Lâm Kiềm Tây vừa nói xong, Phó Văn Duệ lập tức ngây ngẩn cả người. Chuyện năm đó kỳ thật hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết tỷ tỷ đưa cháu ngoại tới chỗ hắn. Nhưng cố tình hắn lại đang ở nơi khác làm ăn, không ở nhà, lúc biết được thì Lâm Kiềm Tây đã đuổi người đi mất rồi.
Phó Văn Duệ lúc ấy còn không biết cháu ngoại mất tích, chỉ cảm thấy Lâm Kiềm Tây không tin hắn. Hắn đã hạ quyết tâm cùng Lâm Kiềm Tây chung sống cả đời. Chỉ nhìn thấy một đứa bé trông giống hắn mà Lâm Kiềm Tây đã có thể hoài nghi hắn, điều này khiến cho Phó Văn Duệ vô cùng đau lòng.
Đương nhiên, sau khi nhận được tin của tỷ tỷ hắn cũng phái người đi tìm cháu ngoại, nhưng cái bóng cũng không tìm được, lúc này hắn mới phát giác lớn chuyện rồi. Trong lòng hắn sốt ruột đồng thời còn ẩn ẩn có chút chờ mong, rốt cuộc bên cạnh cháu ngoại hắn còn có hai hộ vệ che chở.
Nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại nảy sinh từ trên người hộ vệ. Nếu tên hộ vệ kia không thấy tiền sáng mắt, ma ma cầm tiền mang theo cháu ngoại trốn mấy tháng chờ đến khi tỷ tỷ giải quyết xong mọi chuyện, lúc này lại đưa theo đứa nhỏ trở về, làm một nhà đoàn viên cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc, không nghĩ rằng đưa tiền cho ma ma giữ lại chọc phải tai họa như vậy.
Phó Văn Duệ kích động đứng lên, hung hăng nói: "Ta muốn tên hộ vệ kia chết không có chỗ chôn, tuyệt đối không tha cho gã."
Lâm Kiềm Tây cười nhạo một tiếng: "Tỷ đệ các ngươi tìm nhiều năm như vậy đến cả cái bóng cũng không tìm được, mấy lời tàn nhẫn này chỉ e đều là nói suông."
Năm đó hắn và Phó Văn Duệ ở bên nhau, cảm tình không thể nói không thâm hậu. Nhưng Phó Văn Duệ trước khi trở về đã đồng ý thành thân sinh con, chung quy đã để lại ngăn cách ở trong lòng Lâm Kiềm Tây. Cuối cùng Ngô thị qua đời, trong lòng Phó Văn Duệ rối rắm và áy náy, Lâm Kiềm Tây làm người bên gối đương nhiên rất rõ ràng.
Bỗng nhiên có một ngày, một đứa trẻ sơ sinh diện mạo tương tự ái nhân bị một phụ nhân xa lạ bế tới cửa, nói với hắn đây là con cái thân thích của Phó Văn Duệ. Đến khi Lâm Kiềm Tây hỏi lại cẩn thận, phụ nhân này lại né tránh, ấp a ấp úng, vừa nhìn đã biết không thích hợp.
Lúc Lâm Kiềm Tây biết được phụ nhân kia tự xưng là hạ nhân bên người Phó Văn Chiêu, hắn đã lập tức nghĩ tới đứa nhỏ này có khi nào là của Phó Văn Duệ nuôi ở chỗ tỷ tỷ. Rốt cuộc Phó Văn Chiêu cũng giống Ngô thị, đều hy vọng Phó Văn Duệ có thể cưới vợ sinh con. Nàng phái người đưa đứa bé tới khẳng định là có ý đồ. Thậm chí, đứa nhỏ này nói không chừng chính là con riêng của Phó Văn Duệ.
