể đổi người đứng đầu, Phó Quảng Nhân sẽ mất đi quyền kế thừa, được chia chút sản nghiệp rồi dọn ra khỏi Phó phủ.

Đại Lưu thị ngược lại thật lòng yêu Phó Quảng Nhân, nói rõ dù nghèo khổ đến mấy cũng muốn đi theo Phó Quảng Nhân. Nhưng Phó Quảng Nhân luyến tiếc gia nghiệp Phó gia, cuối cùng tận mắt nhìn đại Lưu thị uống thuốc phá thai. Đại Lưu thị thương tâm muốn chết, Phó Quảng Nhân trong lòng áy náy, hứa hẹn về sau chắc chắn nạp nàng làm thiếp, để con của đại Lưu thị kế thừa Phó gia.

Phó lão thái ngay sau đó đã định ra Ngô thị làm con dâu. Đại Lưu thị ra khỏi phủ ở buồn bực không vui, Phó Quảng Nhân phải tới nơi khác làm ăn, bèn bảo đại Lưu thị nữ giả nam trang, mang theo nàng lặng lẽ cùng rời đi. Đáng tiếc, trên đường gặp phải kẻ xấu, đại Lưu thị vì Phó Quảng Nhân mà chết.

Đại Lưu thị vừa chết liền hoàn toàn trở thành nốt chu sa trong lòng Phó Quảng Nhân, mà Ngô thị ở trong mắt Phó Quảng Nhân lại trở thành tu hú chiếm tổ. Phó lão thái thái biết chuyện này, để không khiến con trai ly tâm với mình, bà bèn đón em gái ruột của đại Lưu thị, tiểu Lưu thị vào phủ, lấy thân phận là đại a đầu giao cho Phó Quảng Nhân.

Phó Quảng Nhân di tình sang tiểu Lưu thị, cùng ả sinh con trai, còn với Ngô thị thì ngược lại cứ như đối xử với kẻ địch, càng thêm chấp niệm muốn truyền lại Phó phủ cho Phó Văn Nghiệp có cùng huyết mạch với đại Lưu thị. Chủ yếu là vì Phó Văn Nghiệp rất biết cách lớn lên, quả thật diện mạo có sáu, bảy phần giống đại Lưu thị.

Phó Quảng Nhân thật không nghĩ tới chuyện bí ẩn nhất mà lão chôn sâu trong đáy lòng lại bị Phó Văn Duệ biết được, đôi mắt trừng lớn nói: "Không thể nào, tại sao ngươi lại biết?"

Sau đó lại lớn tiếng nói: "Đúng vậy, ta chính là muốn Ngô thị buồn bực không vui. Nếu không phải lúc trước Ngô gia đồng ý đính hôn, Thanh Yên sẽ không phải đau lòng đến vậy. Ta cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đưa nàng đi giải sầu, vì thế nàng sẽ không bỏ mạng. Ngô thị đoạt mất vị trí của Thanh Yên, ta sẽ không để Ngô thị khi dễ muội muội của Thanh Yên. Ta chính là muốn để Văn Nghiệp kế thừa Phó gia, ngoại trừ nó, các ngươi ai cũng không tư cách làm gia chủ. Cái tên bất hiếu Phó Văn Duệ nhà ngươi, mặc kệ thế nào ta vẫn là cha ngươi. Ta biết ngươi hận ta, nhưng chỉ cần ta tồn tại ngày nào, ngươi phải làm hiếu tử cho ta ngày đó. Ngươi cho dù uất ức, cho dù hiểu rõ thì cũng có ích lợi gì?"

Phó Văn Duệ cười, giống như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn Phó Quảng Nhân nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ uất ức? Vậy thì thật là hài hước, chỉ với người cha như ngươi, ta quả thật đúng là không đặt ở trong mắt. Ta chính là đại đại hiếu tử, làm sao sẽ không thay ngươi suy nghĩ. Nếu ngươi đã thích tiểu Lưu thị như thế, vậy ngươi yên tâm. Sau khi ngươi đi ta nhất định sẽ để ngươi và tiểu Lưu thị hợp táng. Đúng rồi, hay là ta kết minh hôn cho đại Lưu thị đi, ta nghĩ đại Lưu thị hình như chưa thành hôn đã mất. Ta làm như vậy sẽ giúp nàng về sau có hương khói cung phụng, ta nghĩ nàng dưới đó có biết thì hẳn là sẽ cảm kích ta. Bằng không, nếu ngươi thật sự cùng hợp táng với muội muội của nàng, dựa vào tính tình của nàng, ta sợ nàng ngại bẩn đấy. Cha, ngươi xem, biện pháp này của ta có được không?"

