Phó Văn Chiêu muốn hòa li không phải nói suông, công văn đã viết xong xuôi chỉ kém đưa tới nha môn. Lúc này, Phó Quảng Nhân lại chẳng biết từ đâu xông ra, lời trong lời ngoài không ngoài khuyên giải chớ nên hoà ly. Thứ ông ta muốn chính là bảo vệ quan chức cho Lương Bồi Đống, không muốn mất đi mối quan hệ thông gia này.
Phó Văn Chiêu không có cảm tình gì với cha, đương nhiên không có khả năng thuận theo ông ấy. Nhưng đúng lúc đó Phó Văn Duệ lại xảy ra chút vấn đề, tộc trưởng Lương gia ra mặt, đồng ý nợ Phó Văn Chiêu một ân tình, khuyên nàng lùi một bước chớ nên hòa li, bằng không tiền đồ của Lương Bồi Đống sẽ thật sự bị huỷ hoại.
Phó Văn Chiêu và Phó Văn Duệ từ nhỏ cảm tình đã rất tốt. Nàng hòa li thì bản thân thống khoái, nhưng Phó Văn Duệ chỉ e sẽ không xong. Mặc kệ thế nào, Phó Văn Duệ không giống như Phó Quảng Nhân có cái danh hoàng thương, chỉ là một thương nhân bình thường. Phó Quảng Nhân tuy có quyền thế, nhưng lại chỉ hận không thể khiến trưởng tử sớm nhường đường cho con vợ lẽ. Ông ta không ngáng chân nàng đã phải cám ơn trời đất, nào còn có thể trông cậy ông ta sẽ trợ giúp Phó Văn Duệ.
Lúc ấy Phó Văn Duệ vướng vào kiện tụng, rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn, nhưng hắn lại không có ngoại viện trợ giúp. Phó Văn Chiêu nén lại hận ý trong lòng, đồng ý với tộc trưởng Lương gia, nhưng đưa yêu cầu cứu Phó Văn Duệ làm điều kiện, còn yêu cầu chia nhà chia tài sản. Tộc trưởng đều đồng ý, cứ như vậy, mọi chuyện mới coi như bình ổn được xuống.
Lương Bồi Đống bởi vì có ân sư ra sức bảo vệ, lại có tộc nhân Lương gia giúp đỡ đi lại, tuy rằng bị phạt ba năm bổng, nhưng chức quan xem được như bảo vệ, chẳng qua nếu muốn lên chức thì lại khó khăn. Tu thân tề gia còn không trị được, triều đình sao còn có thể tín nhiệm hắn có thể trị lý bá tánh. Cho nên, Lương Bồi Đống cứ việc năng lực không tồi, khá vậy vẫn luôn bấp bênh ở quan chức ngũ phẩm, mười năm chưa hề thăng tiến. Sau nhờ giúp triều đình lập công lớn, hắn mới phá lệ được đề bạt làm quan tứ phẩm, về sau không còn khả năng tiến xa hơn.
Tưởng thị đầu tiên là bị nhốt vào Phật đường, sau đó không bao lâu liền "chết bệnh". Nhưng ngay cả như vậy, tiểu nhi tử của Phó Văn Chiêu vẫn không thấy bóng dáng. Lương gia và Phó gia đều phái người tìm rất lâu nhưng vẫn không có được bất kì tin tức cụ thể nào. Thời điểm đứa nhỏ mất tích đã bắt đầu mùa đông, lại còn bị người không có ý tốt bế đi, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Trong lòng Phó Văn Chiêu khó có thể vượt qua, tự lập một cái Phật đường nhỏ ở trong phòng mình ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu phúc cho tiểu nhi tử. Nàng không nói một lời với Lương Bồi Đống, cũng không cho phép Lương Bồi Đống bước vào toà nhà của nàng, chỉ giữ chặt của hồi môn cùng đại nhi tử đơn độc sinh hoạt.
