Phó Văn Duệ có thế nào cũng không thể tưởng được, kẻ mang theo một đám người đang ra oai ở lầu ba Tụ Bảo Các chẳng phải đáng nhẽ đang ở phía nam sao? Chẳng lẽ vì bị hắn đoạt mất hai vụ làm ăn kia, Lâm Kiềm Tây tức đến điên rồi nên mới ngàn dặm xa xôi dẫn người tới phá đám? Nhưng rõ ràng hắn phía nam cũng có Tụ Bảo Các mà, vì sao còn phải tới tận Tuyền Châu để gây rối.
Phó Văn Duệ bỗng giật mình một cái. Có khi nào là Lâm Kiềm Tây phá hết công chuyện của hắn ở phía nam vẫn chưa cảm thấy đủ, lại đuổi theo tới Tuyền Châu đối nghịch với hắn chăng? Vừa nghĩ vậy, Phó Văn Duệ lập tức nóng ruột. Chuyện làm ăn phía nam chính là tâm huyết của hắn, cứ thế bị phá huỷ không biết đã tổn thất đến cỡ nào. Phó Văn Duệ tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng thầm tính toán hôm nay ở chính địa bàn của mình, dù thế nào hắn cũng không thể tỏ ra yếu thế.
Nghĩ đến chuyện Lâm Kiềm Tây hại hắn không kịp về ăn tết, bây giờ lại tới phá đám, nếu như hôm nay không chấn trụ được gã, về sau hắn sẽ trở nên đáng thương trước mặt Lâm Kiềm Tây. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Phó Văn Duệ rụt cổ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh.
Phó Văn Duệ đứng một bên não bổ, nổi giận đùng đùng với Lâm Kiềm Tây. Hắn bước lên phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn chưởng quầy nhà mình, trực tiếp nói với Lâm Kiềm Tây: "Lâm Kiềm Tây, Lâm đại lão bản, sao ngươi không ngoan ngoãn ở phía nam của ngươi mà lại rồng tới nhà tôm đến chỗ này của ta làm gì? Không phải ngươi nói ta là đồ gian thương lòng dạ hiểm độc kiếm tiền không từ thủ đoạn ư? Sao, ngươi cũng muốn dâng tiền cho ta, hay là ngươi làm ăn thất bát, muốn tới tìm ta vay tiền? Ta nói trước, trừ phi ngươi châm trà rót rượu nhận lỗi với ta, ta còn có thể suy xét lại, bằng không ngươi vẫn là nên nhân lúc còn sớm rời đi thôi." Nói xong còn kiêu ngạo nhướng mày với Lâm Kiềm Tây, nhìn thế nào cũng cảm thấy đầy khiêu khích.
Lâm Kiềm Tây lại nở nụ cười, mở miệng nói: "Phó đại lão bản nói đùa, mở cửa làm ăn chẳng lẽ còn không cho khách đi vào nữa chắc. Chưởng quầy này quả thật giống y như ngươi, mắt cao hơn đầu, cản khách nhân ở ngay ngoài cửa. Ta nghĩ với cách làm ăn của Đấu Bảo Các mà đến bây giờ vẫn chưa đóng cửa, cảm thấy mình quả nên học hỏi Phó đại lão bản đi vái Phật cầu phù hộ. Xem ra Bồ Tát vẫn rất linh nghiệm. Phó đại lão bản, ngươi nói xem có đúng không?"
Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây vừa chạm mặt đã nổ súng, hai người đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai. Thấy nhóm tuỳ tùng đi theo Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây tỏ vẻ thấy nhiều không trách là hiểu hai người cũng thường xuyên đối nghịch với nhau như vậy, khiến cho hai bên đã quen với cảnh tượng này, không có một chút không khí khẩn trương nào.
Nhìn Phó Văn Duệ vừa thấy Lâm Kiềm Tây đã mắng chửi một tràng, Tống Thiêm Tài ở bên cạnh cảm thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của Phó Văn Duệ quả thực khiến người khác có xúc động muốn che lại đôi mắt. Chỉ với IQ và EQ bực này, cũng khó trách sẽ cùng Lâm Kiềm Tây đấu đá không chết không ngừng. Tuy vậy hôm nay ra ngoài có thể gặp được vị khắc tinh trong truyền thuyết kia của Phó Văn Duệ, Tống Thiêm Tài rất cao hứng thậm chí vụng trộm vui vẻ.
