Triệu Ngôn Tu không phải người có thể dễ dàng lay chuyển. Nghe Phó Văn Chiêu nói xong, trong lòng y có chút khó chịu. Cho dù trước đó đã nghĩ tới việc y bị chính cha mẹ ruột của mình bỏ rơi, nhưng bây giờ thật sự chứng thực suy đoán, y vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng.
Y mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng hề phát ra âm thanh.
Phó Văn Chiêu cũng không mong chờ Triệu Ngôn Tu có thể nói cái gì, chuyện này từ đầu tới đuôi vô tội nhất chính là y. Bà làm mẫu thân, vì lợi ích mà vứt bỏ Triệu Ngôn Tu, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu nói cái gì cũng đều có vẻ đuối lý. Nhưng bà vẫn nhịn không được mà nói ra, những lời này đã chôn ở trong lòng bà nhiều năm như vậy, tới nay đã sắp dày vò bà đến phát điên rồi.
"Năm đó, ta mang thai con mới tám tháng đã sinh, Nhiếp thị vẫn không buông tha ta, sai khiến bà đỡ muốn ta một thi hai mệnh. Cũng may nha hoàn và bà tử bên cạnh ta đắc lực, không để bà ta thực hiện được. Chỉ tiếc ta không bắt được chứng cứ, náo loạn một hồi, Lương Bồi Đống ra mặt khuyên ta nhịn xuống. Nhưng Nhiếp thị có tật giật mình, lại tiên hạ thủ vi cường, lan truyền con thành người bất tường, còn nói là xúc phạm đến trưởng bối. Ta hận muốn chết, đi tìm Lương Bồi Đống bảo hắn xử lý nhưng cũng chẳng được gì, thậm chí Nhiếp thị còn diễn trò giả bệnh. Đây là đang định bức tử ba mẹ con chúng ta, chứng thực cái danh bất tường của con mà. Ta là người sinh ra con, đương nhiên sẽ trở thành người không có đức hạnh, tạo nghiệt. Nhiếp thị không chỉ muốn huỷ hoại con, còn không hề màng đến đại ca của con lúc ấy đang học ở thư viện được phu tử coi trọng. Lương Bồi Đống chỉ chăm chăm thuận theo Nhiếp thị, không màng sống chết của ba mẹ con chúng ta nửa phần, ta lúc này mới lạnh thấu tâm can. Chỉ là ta hậu sản thể nhược, nhà mẹ đẻ cũng không thể giúp gì, tình cảnh cực kỳ bất lợi." Phó Văn Chiêu nhớ lại năm đó, trong lòng vẫn cứ quay cuồng không thôi.
Phu quân của bà, người phu quân mà bà luôn dựa vào, biết rõ nếu thuận theo Nhiếp thị, bà chỉ có một con đường chết, nhưng Lương Bồi Đống vẫn dung túng Nhiếp thị, trước tình cảnh nguy hiểm của bọn họ làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ một mặt giả ngu giả ngơ hiếu thuận Nhiếp thị.
Bà hận chính mình có mắt không tròng, hận mình lúc trước nhất thời mềm lòng. Nếu như lúc trước bà không bận tâm đến chức quan và danh vọng của Lương Bồi Đống, đầu óc tỉnh táo ngay khi hắn nạp Tưởng thị mà ra tay phản kích thì còn có thể chiếm được thế chủ động. Nhưng hiện tại bà đã mất tiên cơ.
Phó Văn Chiêu đè xuống quay cuồng trong lòng, nói tiếp: "Nhiếp thị nghe lời Tưởng thị, muốn đưa ta và con tới chùa, sau đó giữ chân mẹ con ta tại đây, nói là để rửa sạch tội nghiệt, hoá giải sát khí trên người con, kỳ thật chính là biến tướng của giam lỏng. Thậm chí, ngôi chùa mà bà ta chọn tuy rằng là am ni cô, nhưng trụ trì bên trong lại cực kỳ hám tài, chỉ cần đút tiền là bà ta có thể sửa trị những nữ tử đang tu hành ở đó. Ta từ tâm phúc biết được Nhiếp thị tính toán tách mẫu tử chúng ta ra, để ngươi ở lại miếu hòa thượng, ta ở tại am ni cô. Nếu như chúng ta mạng lớn, ở trong miếu cả đời thì cũng chẳng ngại gì đến bọn họ, nếu con chết đi khiến ta thương tâm một hồi, tốt nhất đi đời nhà ma thì càng tốt. Nhiếp thị vì thế không tiếc dùng tuyệt thực để bức bách Lương Bồi Đống và đứa con dâu là ta, lấy hiếu đạo ra để ép bức."