Phụ nhân này không nói rõ lai lịch đứa trẻ, Lâm Kiềm Tây lại nảy sinh hoài nghi, đương nhiên là không chịu nhận đứa bé. Hắn trực tiếp nói với phụ nhân kia là sẽ mang đứa nhỏ tới chỗ Phó Văn Chiêu đối chất, phụ nhân kia bị doạ sợ đành mang đứa bé rời đi. Hành động này càng thêm khiến cho Lâm Kiềm Tây hoài nghi.
Tuy rằng không nhận đứa bé, nhưng Lâm Kiềm Tây cảm thấy mình không nên bởi vì hoài nghi mà một gậy đánh chết Phó Văn Duệ. Hắn nghĩ đây có lẽ là Phó Văn Chiêu hoặc là người nào đó muốn chia rẽ bọn hắn. Vì thế, Lâm Kiềm Tây bèn trộm đi theo phía sau đoàn người, đi truy tra người đứng sau rốt cuộc là ai, càng quan trọng hơn chính là chứng minh Phó Văn Duệ trong sạch.
Nhưng lúc đi tới Vĩnh Nhạc trấn, bọn họ lại xảy ra nội chiến. Chờ đến khi Lâm Kiềm Tây phát hiện chạy tới nơi thì phụ nhân kia và một hộ vệ đã bị một hộ vệ khác đánh một chết một bị thương. Chẳng qua tên hộ vệ kia cũng không khá hơn là bao, trên người cũng bị trọng thương.
Lâm Kiềm Tây võ công rất tốt, người nọ thấy đánh không lại Lâm Kiềm Tây, cầm tay nải bên cạnh chạy biến. Lâm Kiềm Tây còn định đuổi theo, lại bị ma ma đang trọng thương gọi lại. Bà ta giao đứa nhỏ cho hắn, Lâm Kiềm Tây linh cơ vừa động, hỏi ma ma phụ thân của đứa bé này là ai.
Ma ma đã nói không thành tiếng, cuối cùng chỉ hô lên: "Cứu đứa nhỏ, Phó Văn Duệ là......" Rồi đoạn khí.
Nhưng câu nói nửa vời này lại khiến Lâm Kiềm Tây như bị sét đánh, con người trước khi chết thường nói lời thật lòng. Câu cuối cùng phụ nhân này hô lên trước khi chết đã khiến Lâm Kiềm Tây chứng thực suy đoán trong lòng. Nếu không phải con của Phó Văn Duệ, phụ nhân này cũng sẽ không đến lúc lâm chung còn phải nhắc tới Phó Văn Duệ. Hơn nữa, lúc ấy khi nghe lời này Lâm Kiềm Tây càng thêm nhận định đây là câu thừa nhận đứa nhỏ là của Phó Văn Duệ.
Bị tình nhân phản bội, Lâm Kiềm Tây hận không thể vứt đứa trẻ trong tay xuống mặc kệ. Nhưng nhìn nó khóc đáng thương, Lâm Kiềm Tây chung quy vẫn không thể tàn nhẫn nổi. Nhưng nếu mang đứa bé về nuôi thì Lâm Kiềm Tây lại không cam lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Kiềm Tây ở lại Vĩnh Nhạc trấn mấy ngày, hỏi thăm hồi lâu mới chọn ra được vợ chồng Triệu Tài Thanh.
Hắn tới trước nhà vợ chồng Triệu Tài Thanh, gõ cửa sau đó bỏ lại đứa bé. Thấy vợ chồng Triệu Tài Thanh bế đứa bé vào trong, hắn mới từ góc tối rời đi. Ở Vĩnh Nhạc trấn mấy ngày, phát hiện vợ chồng Triệu Tài Thanh đối xử với đứa nhỏ không tồi, hằn bèn vội trở về chuẩn bị tính sổ với Phó Văn Duệ.