Nhiếp thị đã qua đời vào mười năm trước. Lúc người tới báo tang, nàng cũng chỉ ừ một tiếng, lại không có nửa điểm hồi âm, ngày đưa tang cũng cáo bệnh không tham dự. Lương Bồi Đống trước kia không cảm thấy quản lý hậu trạch gia sự có cái gì khó, nhưng từ khi Phó Văn Chiêu lui xuống, Lương gia cũng dần xuất hiện nhiều vấn đề phiền toái.
Hắn bởi vì sủng thiếp diệt thê đã bị cáo trạng một đống, nếu còn tiếp tục nạp thiếp thị, chỉ sợ ngay cả chức quan cũng khó bảo toàn, chỉ đành căng da đầu tự mình chủ trì gia sự. Lúc này hắn mới biết được Phó Văn Chiêu mỗi năm đều phải dùng của hồi môn lo liệu, chi tiêu cho hắn không ít. Bạc trong tay nương đều giữ rịt bên mình, sản nghiệp hiện tại của Lương gia hầu như đều là Phó Văn Chiêu bỏ tiền đặt mua.
Bởi vì phân sản phân nhà, Phó Văn Chiêu lấy lại toàn bộ tiền bạc và của hồi môn, Lương phủ lập tức trở nên có chút túng quẫn. Cuối cùng Lương Bồi Đống phải về quê bán chút sản nghiệp rồi đặt mua cửa hàng bổ sung thêm bạc vào, trong lòng mới hiểu được Phó Văn Chiêu mấy năm nay trong lặng lẽ đã vì hắn làm không biết bao nhiêu chuyện.
Nhìn thê tử không hề liếc hắn một cái, lại thêm hậu viện ngày ngày phát ra tiếng niệm kinh, so với nói là Phó Văn Chiêu đang cầu phúc còn không bằng nói là đang không ngừng nhắc nhở Lương Bồi Đống đứa nhỏ là hắn đưa đi, là hắn buộc Phó Văn Chiêu đánh mất con. Vì thế, năm nào hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức đi tìm tiểu nhi tử, chẳng biết là vì muốn an lòng hay là vì cái khác.
Nói hết một canh giờ, từ đầu tới đuôi Triệu Ngôn Tu đều không lên tiếng ngắt lời, biểu cảm trên mặt vẫn luôn rất lạnh nhạt, không có phẫn nộ cũng không có tổn thương, thật giống như đang nghe một câu chuyện của người khác.
Phó Văn Duệ thầm thở dài, hắn sợ là chính mình đã sai, mấy năm nay trong lòng hắn cũng chưa từng yên ổn. Nếu không phải năm đó hắn không biết nhìn người, tỷ tỷ của hắn cũng sẽ không phải chịu nhiều uất ức như vậy, cuối cùng vẫn phải tiếp tục lá mặt lá trái với họ Lương kia. Bây giờ thật vất vả mới tìm được cháu ngoại, hắn cũng nên hạ cái giá xuống thấp đi một chút.
Còn chuyện giữa cháu ngoại và Tống Thiêm Tài, hắn bây giờ còn chưa nhận được người, nói cái gì cũng còn quá sớm. Nhìn cháu ngoại để ý Tống Thiêm Tài đến tận mức này, chỉ e cho dù có gộp chung tất cả bọn họ lại với nhau có lẽ ở trong lòng nó cũng không bằng một nửa Tống Thiêm Tài. Lúc này hắn tỏ vẻ không chào đón Tống Thiêm Tài quả thực chẳng khác nào chọc trúng tim phổi của cháu ngoại, mắc công còn bị nó phản cảm.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Phó Văn Duệ lập tức chuyển biến thái độ, hơi mang chút giọng mũi mở miệng nói: "Ngôn Tu, ta biết trong lòng ngươi có lẽ còn oán trách. Nhưng lúc trước nương ngươi xác thật là không còn cách nào. Nàng bị một thiếp thị tính kế, lại bị hiếu đạo đè nặng cho nên mới phải để ngươi tới chùa. Nhưng nàng cũng đã phái một lượng lớn tâm phúc đi theo ngươi, chỉ là không nghĩ tới bà già Lương gia kia ngay cả cháu ruột cũng có thể tàn nhẫn mưu hại, vì thế ngươi mới phải lưu lạc bên ngoài. Ngươi có nhận lại người cha vô lương kia của ngươi hay không cũng chẳng sao cả, nhưng nương ngươi từ sau khi ngươi mất tích không có một ngày nào là ngủ ngon. Một người chỉ mới chưa đến năm mươi tuổi, vậy mà giờ lại già nua như bà lão sáu bảy chục tuổi. Nàng cả ngày cầu nguyện với Bồ Tát hy vọng ngươi được bình an, khỏe mạnh. Ta hy vọng ngươi có thể cùng ta đi thăm nàng, để nàng biết ngươi bình an vô sự, khiến nàng không cần phải lo lắng nữa, ngươi thấy có được không?"
