Lúc Tống Thiêm Tài về đến nhà, Tống Đại Sơn đã mua được trâu. Ông mua một con trâu và một con la. Vừa ra ngoài Tống Đại Sơn đã hỏi thăm người ở trấn trên, biết được từ đây đến nông trại gần nhất đi đi về về chỉ mất hơn nửa canh giờ. Tống Đại Sơn từng nghe Tống Thiêm Tài nói đất mà bọn họ mua ở Bình Dao trấn chính là nông trại gần Bình Dao trấn nhất.
Có con la, về sau vận chuyển lương thực hay gì đó đều rất tiện. Tống Đại Sơn còn thầm nghĩ căn nhà này rất lớn, rất nhiều phòng đều bỏ không, chi bằng mở một cái phòng xay, dùng la và trâu để kéo cối xay. Trấn trên nhiều người như vậy, dù sao cũng phải xay gạo xay bột để ăn chứ.
Chẳng qua đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Ông bây giờ không có ruộng để trồng trọt, nhưng có trâu và la trong tay, đầu óc chậm chạp đến mấy cũng phải bắt đầu khởi động lên. Một phần cũng do ông bị sự phồn hoa của Tuyền Châu kích thích. Nhờ con trai giỏi giang mà bọn họ được hưởng phúc, vì thế nên bọn họ cũng muốn đỡ đần cho con trai một phần nào đó. Bằng không còn chưa tới lúc nằm liệt giường đã chỉ ở nhà ăn no chờ chết, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu, trong lòng không cam.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cực kỳ ăn ý, vừa về đến nhà đã điều chỉnh lại tâm tình, không nhắc bất cứ câu nào về Phó gia và thân thế của Triệu Ngôn Tu mà nói sang chuyện khác để hai lão Tống gia không phải lo lắng theo.
Chỉ trong một buổi sáng, Trần Quế Chi đã quen thuộc căn nhà đến từng ngõ ngách, còn tìm được chợ và tiệm tạp hóa, mua không ít đồ về. Hôm qua ở Tuyền Châu, bà nhìn thấy các phụ nhân ở nơi này hầu hết đều có vài món trang sức giữ thể diện, cho nên hôm nay bà cũng cố ý mở hòm lấy ra bộ trang sức bằng vàng Tống Thiêm Tài đặt làm lúc trước, còn đeo chiếc vòng ngọc mà Triệu Ngôn Tu tặng.
Vì thế, hôm nay Trần Quế Chi đi trên đường luôn ngửa đầu ưỡn ngực, ý cười dào dạt. Ở Tống gia thôn nhà nào cũng đều chỉ mong sao cho được ấm no, Trần Quế Chi biết đạo lý tài không để lộ, mấy thứ vàng ngọc như này nào dám đeo lên trên người, ngay cả tiếng gió cũng không để lộ. Nhưng ở Tuyền Châu, cho dù là ở Bình Dao trấn thôi, các phụ nhân ai cũng như Trần Quế Chi mặc vàng đeo bạc, mấy món đồ này của bà một chút cũng không nổi bật.
Chờ Tống Thiêm Tài trở về, Trần Quế Chi còn sắp ra vài phần quà cáp, định bảo Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đi sang nhà hàng xóm xung quanh chào hỏi một phen. Bán anh em xa mua láng giềng gần, đạo lý này Trần Quế Chi vẫn hiểu được. Bà và Tống Đại Sơn xuất thân từ nông thôn, tới nhà người ta chào hỏi chỉ sợ lễ nghĩa không chu toàn rồi kéo chân sau Tống Thiêm Tài, nghĩ vậy nên làm cái gì cũng đều sợ hãi rụt rè.
Tống Thiêm Tài nghe Trần Quế Chi nói vậy, hiểu được băn khoăn của Trần Quế Chi, hắn mở miệng nói: "Nương, ngươi xem con trai ngươi có chỗ nào kém cỏi hơn người khác, các ngươi có từng làm chuyện gì thương thiên hại lí hay chưa? Sao lại phải không tự tin như vậy? Chúng ta tuy là từ một địa phương nhỏ tới đây, nhưng Tuyền Châu ba mươi năm trước còn chẳng bằng cái địa phương nhỏ đó của chúng ta. Ngươi cứ yên tâm đi, con trai đưa ngươi tới đây là để hưởng phúc, không phải là để bị kẻ khác khinh bỉ. Ngươi và cha đừng nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống trôi qua như thế nào thì cứ thế mà theo thôi."