"Vừa biết âm mưu của bọn họ, ta lập tức phái tâm phúc đưa đại phu tới xem bệnh cho Nhiếp thị, còn định mời vị đại sư nổi tiếng nhất đoán một quẻ để phá cục. Nhiếp thị chột dạ cự tuyệt đại phu ngoài cửa, chết sống không cho xem, Lương Bồi Đống cũng không đồng ý, ra mặt đuổi vị đại phu kia đi. Lúc ấy ta lập tức hiểu ra Lương Bồi Đống đã biết Nhiếp thị giả bệnh, trong lòng càng hận, nhưng lại bất lực. Hắn là quan ngũ phẩm, ta chỉ là một phụ nhân nội trạch, hắn đứng về phía Nhiếp thị, ngay cả đại phu cũng không dám nói cái gì. Mà đại sư có danh vọng muốn mời không phải chuyện dễ dàng, có Nhiếp thị và Lương Bồi Đống làm chướng ngại, làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Nhiếp thị từng bước ép sát, trong lòng ta phát hận, cuối cùng nghĩ ra kế một hòn đá ném trúng hai chim." Phó Văn Chiêu nói đến đây liền cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Triệu Ngôn Tu.
Ngón tay Triệu Ngôn Tu khẽ động, một hòn đá ném trúng hai chim, chính là lấy y là đá, làm ngụy trang, để dễ bề danh chính ngôn thuận bắt chẹt Lương gia, phản kích Nhiếp thị. Đáng tiếc, hòn đá này đi chệch đướng, vì thế mới không khiến bà viên mãn.
Phó Văn Chiêu hít sâu, mở miệng nói: "Ta chỉ định giao con cho bọn họ mang lên núi, sau đó để bà vú bên cạnh đưa con tới chỗ cữu cữu ẩn nấp một đoạn thời gian, sau đó làm ầm chuyện này lên, để mọi người đều biết Nhiếp thị mưu hại cháu đích tôn, sủng ái thiếp thị chèn ép con dâu. Mà Lương Bồi Đống nội viện không tu, muốn bảo toàn được mẫu thân và chức quan thì chỉ có một cách là thỏa mãn yêu cầu của ta. Bởi vậy, trước khi đi một ngày ta cố ý xối nước lạnh, ngày hôm sau đã phát sốt. Khi Lương Bồi Đống tới bế con đi, ta đổi ý. Con còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, bị hai kẻ lòng mang ác ý kia mang đi có khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có khi nào sẽ bị thương hay không? Ta không dám xác định, bèn lấy cớ bệnh nặng không thể đi để giữ con lại, sau đó lại từ từ mưu tính tiếp. Nhưng mặc kệ ta cầu xin như thế nào, Lương Bồi Đống vẫn không chút động dung, đoạt lấy con từ trên tay ta. Lòng ta lạnh, hận chết Lương Bồi Đống, cũng sinh ra tâm tư muốn trả thù. Ta chắc chắn phải khiến hắn nếm thử tư vị đánh mất cốt nhục của chính mình là như thế nào."
"Con cũng là con hắn mà, vì sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy cơ chứ. Ta giao con cho hắn. Lúc sau, tâm phúc của ta mua chuộc được bà tử bên người Nhiếp thị, trộm đưa con cho bà vú của ta và hai hộ vệ, bọn họ cùng nhau đưa con tới chỗ cữu cữu, nhưng không ngờ lại bị tình nhân của cữu cữu hiểu lầm con là con riêng của cữu cữu. Y cự tuyệt nhận đứa bé, còn định làm ầm lên. Việc này không tiện để lộ ra, cữu cữu của con lúc ấy lại không ở, ma ma đành phải mang theo con chuẩn bị trở về tìm ta. Đáng tiếc lúc sau ta rốt cuộc chưa từng gặp lại bà ấy, không biết bà ấy đã xảy ra chuyện gì." Phó Văn Chiêu kể lại sự việc từ đầu chí cuối.
Phó Văn Duệ lúc ấy và Lâm Kiềm Tây của Lâm gia đang ở bên nhau. Bởi vì Lâm Kiềm Tây là nam tử, y và Phó Văn Duệ chú định không có con cái. Nhìn thấy Triệu Ngôn Tu giống Phó Văn Duệ đến mười phần, y lập tức nhận định đứa bé là con riêng của Phó Văn Duệ, làm sao có thể nhẫn nhịn được. Lúc ấy sự tình khẩn cấp, Phó Văn Chiêu chỉ có thể giao cho ma ma một phong thư, nhờ bà mang cho Phó Văn Duệ. Nhưng cố tình những việc này lại không thể để lộ với người ngoài, ma ma mà bà phái đi sao có thể nói ra chuyện tư mật, thậm chí có thể trở thành nhược điểm của chính mình cho Lâm Kiềm Tây được cơ chứ.
