Tống Tiến Bảo chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị Tống Đại Sơn nói như vậy. Kể từ khi gã bắt đầu nhớ được chuyện, ở Tống gia gã biết mình khác biệt. Chỉ cần mở miệng, Tống Đại Sơn gần như sẽ không từ chối gã. Gã biết mình là con nuôi, nhân ngôn đáng sợ, Tống gia sợ đãi gã không tốt bị người gièm pha.
Ban đầu gã đã cảm kích, nhưng nhìn thái độ và nụ cười Trần Quế Chi dành cho Tống Thiêm Tài khác biệt hoàn toàn với gã, gã giận dữ không phục. Nếu đều là con trai, nếu đã nhận nuôi gã, dựa vào cái gì mà có hai loại đối đãi. Nói là đối đãi như nhau, nhưng nếu thật sự so sánh với Tống Thiêm Tài, gã còn kém một bước rất xa.
Tống Tiến Bảo không phục, ở tư thục, gã học được cái chữ lại càng thêm cảm thấy Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi giả nhân giả nghĩa. Bởi vì muốn tiếng thơm, bởi vì muốn gã giúp đỡ Tống Thiêm Tài, cho nên hai người mới đối tốt với gã, một chút thật lòng cũng không. Gã dần dần hận Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi. Từ khi cưới Phùng Kim Hoa làm vợ, nghe Phùng Kim Hoa ngày ngày rủ rỉ bên tai hai lão Tống gia đối đãi gã không bằng Tống Thiêm Tài, bọn họ về sau khẳng định không chia tài sản của Tống gia cho gã, trong lòng gã cũng dần dần cho đó là thật.
Bởi vậy, trong lòng Tống Tiến Bảo càng thêm không phục, đối với Tống Thiêm Tài đương nhiên cũng tràn ngập địch ý. Gã thầm coi thường Tống Đại Sơn vì thanh danh mà tất tả, cũng quyết định tuyệt sẽ không như Tống Đại Sơn, chỉ lo đẹp mặt ngoài. Gã thích lợi ích thực tế, cho nên, Phùng Kim Hoa ở Tống gia quậy tung trời bòn rút chỗ tốt, Tống Tiến Bảo chỉ tỏ vẻ ngoài mặt khó xử đứng một bên, ngầm lại dung túng Phùng Kim Hoa.
Gã vốn cho rằng sẽ sống cả đời như vậy ở Tống gia. Gã không phải máu mủ Tống gia, đương nhiên phải luôn tìm cách chiếm chút lợi lộc từ hai lão Tống gia và những người khác chứ không thể chịu thiệt được. Ai bảo Tống gia ưa thanh danh, định lấy gã ra làm bia đỡ, vừa lúc hời cho bọn gã.
Nhưng gã lại không ngờ tới, Tống Thiêm Tài sau cơn bạo bệnh như đổi thành một người khác, sấm rền gió cuốn tống cổ bọn gã ra khỏi Tống gia, không chút lưu tình xoá tên bọn gã khỏi hộ tịch, không được chia một chút gia nghiệp nào của Tống gia. Tống Tiến Bảo không cam lòng, càng thêm oán trách hai lão Tống gia không màng cũ tình, bề ngoài hiền nhưng hành động lại lộ ra đuôi cáo.
Mãi cho đến trước khi tới đây, Tống Tiến Bảo luôn đinh ninh rằng chỉ cần gã nhận sai với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn chắc chắn sẽ tha thứ cho gã. Là điều gì khiến gã tự tin như vậy? Kỳ thật trong lòng Tống Tiến Bảo hiểu rất rõ, là tình nghĩa của Tống Đại Sơn những năm đó đã thật sự coi gã là con trai, là tâm địa bản tính mềm mại của hai lão Tống gia.
Nhưng những lời vừa rồi của Tống Đại Sơn đã đánh vỡ nhận tri của Tống Tiến Bảo, chặt đứt vọng tưởng sâu trong lòng gã. Tống Tiến Bảo luống cuống, van nài Tống Đại Sơn: "Cha, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Ta bị Phùng thị lừa, ta thân là con nuôi, trong lòng đối với các ngươi đương nhiên có chút cố kỵ, cho nên mới có thể bị lời nói của Phùng thị che mắt, làm ra chuyện có lỗi với các ngươi. Nhưng lòng ta vẫn luôn coi cha và nương như phụ mẫu. Cha, ngươi tha thứ cho ta đi."