Được Tống Thiêm Tài khuyên nhủ, hai lão Tống gia bị cảnh phồn hoa của Tuyền Châu doạ cho tự ti giờ mới phục hồi tinh thần lại. Hai người nói năng làm việc thả lỏng hơn rất nhiều, không còn bó tay bó chân như trước nữa.
Năng lực thích ứng của Tống Tiểu Bảo không tệ, ngủ một giấc no say. Triệu Ngôn Tu mang về cho nó mấy quyển bảng chữ mẫu và trò chơi ghép hình. Trò chơi ghép hình ở nơi này khiến Tống Thiêm Tài cũng phải cảm thấy ngạc nhiên, đại khái nó cũng không khác gì nhiều so với mô hình ở kiếp trước. Nghe chủ cửa hàng nói thứ này là từ kinh thành truyền tới, do Thái tổ lúc trước làm ra cho con gái mình chơi.
Thái tổ muốn người dân cùng chung vui, còn ban tặng không ít cho trẻ con nhà các đại thần. Vì thế, trò chơi ghép hình đã bắt đầu dần trở nên phổ biến. Trò này không quá khó, đều là do một vài danh họa thiết kế ra. Triệu Ngôn Tu thấy hay hay bèn mua mấy bộ về cho Tống Tiểu Bảo chơi.
Triệu Ngôn Tu cầm theo đồ chơi và bảng chữ mẫu, dẫn Tống Tiểu Bảo tới thư phòng. Tống Thiêm Tài thì chiết bình dấm vừa mở ra sang một cái bình nhỏ khác, dự định ngày mai sẽ dùng dấm này để nấu cá chua ngọt và sườn heo chua ngọt cho Hoàng lão bản và huynh đệ La gia nếm thử. Hắn đối với dấm của mình cực kỳ có tin tưởng, định trực tiếp dùng món ăn để nói chuyện, nói miệng thì nói nhưng hương vị cũng phải thật sự ngon mới được.
Mà lúc này, Phó Văn Duệ dẫn theo Hoàng Đại và gã sai vặt đến đứng ở trước cửa Tống gia.
Hoàng Trung tiến lên gõ cửa. Tống Đại Sơn còn tưởng rằng là hàng xóm cách vách tới chào hỏi, chỉnh lại quần áo rồi đi mở cửa. Chờ nhìn thấy đám người đứng ở trước của nhà mình, thanh niên đứng đầu lại còn khí độ bất phàm, ăn mặc phú quý, trong lòng ông khựng lại, đoán có khi là bạn bè của Tống Thiêm Tài, bèn nói: "Đây là Tống gia, xin hỏi các vị tới tìm ai?"
Hoàng Trung nhìn thoáng qua Phó Văn Duệ cười nói: "Ông lão, xin hỏi Triệu Ngôn Tu, công tử Triệu gia có ở trong phủ không? Chúng ta tới tìm y, xin cho chủ nhân nhà chúng ta được gặp mặt công tử Triệu gia."
Vốn dĩ dựa vào ân tình của Tống gia đối với Triệu Ngôn Tu, Phó Văn Duệ khẳng định là phải vô cùng cảm tạ. Nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài vậy mà lại bắt cóc mất Triệu Ngôn Tu, Phó Văn Duệ lập tức cảm thấy Tống gia ngay từ đầu động cơ không trong sạch, không muốn nhấc lên tí quan hệ nào với Tống gia. Hắn dự định chờ sau khi nhận Triệu Ngôn Tu về, cháu ngoại trai của hắn khẳng định sẽ không bao giờ ở chung với một nam tử.
Cho nên, hắn cũng không định chào hỏi Tống gia.
Tống Đại Sơn nghe bọn họ nói vậy thì không biết nên trả lời như thế nào, đành nói: "Là tìm Ngôn Tu à, các ngươi mau vào ngồi đi, ta đi gọi Ngôn Tu cho các người." Nói xong liền mở rộng cửa định nghênh đón khách vào nhà. Người nhà quê hiếu khách, chỉ cần không phải có mâu thuẫn thì không có chuyện để khách đứng ngoài cửa.