Phó Văn Duệ không ở đây, Lâm Kiềm Tây lại nhận định Triệu Ngôn Tu là con riêng của Phó Văn Duệ, dưới cơn giận dữ y lập tức muốn đại náo. Ma ma thấy vậy vội mang theo đứa bé rời đi, hẳn là định tìm một chỗ tránh, chờ mấy ngày nữa sẽ đưa đứa bé về cho bà. Nhưng lần từ biệt này chính là mười mấy năm. Phó Văn Duệ không nhận được đứa trẻ, Phó Văn Chiêu lập tức biết chuyện không xong rồi. Sau đó đứa trẻ lại bặt vô âm tín, bà lại càng hối hận không thôi.
Triệu Ngôn Tu bình tĩnh nghe Phó Văn Chiêu nói xong, lẳng lặng nhìn cửa sổ, nửa ngày mới mở miệng: "Vậy vì sao ngươi lại không rời khỏi Lương gia? Ta chỉ là tò mò, chẳng lẽ nơi này còn có cái gì để ngươi lưu luyến. Lúc trước ngươi đã trả một cái giá lớn đến như vậy, vì sao sau đó lại không làm chuyện ngươi muốn làm?"
Dù gì cũng đã để lạc mất y, vì sao còn phải sống như vậy? Đây là muốn khiến y thương hại bà sao? Y sẽ không đồng tình cũng sẽ không thương hại. Chuyện lúc trước y không oán trách, hiện tại sẽ không chờ mong, cũng sẽ không ràng buộc với bọn họ.
Phó Văn Chiêu không ngờ Triệu Ngôn Tu lại hỏi câu này. Bà cho rằng Triệu Ngôn Tu sẽ hỏi vì sao bà lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể lấy chính con mình ra làm lợi thế để đổi lấy hạnh phúc và tự do? Bà lựa chọn vứt bỏ tiểu nhi tử để đổi lấy tương lai cho đại nhi tử và bà, bà cho rằng Triệu Ngôn Tu nghe xong sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt bà, nhưng không, Triệu Ngôn Tu lại hỏi và vì sao không rời khỏi Lương gia.
Vì cái gì ư? Đúng vậy, ngay cả tiểu nhi tử bà cũng nỡ vứt bỏ, vì cái gì còn chưa rời đi? Là vì đệ đệ sao, để đệ đệ không bị kẻ khác hãm hại, trợ giúp Phó Văn Duệ làm ăn buôn bán sao? Mười năm trước bà còn dám nói như vậy, hiện giờ lại không còn lý do. Phó Văn Duệ đã không còn cần bà che chở. Vậy thì là vì cái gì, vì đại nhi tử chăng? Bà đã mất đi tiểu nhi tử, không thể nào tiếp tục mất đi đại nhi tử. Cho dù đại nhi tử đi theo bà, ở triều đình không có gia tộc duy trì con đường của hắn sẽ gian nan hơn rất nhiều. Bà đã mất đi nhiều như vậy, dù thế nào cũng không thể đánh mất cả tương lai của đại nhi tử.
Đúng vậy, bà nói nhiều như vậy, kỳ thật, căn nguyên cuối cùng bà chỉ là vì đại nhi tử của mình. Năm đó thứ bà thật sự muốn chính là hòa li sao? Nếu là hòa li, bà còn có rất nhiều thủ đoạn khác để đạt được mục đích. Nhưng bà không cam lòng, không cam lòng nỗ lực nhiều năm như vậy lại trở thành may áo cưới cho người khác, không cam lòng đại nhi tử rõ ràng tiền đồ vô cùng sáng lạn lại bị mình liên lụy. Con của bà vốn nên hưởng thụ hết thảy vinh quang và tài nguyên của Lương gia.
Cho nên, lúc trước thứ bà muốn là mượn chuyện của tiểu nhi tử đuổi Nhiếp thị về quê, vây khốn Tưởng thị trong chùa, sau đó cùng Lương Bồi Đống tôn trọng nhau như khách, lãnh đạm trải qua nửa đời sau. Bà muốn dùng quyền thế và địa vị của Lương gia lót đường cho đại nhi tử, muốn toàn bộ Lương gia đều là của con bà.