Tống Đại Sơn chắp tay sau lưng, hồi lâu không nói gì. Ngay khi Trần Quế Chi cho rằng Tống Đại Sơn sắp mở miệng đồng ý, Tống Đại Sơn lại nói: "Ta năm đó đã sai rồi, nghĩ ngươi đáng thương, nhà ta lại không thiếu miếng cơm ăn này, thu lưu ngươi cũng coi như làm một việc thiện. Nhưng ta lại quên mất nuôi con không phải chỉ là cho miếng ăn. Ta tự nhận là đối đãi ngươi không tệ, nhưng ở trong mắt ngươi, chúng ta vẫn không thể sánh được với cha mẹ ruột. Trong lòng ngươi không những không cảm kích, thậm chí oán hận lên cả Thiêm Tài và chúng ta, cảm thấy chúng ta bất công, cảm thấy Thiêm Tài không đáng được nhận những điều tốt đẹp. Nhưng ngươi lại quên mất, Thiêm Tài là huyết mạch ruột thịt của ta và Quế Chi, chúng ta đã sinh nó thì nên đối xử tốt với nó. Nó là trách nhiệm của chúng ta, mà ngươi, lại là tình cảm của chúng ta. Ngươi luôn cảm thấy đồ vật của mình bị Thiêm Tài chiếm bớt, luôn cảm thấy mình ở Tống gia không được coi trọng. Nhưng trên thực tế, lúc trước khi nhận nuôi ngươi, ta đã từng nói với mọi người đồng thời cũng nói với ngươi, ta hy vọng có thêm một đứa con trai để giúp đỡ Thiêm Tài, cùng nó nâng đỡ lẫn nhau."
"Ta vốn nghĩ ngươi chỉ là có chút ích kỷ, suy nghĩ vì mình nhiều hơn chút. Cũng chẳng có gì lớn lao, ta có thể thông cảm. Nhưng Thiêm Tài gặp nạn, những hành động đó của ngươi lại làm ta quá thất vọng rồi. Khoanh tay đứng nhìn ta không trách ngươi, chỉ cho là ta nhìn lầm người, không dạy dỗ ngươi tới nơi tới chốn. Nhưng chuyện ngầm đồng ý Phùng Kim Hoa hại tính mạng của đệ đệ lại chạm đến điểm mấu chốt của ta. Ta không có bản lĩnh bao lớn, nhưng cũng không chấp nhận nổi hành động này của các ngươi. Lúc trước ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ phụ tử không phải là lời nói lúc giận dỗi, mà là thiệt tình thực lòng. Ta đảm đương không nổi tiếng cha này của ngươi, Tống gia chúng ta càng không dung nổi một người nhà như ngươi. Ngươi đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa. Đây sẽ là lần cuối cùng ta gặp ngươi, về sau chúng ta cho dù gặp gỡ, ta cũng chỉ coi như không quen biết ngươi." Tống Đại Sơn nói xong, lôi kéo Trần Quế Chi đi vào nhà, đóng cửa lại.
Trong nháy mắt khi cửa lớn đóng sập, Tống Tiến Bảo nhìn Tống Đại Sơn, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gã đặt chân tới Tống gia. Tống Đại Sơn cõng gã, Trần Quế Chi cầm quần áo thay cho gã, hai người ôn hòa nhìn gã, một nhà ba người ngồi ở trên bàn cơm, Tống Đại Sơn không ngừng gắp thịt cho gã.
Lúc ấy, gã hẳn là cảm kích nhỉ, gã nghĩ cuộc sống ở Tống gia quả thực cứ như đang nằm mơ. Nhưng từ khi nào gã đã cùng hai lão Tống gia đi đến bước đường ngày hôm nay? Khi gã trộm tàng tư tiền thuê nhà đề phòng hai lão Tống gia? Khi trong lòng gã bất bình để mặc Phùng Kim Hoa làm khó Trần Quế Chi? Hay là khi gã nghĩ vì cái gì gã không phải là người kế thừa toàn bộ ruộng đất sản nghiệp của Tống gia?