Nghe Tống Đại Sơn nói như vậy, Hoàng Trung không dám quyết định, chỉ nhìn thoáng qua Phó Văn Duệ, thấy Phó Văn Duệ gật đầu, lão mới mở miệng nói: "Vậy làm phiền lão nhân gia."
"Không phiền, không phiền, Quế Chi, có khách tới, mau pha chút trà mang ra đây." Nói xong lại đi về hướng thư phòng gọi Triệu Ngôn Tu.
Tống Thiêm Tài ở hậu viện cũng nghe thấy Tống Đại Sơn lớn giọng, thả dấm xuống vội vàng ra ngoài đãi khách. Vừa vào nhà thì thấy những người này đều lạ mặt, chẳng biết là tìm ai. Nhưng cẩn thận nhìn, nam tử dẫn đầu kia và Ngôn Tu quả thật rất giống nhau, chẳng lẽ là người thân của Ngôn Tu đã tìm tới cửa.
Phó Văn Duệ nhìn Tống Thiêm Tài, đôi mắt cũng không thèm liếc lâu. Hoàng Trung nở nụ cười với Tống Thiêm Tài, thấy chủ nhân như thế nên cũng không dám bước lên nói chuyện. Tống Thiêm Tài nhìn cả đám ngậm chặt miệng, trong lòng cảnh giác. Nhìn thái độ bọn họ đối đãi với mình, xem ra đây là người tới không có ý tốt.
Cũng may Triệu Ngôn Tu đầu tiên là được Triệu Tài Thanh nhận nuôi, sau lại dời tới hộ tịch nhà hắn, nếu như nhóm người này thật muốn gây khó dễ với Triệu Ngôn Tu, chỉ cần Triệu Ngôn Tu cắn chặt răng liều chết không nhận, vậy thì bọn họ cũng chẳng làm gì được Triệu Ngôn Tu. Người có tương tự, lớn lên giống nhau không phải hiếm gặp, dù thế nào cũng không thể thấy một người diện mạo tương tự liền nói là thân nhân của bọn họ được. Mặc kệ là bởi vì cái gì, chỉ sinh mà không dưỡng, cha mẹ ruột của Triệu Ngôn Tu đã không còn tư cách khoa tay múa chân với cuộc đời của Triệu Ngôn Tu.
Phó Văn Duệ không chủ động nói chuyện với Tống Thiêm Tài, nhưng ở Tống gia, Tống Thiêm Tài lại không thể cũng không thèm phản ứng Phó Văn Duệ. Trần Quế Chi mang trà và điểm tâm lên, Tống Thiêm Tài mở miệng nói: "Vị huynh đài này, tại hạ Tống Thiêm Tài là bạn tốt của Ngôn Tu, không biết huynh đài tìm Ngôn Tu có chuyện gì?"
Phó Văn Duệ nhìn Tống Thiêm Tài bày ra bộ dạng làm chủ cho Triệu Ngôn Tu, trong lòng liền giận sôi máu. Hắn nhàn nhạt mở miệng trả lời: "Ta và Ngôn Tu có chuyện nhà cần nói, người ngoài như ngươi xen vào làm gì. Tuy rằng Ngôn Tu nhân hậu, nhưng Tống tú tài cũng quá nhiệt tình, muốn coi Ngôn Tu như người trong Tống gia mà đãi thì cũng phải hỏi xem người trong nhà nó có đồng ý hay không đúng chứ?"
Nghe câu này Tống Thiêm Tài lập tức không vui, thầm nghĩ: Người trong nhà? Ngươi thì tính là người trong nhà cái gì cơ? Người nhà chân chính của Ngôn Tu ngoại trừ vợ chồng Triệu Tài Thanh ra còn không phải là hắn ư. Hừm, còn chưa nhận được Ngôn Tu về đã bày ra cái giá trưởng bối rồi, mặt mũi cũng lớn thật đấy. Nếu sau này Ngôn Tu nhận thân thật thì chẳng biết sẽ phải chịu đựng tính tình của hắn tới cỡ nào đây.
"Vị huynh đài này, ngươi là thân thích của Ngôn Tu, xin hỏi ngươi là thân thích nào của ân sư sư nương ta? Tại hạ tuy rằng không có bản lĩnh gì nhưng cũng còn tính là được ân sư coi trọng, tự xưng có thể nhận biết toàn bộ thân hữu của ân sư. Nhưng thấy huynh đài lạ mắt, ta mới đành phải mạo muội hỏi một câu." Tống Thiêm Tài vờ như không nghe ra ý trong lời Phó Văn Duệ, cười đến xán lạn nhiệt tình hỏi.
