Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 124: Ôn chuyện




Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn ngay sau khi nhận được thư của Tống Thiêm Tài đã bắt đầu thu xếp lại nhà cửa. Bọn họ và Cẩu Tử cùng nhau sống ở Tống gia thôn. Bởi vì chuyện của ông bà nội Cẩu Tử, cộng thêm Lâm Tiểu Mãn tiếp quản quán trà từ Tống Thiêm Tài có thu nhập ổn định, lí chính Tống gia thôn ngược lại rất nể mặt bọn họ.

Đặc biệt là sau khi Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đưa Cẩu Tử lên trấn trên học tập, người dân trong Tống gia thôn đều nói hai người nhân nghĩa. Dù sao thì Cẩu Tử hiện giờ vẫn còn mang họ Tống, được nhận làm con trai của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, ở nông thôn có thể cho Cẩu Tử ăn no mặc ấm đã là tẫn trách. Nhưng bây giờ Cẩu Tử còn được đi học, việc này cho dù là hai vợ chồng Tống Tam Lôi còn sống cũng không đủ khả năng thực hiện.

Huống chi nếu nhà khác trong Tống gia thôn nhận nuôi Cẩu Tử, đặt tay lên ngực tự hỏi một chút, ai cũng đều sẽ cảm thấy tiếc khi bỏ ra một số tiền lớn như thế. Nghĩ vậy, mọi người lại càng không còn gì để nói đối với việc Tống Thiêm Tài giật dây bắc cầu Cẩu Tử nhận Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn làm cha. Rốt cuộc ở trong Tống gia thôn, không nói con nuôi, cho dù là chính con đẻ cũng ít ai được cho đi học. Hơn nữa Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn kiếm được không ít tiền, trong nhà có ruộng có đất, có thể coi là phú hộ, bọn họ chỉ có một đứa con là Cẩu Tử, về sau Cẩu Tử cưới vợ sinh con cũng không cần nhọc lòng.

Có vài người tâm bất chính, chỉ hận không thể khiến cho con trai mình đi làm con nuôi của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn để về sau chiếm được sản nghiệp của hai người. Quả thật trong thôn cũng đã vài lần truyền ra lời đồn rằng chỉ có một đứa con trai thì không bõ, phải nuôi thêm mấy đứa nữa mới đủ sau này dưỡng lão, lại nói Cẩu Tử mệnh cứng khắc người thân, mong chờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn thay bọn họ nuôi con. Trần Đại Thạch nghe xong tức giận đi lên núi săn mồi, lúc về mang một thân đầy máu dạo một vòng quanh thôn, mấy phụ nhân đó mới không còn dám lời ra tiếng vào nữa. Lúc này bọn họ mới nhớ ra công việc trước đây của Trần Đại Thạch dính đến máu tanh, nếu như bị chọc cho nổi điên, có khi hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ đè chết bọn họ.

Trần Đại Thạch, Lâm Tiểu Mãn và Cẩu Tử ở cũng không chiếm quá nhiều không gian của Tống gia. Bọn họ căn bản không sử dụng nhà chính, ba gian phòng ngủ của hai lão Tống gia, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ngoại trừ quét tước ra thì bình thường bọn họ cũng không đi vào.

Nhà của Tống gia xây rất rộng, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn ở tây sương phòng, Cẩu Tử một phòng nữa là đủ rồi. Tuy rằng nói với người ngoài là đã mua lại căn nhà, nhưng tình huống thực tế như thế nào hai người đều rõ ràng.

Bọn họ không có ý định chiếm lợi của Tống gia, tất cả đồ đạc đều được phân chia rạch ròi bảo quản cẩn thận, cho nên khi mấy người Tống Thiêm Tài trở về đều cảm thấy như không có gì thay đổi so với trước kia. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đón được đoàn người Tống gia ở trong thôn, lúc ấy Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đang bị mọi người lôi kéo ngắm nghía quần áo trang sức trên người, được mọi người nịnh hót lên tận mây.

Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đều dễ mềm lòng, bị các thôn dân nói lời dễ nghe dò hỏi, bọn họ đều có chút lâng lâng góp nhặt từng chút từng chút những gì mắt thấy tai nghe ở Tuyền Châu kể lại. Tất cả mọi người đều chỉ là những người nông dân cả đời cắm mặt vào đất, nghe vậy đều bị hù đến sửng sốt, càng thêm chắc chắn Tống gia đã phát đại tài.