Mà hiện tại hết thảy đều kết thúc, gã không có cha mẹ, không có con trai, cũng không có vợ, không nhà để về. Tống Tiến Bảo cuối cùng ở trước cửa Tống gia đứng rất lâu mới rời đi, lên trấn trên thuê phòng ở tiếp tục sinh hoạt. Sau này gã lại cưới vợ, đáng tiếc người vợ kia cũng đanh đá ngang ngược, thân mình lại to lớn thô kệch, không hài lòng một cái là ngay lập tức trình diễn vai võ phụ với Tống Tiến Bảo, hai người cứ thế gập ghềnh, không mặn không nhạt sống qua ngày.
Lúc Tống Thiêm Tài trở về cũng không gặp được Tống Tiến Bảo. Tâm tình hắn không tồi, nhìn một xe đồ là có thể nghĩ đến muốn cùng Triệu Ngôn Tu tu thành chính quả. Loại tâm tình vui sướng này quả thực khiến hắn chỉ hận không thể bay lên tận trời, cười không lúc nào ngơi, miệng sắp kéo dài đến tận ra sau gáy.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi lại bởi vì chuyện của Tống Tiến Bảo mà có chút mỏi mệt. Tuy rằng gắng gượng vực dậy tinh thần, không muốn để Tống Thiêm Tài nhìn ra, nhưng hai lão vốn nghĩ giấu Tống Thiêm Tài chỉ là có chút khó khăn, không ngờ chỉ trong vòng ba câu nói, Tống Thiêm Tài đã từ trong miệng hai người biết được Tống Tiến Bảo tìm tới.
Đối với Tống Tiến Bảo, Tống Thiêm Tài là cực độ chán ghét. Nguyên thân qua đời tuy rằng không phải Tống Tiến Bảo Phùng Kim Hoa trực tiếp tạo thành, khá vậy không thoát được quan hệ với bọn họ. Nếu như hắn không xuyên tới đây, Tống gia hiện tại thành cái dạng gì, Tống Thiêm Tài không dám tưởng tượng. Có lẽ, Tống Tiểu Bảo ngay cả Cẩu Tử lúc trước cũng chẳng sướng bằng.
Hắn không khiến cho hai người kia sống không bằng chết đã là rất nhân từ, nhưng tha thứ cho bọn họ Tống Thiêm Tài lại không làm được. Loại thái độ này của hắn cũng trực tiếp ảnh hưởng tới hai lão Tống gia. Tuy rằng bọn họ không biết đứa con chân chính của họ đã không còn nữa, nhưng Tống Thiêm Tài tuyệt đối sẽ không để hai lão Tống gia mơ màng hồ đồ rồi xoá bỏ hiềm khích lúc trước với Tống Tiến Bảo, hòa hảo trở lại.
Nếu điều đó trở thành sự thật, Tống Thiêm Tài liền cảm thấy thực có lỗi với nguyên thân. Như bây giờ Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa sống không tốt, hắn liền vừa lòng, loại vừa lòng này không riêng chỉ là vì chính mình, cũng còn là vì nguyên thân. Tuy rằng không thể trực tiếp nói rõ hậu quả lúc trước Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa tạo thành, nhưng khiến hai lão Tống gia rời xa bọn họ, Tống Thiêm Tài vẫn là làm được.
Bây giờ nghe thấy Tống Tiến Bảo tới cửa, Tống Thiêm Tài lập tức hỏi đầu đuôi mọi chuyện, biết được hai lão Tống gia cự tuyệt Tống Tiến Bảo, Tống Thiêm Tài cực kỳ vừa lòng. Sau đó, Tống Thiêm Tài đem tin tức nhận được từ chỗ Đỗ chưởng quầy báo cho hai lão Tống gia. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nghe xong mới hiểu rõ ngọn nguồn, những thứ cảm giác không nói nên lời dành cho Tống Tiến Bảo lúc trước ngược lại tiêu tán.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa trở về nhà Tống Đại Hải. Nửa tháng nay nắng nóng đỉnh điểm, nhiệt độ không khí cao, nhìn bọn nhỏ chạy qua lại chạy cũng xót ruột, có đứa còn vì thế mà bị cảm nắng. Tuy rằng cuối cùng đứa nhỏ này đã không có gì trở ngại, nhưng phu tử cũng bị dọa hết hồn, sau đó quyết định cho nghỉ, tính toán chờ khi nào mát mẻ hơn chút mới bắt đầu mở lại lớp.