Giương mắt tỉ mỉ ngắm nghía Lâm Kiềm Tây, Tống Thiêm Tài nói với Triệu Ngôn Tu: "Không ngờ Lâm Kiềm Tây này nhìn cũng ra dáng quân tử ôn nhuận phết, đứng cạnh Phó Văn Duệ quả thật rất xứng đôi, cơ mà sức chiến đấu cũng quá lợi hại. Hắn cũng phải hơn bốn mươi rồi ấy nhỉ, thế mà nhìn chỉ như mới ngoài ba mươi, bảo dưỡng tốt thật đấy."
Triệu Ngôn Tu lại tràn đầy vẻ khiếp sợ, không nghe lọt tai câu nói của Tống Thiêm Tài lấy nửa chữ. Tống Thiêm Tài ở ngay bên cạnh Triệu Ngôn Tu, vừa dứt lời cũng nhận ra Triệu Ngôn Tu không thích hợp. Hắn lo lắng lắc lắc cánh tay Triệu Ngôn Tu, đầy quan tâm hỏi: "Ngôn Tu, ngươi làm sao vậy?"
Triệu Ngôn Tu lúc này mới phục hồi tinh thần, mặt đầy phức tạp ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiềm Tây sau đó nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, trước kia ta từng nói với ngươi ta có một sư phụ. Mà hắn, đang ở ngay trước mắt."
Vừa nghe thấy bốn chữ ở ngay trước mắt, Tống Thiêm Tài lập tức nghĩ ra điều gì đó, có chút kinh ngạc hỏi: "Lâm Kiềm Tây?"
Triệu Ngôn Tu gật đầu nói: "Ta chỉ biết sư phụ của ta họ Lâm, tên là Lâm Tử Hiên. Nhưng không nghĩ tới hắn còn có tên là Lâm Kiềm Tây."
Tống Thiêm Tài từng nghe Triệu Ngôn Tu kể về người sư phụ này. Năm đó Triệu Ngôn Tu muốn học võ, nhưng Triệu Tài Thanh xuất thân khoa cử, là một văn nhân chính cống. Muốn ông giới thiệu tiên sinh dạy học dạy viết hay gì đó thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu như muốn tìm một sư phụ võ công tốt, còn biết binh pháp, nói thẳng ra chính là văn võ song toàn thì lại quá khó khăn.
Cũng may Triệu Tài Thanh lúc ấy dạy học cũng có chút thanh danh, nhân mạch vẫn có một chút, bèn nhờ người tìm giúp. Cuối cùng tìm được Lâm Tử Hiên, cũng chính là Lâm Kiềm Tây. Người giới thiệu nói Lâm Kiềm Tây là một tiểu thương nhân, nhưng đã từng đi học ở Minh Chính thư viện, còn từng được danh tướng đương triều đích thân chỉ dạy, có chút kỳ ngộ, võ nghệ thậm chí cao cường.
Người đó nói Lâm Kiềm Tây nợ bằng hữu của Triệu Tài Thanh một ân tình, cho nên mới đồng ý dạy dỗ võ nghệ cho Triệu Ngôn Tu. Triệu Tài Thanh gặp mặt Lâm Kiềm Tây, nói chuyện nửa ngày. Lâm Kiềm Tây lại đương trường triển lộ võ nghệ, Triệu Tài Thanh bèn cứ thế giao Triệu Ngôn Tu cho Lâm Kiềm Tây làm đồ đệ.
Lâm Kiềm Tây rất bận, mỗi năm rất ít ngày có thể dạy được Triệu Ngôn Tu, phần lớn là Cường thúc bên người Lâm Kiềm Tây tới dạy dỗ Triệu Ngôn Tu. Từ khi Triệu Ngôn Tu lên sau tuổi, mỗi năm Lâm Kiềm Tây đều sẽ tới dạy Triệu Ngôn Tu vài lần, tóm lại một năm cộng vào cũng chưa được một tháng. Những ngày còn lại chính là Cường thúc ở bên cạnh giám sát dạy dỗ. Nói Lâm Kiềm Tây là sư phụ của Triệu Ngôn Tu, kỳ thật chân chính tính ra phải là Cường thúc mới đúng.