Bà muốn quá nhiều, cho nên ông trời đã phạt bà tội tham lam, khiến bà thật sự mất đi tiểu nhi tử. Biến khéo thành vụng, cùng lắm cũng chỉ như vậy. Sau đó vì sao bà lại không rời đi ư? Khi biết tiểu nhi tử mất tích, Phó Văn Chiêu hận chính mình, đồng thời cũng hận Lương Bồi Đống. Hết thảy những gì bà làm một phần rất lớn đều là Lương Bồi Đống ép bức, hiện giờ lại muốn bà một mình gánh chịu sao? Không, nếu bà phải ở địa ngục, vậy đều tới chôn cùng đi.
Làm phu thê nhiều năm như vậy, Phó Văn Chiêu tất nhiên là hiểu Lương Bồi Đống. Bà mỗi giây mỗi phút đều tự nhắc nhở mình lỗi lầm đã phạm phải, làm sao không phải đang nói cho Lương Bồi Đống hắn rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, hắn rốt cuộc đã làm gì với bà và tiểu nhi tử. Bà muốn hắn vĩnh viễn áy náy khó yên, bà muốn hắn thời thời khắc khắc nếm trọn nỗi đau cốt nhục chia lìa.
Cho nên, rốt cuộc bà vẫn là ích kỷ, trước là vì tiền đồ địa vị của con trai, sau lại là vì trả thù và sám hối, bà đã vì Lương gia mà hy sinh quá nhiều, sớm đã không thể tách rời. Nhưng những lời này, những thứ xấu xí bất kham này, Phó Văn Chiêu sẽ không nói với Triệu Ngôn Tu.
Cho dù sau khi nói ra chân tướng năm đó, bà ở trong lòng Triệu Ngôn Tu có lẽ đã rất bất kham. Nhưng bà vẫn muốn nỗ lực để lại cho Triệu Ngôn Tu một chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng, hy vọng Triệu Ngôn Tu về sau mỗi khi nhớ đến bà, nó có thể cảm thấy mẫu thân của nó không phải một người xấu.
Triệu Ngôn Tu cảm thấy mình thất thố, cũng bị lời của Phó Văn Chiêu làm cho thất thần. Kết quả không khác nhiều so với dự đoán của y và Tống Thiêm Tài, y không cảm thấy thất vọng càng chưa nói tới đau lòng là bao, chỉ là cảm thấy mệt. Không biết là mệt cho Phó Văn Chiêu, hay là mệt mỏi cho chính y.
Không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, Triệu Ngôn Tu mở miệng nói: "Lương phu nhân, việc đã đến nước này cũng không cần tiếp tục truy cứu. Nếu ta thật sự là con của ngài, vậy thì ta chỉ có thể nói duyên phận mẫu tử của chúng ta quá mỏng. Nửa đời trước ta có cha có nương, bọn họ yêu thương ta như châu như bảo, không khiến ta phải chịu ủy khuất nửa phần. Hiện giờ ta đã có ái nhân bầu bạn, cuộc sống trải qua cũng vô cùng vừa lòng. Ta không mong tìm được cha mẹ ruột, cũng không hy vọng có người phá hư cuộc sống hiện tại của ta. Cho nên, mong rằng Lương phu nhân minh bạch."
Trong lòng Phó Văn Chiêu hiện lên mất mát, nước mắt không tự chủ được lăn xuống nơi khoé mắt, nhưng bà vẫn gắng gượng nở nụ cười hỏi: "Ta hiểu, ta hiểu. Chỉ cần con sống hạnh phúc, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngày thường ta có thể tới thăm các con được không? Ta sẽ không quấy rầy cuộc sống của con, chỉ cần gặp mặt con, cùng con nói vài câu là được rồi."
Triệu Ngôn Tu lắc đầu, vẻ mặt Phó Văn Chiêu ảm đạm. Triệu Ngôn Tu lại nói: "Ta không hy vọng người Tống gia bị quấy rầy, nhưng nếu như nhàn rỗi, đôi lúc ta cũng sẽ tới bái phỏng phu nhân."
Lúc này, Phó Văn Chiêu mới nở nụ cười nói: "Được được được, một bà già như ta lúc nào cũng rảnh rỗi, con muốn tới chỗ ta hôm nào cũng đều được."
Triệu Ngôn Tu gật gật đầu, lập tức đứng dậy cáo từ: "Lương phu nhân, sắc trời không còn sớm, ta xin cáo từ trước."