Lưu Khôn Võ và Tống Đào Tử sống ở ngay trấn trên, bởi vì có hầm băng và tiệm tạp hóa, cuộc sống của nhà bọn họ khá là dư dả. Thừa dịp tư thục nghỉ, Tống Đào Tử bèn trở về nhà mẹ đẻ ở.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa đã sớm thèm thuồng một thân võ nghệ của Triệu Ngôn Tu. Đừng nhìn Tống Tiểu Bảo mới 4 tuổi, nhưng nó đã đi theo Triệu Ngôn Tu luyện võ hơn một năm rồi, hiện tại còn mạnh hơn nhiều so với hai ca ca Đại Tỏa Tiểu Tỏa. Hơn nữa Tống Tiểu Bảo hiện giờ đã bắt đầu học chút công phu đơn giản, cho dù cùng Đại Tỏa đùa giỡn cũng không hề chịu thiệt.
Có vết xe đổ của Tống Tiểu Bảo, hai huynh đệ Đại Tỏa Tiểu Tỏa lại càng không yên phận, tỉ tê Tống Tiểu Bảo trở về nói với Triệu Ngôn Tu, nhờ Triệu Ngôn Tu dạy hai đứa một vài chiêu để ra ngoài tỏ uy phong. Việc này bị Tống Đào Tử biết được, cho Đại Tỏa Tiểu Tỏa ăn một bữa gậy trúc xào thịt no nê. Nhưng nàng rốt cuộc vẫn rất thương con trai, bèn mang theo lễ vật nhờ Trần Quế Chi móc nối với Triệu Ngôn Tu.
Trần Quế Chi hỏi Triệu Ngôn Tu, lại đi hỏi Tống Thiêm Tài, hai người đều tỏ vẻ không có vấn đề gì. Nhưng mà y chỉ dạy được mấy ngày, Đại Tỏa Tiểu Tỏa nếu muốn nghiêm túc học võ nghệ thì vẫn nên tìm sư phụ dạy võ. Rốt cuộc Triệu Ngôn Tu và cả Tống gia qua chút thời gian nữa sẽ phải về Tuyền Châu. Cho nên buổi chiều mấy ngày này, Triệu Ngôn Tu đều tới nhà Tống Đại Hải dạy hai nhóc củ cải nhỏ kia học võ.
Tống Thiêm Tài cất những món đồ mới mua về xong lại tung ta tung tăng đi tìm Triệu Ngôn Tu. Vừa tới nhà Tống Đại Hải, hắn phát hiện Tống Thiêm Kim cũng ở. Đúng lúc Triệu Ngôn Tu đang uống trà, Hồ Tiểu Ngọc thấy là Tống Thiêm Tài bèn vội vàng ra tiếp đón hắn vào nhà.
Nguyên Bảo vừa mới biết bò. Trời rất nóng mà ở ngay giữa chính đường, Vạn thị trải tận hai lớp chiếu từ cửa lớn đến bàn thờ, tính sơ sơ ra phải đến năm sáu mét. Nguyên Bảo chỉ mặc một cái yếm nhỏ mềm oặt ngồi ở bên trên, cẳng chân thoăn thoắt thoăn thoắt không ngừng. Vạn thị thật sự rất cưng chiều đứa cháu bé bỏng của mình, khi nó chỉ mới biết bú sữa, trong nhà có gì ngon bà đều để dành cho nương nó ăn để tăng sữa. Đến khi nó có thể ăn dặm, mỗi ngày Vạn thị đều nấu một ít canh thịt dành riêng cho nó. Bởi vậy, trên người Nguyên Bảo toàn là thịt mềm mại, nhìn qua trắng trẻo mập mạp, ấn theo lời Trần Quế Chi thì chính là một bản phóng đại của Tống Thiêm Kim lúc hắn lớn bằng này tuổi.