Tống Thiêm Tài cũng xuống xe ngựa theo, Triệu Ngôn Tu đánh xe trông chừng Tống Tiểu Bảo, hắn ở phía sau nghe hai lão Tống gia kể chuyện Tuyền Châu liền hơi có chút 囧. Thật không nghĩ tới, hoá ra cảnh tượng ở Tuyền Châu trong mắt cha và nương hắn lại là như vậy.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn tới rất nhanh, ngay lúc Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi sắp kể được ba bốn phần thì đã kịp thời đón được bọn họ. Trần Đại Thạch vừa thấy hai lão Tống gia liền nói: "Tống thúc, Tống thẩm, hôm nay trời nóng, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một chút trước, sau đó hẵng đi trò chuyện với các hương thân. Tiểu Mãn đã chuẩn bị dưa hấu và nho, đều để dưới giếng làm mát, chúng ta trở về ăn chút trái cây cho đỡ nóng."

Thấy Trần Đại Thạch đối đãi nhiệt tình chu đáo như vậy, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đều cảm thấy đã không phó thác gia nghiệp cho sai người. Đi một quãng đường dài xác thật cũng rất mệt mỏi, bọn họ bèn mau chóng đi theo Trần Đại Thạch trở về Tống gia.

Vừa tới Tống gia, Lâm Tiểu Mãn nhanh nhẹn mang ra trái cây và nước trà đã chuẩn bị, tươi cười mời mọc đoàn người Tống gia ăn uống. Hai lão Tống gia trở về nhà cũ, tâm tình cực kì không tồi. Tống Thiêm Tài bảo hai lão Tống gia đưa Tống Tiểu Bảo đi nghỉ trước, mình thì cùng Triệu Ngôn Tu dọn những đồ vật mang về xuống xe.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đều tới hỗ trợ. Trong xe ngựa chỉ chứa một phần nhỏ đồ đạc dùng trên đường của Tống gia. Còn quà tặng đều ở đội tàu của Phó Văn Duệ, chờ một lát sẽ có người chở đến Tống gia, phải có đến đầy ắp hai xe lớn.

Tống Tiểu Bảo lúc đi mới ba tuổi, bây giờ trở về có một vài nơi vẫn có chút ấn tượng, ăn xong không cần người bảo đã tự động tìm được phòng của hai lão Tống gia bò lên trên giường ngủ. Đi theo người lớn cả một đường dài, cái thân mình nhỏ của nó cũng rất mệt mỏi. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi vừa mới nghỉ ngơi được một lát, Tống Đại Hải và Vạn thị liền tới đây.

Trong tay Vạn thị còn bế theo một đứa bé. Hồ Tiểu Ngọc cuối năm trước sinh hạ một bé trai, Vạn thị và Tống Đại Hải mong mỏi nhiều năm như vậy cuối cùng mới được bế cháu nội, vì thế nên mỗi ngày trừ những lúc cho bú phải giao cho Hồ Tiểu Ngọc ra, còn lại toàn là Vạn thị và Tống Đại Hải thay phiên nhau bế, ngay cả Tống Thiêm Kim trở về ôm con trai cũng phải xếp hàng chờ. Hiện giờ Vạn thị ngược lại ra dáng có cháu nội vạn sự đủ, đối với ai cũng đều có thể bày ra gương mặt tươi cười.

Nhà Tống Đại Hải cũng đã sớm nhận được thư, biết nhà Tống Đại Sơn trong vòng mấy ngày này sẽ trở về. Vừa mới ở trong thôn nghe được tin tức, hai vợ chồng lập tức bế cháu nội sang ôn chuyện, thuận tiện mời cả nhà Tống Đại Sơn tới nhà mình ăn cơm.

Không biết có phải là xa thơm gần thối, hay là do nhà Tống Đại Sơn đã dẫn dắt nhà Tống Đại Hải, người chị dâu Vạn thị này một năm không gặp cả nhà Tống Đại Sơn ngược lại cảm thấy rất nhớ mong. Đối với người em dâu Trần Quế Chi, trước kia bà nói không chừng có chút tâm tư nhỏ, còn đôi khi nổi lên mâu thuẫn, bây giờ gặp mặt ngược lại quên hết mọi chuyện trước kia, luôn nói trước kia rất tốt, hai chị em dâu dường như có rất nhiều lời không tâm sự hết.

Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi biết Hồ Tiểu Ngọc sinh con trai. Bọn họ ở xa, cả trăng tròn và trăm ngày đều không tham gia được, lần này trở về cũng có ý định đến thăm đứa nhỏ. Bọn họ đã sớm chuẩn bị khoá trường mệnh và lắc tay cho đứa nhỏ, tất cả đều được làm bằng vàng.

Vừa gặp mặt, Trần Quế Chi đã nhìn thấy đứa cháu nội được Vạn thị nuôi cho trắng trẻo mập mạp. Đứa nhỏ kia cũng coi như biết cách sinh ra, toàn kế thừa hết những gì đẹp đẽ nhất của cha mẹ. Nó còn được ông bà nội lấy cho một cái nhũ danh cực kì dễ nhớ là Nguyên Bảo.

"Nguyên Bảo trông yêu quá, mọi người xem hình như nó đang cười với ta đây này. Sau này lớn lên nó khẳng định còn tuấn tú hơn cả cha nó, tẩu tử đúng là có phúc khí." Trần Quế Chi trêu đùa tiểu Nguyên Bảo, nói chuyện với Vạn thị.

Tống Đại Sơn cũng nhìn chằm chằm đứa bé, Trần Quế Chi thấy vậy bèn nói với Tống Đại Sơn: "Đương gia, đi lấy quà chúng ta chuẩn bị cho Nguyên Bảo ra đi. Đứa trẻ ngoan như vậy, chúng ta làm ông bà tuy không thể tới làm đầy tháng cho nó nhưng quà mừng chắc chắn sẽ có đủ."

Tống Đại Sơn lúc này mới sực nhớ ra, chạy nhanh tới chỗ Tống Thiêm Tài lục tung lên tìm đồ. Vạn thị và Tống Đại Hải đều từ chối vài câu, Trần Quế Chi mặc kệ đeo lên cho đứa nhỏ. Vạn thị vốn tưởng rằng khóa trường mệnh và lắc tay bằng bạc đã là không tồi, nhưng không ngờ lại là bằng vàng.

Một lượng vàng bằng mười lượng bạc, hai thứ này nói ít cũng phải đến hai ba lượng vàng, cũng chính là hai mươi ba mươi lượng bạc, chơi lớn cỡ này không chỉ khiến cho Vạn thị bị dọa, ngay cả Tống Đại Hải cũng chết khiếp. Bọn họ cho dù trồng trọt cả mười mẫu đất Tống Thiêm Tài phân cho cộng thêm bán than cùng phu phu Trần Đại Thạch, một năm qua đi cũng chỉ kiếm được không đến ba bốn mươi lượng bạc. Bây giờ Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi lại tặng đứa nhỏ lễ gặp mặt đắt đỏ như vậy, bọn họ có thể không khiếp sợ sao?

Kỳ thật Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi có nhà xay lương thực ở Tuyền Châu, một năm kiếm được hai ba trăm lượng lãi ròng không phải không có, hơn nữa Tống Thiêm Tài còn cho bọn họ tiền thuê mấy cái cửa hàng ở Bình Dao trấn để chi tiêu hàng ngày, tết còn lì xì cho bọn họ đại hồng bao, vì thế trong người bọn họ đã có hơn hai ngàn lượng.

Số tiền này ngoại trừ cất tiết kiệm, hai lão Tống gia không còn chỗ nào khác để tiêu xài. Tống Thiêm Tài biết kiếm tiền hơn bọn họ nhiều, Triệu Ngôn Tu càng không cần phải nói, ngay từ đầu đã giàu có hơn Tống gia rồi. Ở Tống gia, trừ mua thức ăn rau cỏ ra, các loại lương thực như gạo và lúa mì đều là tá điền đưa tới, đồ dùng trong nhà cũng toàn là Tống Thiêm Tài đi ra ngoài rồi thuận tay mang về.

Bởi vậy, hai lão Tống gia quả thật không có chỗ nào để tiêu tiền, thế nên khi về quê, hai lão có ý định giúp con trai mình nở nang mặt mũi, đồ mang về đều là thứ tốt. Chẳng qua tặng vàng cho Nguyên Bảo thật sự không phải là bọn họ cố ý khoe khoang.