Phó Văn Duệ nghẹn họng. Ngay sau khi xác định Triệu Ngôn Tu là cháu ngoại của mình hắn đã lập tức tự cho mình là cữu cữu của Triệu Ngôn Tu. Nhưng ở trong mắt người ngoài, vợ chồng Triệu Tài Thanh mới là cha mẹ của Triệu Ngôn Tu, vì thế đương nhiên, thân thích của Triệu Tài Thanh mới là thân thích của Triệu Ngôn Tu, hắn quả thật là không cách nào quang minh chính đại, đúng lý hợp tình nói với Tống Thiêm Tài hắn là cữu cữu của Triệu Ngôn Tu.
Chẳng qua ở trong lòng Phó Văn Duệ, chờ sau khi biết được hắn là cậu ruột, Triệu Ngôn Tu nhất định sẽ nhận hắn, vì thế ngược lại cũng không vội. Chuyện năm đó đều do Lương gia sai, Phó gia bọn họ không sai đến nửa phần. Tỷ tỷ của hắn vì đứa con trai này mà ăn chay niệm phật ròng rã suốt hai mươi năm qua, sống như một vị tăng khổ hạnh, tất cả chỉ vì cầu phúc cho đứa nhỏ này. Nay thật vất vả mới tìm được, Phó Văn Duệ quả thật chưa từng nghĩ tới trường hợp Triệu Ngôn Tu sẽ không nhận hắn.
Triệu Ngôn Tu tới cũng không tính chậm. Hậu quả của việc dạy Tống Tiểu Bảo viết chữ chính là trên quần áo y dính đầy vết mực. Ở trong nhà mình mặc như vậy thì không sao, nhưng đãi khách thì lại có chút thất lễ, Triệu Ngôn Tu bèn trở về phòng thay quần áo rồi mới tới đây.
Bước vào phòng khách lại không nghe được thanh âm, trong lòng Triệu Ngôn Tu cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa vào tài ăn nói của đại ca, trong nhà có khách hẳn không nên tẻ ngắt như vậy. Vừa rồi Tống Đại Sơn chỉ nói có mấy người lạ mặt đến, hình như là người quen của y và Tống Thiêm Tài.
Chờ vào phòng, nhìn nam tử có khuôn mặt giống mình đến sáu bảy phần, Triệu Ngôn Tu siết chặt tay áo, hít sâu mấy cái mới đè nén được một khắc hoảng loạn và mờ mịt trong lòng. Nhìn Tống Thiêm Tài, tâm tư y lại trở nên vững chãi. Mặc kệ chân tướng mọi chuyện năm đó như thế nào, y đã có người thân cận nhất, có cái gì mà phải sợ hãi đau buồn cơ chứ.
Nhìn thấy Triệu Ngôn Tu, đôi mặt Phó Văn Duệ lập tức sáng lên vài phần, đứng dậy, trong miệng muốn nói lại thôi. Hoàng Trung cực kì có ánh mắt nói với Tống Thiêm Tài: "Tống tú tài, chủ tử của chúng ta muốn nói vài câu riêng tư với Triệu công tử, xin Tống tú tài dời bước."
Tống Thiêm Tài còn chưa nói gì, Triệu Ngôn Tu đã mở miệng nói: "Không cần, đại ca không phải người ngoài, ta cũng không có chuyện gì muốn giấu đại ca. Nếu như đại ca đi ra ngoài, ta cũng sẽ không một mình ở lại nơi này."
Triệu Ngôn Tu vừa nói vậy, Phó Văn Duệ lại càng cảm thấy Tống Thiêm Tài là một kẻ tai họa, mê hoặc cháu ngoại hắn đến mụ mị đầu óc. Nhưng hôm nay hắn tới là để nhận thân, vì một người ngoài mà cãi lộn bất hoà với cháu ngoại thì quá không đáng giá. Cho nên, Phó Văn Duệ nói với Hoàng Trung: "Ngươi đi xuống trước đi."