Thấy Tống Thiêm Tài, cũng không biết là tác dụng của việc hai ngày nay Tống Thiêm Tài mang theo đồ ăn ngon và đồ chơi cho nó, hay là Tống Thiêm Tài hai ngày này chơi đùa dỗ dành nó, Nguyên Bảo lập tức tinh thần hăng hái dùng đôi chân mũm mĩm nhanh nhẹn bò về phía Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài thấy thú vị, đi lên trước bế Nguyên Bảo, từ trong ngực áo móc ra miếng bánh sữa dúi vào lòng nó. Vật nhỏ này đối với chuyện ăn uống vô cùng lành nghề, hai cái tay nhỏ vội vàng cầm lấy lập tức đưa lên miệng cắn. Đáng tiếc, răng nó mới chỉ như hạt gạo kê, chưa ăn được thứ này, chỉ để lại mấy dấu răng nhỏ xíu.
Hồ Tiểu Ngọc làm nương, thật sự là không nhìn nổi bộ dáng ngốc nghếch kia của con trai nữa, định tiến lên đón lấy Nguyên Bảo. Lúc này, Tống Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy tới, vừa thấy cha bế tiểu đệ đệ, nó lập tức chạy lên vây quanh Tống Thiêm Tài. Nửa ngày mới nói với Tống Thiêm Tài: "Đệ đệ nặng, cha bế mệt đấy."
Hồ Tiểu Ngọc bị lời này chọc cười, nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, xem Tiểu Bảo hiếu thuận chưa kìa, còn hiểu được ngươi bế em bé sẽ mệt, về sau nó nhất định sẽ là một người có tiền đồ lớn."
Lời hay ý đẹp ai mà chẳng thích nghe. Tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều với Hồ Tiểu Ngọc, nhưng đối với người em dâu có thể thu phục cả Vạn thị và Tống Thiêm Kim này, Tống Thiêm Tài vẫn rất bội phục. Giao Nguyên Bảo cho Hồ Tiểu Ngọc, bế Tống Tiểu Bảo lên hôn một cái, hắn cười nói: "Tiểu Bảo biết thương cha rồi, thật không uổng công cha yêu thương ngươi bấy lâu."
Triệu Ngôn Tu nhìn một lớn một nhỏ đang trình diễn một màn phụ tử tình thâm, trong lòng ấm áp.
Cơm chiều ăn ở nhà Tống Đại Hải, Tống Đào Tử vừa trở về đã nói với Tống Thiêm Tài năm nay hầm băng làm ăn không tệ, Tống Thiêm Tài có thể được chia đến 400 lượng bạc tiền lãi, đại khái cuối tháng tám là có thể mang tiền tới đây. Về sau mỗi năm nếu như Tống Thiêm Tài về Tống gia thôn, Lưu Khôn Võ sẽ trực tiếp mang tới, không thì Tống Thiêm Tài phái người tới lấy.
Làm hầm băng tuy rằng ban đầu phải đầu tư mấy trăm lượng, nhưng năm đầu tiên đã thu hồi lại vốn, hiện giờ toàn là lãi ròng. Tuy rằng số tiền không lớn, nhưng ở Vĩnh Nhạc trấn mấy trăm lượng bạc cũng đã đủ một hộ nông gia ấm no nửa đời người. Sau khi vợ chồng Tống Đại Hải biết được, trong lòng thẳng than Tống Thiêm Tài và Lưu Khôn Võ biết cách làm ăn.
Kể từ đó, Tống Thiêm Kim càng thêm kiên định ý tưởng mở cửa hàng ở trấn trên. Ăn cơm xong, Tống Thiêm Kim gọi lại Tống Thiêm Tài, muốn cùng hắn nói chuyện. Hoá ra Tống Thiêm Kim học được chút tay nghề từ chỗ Đỗ chưởng quầy, hiện giờ trong tay lại có chút bạc, bèn tính toán mở một cái cửa hàng thử xem.