Mà là quà tết Phó gia tặng Tống gia chỉ tính trang sức đã có hai bộ, một bộ là vàng, một bộ là ngọc. Lúc đầu Trần Quế Chi biết được đã hoảng sợ, vội vàng nói cho Tống Thiêm Tài để trả lại cho người ta. Cuối cùng, Tống Thiêm Tài từ chỗ Phó gia biết được quà tết loại này đã là giá trị thấp nhất rồi, nhẹ hơn nữa thì Phó Văn Duệ trở về chắc chắn sẽ nổi giận với quản gia Phó phủ.

Vì thế Tống Thiêm Tài đành phải bỏ tiền đặt mua quà đáp lễ. Trần Quế Chi có hai bộ trang sức vàng, hai bộ trang sức ngọc, lúc trở về có ý muốn khoe khoang một phen, để cho mọi người thấy cuộc sống của bà ở bên ngoài quá tốt đẹp, không cho người khác nói xấu nhà bà. Vì chuẩn bị mặc vàng đeo bạc trở về đi dạo nên đương nhiên không thể keo kiệt đối với đứa cháu đích tôn nhà anh chồng, vì thế bà bèn chọn cái vòng tay vàng nhẹ nhất mang đi đánh thành hai món này.

Vạn thị không hiểu lắm. Bà biết Trần Quế Chi bây giờ khá dư giả, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại người tiêu xài phung phí. Bây giờ vừa vung tay chính là vàng, vậy thì phải phát tài tới cỡ nào mới có thể mạnh tay như vậy cơ chứ. Đồng thời trong lòng bà vui sướng, nhà tiểu thúc có tiền đồ như vậy, về sau con trai cháu trai bà cũng có chỗ dựa vào.

Vì thế, chờ khi Tống Đại Hải và Vạn thị hàn huyên với hai lão Tống gia xong bế đứa nhỏ về nhà, không ít người trong thôn đều xúm lại quanh Vạn thị hỏi đông hỏi tây. Vừa thấy Nguyên Bảo đeo khoá trường mệnh và lắc tay ánh vàng rực rỡ, những phụ nhân kia trong lúc nhất thời tràn đầy hâm mộ ghen tị, ước gì mình cũng là thân thích của nhà Tống Đại Sơn.

Cũng có mấy phụ nhân da mặt dày mang theo trẻ con nhà mình tới gõ cửa Tống gia. Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn vừa mới định ngủ một lát thì lại bị mấy phụ nhân này quấy rầy. Những phụ nhân này ở Tống gia thôn thanh danh không quá tốt đẹp, Trần Quế Chi trước kia cũng không giao du gì với bọn họ.

Bây giờ bọn họ tới cửa, còn dẫn theo trẻ con nên Trần Quế Chi quả thật không tiện đuổi khách. Bà bưng trái cây và nước trà ra chiêu đãi bọn họ, còn mang cả điểm tâm ở Tuyền Châu ra mời. Mấy phụ nhân này ăn không ngừng mồm, còn liên tục nhét vào trong túi. Trần Quế Chi đã thêm trái cây điểm tâm hai ba lần, thấy những người này còn định ngồi mãi nên cũng bèn bất động.

Trần Quế Chi ban đầu còn buồn bực không hiểu mấy người này tìm bà làm cái gì, kết quả bọn họ lời trong lời ngoài đều chỉ chăm chăm tìm hiểu Tống gia ở Tuyền Châu làm cái gì, sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy vân vân. Lại nói nam nhân nhà mình thật thà trung hậu, lại là người cùng lớn lên với Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, bảo Trần Quế Chi mang theo nam nhân nhà bọn họ tới Tuyền Châu kiếm tiền.

Trần Quế Chi hết chỗ nói, những người này mặt mũi cũng lớn thật đấy. Trước kia bà chưa từng qua lại với bọn họ. Sau khi Lưu Thải Liên mất tích, kẻ xoi mói bàn tán nhiều nhất trong thôn chiếm hơn phân nửa những người đang ngồi ở đây. Bọn họ đối xử với nhà bà như vậy mà còn dám nghĩ đến Tống gia đòi chiếm chỗ tốt, quả thật muốn phun cho bọn họ đầy một mặt máu mà.