Cường thúc được rèn luyện từ đao thật kiếm thật trên chiến trường, thuật học còn rất tinh thâm, chỉ là bởi vì việc tư thiếu nợ nhân tình với Lâm Kiềm Tây nên mới đồng ý làm việc cho hắn. Lâm Kiềm Tây bèn trực tiếp ném người cho Triệu Ngôn Tu, sai Cường thúc dạy Triệu Ngôn Tu võ công.
Cường thúc võ nghệ rất cao cường, dạy cũng dụng tâm. Hắn không có con cái, bèn đối đãi với Triệu Ngôn Tu như chính con cháu của mình, dốc túi đem toàn bộ sở học truyền thụ cho y. Cảm tình giữa Triệu Ngôn Tu và hắn vô cùng thâm hậu, đáng tiếc vào lúc Triệu Ngôn Tu mười lăm tuổi, vết thương cũ của Cường thúc phát tác, sớm đi. Triệu Ngôn Tu tâm tình uể oải một đoạn thời gian, vừa lúc Lâm Kiềm Tây tới thăm y, thấy vậy bèn đưa y theo xuất ngoại du học.
Đáng tiếc, Lâm Kiềm Tây quá bận rộn, chưa đến hai tháng đã phải để cho Triệu Ngôn Tu tự đi chơi. Triệu Ngôn Tu cảm thấy không có ý vị, bèn trở về Vĩnh Nhạc trấn, sau đó mới nhận được tin cha mẹ mình qua đời. Chuyện sau đó, Tống Thiêm Tài đều đã biết.
Lâm Kiềm Tây đối xử không tệ với Triệu Ngôn Tu, nhưng Triệu Ngôn Tu không được gặp mặt hắn nhiều, cảm tình tuy không quá thâm hậu nhưng thầy trò cũng tuyệt đối không có mâu thuẫn gì.
Dựa theo lời Triệu Ngôn Tu, sư phụ trên danh nghĩa Lâm Kiềm Tây này đúng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi, y càng lớn càng ít được gặp mặt. Cho nên sau khi tới Tống gia, y bèn viết thư gửi đi báo bình an. Đáng tiếc bởi vì tìm không ra địa chỉ, thư lại bị trả về.
Triệu Ngôn Tu không tìm thấy người, lại không có địa chỉ xác thực nên cũng đành không nhắc lại.
Bây giờ ở chỗ này nhìn thấy Lâm Kiềm Tây, biết được hắn là tình nhân trước kia của Phó Văn Duệ, mà Phó Văn Duệ lại là cữu cữu của Triệu Ngôn Tu. Trong giây lát, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đều cảm thấy chuyện năm đó có lẽ không phải đơn giản như vẫn nghĩ. Thậm chí, Lâm Kiềm Tây rốt cuộc có biết thân thế của Triệu Ngôn Tu hay không cũng đáng giá để cân nhắc.
Lâm Kiềm Tây đây là giận đến hồ đồ. Hắn tự nhận mình không phải là người tính tình xấu, nhưng vừa gặp được Phó Văn Duệ đã không thể nào nhẫn nhịn nổi. Thật vất vả hắn mới kiếm được hai vụ mua bán lớn, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt đã bị Phó Văn Duệ thu vào túi. Hắn vừa định chạy đi gây sự với Phó Văn Duệ thì lại phát hiện người đã sớm quay về Tuyền Châu.
Loại cảm giác như đấm vào bông này khiến Lâm Kiềm Tây khá buồn bực. Đúng lúc bên Tuyền Châu có mối, Lâm Kiềm Tây bèn mang theo nhân mã và hàng hóa phong trần mệt mỏi tới Tuyền Châu. Vừa đến Tuyền Châu, chải vuốt lại sinh ý một phen, kiếm lời một vố lớn, trong lúc vui vẻ lại nhớ tới Phó Văn Duệ.
