Lương Hữu Vinh nói tiếp: "Cữu cữu của ta nhìn thì khôn khéo, kỳ thật rất ngốc. Chính bởi từ nhỏ chứng kiến bà ngoại vì một thiếp thị mà nhận hết tủi nhục, trong lòng hắn sớm đã quyết phải tìm được một người chung tình, đầu bạc không rời xa. Cho nên lúc quen Lâm Kiềm Tây, cữu cữu luôn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn. Hai người ở phía nam trải qua mấy năm tiêu dao, nhưng việc này chung quy vẫn bị bà ngoại ta biết được."
Nói đến đây, Lương Hữu Vinh thở dài: "Bà ngoại ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, sao có thể đồng ý cho cữu cữu cùng một nam tử ở bên nhau, chặt đứt truyền thừa hương khói. Bà bèn lấy cớ bệnh nặng lừa cữu cữu vội vã trở về, bắt hắn mau chóng cưới vợ sinh con, không tiếc giả bệnh để bức bách cữu cữu. Bà ngoại cả đời mệnh khổ, đối đãi với cữu cữu và mẫu thân lại luôn là một mảnh từ mẫu. Cữu cữu vô cùng hiếu thuận với bà ngoại, đến lúc này vì sức khoẻ của mẫu thân, cữu cữu đành đồng ý với yêu cầu của bà. Nhưng vị sủng thiếp kia của ông ngoại lại biết được bà ngoại giả bệnh lừa cữu cữu. Bà ta chỉ ước gì cữu cữu cùng nam tử lập khế ước, như vậy mới dễ bề chiếm trọn sản nghiệp Phó gia cho con trai mình. Vì thế bà ta bèn cố ý ở trước mặt mọi người vạch trần bà ngoại. Cữu cữu lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, ghét nhất là bị người khác lừa gạt, cảm thấy lòng hiếu của mình như trở thành trò hề, lập tức thu dọn đồ đạc trở về phía nam giận dỗi với bà ngoại."
"Không nghĩ tới bà ngoại bị thiếp thị hãm hại, còn bị con trai oán trách ngược, trong lòng khó chịu rồi tích tụ thành bệnh. Chờ sau khi nương của ta biết liền trở về hầu bệnh, vội vàng gửi tin tức cho cữu cữu. Cữu cữu ban đầu vốn không tin, cho rằng bà ngoại lại giả bệnh lừa hắn về. Nương của ta đành phải viết mấy phong thư, hắn mới nóng vội từ phía nam chạy về. Nhưng dù vậy cũng đã muộn, chỉ kịp thấy bà ngoại một lần cuối cùng. Bà ngoại trước lúc lâm chung đã dặn dò cữu cữu Phó gia chỉ có thể do hai con của bà làm chủ, nếu như bị Lưu thị và con ả chiếm được, bà cho dù đã chôn dưới đất cũng sẽ không nhắm mắt. Sau đó bà ngoại liền đi, cữu cữu vốn có năm phần áy náy, bây giờ đã biến thành mười phần, càng thêm oán hận Lưu thị và ông ngoại." Lương Hữu Vinh đối với ông ngoại Phó Quảng Nhân cũng là không thể nào ưa nổi.
Nếu đã cưới hỏi đàng hoàng bà ngoại, cho dù không thích thì cũng phải cho bà ngoại hắn thể diện của một chính thất nên có. Ngô thị là Phó gia tới cửa Ngô gia cưới xin đàng hoàng, kiệu tám người nâng nâng vào cửa, vậy mà Phó Quảng Nhân lại đúng lý hợp tình chà đạp bà ngoại hắn như vậy, hành động này vừa không sáng suốt vừa không có thủ đoạn.
Lương Hữu Vinh thấy Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài tập trung tinh thần nghe hắn kể chuyện, mở miệng nói: "Bà ngoại mất một phần lớn là do bị Lưu thị và ông ngoại ta chọc giận. Di ngôn của bà lúc lâm chung lúc nào cũng luôn đè nặng ở trong lòng cữu cữu. Nếu muốn kế thừa gia nghiệp, cữu cữu tất yếu phải có con nối dõi trước. Bằng không tộc nhân sẽ không đồng ý, ông ngoại lại càng có lý do nhường gia nghiệp cho con vợ lẽ. Nếu cưới vợ sinh con, dựa vào tính tình của Lâm Kiềm Tây, mối quan hệ với cữu cữu cũng coi như xong rồi. Một bên là người yêu, một bên là di ngôn của mẫu thân, đoạn thời gian đó cữu cữu trải qua thật sự rất vất vả."