Tống Thiêm Tài nghe từ đầu tới đuôi, việc này quả thật không nói được câu nào cho đúng lý hợp tình. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu ở hiện đại cũng là vấn đề nan giải. Nhưng thường thì người già ai cũng yêu quý cháu mình. Triệu Ngôn Tu là con cháu Lương gia, cho dù chán ghét Phó Văn Chiêu đến mấy, dưới tình huống chỉ có hai đứa cháu, Nhiếp thị này cũng quá nhẫn tâm rồi.
Chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu đã khiến Nhiếp thị dày vò con dâu còn chưa đủ phải dày vò thêm cả tôn tử hay sao? Tống Thiêm Tài tỏ vẻ không cách nào lấy góc độ người thường để giải thích, hắn thật sự chưa từng trải qua cảnh mẹ chồng nàng dâu tranh đấu, cho nên cũng không hiểu cho lắm.
Chỉ là câu chuyện này, mỗi người nhìn như đều có bất đắc dĩ của riêng mình, trời xui đất khiến, vô tình hữu ý rồi để lạc mất Triệu Ngôn Tu. Nhưng nếu như kẻ kia thật sự lòng mang ý xấu, vì sao lại vứt Triệu Ngôn Tu ở cửa thư viện, lại còn là vứt ngay trước nhà Triệu Tài Thanh vốn cực kỳ có thanh danh ở Vĩnh Nhạc trấn?
Việc này trừ phi cực nhỏ có thể là ngẫu nhiên, khả năng lớn nhất ngược lại giống có người đặc biệt đi hỏi thăm rồi mới đặt Triệu Ngôn Tu ở chỗ đó. Nếu thật sự có người ác ý bắt cóc Triệu Ngôn Tu, kẻ đó việc gì phải phí tâm tư đến thế?
Tống Thiêm Tài đầu óc rối bời, nhưng vừa nghe Phó Văn Duệ nói mẫu thân Triệu Ngôn Tu Phó Văn Chiêu ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu nguyện nhi tử bình an, trong lòng liền đau xót. Một người mẹ như vậy, cho dù Triệu Ngôn Tu không muốn nhận thì cũng sẽ không để nàng cứ tiếp tục tự trách bất an như thế.
Triệu Ngôn Tu trong đầu càng rối, chưa từng nghĩ tới thân thế của y lại phức tạp như vậy. Hơn hết cha mẹ y cũng không phải cố ý vứt bỏ y, thậm chí bởi vì y mất tích mà trở mặt thành thù. Y không biết nên làm sao cho phải. Một người mẹ luôn tâm tâm niệm niệm y, cho dù chưa từng thấy mặt, không có tình cảm bao sâu, nhưng yêu cầu của Phó Văn Duệ Triệu Ngôn Tu sẽ không cự tuyệt.