Mất công tới Tuyền Châu, nếu như không đi phá đám Phó Văn Duệ một phen thì quả là có lỗi với bản thân. Vì thế, chọn vài món trân bảo, mang theo một nhóm hạ nhân, Lâm Kiềm Tây liền mênh mông cuồn cuộn tới Trân Bảo Các. Thường nói người hiểu mình nhất luôn là kẻ địch của chính mình, lời này đặt ở trên người Lâm Kiềm Tây và Phó Văn Duệ thì không còn gì phù hợp hơn.
Hai người này nửa đời trước làm tình nhân gắn bó keo sơn, nửa đời sau làm địch nhân như nước với lửa, không có ai so với hai người hiểu biết khuyết điểm và chỗ đau của đối phương hơn. Cho nên, Lâm Kiềm Tây tiến thẳng đến Trân Bảo Các, dự định chơi Phó Văn Duệ một vố thật đau.
Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần có thể khiến Phó Văn Duệ không vui là hắn thỏa mãn rồi.
Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây bắt đầu cãi cọ, hai người nói chuyện nước miếng bay tứ tung, ai cũng không chịu nói bớt đi một câu. Ngươi chọc ta một câu, ta sặc ngươi một câu, cứ như chỉ sợ nói ít đi một câu là ăn lỗ nặng vậy, hạ nhân hai bên đứng xung quanh hoàn toàn không tìm được cơ hội xen mồm.
Chờ hai người cãi nhau xong, vừa bắt đầu xắn tay áo định động thủ, Triệu Ngôn Tu rốt cuộc đi lên trước trực tiếp nói với Lâm Kiềm Tây: "Sư phụ?"
Sau đó, Lâm Kiềm Tây lập tức hoá đá, bàn tay đang xắn áo cũng bất động, chuyển mắt qua nhìn về phía Triệu Ngôn Tu, trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn. Hắn cứng đờ mặt, nặn ra một nụ cười hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhận lầm người chăng?" Nói xong còn đưa mắt ra hiệu với Triệu Ngôn Tu.
Triệu Ngôn Tu đã biết nội tình năm đó, trong lòng sớm đã có hoài nghi với Lâm Kiềm Tây, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Y vờ như không nhìn thấy ánh mắt Lâm Kiềm Tây. Có lẽ giống như đại ca y nói, e là chỉ có Phó Văn Duệ mới có thể tìm ra được sự thật từ trong miệng Lâm Kiềm Tây.
Cởi chuông còn cần người cột chuông, một khi đã như vậy, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay liền hỏi cho cặn kẽ mọi chuyện.
Bởi vậy, Triệu Ngôn Tu vô cùng nghiêm túc trả lời: "Sư phụ, ta không nhận sai người. Ta đã tìm sư phụ rất lâu, đáng tiếc địa chỉ sư phụ cho ta lúc trước không đúng, ta còn sợ bị cắt đứt liên lạc với ngài. Hiện giờ gặp gỡ tại đây, sư phụ vừa hay cùng ta về nhà nhận môn đi."
Phó Văn Duệ từ khi nghe thấy Triệu Ngôn Tu gọi Lâm Kiềm Tây là sư phụ đã ngây ngẩn cả người, không thể tin tưởng nhìn Lâm Kiềm Tây, chỉ tay vào hắn, lại buông, hết nhìn Triệu Ngôn Tu lại nhìn sang Lâm Kiềm Tây. Hắn nhắm hai mắt lại, khóe mắt đã đỏ, bi thương trên mặt như trực tràn ra ngoài.
Lâm Kiềm Tây lúc này lập tức luống cuống, không biết nên nói như thế nào, cũng không biết nên làm cái gì, cứ thế đứng bất động ở chỗ đó. Tống Thiêm Tài thấy nơi này đông người không phải chỗ nói chuyện, đưa mọi người tới Phó phủ gần nhất.
Dọc theo đường đi, Lâm Kiềm Tây đều trầm mặc, Phó Văn Duệ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói lời nào. Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài trong lòng đều có tâm tư, cả xe ngựa ai nấy miệng đều như hồ lô. Tống Thiêm Tài cầm tay Triệu Ngôn Tu, vừa rồi Triệu Ngôn Tu tới nhận Lâm Kiềm Tây cũng là đã thương lượng với Tống Thiêm Tài.