Phó Văn Duệ nghe Lâm Kiềm Tây nói vậy, lại quay mặt đi nói: "Kiềm Tây, nếu ngươi đã biết đứa nhỏ ở đâu, vì sao không đưa nó trở lại đây. Ngươi hiểu lầm nó là con riêng của ta, nhưng lúc sau ngươi hẳn cũng rõ ràng. Nếu như, nếu như, ngươi đưa đứa nhỏ trở về, ít nhất, chúng ta sẽ không đi đến bước đường kia."
Khi nói lời này, trong lòng Phó Văn Duệ bừng tỉnh. Cháu ngoại mất tích, hắn thẹn với tỷ tỷ. Mẫu thân bởi vì quan hệ giữa mình và Lâm Kiềm Tây mà qua đời trong thương tiếc, tỷ tỷ cũng bởi vì gút mắt giữa mình và Lâm Kiềm Tây mà lạc mất con, trong lòng hắn hận chính mình, càng thêm cảm thấy Lâm Kiềm Tây căn bản chưa từng tin tưởng hắn.
Cộng thêm lúc này Lâm gia vu hãm hắn, khiến hắn vướng phải kiện tụng. Mà chứng cứ vu hãm xác thật là tâm phúc Lâm Kiềm Tây làm, điều này khiến cho trong lòng Phó Văn Duệ càng thêm khó chịu, không khỏi hoài nghi có lẽ đối với Lâm Kiềm Tây, hắn cũng không quan trọng như chính hắn vẫn luôn cho rằng.
Lâm Kiềm Tây nghe Phó Văn Duệ hỏi vậy, lại bình tĩnh nhìn Phó Văn Duệ. Hai người nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng vẫn là Phó Văn Duệ bại trận trước. Lâm Kiềm Tây chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi ta chú định có duyên không phận, ta vội vàng chạy về, lúc này mới phát hiện ngươi đã hãm sâu kiện tụng, còn đối đầu kịch liệt với Lâm gia. Ngươi nên biết, ta và ngươi ở bên nhau đã khiến cha và di nương của ta không hài lòng. Mẹ cả và nhị đệ còn phòng bị ta rất nặng, chỉ sợ ta và ngươi liên hợp đoạt mất sản nghiệp Lâm gia. Cho nên, Lâm gia đối phó ngươi, ngoại trừ bởi vì tiểu thư con vợ cả Lâm gia gả cho thứ đệ của ngươi, quan trọng hơn là vì muốn khiến ngươi ta phản bội lẫn nhau. Vì thế, bọn họ không tiếc mang di nương của ta ra làm lợi thế."
"Ta đã quá bất hiếu, khiến di nương thất vọng, không thể tiếp tục khiến bà vì ta mà bỏ mạng. Trùng hợp ta cũng hận ngươi phản bội, trong lòng phẫn uất, không hề ra mặt làm chứng. Nhưng ta biết tỷ phu của ngươi là ngũ phẩm tri châu, Lương gia còn là danh gia vọng tộc, cho dù cha ngươi không giúp ngươi, tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi chắc chắn có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự. Nhưng ngay cả như vậy, di nương vẫn cảm thấy là bà liên lụy ta, bệnh một phen không dậy nổi. Vì để trấn an bà, ta đã đồng ý hôn sự với Huyện thái gia Trình gia. Trong lòng ta luôn nghĩ chờ đến khi di nương hết bệnh, ta sẽ tới Trình phủ đưa bạc nhận lỗi. Trình gia tuy rằng là viên chức nhưng lại rất thanh bần. Người cùng ta bàn chuyện cưới hỏi là thứ nữ, bởi vì đã bỏ tiền mua rất nhiều của hồi môn cho nàng nên là không có vấn đề gì lớn. Lúc sau ngươi thoát tội như trong dự kiến, nhưng lại lập tức trở về Tuyền Châu. Chờ đến khi nghe được chuyện Lương phủ mất con, ta lập tức kinh giác không đúng, vội chạy đến chỗ ngươi hỏi cho rõ ràng. Nhưng lúc ấy ngươi đã làm tân lang, có mỹ kiều nương. Ta lúc này mới hiểu được chúng ta đã không còn có khả năng." Lâm Kiềm Tây nhớ lại chuyện cũ, khóe mắt cũng dần đỏ bừng.