Phó Văn Duệ thấy Triệu Ngôn Tu không nói lời nào, lại mở miệng nói: "Ngôn Tu, ngươi đừng lo lắng. Tỷ của ta là một người vô cùng hiền từ. Ngươi cùng ta qua đó, chỉ cần để nàng nhìn một cái thôi. Còn chuyện nhận tổ quy tông thì tùy ngươi. Lúc trước Lương gia hại ngươi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, vốn đã không có tư cách chỉ trỏ ngươi cái gì. Ca ca Lương Hữu Vinh của ngươi hiện tại đã là võ quan tứ phẩm, Lương Bồi Đống thấy không có cơ hội thăng tiến, không muốn chậm trễ tiền đồ của ca ngươi nên đã từ quan về nhà. Từ sau khi ngươi mất tích, hắn quả thật không nạp thiếp nữa, hiện giờ mỗi ngày chỉ ở nhà trông cháu nội, cũng không bước chân ra khỏi cửa một bước."
Nửa ngày, Triệu Ngôn Tu mới mở miệng đáp: "Ta cũng không xác định ta có phải là ngươi người muốn tìm hay không, nhưng ta đồng ý cùng ngươi trở về gặp mặt vị phu nhân này. Chẳng qua mất lòng trước được lòng sau, ta nói trước ta có thể đi thăm nhưng sẽ không theo các ngươi trở về. Ta trước kia là con trai của cha nương, hiện tại là người nhà của Tống gia. Nếu như có yêu cầu, ta có thể phối hợp thậm chí chăm sóc, nhưng ta đời này sẽ chỉ là con trai của cha nương ta, sẽ không nhận người nào khác làm phụ mẫu. Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ."
Cho dù Phó Văn Chiêu có lẽ thật sự là mẫu thân y, nghe ra nàng cũng xác thật vô tội. Nhưng Lương gia là nhà của quan lại, Phó gia có tiền, Lương gia có quyền, Triệu Ngôn Tu nếu như nhận thân, như vậy, cuộc đời của y đã không còn có thể do chính y làm chủ nữa. Cuộc sống như vậy là điều mà Triệu Ngôn Tu tuyệt đối không thể chịu đựng.
Y có thể cảm thông, thậm chí thương hại Phó Văn Chiêu mất đi con trai, nhưng lại không cách nào vì nàng mà từ bỏ cuộc sống hiện tại và cả người yêu dấu của mình. Cho nên, y có thể theo Phó Văn Duệ đi thăm, nhưng chắc chắn sẽ không nhận vị này làm mẫu thân, càng sẽ không dính líu gì đến Lương gia.
Lúc trước con của Phó Văn Chiêu sở dĩ bị thất lạc phần lớn nguyên nhân là ở chỗ Lương Bồi Đống xem vợ con đều không quan trọng bằng chính mẫu thân mình. Do đó, cho dù thê tử mang bệnh cầu xin, cho dù biết rõ dày vò một đứa trẻ mới bao lớn như vậy là không thỏa đáng cỡ nào, hắn vẫn cứ làm.
Hắn thương xót mẫu thân, hiếu thuận mẫu thân mình, nhưng từ trước tới nay hắn lại luôn không nhớ hắn còn là một người chồng, một người cha. Không giúp vợ con che mưa chắn gió được thì thôi, cuối cùng lại dùng nước mắt của vợ con để đổi lấy nụ cười cho mẫu thân. Nếu như đứa con của Phó Văn Chiêu không bị thất lạc, kết quả tốt nhất cuối cùng chính là cõng cái danh bất tường rồi sống cả đời trong sự chán ghét của người khác, thậm chí ngay cả Phó Văn Chiêu cũng sẽ bị liên lụy, dần dần bị người chú ý, bị người ghét bỏ.
Một người cha không đặt y ở trong lòng như vậy, Triệu Ngôn Tu cảm thấy mình hoàn toàn không có tất yếu phải nhận ông ta. Nếu ông ta muốn làm một đứa con ngoan, lúc trước đã vứt bỏ y thì hiện tại cũng thế, y cũng sẽ không dính vào. Lương Bồi Đống lúc trước đã lựa chọn như vậy, Triệu Ngôn Tu cảm thấy y không có gì để do dự, càng sẽ không có nửa phần mềm lòng.