"Cữu cữu cuối cùng vẫn quyết định ở bên Lâm Kiềm Tây. Nhưng cữu cữu cảm thấy thẹn với bà ngoại, trong lòng dần dần có khúc mắc, cảm tình giữa hai người cũng dần xuất hiện khoảng cách. Năm đó ngươi thất lạc, Lâm Kiềm Tây cho rằng cữu cữu có con riêng, dưới cơn giận dữ đã không biết tung tích. Mà cữu cữu ta lúc ấy lại bị người hãm hại, kiện tụng quấn thân. Kẻ hãm hại cữu cữu lại là người trong gia tộc của Lâm Kiềm Tây, thậm chí bọn họ còn tính kế trên người cữu cữu. Vì thế, muốn chứng minh cữu cữu trong sạch chỉ còn cách để Lâm Kiềm Tây ra mặt làm chứng. Nhưng cố tình Lâm Kiềm Tây không ra mặt, cữu cữu lập tức oán hận Lâm Kiềm Tây, cảm thấy hắn lúc trước vì Lâm Kiềm Tây mà khiến cho bà ngoại tức giận, thậm chí không hoàn thành di ngôn của bà ngoại rất là buồn cười và đáng thương, từ đó trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm Kiềm Tây." Lương Hữu Vinh đơn giản kể lại chuyện năm đó. Đương nhiên, đây chỉ là tin tức hắn nghe được, bên trong còn nội tình nào khác thì hắn lại không rõ lắm.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nhìn nhau, ánh mắt đều có chút thay đổi.
Cũng khó trách lúc trước Phó Văn Chiêu phái bà tử đưa Triệu Ngôn Tu tới chỗ Phó Văn Duệ gặp phải Lâm Kiềm Tây, Lâm Kiềm Tây lại cho rằng Triệu Ngôn Tu là con riêng của Phó Văn Duệ. Có những chuyện trước kia, còn kẹt trong di ngôn của vong mẫu, Lâm Kiềm Tây hiểu lầm cũng không tính kỳ quái, chỉ có thể nói hai người đều không đủ tín nhiệm đối phương mà thôi.
Lâm Kiềm Tây tự nhận là Phó Văn Duệ phản bội hắn, có con riêng, trong lòng chỉ e đã hận. Mà Phó Văn Duệ lại cảm thấy người yêu cuối cùng lại đứng về phía gia tộc đối phó hắn, tất cả những gì lúc trước hắn đã làm đều thành trò cười. Dựa vào cái tính tâm cao khí ngạo của Phó Văn Duệ, hai người có thể tiếp tục ở bên nhau mới là lạ.
Phó Văn Duệ áp đặt bọn họ như vậy hoá ra là tự suy từ chính mình. Nhưng cho dù đã biết chuyện này đó, Tống Thiêm Tài cũng không cảm thấy Phó Văn Duệ đáng được thông cảm là bao. Hắn bất hạnh thì bất hạnh, nhưng không thể vì thế mà rập khuôn sang Triệu Ngôn Tu và hắn được.
Cơ mà Lương Hữu Vinh nói nhiều như vậy cũng không phải một chút tác dụng cũng không có. Ít nhất trong lòng Tống Thiêm Tài đã cân bằng hơn, cũng bớt đi một tí xíu chán ghét đối với Phó Văn Duệ. Nhưng hắn vẫn không thích Phó Văn Duệ, điều này là không cách nào thay đổi.
Triệu Ngôn Tu ngược lại mở miệng hỏi Lương Hữu Vinh: "Vậy sau đó bọn họ như thế nào?"
Lương Hữu Vinh nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu, cảm thấy mình nói đã bước đầu có hiệu quả, đáp: "Cữu cữu trở về Tuyền Châu, nhờ nương của ta hỏi cưới một vị đích nữ nhà quan tứ phẩm, qua năm sinh được một đứa con trai. Nhưng mợ là người phúc mỏng, không bao lâu đã sinh bệnh rồi mất. Huynh trưởng và mẫu thân của mợ lo lắng một nam tử như cữu cữu không chăm sóc tốt được cho đứa nhỏ, bèn đón nó về nhà mẹ đẻ nuôi. Nó hiện giờ đang ở kinh thành theo học tại Minh Chính thư viện, tài học quả thật không tồi, nói không chừng sẽ đi theo con đường khoa cử, về sau ra làm quan. Còn Lâm Kiềm Tây nghe nói ở phía nam làm ăn rất phát đạt, sau trở thành gia chủ của Lâm gia, cũng cưới vợ, sinh một đứa con trai. Cữu cữu và hắn có xu thế như nước với lửa, hai người ở trong thương trường đấu đá nhau rất lợi hại."