"Còn chuyện của Ngôn Tu, ta không phải kẻ ngốc, biết Phó Văn Chiêu giả bộ, dùng chính con trai mình làm mồi. Nhưng nàng làm vậy lại phá hủy nửa đời sau của chúng ta, ta vì sao phải suy nghĩ cho nàng. Nếu như nàng đã không cần đứa con trai này, vậy thì nàng nên chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi nó. Dựa vào cái gì ta đã mất đi tình cảm chân thành, mà Phó Văn Chiêu lại có thể được như ước nguyện. Ta lúc ấy trong lòng hận ý cực lớn, cũng coi như giận chó đánh mèo sang Phó Văn Chiêu. Gặp cũng không muốn gặp ngươi, đương nhiên càng sẽ không nói với ngươi chuyện của Ngôn Tu. Chờ thêm mấy năm, ngươi lại nơi chốn đối nghịch với ta, ta lại càng không muốn cho tỷ đệ các ngươi như nguyện. Ta đau khổ nửa đời người, đương nhiên cũng muốn cho các ngươi nếm trải đau đớn." Lâm Kiềm Tây lạnh lùng nói.
Lâm Kiềm Tây chỉ nói một phần, lúc ấy hắn biết được Phó Văn Duệ vào trong nhà lao, phản ứng đầu tiên chính là muốn cứu Phó Văn Duệ ra. Đáng tiếc lại bị chính cha và mẹ cả ngăn cản, còn lấy mạng di nương ra để áp chế. Ở Lâm gia, chủ nhà muốn mạng của một thiếp thị dễ như ăn cháo. Lâm Kiềm Tây chỉ có thể đồng ý yêu cầu của bọn họ, không ra mặt, không đi gặp Phó Văn Duệ.
Hắn muốn viết thư cho Phó Văn Duệ, đáng tiếc bên cạnh đều là tâm phúc của cha. Cha hắn biết hắn võ công tốt, liền nói nếu như để cha hắn biết một chút tin tức hắn giúp Phó Văn Duệ, vậy thì di nương của hắn cũng đừng mong được sống yên ổn. Cho tới lúc này, không chỉ mẫu thân Phó Văn Duệ ngóng trông Phó Văn Duệ cưới vợ sinh con, mẫu thân của hắn cũng như thế. Hắn vì Phó Văn Duệ sớm đã làm tổn thương đến di nương, nhưng Phó Văn Duệ lại phản bội hắn. Vì thế, ngay thời điểm Lâm Kiềm Tây thẹn với mẫu thân mình nhất, hắn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ thật sự hại đến mẫu thân.
Không quá mấy ngày, Phó Văn Duệ đã bình an vô sự. Lâm Kiềm Tây nhẹ nhàng thở ra đồng thời ẩn ẩn có chút bực bội, không biết nên tới cửa chất vấn hay là phải đợi Phó Văn Duệ tới chất vấn hắn. Hắn lúc ấy bồi hồi giữa nhất đao lưỡng đoạn và tái tục tiền duyên, vừa lúc gặp di nương bệnh nặng, vì trấn an lòng di nương, hắn giả ý đính hôn.
Nhưng lại không nghĩ tới Phó Văn Duệ lại thật sự thành hôn. Đả kích này khiến cho Lâm Kiềm Tây không chịu nổi, vốn tâm cao khí ngạo nên hắn cũng thành thân. Cho dù hắn phát hiện lúc trước trách lầm Phó Văn Duệ, có lòng muốn bù đắp, nhưng một trong hai đã làm phu quân người ta, Lâm Kiềm Tây biết bọn họ đã không thể tiếp tục nữa. Lúc ấy hắn có oán hận, có không cam lòng, có hối hận, càng nhiều hơn là giận chó đánh mèo. Nếu ngay từ đầu Phó Văn Chiêu không tùy tiện hành sự, hắn tuyệt đối sẽ không hiểu lầm, cách xử lý mọi chuyện lúc sau cũng tuyệt đối không phải như vậy. Đồng thời hắn càng cảm thấy Phó Văn Duệ căn bản là chưa từng thật lòng với hắn, bằng không sẽ không ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã cưới vợ sinh con.