Ý tứ chính là để Tống Thiêm Tài ở lại. Hoàng Trung lập tức dẫn theo các hạ nhân khác cùng đi xuống, còn săn sóc giúp đỡ đóng cửa chính sảnh lại, khiến cho Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nhìn loại tư thế này mà sửng sốt. Thấy mình thật sự không thể giúp được cái gì, bọn họ bèn tránh trong phòng bếp, dự định chuẩn bị một bàn tiệc để chiêu đãi người bạn tốt đầu tiên thăm nhà của con trai kể từ khi đến Tuyền Châu.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Phó Văn Duệ mới thở dài một hơi nói với Triệu Ngôn Tu: "Lần trước ở cảng, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thấy cực kỳ thân thiết, tướng mạo hai ta lại vô cùng giống nhau. Ta nghĩ bằng sự thông minh của ngươi, hẳn ngươi sẽ hiểu giữa chúng ta chắc chắn có quan hệ huyết thống. Nếu ấn theo bối phận, ngươi còn phải gọi ta một tiếng cữu cữu."
Triệu Ngôn Tu lại đáp: "Thế giới này người giống người cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Tuy rằng ta cùng với huynh đài xác thật có chút tương tự, nhưng điều này cũng không thể chứng tỏ ta và huynh đài có quan hệ thân nhân. Huynh đài, chỉ e ngươi đã nhận lầm rồi."
Phó Văn Duệ không nghĩ tới Triệu Ngôn Tu sẽ nói như vậy. Chẳng lẽ khi biết người thân của mình tìm tới, Triệu Ngôn Tu hẳn phải nên kích động, hoặc vui mừng hoặc toán giận, hoặc bi thương hoặc oán trách, chứ không nên bình tĩnh mà lạnh nhạt tỏ vẻ hắn nhận lầm người như vậy chứ.
Phó Văn Duệ nghĩ có lẽ Triệu Ngôn Tu thật sự không tin mình là cữu cữu của y, vì thế bèn giải thích: "Ta đã phái người điều tra xong, năm đó thời điểm vợ chồng Triệu gia ở thư viện nhặt được ngươi vừa vặn ăn khớp với thời điểm cháu ngoại ta thất lạc. Ta còn phái người tới Vĩnh Nhạc trấn tra được lúc trước bà vú mất tích cùng cháu ta xác thật đã đi qua nơi đó. Tuổi tác, bộ dạng, xuất thân của ngươi đều tương ứng với cháu ngoại ta, ngươi nhất định chính là cháu ngoại của ta. Nếu như ngươi không tin, chúng ta cũng có thể lấy máu nhận thân."
Triệu Ngôn Tu lắc đầu nói: "Chuyện lấy máu nhận thân quá mức hư ảo, không có căn cứ. Ta từ khi hiểu chuyện đã nhận định mình chính là con cái Triệu gia, có cha có nương, cũng không chỗ nào cảm thấy không ổn. Huynh đài nếu đã biết ta là con nuôi của Triệu gia, nên rõ ràng cha nương đối đãi ta rất tốt. Cha mẹ ruột đối với ta mà nói duyên phận quá mỏng. Bọn họ sinh ra ta, ta không oán trách bọn họ vứt bỏ ta, nhưng ta cũng thề đời này chỉ nhận cha nương làm phụ làm mẫu, mặc kệ lời ngươi nói có phải thật hay không, ta cũng chẳng quan tâm."
Y dùng thanh âm không hề gợn sóng nói ra những lời lạnh nhạt lương bạc đến tận cùng. Phó Văn Duệ bỗng nhiên phát hiện, tâm địa của cháu ngoại hắn không ngờ lại cứng rắn đến mức này. Hắn còn chưa kịp mở miệng kể chuyện cha mẹ y, y đã lập tức từ chối, không oán trách làm sao không phải không để bụng.
Nghĩ đến tỷ tỷ tóc đã bạc, ngày ngày vẫn luôn tự trách, nếu như thấy cháu ngoại có thái độ như vậy, nàng sẽ thương tâm đến cỡ nào. Phó Văn Duệ trong lòng đau xót, lại xốc lại tinh thần, khóe mắt ẩn ẩn có vệt nước.
"Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn phải kể lại chuyện năm đó cho ngươi, ngươi nên biết chân tướng." Phó Văn Duệ nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Ngôn Tu, từng câu từng chữ nói.