Dù không nỡ đến đâu, Phó Văn Chiêu vẫn hiểu không thể giữ Triệu Ngôn Tu ở lại, tự mình tiễn y ra cửa. Vốn dĩ bà còn muốn tiễn y đến cổng lớn, nhưng lại bị Triệu Ngôn Tu cản lại.
Người hầu dẫn y tới chính sảnh tìm Tống Thiêm Tài. Lúc đi ngang qua hoa viên, y nhìn thấy một bé trai sáu bảy tuổi bò ở trên cây, một nhóm nha hoàn tiểu tư đang ở phía dưới vươn tay trực đỡ. Không cần đoán, đây chắc hẳn chính là trưởng tử của Lương Hữu Vinh Lương Tề Trọng.
Đứa nhỏ này nghe nói bảo bối của Lương gia, địa vị có thể nói ngang hàng với Tống Tiểu Bảo trong Tống gia, cơ mà nhìn dáng vẻ này so với Tống Tiểu Bảo xem ra còn bướng bỉnh hơn nhiều. Tống Tiểu Bảo tốt xấu gì cũng là lăn lộn người khác, Lương Tề Trọng này thì lại ngay cả chính mình cũng lăn lộn. Trèo cây cao như vậy, đúng thật là gan lớn.
Triệu Ngôn Tu không phải người thích xen vào chuyện người khác, không có ý định tới hỗ trợ. Nhưng Lương Tề Trọng lại rất tinh mắt. Nó sớm đã nghe nương dặn dò tiểu thúc thúc đã trở lại, bảo nó nghe lời chút, không được đi quấy rầy tiểu thúc thúc.
Nhưng trẻ con chính là như vậy, càng không cho nó đi, nó càng phải đi. Tay nhỏ buông lỏng, dẫm lên vài nhánh cây nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, một thân công phu kia có thể nói không kém gì Triệu Ngôn Tu khi còn nhỏ là bao. Sau đó, đứa nhỏ này lập tức chạy tới bên cạnh Triệu Ngôn Tu.
Nó mở to đôi mắt tò mò hỏi Triệu Ngôn Tu: "Ngươi là tiểu thúc thúc của ta ư? Sao bây giờ ngươi mới về nhà? Bà nội đã chờ ngươi từ rất rất lâu, còn may cho ngươi rất nhiều xiêm y, ngươi về sau sẽ không đi đâu nữa chứ?"
Triệu Ngôn Tu nhìn vào ánh mắt trong suốt của Lương Tề Trong, nở nụ cười nói: "Ta cũng không biết ta có phải tiểu thúc thúc của ngươi hay không, nhưng thúc thúc ta cũng có gia đình của riêng mình. Người nhà của thúc thúc đang chờ thúc thúc về nhà, thúc thúc cũng muốn trở về với bọn họ."
Lương Tề Trọng nghiền ngẫm lời của Triệu Ngôn Tu, nói: "Vâng, vậy ngươi nên trở về với người nhà của ngươi đi. Không thì người nhà của ngươi sẽ lo lắng cho ngươi." Nói xong, nó tỏ vẻ như ông cụ non gật gật đầu, tự đắc vì cảm thấy mình rất giống với người lớn.
Triệu Ngôn Tu cười, cảm thấy Lương Tề Trọng tương đối thú vị. Nghĩ đến Tống Tiểu Bảo khi lớn bằng tuổi nó chẳng biết có thích ra vẻ ông cụ non như nó không, trái tim y trở nên mềm nhũn, cười nói: "Ngươi cũng có thể tới nhà thúc thúc chơi, ở nhà thúc thúc có một tiểu đệ đệ, hai đứa hẳn là có thể chơi thân với nhau."
Mắt Lương Tề Trọng sáng bừng lên, nhanh nhảu nói: "Thế tiểu đệ đệ có phải sẽ gọi ta là ca ca không? Ta được làm ca ca sao?" Nó đã thèm được có đệ đệ muội muội từ rất lâu rồi.
Triệu Ngôn Tu gật đầu, dẫn tới Lương Tề Trọng tâm hoa nộ phóng, hận không thể lập tức đi theo Triệu Ngôn Tu về nhà.
Lương Bồi Đống đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Triệu Ngôn Tu và Lương Tề Trọng nói chuyện, đôi mắt đã ươn ướt. Muốn đi ra nói vài câu với Triệu Ngôn Tu, nhưng ông lại không biết nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói với y "Ta chính là người cha đã tự tay để lạc mất ngươi, là người cha đã ngồi im nhìn ngươi bị gán cái danh bất tường mà mặc kệ không hỏi?"
Ông không cách nào mở miệng nói ra điều này, cũng không còn mặt mũi nào để gặp tiểu nhi tử.