Tống Thiêm Tài ở trong mắt Tống Thiêm Kim chính là một người thành công, lại còn có một đôi mắt tinh tường, lúc này mới thừa dịp Tống Thiêm Tài về quê vội vàng xin Tống Thiêm Tài chỉ giáo. Tống Thiêm Tài cẩn thận hỏi ý tưởng của Tống Thiêm Kim, cuối cùng nghĩ nhà mình và nhà Tống Đại Hải quan hệ vẫn luôn không tồi, hiếm khi Tống Thiêm Kim muốn xông pha như vậy, hắn cũng nên phụ giúp một chút.
Cuối cùng, Tống Thiêm Tài mua một cửa hàng ở Vĩnh Nhạc trấn hết hơn một trăm lượng, trực tiếp coi như cổ phần đầu tư cho Tống Thiêm Kim. Tống Thiêm Tài cũng nói rõ với hắn, cửa hàng này Tống Thiêm Tài chỉ lấy hoa hồng mười năm, sau mười năm thì trực tiếp đưa cho Nguyên Bảo, coi như tích cóp tiền cưới vợ cho Nguyên Bảo về sau.
Tống Thiêm Kim nghe xong lời này ban đầu còn định từ chối, cuối cùng vẫn nhận. Tính xong chuyện mở cửa hàng, đường ca của hắn có tiền đồ, giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn làm đường đệ còn không làm nên trò trống gì thì quả thật là có lỗi với người nhà.
Trên đường trở về, trời đã tối đen. Đi được nửa đường, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên phát hiện phía trước đèn lồng có bóng người xông ra. Hắn ban đầu hoảng sợ, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện đó là Triệu Ngôn Tu, biết ngay là Triệu Ngôn Tu không yên tâm hắn một mình đi đêm, tới đón hắn về nhà.
Nghĩ vậy, trong lòng Tống Thiêm Tài bỗng nhiên có cảm giác căng tràn, trương trướng. Chờ nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc cũng tìm được một người biết ấm biết lạnh, có thể cùng hắn răng long đầu bạc. Ông trời đãi hắn không tệ, hắn nhất định phải tận lực quý trọng.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài đứng ở ven đường không đi, cho rằng Tống Thiêm Tài bị làm sao, nhanh chân tiến lên xem, không ngờ lại bị Tống Thiêm Tài ôm chầm lấy, ghé sát bên tai nói: "Ngôn Tu, gặp được ngươi thật tốt."
Triệu Ngôn Tu nhìn mặt Tống Thiêm Tài hơi ửng đỏ, biết được hắn có chút say, vỗ vỗ phía sau lưng hắn rồi buông lỏng hắn ra. Tuy rằng hai người thổ lộ tâm ý đã lâu, nhưng mỗi khi làm mấy hành động thân mật thế, Triệu Ngôn Tu vẫn đỏ mặt ngượng ngùng. Kỳ thật vừa rồi y cũng định nói gặp được Tống Thiêm Tài cũng là may mắn của y, nhưng lời nói đến bên miệng lại ngại ngùng không thốt lên lời.
Sợ Tống Thiêm Tài không đi nổi, Triệu Ngôn Tu bèn vươn một tay đỡ lấy hắn, hai người cứ thế một đường trở về nhà. Cũng may buổi tối không ai đi ngang qua, bằng không Triệu Ngôn Tu cảm thấy gương mặt đỏ đến sắp bốc khói của mình tuyệt đối sẽ bị mọi người chê cười.
Bắt đầu từ ngày mai, Tống gia liền dốc toàn lực chuẩn bị cho việc lập khế ước của Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài. Bằng hữu chí thân bên Tống gia đương nhiên là phải mời, người khác thì Tống Thiêm Tài không định mời. Hắn không muốn ở hôn lễ của mình xuất hiện một giống loài nào đó kỳ ba, đảo loạn tâm tình tốt đẹp của hắn và người trong lòng.
