Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 10: Dời hộ




Tống Thiêm Tài nghỉ ngơi cả một đêm mới cảm giác trên người có chút sức lực, chống tường đi đến nhà chính ăn sáng. Trần Quế Chi buổi sáng làm mì nước, còn xào lòng gà ngày hôm qua với hành tây, người một nhà ngồi ở trên bàn bắt đầu ăn cơm.

Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, cần phải có người đút ăn. Trần Quế Chi dùng chiếc đũa chia nhỏ sợi mì đặt trong cái thìa, lại thêm miếng gan gà đút vào trong miệng Tống Tiểu Bảo. Tống Đại Sơn bưng một tô lớn, múc một muỗng rau ngâm trộn vào bát mì, sùm sụp bắt đầu ăn, đĩa lòng gà kia lại không động tới một miếng.

Tống Thiêm Tài vừa ngồi xuống, Trần Quế Chi liền bê đĩa lòng gà đặt ở trước mặt hắn, múc cho hắn non nửa bát mì, vừa múc vừa nói: "Thiêm Tài à, thân thể ngươi yếu ớt, bây giờ chính là lúc cần bồi bổ, mỗi bữa đều phải dính chút thức ăn mặn. Ta nghe người ta nói, ăn canh gan lợn là bổ khí sắc nhất. Ta đã giao hẹn với Tống Ngưu Đầu, về sau mỗi ngày mang nửa cân về nấu canh cho ngươi."

Tống Ngưu Đầu có xe bò. Nhà hắn đông người, chi tiêu cũng lớn. Những lúc nông nhàn, Tống Ngưu Đầu mỗi ngày đều đuổi xe bò lên trấn trên, mùa xuân bán rau, mùa đông bán củi. Mà người trong thôn muốn lên trấn trên cũng cần nhờ xe của hắn, người lớn hai đồng, trẻ con một đồng. Có lúc nhiều người, mỗi một chuyến đi cũng có thể kiếm chút bạc.

Tống Đại Sơn ở trong thôn nhân duyên rất tốt, Tống Ngưu Đầu tuổi hơi lớn hơn Tống Đại Sơn chút nhưng hai người rất hợp cạ nhau. Trần Quế Chi cầm hai mươi quả trứng gà tới nhà Tống Ngưu Đầu một chuyến, nhờ hắn giúp đỡ mỗi ngày ở trấn trên mang chút gan và xương lợn tươi trở về.

Tống Thiêm Tài kỳ thật không quá thích ăn gan lợn, nhưng cái thân thể này của hắn hiện giờ lại không có quyền lợi bắt bẻ. Đây là một mảnh hảo tâm của Trần Quế Chi, Tống Thiêm Tài sẽ không phản bác. Còn gan lợn, hắn không ăn có thể cho Tống Tiểu Bảo và phu thê Tống Đại Sơn ăn, ăn canh không cũng rất bổ.

Mì sợi được cán bằng tay dai ngon mười phần, Tống Thiêm Tài ăn tới đã ghiền. Biết Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi luyến tiếc ăn đĩa lòng gà kia, hắn bèn tự mình động thủ múc cho mỗi người một muôi vào trong bát. Tống Đại Sơn chưa nói cái gì, cùng Trần Quế Chi liếc mắt nhìn nhau, ẩn ẩn lộ ra vẻ cao hứng, ăn mì sợi thấy càng thêm thơm ngon.

Ăn xong, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn định tới nhà lí chính. Ngày hôm qua đã nhất trí hôm nay sẽ dời hộ tịch một nhà Tống Tiến Bảo ra ngoài. Tống Đại Sơn, Tống Tiến Bảo cùng lí chính hôm nay còn phải tới nha môn một chuyến. Trần Quế Chi bèn thuận đường đi đổi bạc với mua chút đồ dùng trong nhà.

Bởi vậy, trong nhà chỉ còn lại Tống Thiêm Tài và Tống Tiểu Bảo. Trần Quế Chi không yên tâm, tới nhà Tống Đại Hải một chuyến gọi Tống Thiêm Kim qua chơi với Tống Thiêm Tài. Nàng đã nấu cơm ủ ở trong nồi, lải nhải dặn dò Tống Thiêm Tài vài lần mới theo Tống Đại Sơn rời đi.

Tống Thiêm Kim đẻ sau Tống Thiêm Tài nửa năm, năm nay 18 tuổi. Nhưng Tống Thiêm Tài đều đã lên chức cha, Tống Thiêm Kim thì lại ngay cả vợ vẫn còn chưa có cưới. Theo tin tức đồn thổi, Tống Thiêm Kim bị người đoán mệnh tính ra là có mệnh khắc thê. Năm đó Vạn thị nghe được tin tức, đuổi theo kẻ đoán mệnh kia đánh mấy chục dặm mới dừng tay.