Cho nên hắn mới giấu tin tức của Triệu Ngôn Tu để trả thù Phó Văn Duệ và Phó Văn Chiêu. Bây giờ Phó Văn Duệ hỏi như vậy, Lâm Kiềm Tây lại không muốn đem hết nội tâm của mình lúc trước ra nói. Một lần sai dẫn đến ngàn lần sai, khiến cho Lâm Kiềm Tây đứng trước Triệu Ngôn Tu chưa từng có chút tự tin. Hắn tới Triệu gia dạy Triệu Ngôn Tu võ công, nhưng lại không dám ở chung với y, cảm thấy thẹn với y. Cũng may vợ chồng Triệu Tài Thanh từ ái, có thể thoáng giảm bớt cảm giác tội lỗi của hắn.
Trong lòng càng khó an, đối với Phó Văn Duệ suốt ngày ở trước mặt lắc lư hắn lại càng không thể thông cảm nổi. Hắn không phải người lòng dạ rộng lớn, nếu hắn vì Phó Văn Duệ mà làm chuyện trái với lương tâm, ngày ngày khó chịu, vậy thì Phó Văn Duệ cũng đừng mong sung sướng, vì thế, hai người liền bắt đầu tranh đấu như nước với lửa.
Phó Văn Duệ nghe xong nửa ngày không nói lời nào, nhìn Lâm Kiềm Tây, muốn tiến lên một bước, lại lùi trở về, giơ tay nói: "Ta lúc trước hãm sâu trong lao ngục, một lòng tin ngươi sẽ ra mặt làm chứng cho sự trong sạch của ta, đáng tiếc thứ ta chờ được lại là tin người khác truyền đến ngươi và tiểu thư Trình gia đính hôn. Ta không tin, phái tâm phúc đi hỏi thăm, lại phát hiện đó là sự thật. Ta phái người truyền tin cho ngươi, nhưng ngươi chưa từng lộ mặt, chờ mãi chờ mãi cho đến tận khi tỷ tỷ phái người tới đón ta trở về, ta cũng chưa gặp được ngươi. Ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, vừa ra đã đi tìm ngươi, lại thấy ngươi đang đón bà mối thu xếp việc đón dâu. Lòng ta như tro tàn, trong lòng hận ý ngập trời, vốn định cùng ngươi đồng quy vu tận. Nhưng chung quy vẫn không bước ra, nghĩ ngươi có thể thành hôn, ta cũng có thể cưới vợ, lãng quên đi ngươi, sinh cho nương của ta một đứa cháu nội, dưới cơn tức giận đã trở về Tuyền Châu."
Hắn nói tiếp "Tỷ của ta biết ta có ý định cưới vợ, lập tức giúp ta định ra vị hôn thê. Ta khi đó có chút muốn đổi ý, nhưng ngại bởi vì mình mà để lạc mất cháu ngoại, đứng trước tỷ lại càng nói không nên lời. Chưa đến nửa tháng, thê tử cũng đã cưới vào cửa. Chưa đến một tháng, ngươi cũng truyền ra tin tức thành hôn. Ta khi đó cũng hoàn toàn chết tâm, yên phận thủ thường mà sống. Lúc này ta lại nhớ tới di ngôn của nương, nếu ta đã cưới vợ sinh con, vậy thì Phó gia nhất định phải là của ta, bất kể thế nào cũng không được để cho mẹ con đôi tiện nhân kia lấy mất. Vì thế ta năm ấy trở về quê quán, dẫn theo con trai đi lại trong tộc."