Nói đến đây, Lương Hữu Vinh cũng cảm thấy cạn lời. Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây đều đã chia tay, từng người cưới vợ sinh con, vốn nên không có giao thoa gì. Cố tình hai người lại trở thành tử địch, ở trên thương trường ngươi lừa ta, ta lừa ngươi, quả thực là như nước với lửa. Thậm chí vì đối nghịch với Lâm Kiềm Tây, Phó Văn Duệ còn chuyển trọng tâm làm ăn của Phó gia qua phía nam, nhìn tư thế này hoàn toàn chính là không chết không ngừng.
Chẳng biết hai người kia đang quậy phá cái gì mà khiến cho ngay cả Lương Hữu Vinh cũng nhìn không thấu. Cữu cữu của hắn không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, chuyện năm đó đã qua, sao còn phải tiếp tục hơn thua với Lâm Kiềm Tây. Cữu cữu hắn đón dâu, Lâm Kiềm Tây lập tức cưới vợ. Lâm Kiềm Tây mở cửa hàng ở phố tây, cữu cữu hắn nhất định phải mở một cửa hàng giống hệt ở ngay đối diện, hai người đã đấu tranh giá cả với nhau không biết bao nhiêu lần.
Lâm Kiềm Tây có được bảo bối gì, cữu cữu hắn tất phải tìm một loại bảo bối tương tự nghiền áp hắn; Cữu cữu coi trọng cái gì, Lâm Kiềm Tây chắc chắn sẽ động động tay chân, có thể đoạt thì đoạt, không đoạt được thì phá hư. Hai người chỉ theo duy nhất một tôn chỉ, đối phương không vui, bọn họ liền thỏa mãn.
Từ người yêu trở thành tử địch, Lương Hữu Vinh lớn đến ngần này quả thật đúng là chỉ thấy một đôi như vậy.
Phó Văn Chiêu vì thế không biết đã khuyên nhủ bao nhiêu lần. Đáng tiếc, chuyện khác đều dễ nói, chỉ có duy nhất một việc này là cữu cữu hắn dù chín con trâu cũng không kéo lại được, nhìn bộ dạng thì có vẻ là không đụng vào tường nam quyết không quay đầu lại, đụng phải tường nam cũng không hối hận.
Những lời này Lương Hữu Vinh không nói rõ ràng, tốt xấu gì vẫn phải giữ lại cho cữu cữu hắn chút thể diện.
Biết được một chuyện bát quái lớn như vậy, Tống Thiêm Tài đối với Lương Hữu Vinh tổng thể vẫn khá vừa lòng. Đương nhiên, bạn nhỏ Lương Tề Trọng giúp lão cha thêm phần được yêu thích vẫn là nguyên nhân quan trọng nhất. Tống Tiểu Bảo đã cùng Lương Tề Trọng kết thành tình hữu nghị tốt đẹp, hai đứa ngoéo tay ước định lần sau sẽ tới Lương gia chơi.
Lương Hữu Vinh không ở lại Tống gia ăn cơm. Tuy rằng lúc này Tống Thiêm Tài đã nhiệt tình hơn không ít, nhưng Lương Hữu Vinh lại rất có ánh mắt. Biết được Triệu Ngôn Tu không muốn gần gũi với bọn họ, hắn cũng không cố ở lại Tống gia quấy rầy. Dựa vào tình cảnh giữa bọn họ và Triệu Ngôn Tu, không phải chỉ cần ở lại Tống gia ăn bữa cơm là có thể hòa hoãn.
Lương Hữu Vinh vừa đi, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cũng lập tức bắt đầu thương lượng. Hai người trao đổi cảm nghĩ sau khi nghe chuyện của Phó Văn Duệ, Tống Thiêm Tài nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, ngươi nhất định phải tin ta. Cảm tình là chuyện giữa hai người, quan trọng nhất chính là sự tín nhiệm. Mặc kệ xảy ra chuyện gì ta đều sẽ tin tưởng ngươi, ngươi đừng lo lắng."
Tuy rằng Tống Thiêm Tài cảm thấy hắn nhất quyết sẽ không hành động thiếu suy xét EQ thấp như Phó Văn Duệ, nhưng hắn vẫn theo thói quen khẳng định lại cho chắc.
Triệu Ngôn Tu gật gật đầu. Y cũng không tin đại ca sẽ làm chuyện có lỗi với y. Chuyện của Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây, tuy nói là do y bị người tùy tiện ôm tới cửa nên mới tạo thành tai hoạ, nhưng kỳ thật giữa hai người sớm đã có ngăn cách, không tín nhiệm lẫn nhau, đây mới là nguyên nhân căn bản nhất khiến bọn họ trở nên như vậy.