Phó Quảng Nhân chỉ vào Phó Văn Duệ, một hơi không thở ra được, hôn mê bất tỉnh. Sau đó, Phó Văn Duệ cũng chẳng hề tới thăm Phó Quảng Nhân, mãi cho đến khi Phó Quảng Nhân qua đời. Lúc này, tiểu Lưu thị và Phó Văn Nghiệp ngược lại hiện thân, khóc thê thảm, lời trong lời ngoài đều nói là Phó Văn Duệ bức tử Phó Quảng Nhân. Đáng tiếc, thanh danh của hai người đã thối um, căn bản là không ai để ý đến bọn họ.

Xong xuôi tang sự của Phó Quảng Nhân, Phó Văn Duệ dùng kế thu lại nhà cửa tiền bạc của mẹ con Lưu thị. Hai mẹ con nhà này hưởng thụ phú quý hơn phân nửa đời, chỉ có thể cầm cố trang sức quần áo trở về nông thôn làm ruộng mà sống. Mỗi năm vội tới vội lui chỉ hòng ấm no. Đứa con dâu Lâm thị thấy không đúng, mang theo của hồi môn rồi hòa li chạy lấy người, đương nhiên cũng không quên mang theo đứa con.

Phó Văn Duệ ở trong tối nhìn vẻ đau khổ già nua trên khuôn mặt của mẹ con Lưu thị, tới trước mộ mẹ ruột hắn mấy lần. Chỉ vì những người như vậy, nương của hắn bấp bênh cả đời. Phó Văn Duệ không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói hắn chung quy vẫn đã thay nương của hắn báo thù.

Một vài chuyện của Lâm Kiềm Tây

Lâm Kiềm Tây xuất thân từ Lâm gia. Cha hắn năm đó chỉ là một tiểu tử nghèo, định thân với một người cũng chính là nương của hắn. Nhưng cha hắn là người có đầu óc, lên trấn trên buôn bán. Vừa đi liền bằng bẵng không trở về, còn cực kì may mắn được muội muội của một tú tài coi trọng.

Một bên xuất thân nông thôn một bên xuất thân thư hương, cha hắn là một thương gia, đương nhiên sẽ không chọn cọc mua bán lỗ vốn, lập tức cưới muội muội tú tài Đỗ thị. Sau đó, không thể không nói cha hắn số siêu đỏ, đại cữu tử của tú tài này không đến một năm đã trở thành cử nhân.

Có bậc này quan hệ của nhạc gia, cha hắn làm ăn như cá gặp nước. Chờ khi trở thành một thương nhân có chút tài sản, lúc này ông ta mới bị nhà ngoại của Lâm Kiềm Tây tìm tới cửa. Năm đó, cha hắn ngại phiền toái nên không có đi từ hôn. Cố tình nhà ngoại của Lâm Kiềm Tây lại đặc biệt bảo thủ, không chịu làm ra chuyện một nữ gả hai chồng nên cứ thế để khuê nữ chờ.

Chờ tới khi khuê nữ đã 21, mắt thấy đã thành gái lỡ thì, lúc này bọn họ mới bảo đại nhi tử nhà mình qua phía nam tìm cha hắn. Cha hắn thấy vậy lập tức nói mình đã cưới vợ. Đại cữu của Lâm Kiềm Tây là người kiến thức hạn hẹp, thấy cha Lâm Kiềm Tây có gia có nghiệp, lập tức động tâm tư. Chỉ nói trên tay hắn có hôn thư, nếu không cưới muội tử của hắn hắn lập tức đi cáo cha Lâm Kiềm Tây.