Phó Văn Duệ nghe Triệu Ngôn Tu đồng ý cùng hắn đi gặp tỷ tỷ, trong lòng vui vẻ, lại nghe thấy Triệu Ngôn Tu không muốn nhận bọn họ, trong lòng tối sầm lại. Lương gia là đầu sỏ gây tội năm đó hại Triệu Ngôn Tu thất lạc, Triệu Ngôn Tu có nhận Lương Bồi Đống hay không, Phó Văn Duệ đều cảm thấy chẳng sao cả.
Nhưng người mẹ Phó Văn Chiêu này, nàng ngày ngày đêm đêm đều ngóng trông Triệu Ngôn Tu, vậy mà Triệu Ngôn Tu vẫn không nhận nàng, điều này khiến cho Phó Văn Duệ có chút chịu không nổi. Nhưng từ những gì hắn vừa mới quan sát được, chuyện mà Triệu Ngôn Tu đã quyết định chỉ sợ ngay cả chín con trâu cũng không kéo lại được.
Nếu như hắn tiếp tục yêu cầu, chọc giận Triệu Ngôn Tu, chỉ e một chút mềm lòng vừa rồi của Triệu Ngôn Tu sẽ biến thành ương ngạnh. Nhìn thoáng qua Tống Thiêm Tài đứng ở bên cạnh Triệu Ngôn Tu, Phó Văn Duệ thở dài, xem ra đoạn nghiệt duyên giữa Tống Thiêm Tài và cháu ngoại hắn chém không đứt được rồi.
Phó Văn Duệ nhìn Triệu Ngôn Tu nói: "Ngươi có thể đồng ý theo ta đi gặp mẫu thân ngươi, ta đã rất thỏa mãn. Chuyện khác ta cũng không ép buộc, nhưng sự thật ngươi là cháu ngoại của ta sẽ không thay đổi. Về sau ngươi có việc thì cứ đi tìm ta. Đúng rồi, buổi chiều ngươi có rảnh không, buổi chiều ta tới đón ngươi đi gặp mẫu thân ngươi nhé. Đại ca ngươi mới được điều đến Tuyền Châu làm võ quan tứ phẩm, cả gia đình bọn họ đều đã dọn tới đây ở. Nếu như nhìn thấy ngươi, còn không biết mẫu thân ngươi sẽ vui mừng tới cỡ nào đây."
Triệu Ngôn Tu nhìn thoáng qua Tống Thiêm Tài nói: "Ngày kia đi, mấy ngày nay vừa mới tới Tuyền Châu, trời xa đất lạ, còn có rất nhiều chuyện cần làm. Hôm nay đột nhiên nghe được chuyện Lương gia, ta cũng cần phải có một chút thời gian để suy xét."
Phó Văn Duệ hy vọng Triệu Ngôn Tu đi càng nhanh càng tốt, nhưng Triệu Ngôn Tu đã nói như vậy, Phó Văn Duệ cũng sẽ không vì mấy việc nhỏ này mà ép buộc Triệu Ngôn Tu. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ra tay từ chỗ Tống Thiêm Tài, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu xoát độ hảo cảm.
Vì thế, hắn bèn nói: "Tống tú tài lúc trước nghĩa bạc vân thiên, đã cứu Ngôn Tu của chúng ta, lúc này còn phải phiền toái Tống tú tài tiếp tục chiếu cố Ngôn Tu nhiều hơn. Nếu như ngày kia có tiện, mong rằng Tống tú tài có thể cùng Ngôn Tu tới gặp gia tỷ."
Nhìn Phó Văn Duệ cười vô cùng chân thành vui vẻ với mình, Tống Thiêm Tài trong lòng toát ra ba chữ: Quá giả dối!