Chuyện năm đó rốt cuộc ra sao, Triệu Ngôn Tu có tư cách biết.
Hoàng Đại đích thân ra đón đoàn người vào trong, trước nhìn Triệu Ngôn Tu đã đủ kinh ngạc, lại vừa thấy Lâm Kiềm Tây đã hoàn toàn biến thành bộ dạng gặp quỷ giữa ban ngày, từ đó có thể thấy được sức rung chuyển của cái tên Lâm Kiềm Tây ở Phó gia. Nếu không phải không khí lúc này không đúng, tâm tình không đúng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Thiêm Tài tuyệt đối sẽ cười một phen.
Đoàn người không nói một lời được đưa vào thư phòng của Phó gia. Hoàng Đại rất có ánh mắt, sau khi tự mình dâng trà, nhìn chủ tử của mình mày nhăn đến độ có thể kẹp chết muỗi, biết được mọi người có chuyện cần nói bèn lập tức cùng nhi tử Hoàng Trung ra ngoài cửa trông coi. Tống Thiêm Tài cũng đi theo ra ngoài tránh một lát. Dù sao cũng là việc nhà của người ta, Triệu Ngôn Tu không ngại không đại biểu hai vị kia không ngại.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Ngôn Tu, Lâm Kiềm Tây và Phó Văn Duệ. Ba người ai cũng không mở lời trước, đều ngồi nhìn chằm chằm cái ly cứ như có thể nhìn đến nở hoa.
Phó Văn Duệ là người đầu tiên không chịu nổi, cầm lấy nắp chén trà trên tay "keng" một cái, ném chén trà lên trên bàn. Hắn nâng mắt gắt gao chăm chú nhìn Lâm Kiềm Tây, nửa ngày, mới gian nan mở miệng nói: "Lâm Kiềm Tây, ngươi nói thật cho ta, ngươi rốt cuộc có biết Ngôn Tu là cháu ngoại của ta hay không? Dựa vào chúng ta, dựa vào chúng ta đã từng yêu nhau, ngươi cho ta một lời chắc chắn đi."
Lâm Kiềm Tây lại như phát điên nở nụ cười, cười đến chảy cả nước mắt, sau đó mới chỉ vào Phó Văn Duệ nói: "Từng yêu nhau ư? Phó Văn Duệ ngươi có thật sự từng yêu ta không? Thật là nực cười, nực cười! Cái ngươi muốn hỏi hẳn không phải chuyện này đúng không, ngươi có phải muốn hỏi đứa nhỏ này có phải do ta vứt bỏ, có phải ta cố ý gạt. Ha ha ha, ta nói cho ngươi biết, là ta làm, là ta vứt nó tới Triệu gia. Ngươi vừa lòng chưa, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi."
Phó Văn Duệ lập tức liền đứng dậy, ngực phập phồng, hô hấp nặng nề, câu nói đến miệng nhưng không thể phát ra, mãi sau mới mở miệng hỏi: "Vì sao? Ngươi hẳn là biết ta vì đứa nhỏ này trong lòng khó chịu tới cỡ nào, tỷ tỷ của ta lại vì đứa nhỏ này phải chịu không biết bao nhiêu nợ lương tâm? Ngươi biết, ngươi biết hết, vì sao lại làm vậy với ta? Vì sao?"
"Vì sao ư? Nếu ta nói ban đầu ta không phải cố ý ngươi tin không? Ta nói ta chỉ coi nó là con riêng của ngươi, cự tuyệt nhận lấy nó, đáng tiếc trong lòng lại thực sự khó an. Cuối cùng, ta lặng lẽ đi theo ma ma kia định tìm hiểu rõ ràng, vẫn chưa từ bỏ ý định với ngươi, vẫn còn chút chờ mong. Đáng tiếc, ma ma kia dường như muốn về quê quán. Lúc đi ngang qua Vĩnh Nhạc trấn, một trong hai tên thị vệ đi theo có một kẻ thấy tiền bạc trên người bà liền động lòng tham, giết một thị vệ khác, đánh ma ma này trọng thương, lúc ta chạy đến cũng chỉ kịp cứu đứa nhỏ." Nói đến đây trong mắt Lâm Kiềm Tây hiện lên một tia ảo não.