Cha Lâm Kiềm Tây Lâm Thành Công lúc ấy lập tức ngây người, cuối cùng trở về thương lượng với Đỗ thị. Hắn nói với Đỗ thị, nhà ngoại của Lâm Kiềm Tây doạ nếu không cưới mẹ ruột Lâm Kiềm Tây thì sẽ cáo lên nha môn, nói Đỗ gia ép hôn. Nhà ngoại Lâm Kiềm Tây có đầy đủ hôn thư, thời gian lại ở trước khi thành thân với Đỗ gia, nếu thật sự làm ầm lên, Đỗ gia sẽ trở thành danh không chính ngôn không thuận.

Đỗ thị dù giận đến mấy cũng biết phải nhịn xuống. Sau khi thương lượng với Lâm Thành Công, bọn họ cho một trăm lượng bạc rồi đón Lâm thị vào làm nhị phòng. Lâm đại cữu tuy rằng không biết chữ, nhưng thấy Lâm gia dè chừng tấm hôn thư này bèn ngầm giấu đi. Đỗ thị và Lâm Thành Công ép mẹ ruột Lâm Kiềm Tây trở về đòi mấy lần cũng không được, Lâm đại cữu dứt khoát nói hắn đã đốt rồi. Nhưng lời này Đỗ thị và Lâm Thành Công ai cũng không tin, chỉ nghĩ nhà ngoại Lâm Kiềm Tây và mẫu thân hắn có ác ý, muốn lấy cái này ra làm nhược điểm.

Ca ca của Đỗ thị cũng là một người có tài học, không dến mấy năm đã trúng tiến sĩ. Đỗ đại cữu tử diện mạo anh tuấn, vừa trúng tiến sĩ, vợ đã bị bệnh không trị mà chết. Thăng quan phát tài chết lão bà, tuy rằng không đạo nghĩa, nhưng cùng nhờ đó mà Đỗ đại cữu tử cưới được thứ nữ của một vị quan tam phẩm.

Vận làm quan của bản thân Đỗ đại cữu tử cũng cực kì không tồi. Mà Lâm Thành Công vốn chính là thương nhân trời sinh, càng làm càng lớn, không mấy năm đã chòi chân được đến kinh thành, tìm tới Đỗ đại cữu tử. Hai người ăn nhịp với nhau, rất nhanh đã khiến sinh ý của Lâm gia mở rộng hơn nhiều.

Đỗ gia cũng bởi vậy được lợi không ít. Lâm Thành Công từ cuộc hôn nhân với Đỗ gia được không ít dẫn dắt, hắn khuyên các huynh đệ của mình hoà li với vợ, đi tìm các cô nương nhà tú tài cử nhân cưới về, chờ một Đỗ đại cữu tử tiếp theo. Đương nhiên, chính hắn cũng tặng không ít các cô nương trong nhà bạn bè thân thích cho các quan viên làm thiếp, che chở chuyện làm ăn của Lâm gia. Biện pháp này tuy rằng đáng khinh, nhưng lại giúp Lâm gia trong khoảng thời gian ngắn đã tích lũy được vô số tiền của, trở thành phú thương cự giả nổi danh ở phía nam.

Mà Lâm gia sinh ý càng lớn, thiếp thị của Lâm Thành Công cũng ngày càng nhiều, thứ tử thứ nữ cũng liên tục xuất hiện. Lâm Kiềm Tây chỉ là một đứa con vợ lẽ xuất thân nông thôn, ở Lâm gia kỳ thật không hề bắt mắt chút nào. Nhưng cố tình có một phần hôn thư như vậy, mẹ cả Đỗ thị của Lâm Kiềm Tây đề phòng mẹ con bọn họ nhiều nhất, khắp nơi gây khó dễ với mẹ con Lâm Kiềm Tây, còn xui khiến các thiếp thị khác bắt nạt bọn họ, sau đó Đỗ thị giở giọng làm người tốt kiếm thanh danh. Thường xuyên như vậy, Lâm Kiềm Tây đương nhiên hiểu rõ tính tình của Đỗ thị, vì thế chạy thoát rất nhiều lần khỏi độc thủ của Đỗ thị. Lâm Thành Công là một người cực kì tham hoa háo sắc. Mẫu thân Lâm Kiềm Tây tuy rằng là viên ngọc bích trong nhà, nhưng so với biết bao nữ tử như hoa khác thì lại không bì kịp, đương nhiên nàng đã bị Lâm Thành Công cho vào quên lãng.