Triệu Ngôn Tu thấy Phó Văn Duệ tỏ thiện ý với Tống Thiêm Tài, trong lòng thoáng đổi mới chút ấn tượng với người có khả năng là cữu cữu này của y. Tống Thiêm Tài và y là một, nếu như không thể tiếp thu Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu cảm thấy bọn họ không phải cùng một con đường, do đó tự nhiên cũng không nên tiếp tục gặp gỡ.
Triệu Ngôn Tu nở nụ cười nói với Phó Văn Duệ: "Ta sẽ cùng đại ca đi bái phỏng Lương phu nhân."
Tuy rằng phải thông qua kẻ đã bắt cóc cháu ngoại để cải thiện quan hệ với Triệu Ngôn Tu, nhưng thấy chiêu này xác thật hữu dụng với Triệu Ngôn Tu, Phó Văn Duệ vẫn quyết định nhận cháu ngoại về trước mới quan trọng, bèn lập tức cải thiện thái độ đối với Tống Thiêm Tài và người Tống gia.
Ước chừng thời gian, Hoàng Trung tiến vào, Phó Văn Duệ phất tay ra hiệu cho lão, Hoàng Trung bèn vội vàng rời đi.
Lúc sau, chờ khi hai lão Tống gia tiến vào thêm trà, Phó Văn Duệ sửa lại cái vẻ hếch mũi tận trời lúc trước, biến thành một người hòa ái nhẹ nhàng, cùng hai lão Tống gia trò chuyện, trước sau cứ như là thay đổi sang một người khác. Hai lão Tống gia làm sao có thể là đối thủ của loại người như Phó Văn Duệ, rất nhanh đã quên lúc trước Phó Văn Duệ thất lễ, chỉ nghĩ là thân thích của Triệu Ngôn Tu nhiều năm không qua lại tới nhận thân. Hai lão Tống gia lập tức nhiệt tình hơn vài phần, giữ hắn lại ăn cơm, vì thế, Phó Văn Duệ cứ như vậy ổn định vững chắc ngồi ở chính sảnh Tống gia bất động.
Vốn cho rằng nói xong là có thể tống cổ Phó Văn Duệ đi, Tống Thiêm Tài trợn tròn mắt. Cái kẻ lỗ mũi hếch lên trời không để ý người khác đâu rồi? Sao lại đi lừa dối cha mẹ hắn? Đây là chuẩn bị thu phục mọi người xung quanh để nắm Triệu Ngôn Tu vào tay, dùng tình cảm để đả động, dùng lý trí để thuyết phục, không đạt mục đích không bỏ qua ư?
Lúc này, vội vàng rời đi Hoàng Trung đã mang một xe lễ vật lớn đến Tống gia. Phó Văn Duệ tỏ vẻ với hai lão Tống gia đây là quà cảm ơn hai lão Tống đã săn sóc Triệu Ngôn Tu nhiều ngày qua. Hai lão Tống gia nhất định không chịu nhận. Không nói Triệu Ngôn Tu là con dâu của bọn họ, chỉ riêng ân tình lúc trước của Triệu Tài Thanh với Tống Thiêm Tài và Tống gia, săn sóc Triệu Ngôn Tu chẳng phải thiên kinh địa nghĩa sao?
Lúc này, Phó Văn Duệ mới dần dần thu lại chút coi khinh cuối cùng trong lòng đối với Tống gia. Người biết tự trọng và có lòng biết ơn luôn luôn được người khác tôn trọng. Phó Văn Duệ ban đầu cũng giận vì Tống gia nói là báo ân chăm sóc Triệu Ngôn Tu, nhưng cuối cùng lại bắt cóc người thành đôi với Tống Thiêm Tài. Cục tức này đè nặng, Phó Văn Duệ đương nhiên là sẽ không có hảo cảm với Tống gia.
Hiện tại tuy vẫn còn giận, nhưng lý trí của hắn cũng đã dần dần phục hồi, hành sự cũng dần có vài phần kết cấu giống như ngày thường.