Trần Quế Chi từng có kinh nghiệm đón dâu hai lần, nhưng bà lại chưa từng làm lễ lập khế ước, vì vậy lúc này lại càng thêm luống cuống tay chân. Cũng may có Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn giúp đỡ, rất nhiều chuyện Trần Quế Chi đều trực tiếp nhờ vả bọn họ đi làm giúp.
Nghi thức lập khế ước đơn giản hơn nghi thức thành hôn, bình thường chỉ là hai nhà cộng thêm một vài bạn bè thân thích ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm. Còn chuyện hai nhà an bài ra sao, lễ tiền bao nhiêu, tân nhân hành lễ ngày nào đều đã có lệ cũ.
Lúc trước Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn lập khế ước, bọn họ không có thân nhân nên cũng chỉ mời lí chính và hàng xóm bạn bè tới tham gia. Giờ tới lượt phải giúp đỡ Tống Thiêm Tài, bọn họ kỳ thật cũng khá ngượng tay. Nhưng hai người đã hỏi thăm không ít cụ già trong thôn, nắm rõ quy củ, nhìn ngược lại rất có kết cấu.
Thân nhân bên Tống Thiêm Tài còn dễ, nhưng bên phía Triệu Ngôn Tu thì lại có chút khó xử. Chỗ Phó Văn Chiêu Triệu Ngôn Tu không định mời. Tuyền Châu và Vĩnh Nhạc trấn cách xa như vậy, qua lại không tiện là một nguyên nhân. Y lại không nhận lại Lương gia, Phó Văn Chiêu không dùng thân phận mẫu thân tham dự thì quả thực sẽ khiến bà trở nên rất lúng túng.
Phó Văn Chiêu không mời, Lương Hữu Vinh khẳng định là trực tiếp lược qua. Nhưng bởi vậy, đến lúc đó ở tiệc rượu bên Triệu Ngôn Tu sẽ có vẻ thế đơn lực mỏng. Cuối cùng, hai người vẫn quyết định gửi một tấm thiệp cho Phó Văn Duệ. Phó Văn Duệ đã ở Tống gia thôn rêu rao một phen, vậy đành phải lại để hắn rình rang thêm trận nữa.
Buổi tối trước hôm lập khế ước, Tống Thiêm Tài thẳng tắp nhìn lên xà nhà tới tận nửa đêm. Từ khi hắn đi đến nơi này, trở thành một Tống Thiêm Tài nghèo túng bệnh dặt dẹo, lại gặp được Triệu Ngôn Tu, cùng Triệu Ngôn Tu hiểu nhau yêu nhau cho đến bây giờ ở bên nhau. Một đường này tuy rằng ngẫu nhiên gặp phải chút chuyện phiền toái hoặc một vài người cực phẩm, nhưng không thể phủ nhận cuộc sống của hắn cũng càng thêm có tư vị. So với kiếp trước, cuộc sống này có lẽ thiếu đi địa vị thiếu tiền tài, nhưng nó lại chân chất kiên định, thanh thản yên bình.
Tới chỗ này, hắn ban đầu có lẽ chỉ là thích ứng trong mọi tình cảnh, biết không cách nào thay đổi mới đành phải thích ứng. Nhưng dần dần hắn đã yêu nơi này, bởi vì nơi này có người yêu mến hắn, càng có người hắn yêu thích, hắn đã cảm thấy đủ, cũng càng thêm quý trọng. Có thể ở bên người mình thích, phúc khí này là thứ mà rất nhiều người muốn cầu cũng không được.
Ngày lập khế ước, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cùng mặc quần áo tân lang đỏ thẫm, đứng ở trước cửa Tống gia nghênh đón khách khứa. Vốn dĩ Tống Thiêm Tài định đặt tiệc ở tửu lâu trấn trên, nhưng nghĩ nếu như làm tiệc ở tửu lâu thì lại không có không khí của lễ lập khế ước, vậy còn chẳng bằng về Tuyền Châu rồi làm.
Vì thế, Tống Thiêm Tài bèn mời đầu bếp tốt nhất ở trấn trên về chuẩn bị tiệc nhắm rượu. Mà ở trong thôn, tuy rằng không mời nhiều người, nhưng Tống Thiêm Tài lại một lần nữa làm việc thiện, tặng cho mỗi hộ trong thôn hai cân thịt hai cân bánh chia vui.