Khi Lâm Kiềm Tây mười tuổi, Đỗ thị lập tức muốn đưa hắn đến một thư viện không tên tuổi. May mắn Lâm Kiềm Tây tình cờ gặp gỡ một vị cao nhân dạy hắn công phu, hắn đầu óc lại thông minh, thi được vào Minh Chính thư viện, từ đó trở thành bạn học của Phó Văn Duệ. Chẳng qua cũng vì thế mà Đỗ thị lại càng thêm kiêng kị Lâm Kiềm Tây.

Một mặt cùng Phó Văn Duệ yêu đương, một mặt cũng không từ bỏ chuyện làm ăn. Không đến hai mươi tuổi, hắn đã trở thành một phú thương lừng lẫy. Lâm Thành Công lúc này mới bắt đầu để mắt tới Lâm Kiềm Tây, đáng tiếc Lâm Kiềm Tây và Phó Văn Duệ lại dây dưa lẫn nhau.

Đỗ thị sợ Lâm Kiềm Tây liên hợp Phó Văn Duệ đoạt mất sản nghiệp Lâm gia, bèn giành trước kết thân với Phó gia, gả con gái cho Phó Văn Nghiệp. Sau đó mẹ con Lưu thị nghĩ ra một chiêu, để Lâm gia thực hiện. Đỗ thị vốn kiêng kị quan hệ giữa Lâm Kiềm Tây và Phó Văn Duệ, lại một lòng muốn giúp đỡ con rể đoạt vị trí gia chủ Phó gia nên đã lập tức đồng ý.

Vốn dĩ, Lâm Kiềm Tây cũng chẳng có ý đồ gì với Lâm gia, nhưng cố tình Lâm gia lại đối xử với hắn như vậy, còn dùng tính mạng của mẫu thân hắn để uy hiếp. Mẫu thân hắn không chịu nổi vì mình mà liên lụy đến con trai nên đổ bệnh, rồi cứ thế lìa đời. Mất đi mẫu thân, lại bị ái nhân phản bội, Lâm Kiềm Tây tràn ngập lửa giận phát tiết hết lên Lâm gia.

Hắn cưới một thứ nữ của ngũ phẩm tri châu đã có ý với hắn từ trước, lại sai người tra ra năm đó vợ của Đỗ đại cữu tử đã bị người Đỗ gia bức tử rồi giao chứng cứ này cho một vị ngự sử nổi danh chính trực ở kinh thành, Đỗ đại cữu tử lập tức bị tước bỏ chức quan. Phe Đỗ thị hạ đài, Lâm Kiềm Tây lại bởi vì nhạc phụ thăng chức mà thực lực tăng nhiều.

Lúc sau, hắn lại tìm được đại cữu của mình, dùng một số tiền lớn mua hôn khế, mang tới trong tộc Lâm gia, từ con vợ lẽ thành con vợ cả. Chờ khi Lâm Thành Công chết, hắn đoạt chức vị gia chủ Lâm gia. Đỗ thị ngần ấy năm cũng tích cóp được không ít bạc, thấy thật sự không lay động được vị trí của Lâm Kiềm Tây, sợ Lâm Kiềm Tây trả thù bèn kéo đàn kéo đống suốt đêm dọn khỏi phía nam, không rõ tung tích.

Sau khi lên làm gia chủ Lâm gia, vợ hắn trong lúc chuyển dạ khó sinh mà chết, để lại một đứa con trai. Thê tử có ân với hắn, chính hắn lại lớn lên từ trong tranh đấu hậu trạch, không muốn con trai mình cũng phải chịu nỗi khổ đó. Hơn nữa trong lòng hắn cũng nghẹn Phó Văn Duệ, bèn cứ thế độc thân một mình.

Sau đó, hắn một lòng một dạ đâm đầu vào chuyện làm ăn, cuối cùng còn giành được cái danh hào hoàng thương. Trong lúc đó lại dụ tới sát tinh Phó Văn Duệ, hai người đấu đá lẫn nhau vô cùng sôi nổi.