Mấy phụ nhân ngồi bất động, lôi kéo tụi nhỏ gọi Trần Quế Chi là bà nội, lại lôi kéo họ hàng hang hốc tổ tiên xa với Tống gia, chỉ hận không thể chứng minh Trần Quế Chi chính là bà nội của đứa nhỏ nhà mình. Trần Quế Chi còn tưởng những người này định dùng đứa nhỏ để kéo gần quan hệ với nhà bà, chỉ cười, cũng không đáp lại.

Đợi một hồi, lại phát hiện mấy người này khen Trần Quế Chi hào phóng, tặng Nguyên Bảo lễ gặp mặt đắt tiền. Đến tận đây Trần Quế Chi chỉ có ngu mới không hiểu. Bà nhìn mấy phụ nhân này, trong lòng bỗng nhiên nổi giận. Bọn họ sao có thể không biết xấu hổ đến như vậy cơ chứ? Con trai bà kiếm được nhiều tiền đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Chẳng lẽ những người này còn muốn bà cho vàng. Trần Quế Chi sắc mặt lập tức phai nhạt đi. Mấy năm nay tính tình của bà đã sửa lại không ít, tới Tuyền Châu vừa mở mang đầu óc vừa lớn gan hơn. Đối với những người này, bà ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta tặng Nguyên Bảo lễ gặp mặt là thiên kinh địa nghĩa, ai bảo Nguyên Bảo có cùng một dòng máu với đương gia của ta đâu. Về sau hương khói của Tống gia chúng ta còn cần đến nó và Tiểu Bảo duy trì, ta làm bà không thương nó chẳng lẽ đi thương cháu nhà người khác. Nói không chừng ta bên này cho chỗ tốt, người ta liền ở sau lưng cười ta ngu dốt, phân không rõ thân sơ. Các ngươi nói xem có phải đúng là như vậy hay không." Vừa dứt lời, mấy phụ nhân này cũng rõ ràng Trần Quế Chi đang nói xéo bọn họ. Cả đám cứng đờ mặt lại, thầm mắng Trần Quế Chi càng giàu càng khó xơi, một chút tình cảm quê nhà cũng không có, nhưng ngoài mặt lại không thể nói cái gì. Sau khi trà bánh hết, thấy Trần Quế Chi không hề thêm trà thêm điểm tâm, bọn họ cũng hiểu chuyến này đi coi như toi công, đành phải không tình nguyện mang theo đám trẻ rời khỏi.

Ban đầu mấy phụ nhân ngày còn nghĩ Tống gia luôn dễ nói chuyện, bây giờ bọn họ mang theo trẻ con tới, lại nịnh hót nửa ngày, đứa nhỏ nhà bọn họ cho dù không thể được cho vàng như cháu nội Vạn thị nhưng ít nhất cũng có thể mang vài thứ về thơm miệng. Nhưng không ngờ bọn họ tay không tới, rồi cứ thế tay không rời đi.

Chờ khi hạ nhân Phó gia mang đồ đạc của Tống gia tới chất đầy trên hai chiếc xe ngựa to, vừa vào đến Tống gia thôn đã bị mọi người vây xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở Tống gia, kiệu phu bắt đầu khuân từng rương từng rương một ra, bọn nhìn trân trân mắt cũng không chớp lấy một cái. Như vải vóc gì đó đã không dưới mười cuộn, màu sắc, hoa văn và nguyên liệu vừa nhìn đã biết đắt đỏ rồi. Cả những món đồ trong rương không nhìn được lại càng khiến cho trong lòng mọi người ngứa ngáy.

Mấy phụ nhân không chiếm được lợi kia thấy cảnh tượng này của Tống gia, đôi mắt đều phải sung huyết, hận không thể chạy lên cướp hết mấy thứ này về mới thoả, trong lòng càng thêm hận Tống gia vắt cổ chày ra nước. Vì thế, ngay chạng vạng ngày đầu tiên Tống gia trở về, trong thôn đã lan truyền tin tức Tống gia phát đạt liền quên mất cội nguồn, cái mũi lúc nào cũng hếch lên tận trời, trong mắt không chứa nổi các hương thân trong thôn.

Chờ đến khi tin này truyền tới tai Tống Thiêm Tài thì đã là ngày hôm sau.