Tống Tiểu Bảo tiễn biệt tiểu đồng bọn mới quen của mình, hiển nhiên không thể nào vui nổi. Cũng may Tống Tiểu Bảo là một đứa trẻ dễ dỗ dành dễ lừa gạt, Tống Thiêm Tài chơi với nó một lúc, lại cho kể cho nó mấy câu chuyện cổ, hứa hẹn dẫn nó lên trấn trên chơi là có thể dỗ nó hết buồn rồi.
Về chuyện thọ lễ của Phó Văn Chiêu, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài thương lượng, cuối cùng quyết định vẽ một bức tranh làm quà sinh nhật cho Phó Văn Duệ. Dù sao Lương Hữu Vinh cũng đã mời bọn họ, thân phận Phó Văn Chiêu vẫn còn ở đó, Triệu Ngôn Tu không có khả năng không có một chút tỏ vẻ nào. Cho nên hắn đã nghĩ tới vẽ tranh, vừa kinh tế lại vừa không thất lễ.
Ý tưởng này là của Tống Thiêm Tài, hai người cứ rảnh rỗi lại bắt tay vào vẽ. Tống Tiểu Bảo giống như cái đuôi nhỏ chạy theo bọn họ, mỗi ngày dùng bút lông rửa mặt, nhưng chữ viết vẫn không tiến bộ nhiều lắm. Vì thế Triệu Ngôn Tu đành lại phải hóa thân thành người thầy nghiêm khắc, bắt đầu mỗi ngày giao bài tập đúng định lượng.
Hai lão Tống gia trộm đau lòng một hồi, nhưng nhìn Tống Tiểu Bảo ngày càng nhận được nhiều chữ, viết cũng ngay thẳng dễ nhìn hơn, lòng thầm nghĩ vẫn là Triệu Ngôn Tu đáng tin cậy có học vấn. Nghiêm sư xuất cao đồ, những lời này thật không giả. Về sau trong việc giáo dục Tống Tiểu Bảo, hai lão Tống gia chỉ tin tưởng Triệu Ngôn Tu, ý kiến và uy tín của kẻ làm cha như Tống Thiêm Tài so với Triệu Ngôn Tu chẳng là cái đinh gì.
Lương Hữu Vinh đưa Lương Tề Trọng trở về Lương gia, Phó Văn Chiêu đã sớm ở Phật đường chờ bọn họ.
Lương Tề Trọng chạy vào trong phòng Phó Văn Chiêu, vừa tới nơi đã đâm sầm vào trong lòng Phó Văn Chiêu, vô cùng sung sướng nói: "Bà nội, hôm nay ta tới nhà của tiểu thúc, nhà thúc có một tiểu đệ đệ chơi rất vui, còn có cả Tống thúc thúc nữa. Hắn và tiểu thúc rất lợi hại, làm cho tiểu đệ đệ cực kì nhiều món đồ chơi thú vị mà ta chưa bao giờ nhìn thấy. Tống thúc thúc còn cho ta ăn đồ ăn ngon. Ta và Tiểu Bảo đệ đệ đã giao hẹn sẽ mời đệ ấy tới nhà của ta chơi."
Phó Văn Chiêu nghe xong bèn nở nụ cười, sờ lên trán Lương Tề Trọng, phát hiện nó ra không ít mồ hôi. Bà nói với Từ thị vài câu, sau đó dỗ dành Lương Tề Trọng: "Được, qua mấy ngày nữa bà nội sẽ giúp ngươi đón tiểu đệ đệ tới đây. Ngươi đi theo Từ ma ma thay một bộ quần áo khác đi, nếu không để bị cảm lạnh là không thể chơi với tiểu đệ đệ được nữa đâu."
Vừa nghe thấy không thể vui vẻ chơi đùa với Tống Tiểu Bảo, Lương Tề Trọng lập tức ngoan ngoãn đi theo Từ thị vào phòng trong thay quần áo. Phó Văn Chiêu lúc này mới hỏi Lương Hữu Vinh: "A Vinh, hôm nay gặp được đệ đệ, nó mấy ngày nay sống có tốt không? Chuyện lần trước là ta không suy nghĩ thỏa đáng, đứa nhỏ Ngôn Tu này vô cùng trọng tình nghĩa, phu thê Triệu gia có ân lớn với nó, vậy mà ta lại không nghĩ đến bọn họ, chỉ nghĩ đến giúp y mưu tiền đồ, Ngôn Tu hẳn là sẽ trách ta."