Đương nhiên, tụi trẻ con trong Tống gia thôn từ sáng sớm đã lượn lờ ở bên ngoài Tống gia. Tống Đại Sơn là người hiền lành, hơn nữa vì đây là hỉ sự nên vừa sáng sớm đã bảo đầu bếp làm thịt nướng và bánh ngọt, mỗi đứa trẻ được phát một miếng thịt nướng to và một đĩa bánh, no bụng lại ngọt ngào miệng.
Tống Tiểu Bảo cũng rất hưng phấn. Lúc trước thấy Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài đều có quần áo đỏ thẫm để mặc, nó cũng quấy đòi. Tống Thiêm Tài bèn nảy ra một ý, nhờ thợ may may cho Tống Tiểu Bảo một bộ. Hôm nay Tống Tiểu Bảo mặc bộ này, Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu và nó từ đầu tới chân áo cưới đỏ rực, cực kì thu hút ánh nhìn, bị không ít người trêu ghẹo.
Phó Văn Duệ tới ngoại trừ mang theo hạ lễ còn mang đến thêm một người, Lâm Kiềm Tây. Tống Thiêm Tài thấy hắn tới bèn có chút lo lắng, sợ Triệu Ngôn Tu trong lòng khó chịu. Không ngờ Triệu Ngôn Tu sắc mặt vẫn như thường, dựa vào sự hiểu biết của Tống Thiêm Tài đối với Triệu Ngôn Tu, đó khẳng định không phải giả vờ. Lúc này hắn mới tin Triệu Ngôn Tu không để bụng Lâm Kiềm Tây, cất hết lo lắng vào trong bụng.
Lâm Kiềm Tây tìm Triệu Ngôn Tu, đưa cho y một cái hộp, nói: "Ngôn Tu, nháy mắt ngươi đã tìm được người có thể cùng bên nhau trọn đời, sư phụ quả thực vui mừng thay cho ngươi. Hôm nay không nói mấy lời mất hứng nữa, thấy ngươi hạnh phúc, ta đã có thể thoáng an tâm."
Triệu Ngôn Tu đáp: "Ta sống rất tốt, sư phụ, ta không trách ngươi. Mỗi một việc xảy ra trên đời này đều do ông trời định đoạt. Rất nhiều chuyện ta sẽ không cưỡng cầu, cũng sẽ không oán hận, cuộc sống tự nhiên cũng trở nên nhẹ nhàng. Điều ta học được nhiều nhất từ trên người đại ca chính là luôn quý trọng người trước mắt, sống một đời trọn vẹn, điều này so với bất cứ chuyện nào khác đều quan trọng hơn cả."
Lâm Kiềm Tây nghe Triệu Ngôn Tu nói xong, đứng ngây người một hồi, cười khổ liên tục.
Nghi thức lập khế ước tuy đơn giản mà long trọng, Tống Thiêm Tài kích động đến mức cả ngày đều chìm trong trạng thái hưng phấn. Chờ đến lúc cuối cùng mới tiễn đi được Phó Văn Duệ tưởng ăn vạ ở Tống gia, ném cho hắn vô số ánh mắt sắc như dao, Tống Thiêm Tài rốt cuộc ngã vật trên giường lớn.
Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài nằm thành hình chữ đại (大) bèn nở nụ cười, khiến cho kẻ luôn tự xưng là da mặt dày hơn tường thành Tống Thiêm Tài kia mặt mũi đỏ bừng. Hắn mang chút thẹn quá hoá giận gục trên người Triệu Ngôn Tu, nhìn ý cười và tình cảm trong mắt Triệu Ngôn Tu, mở miệng nói: "Ngôn Tu, chúng ta sẽ cứ thế từ từ già đi, sau này hai chúng ta kết bạn ở bên nhau, không lìa không bỏ, bách niên giai lão."
Triệu Ngôn Tu gật gật đầu nói: "Ừm, chúng ta chắc chắn không bao giờ lìa xa, răng long đầu bạc."
Nói xong, hai người đều nở nụ cười.
——————— Chính văn hoàn———————