"Đồng thời vận dụng không ít nhân mã của nương ở Phó gia để lại cho ta, lúc này ta mới từ bọn họ biết được lúc trước chuyện Lâm gia hãm hại ta là hai mẹ con Lưu thị liên hợp Lâm gia gây ra. Mục đích chính là để tỷ của ta và Lương gia trở mặt thành thù, hòa li. Vừa hay khi ấy ta không có chỗ dựa, hại ta thân hãm trong nhà lao, trực tiếp phế bỏ ta, từ đó dễ dàng đoạt lấy sản nghiệp Phó gia. Rốt cuộc ta là con vợ cả danh chính ngôn thuận, có ta ở đây, bọn họ chung quy vẫn là danh không chính ngôn không thuận." Phó Văn Duệ nhìn thoáng qua Lâm Kiềm Tây.
Tiếp tục nói: "Ta cũng từ lúc ấy mới biết được ngươi bị Lâm gia dùng di nương để uy hiếp nên mới không ra mặt giúp ta. Khi đó trong lòng ta mới thoáng tiêu tan. Nhưng tưởng tượng đến chuyện ngươi phản bội ta thành hôn sinh con, hận ý trong lòng ta lại không cách nào tiêu tán hết. Lúc sau thê tử của ngươi chết bệnh, ta càng nghĩ càng cảm thấy hận ý lúc trước khó tiêu, dựa vào cái gì chỉ có mình ta đau lòng khó chịu, ngươi lại có thể tiêu dao tự tại. Cho nên, ta mới đối nghịch với ngươi, tìm mọi cách để khiến cho ngươi không cao hứng."
Lâm Kiềm Tây không liếc mắt nhìn Phó Văn Duệ lấy một cái, ngược lại nhìn sang Triệu Ngôn Tu, nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, thực xin lỗi, là ta nhất thời hành động theo cảm tính, khiến ngươi và cha mẹ ruột ly biệt nhiều năm như vậy. Lúc ngươi sáu tuổi, ta từng nghĩ đến chuyện đưa ngươi trở về Lương gia, sau lại thấy ngươi thật sự ỷ lại vợ chồng Triệu Tài Thanh, trong lòng ta lại có tư tâm, cho nên mới tiếp tục giấu diếm. Ta, ta không biết nên nói như thế nào. Ta là một người ích kỷ, nhưng lại không phải hoàn toàn hỏng bét."
Lâm Kiềm Tây vẫn luôn phái người trông chừng Triệu Ngôn Tu. Kỳ thật lúc trước nếu như Tống Thiêm Tài không xuất hiện, Triệu Ngôn Tu cũng sẽ không có việc gì. Lâm Kiềm Tây đã nhận được tin tức, cũng đang trên đường chạy đến cứu Triệu Ngôn Tu. Tơi nơi lại biết được Triệu Ngôn Tu đã đi theo Tống Thiêm Tài, Lâm Kiềm Tây sợ nhất là đối mặt với đứa nhỏ Triệu Ngôn Tu này, thấy Tống gia là nhà nhân nghĩa nên cũng bèn không ra mặt. Hắn lúc ấy đang đối chọi gay gắt với Phó Văn Duệ, mang theo Triệu Ngôn Tu sớm hay muộn cũng sẽ bị Phó Văn Duệ phát hiện. Thời gian càng lâu, trong lòng Lâm Kiềm Tây càng thêm khó an. Hắn sợ có một ngày Phó Văn Duệ biết được chân tướng, hai người bọn họ sẽ thật sự bước đến cục diện ngươi chết ta sống.
Cho nên khi Lâm Kiềm Tây đang tính toán ngầm đưa chút tiền cho Tống gia, lại phát hiện Tống gia có chút tài sản, từ đó liền không hề nhúng tay, để Triệu Ngôn Tu ở Tống gia sinh sống.