Lương Hữu Vinh nghe Phó Văn Chiêu nói như vậy bèn lập tức an ủi: "Nương suy nghĩ nhiều rồi, ta nói với tiểu đệ nương sắp tổ chức sinh nhật 49 tuổi, y còn nói muốn tới trước mấy ngày chúc thọ cho nương, sao có thể trách nương được. Nương đừng lo lắng quá, ta thấy tiểu đệ mặt lạnh nhưng mềm lòng, chúng ta cứ quan tâm thật nhiều, hẳn sẽ đến lúc đả động được đến y."
Phó Văn Chiêu vừa nghe thấy Triệu Ngôn Tu muốn tới thăm và chúc thọ bà, miệng liền cười tươi như một đóa hoa, nói: "Ngôn Tu có lòng, xem ra là do cữu cữu ngươi làm việc hấp tấp, bằng không Ngôn Tu cũng sẽ không cự tuyệt hắn như thế."
"Nhi tử cũng nghĩ vậy, chủ yếu vẫn là cữu cữu quá cứng nhắc, luôn muốn chia rẽ đệ đệ và tiểu tử Tống gia kia, hành động quá rõ ràng nên đã khiến đệ đệ cảm thấy phiền. Nói thật, đệ đệ và tiểu tử Tống gia kia ở bên nhau hay không cũng chẳng sao. Chúng ta tuy rằng là cốt nhục chí thân, nhưng luận về cảm tình thì lại trăm triệu không đuổi kịp địa vị của tiểu tử Tống gia ở trong lòng y. Cữu cữu lại lên giọng tỏ vẻ bất mãn với tiểu tử Tống gia như vậy, cũng khó trách đệ đệ khó có thể nảy sinh hảo cảm với cữu cữu." Lương Hữu Vinh là người cực kỳ thông minh, hôm nay chỉ vừa gặp mặt, hắn đã có thể suy đoán được đến bảy tám phần tính cách con người của Triệu Ngôn Tu.
Phó Văn Chiêu làm sao không biết tính tình của đệ đệ, bà cười khổ một tiếng nói: "Đây còn không phải do họ Lâm kia hại sao, cữu cữu ngươi trước kia cũng không cực đoan như vậy. Đấu đá với họ Lâm nhiều năm đã khiến hắn càng thêm trái tính trái nết. Ta tuy rằng cũng lo lắng Ngôn Tu ở bên tiểu tử Tống gia phải chịu ủy khuất, dù vậy cũng sẽ không trực tiếp nhúng tay vào. Nhưng cố tình cữu cữu ngươi lại là làm thế, thật ra tâm hắn lại là tốt."
Lương Hữu Vinh nói: "Kỳ thật hôm nay nhìn tiểu tử Tống gia, ta cảm thấy hắn là một người không tồi. Hắn và Ngôn Tu cũng không có gút mắt như cữu cữu và Lâm Kiềm Tây năm đó, vì thế nên cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái. Tuyền Châu nhiều khế huynh đệ như vậy, ta nhìn sơ qua cũng có không ít đôi sống tốt. Nương, nếu nương lo lắng Ngôn Tu về sau không có con nối dõi kế thừa hương khói, ta và Tiết thị lại sinh một đứa nữa. Nếu như chỉ có Tề Trọng là nam đinh, để một mình nó thừa tự hai nhà hai phòng cũng không phải không thể. Chỉ cần có ta ở đây, Ngôn Tu sẽ không bao giờ phải chịu bất lợi."
Phó Văn Chiêu hiện giờ vô cùng hiểu rõ cảm thụ của mẫu thân năm đó khi biết Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây ở bên nhau. Nhưng bà lại không có tư cách nói gì với Triệu Ngôn Tu. Bà biết đại nhi tử đang trấn an mình, cũng là cho bà một sự bảo đảm.
Phó Văn Chiêu khóe mắt ửng đỏ nói: "A Vinh, nương đời này không có một người cha yêu thương mình, nhưng lại có một người mẹ luôn chở che yêu thương, không có một người chồng tốt, nhưng lại có hai đứa con ngoan, như vậy cũng coi như đáng giá. Nương nợ đệ đệ ngươi quá nhiều, lại không năng lực bù đắp cho nó, chỉ có thể nhờ ngươi thay nương chăm sóc nó. Ngươi là một đứa con ngoan, nương, nương đã trải qua nhiều năm bất an như vậy, bây giờ tìm được đệ đệ ngươi, nghe thấy lời này của ngươi hôm nay, nương đã có thể yên tâm rồi."