Chẳng qua, trong lòng Vạn thị vẫn còn có chút vướng mắc, vì thế, Tống Thiêm Tài cũng không có định thân từ nhỏ. Thẳng đến mười lăm tuổi, Vạn thị nhìn trúng nữ nhi nhà ca ca ruột, chuẩn bị thân càng thêm thân. Nhưng vừa mới đính hôn chưa được hai tháng, cô nương kia nghe nói bộc phát bệnh nặng mà đi.

Lần này thì hay rồi, xem như chứng thực mệnh khắc thê của Tống Thiêm Kim. Ca ca tẩu tử của Vạn thị cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, nói là Tống Thiêm Kim khắc thê, tới tận cửa tìm Vạn thị đòi công đạo. Cuối cùng, bức Vạn thị đáp ứng để Tống Thiêm Kim kết âm hôn, cưới cái bài vị trở về, làm chất nữ của Vạn thị được chôn ở phần mộ tổ tiên Tống gia, miễn cho trở thành cô hồn dã quỷ. Nhưng Tống Thiêm Kim vừa mới lớn đã thành người từng kết hôn, lại có cái danh khắc thê, cứ thế kéo dài tới hiện tại còn chưa có đón dâu.

Chẳng qua, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim quan hệ không xa không gần. Bởi vì ân oán cá nhân giữa Trần Quế Chi và Vạn thị, hai đường huynh đệ bọn họ cũng không thân thiết. Tống Thiêm Tài vẫn luôn đọc sách, số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tự nhiên cũng chưa bao giờ kết thù kết oán gì cả.

Đều ở cùng một cái thôn, Tống Tiểu Bảo đối với Tống Thiêm Kim vẫn là rất thân quen. Nó mở miệng chào thúc thúc rồi tiếp tục ở bên cạnh Tống Thiêm Tài tự mình chơi đùa, nửa điểm không quấy nháo, vô cùng ngoan ngoãn. Tống Thiêm Tài không có gì để nói với Tống Thiêm Kim, chỉ hàn huyên vài câu, tỏ vẻ cảm tạ rồi lại dạy Tống Tiểu Bảo đếm số.

Tống Tiểu Bảo cũng coi như thông minh, có thể đếm theo Tống Thiêm Tài từ một tới mười mấy. Tống Thiêm Tài khen nó một câu, nó bèn khanh khách cười, vô cùng hưng phấn. Có lẽ cảm thấy chưa được khen đủ, Tống Tiểu Bảo từ trên ghế bò xuống dưới, lật đật chạy đến trước mặt Tống Thiêm Kim, há mồm bắt đầu đọc: "Một, hai, ba...... Mười."

Sau đó mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Tống Thiêm Kim. Tống Thiêm Kim sờ sờ đầu, không biết làm sao, liếc qua Tống Thiêm Tài phát tín hiệu cầu giải thích. Tống Thiêm Tài thấy vậy cười lớn, mở miệng nói: "Thiêm Kim, Tiểu Bảo đếm số cho ngươi là muốn ngươi khen nó đó."

Tống Thiêm Kim bừng tỉnh đại ngộ, xoa đầu Tống Tiểu Bảo, vô cùng nghiêm túc nói: "Tiểu Bảo thật thông minh, không ai thông minh bằng Tiểu Bảo."

Tống Tiểu Bảo đắc ý lại chạy về chỗ cha mình, giương cao khuôn mặt ngây thơ đáng yêu cười lộ ra hàm răng nhỏ như hạt gạo, chỉ chỉ vào mình vui vẻ nói: "Thông minh, Tiểu Bảo."

Tiểu bộ dáng khiến Tống Thiêm Tài hiếm lạ một hồi, trong lòng lâng lâng nghĩ, đứa nhỏ này không hổ là con hắn, nhìn vẻ tự tin này mà xem, quả đúng là trò giỏi hơn thầy, so với mình còn thích được nghe lời hay hơn, đây cũng coi như nhất mạch tương truyền.

Tống Thiêm Kim hâm mộ nhìn phụ tử Tống Thiêm Tài hỗ động. Hắn cũng thích trẻ con, trong thôn mấy người tầm tuổi hắn hầu như đều đã có con. Nghĩ đến vị biểu muội hôn thê đã mất của mình, trong lòng Tống Thiêm Kim thở dài một hơi, bọn họ vẫn là không có duyên phận.

Tống Thiêm Tài phát hiện Tống Thiêm Kim sắc mặt hoảng hốt, cười mở miệng nói: "Thiêm Kim, ta nhớ rõ ngươi từng đi học tư thục mấy năm, cũng biết chữ, người còn cần mẫn, sao không nghĩ tới lên trấn trên tìm một công việc. Ngươi còn trẻ, va chạm nhiều mới có thể được thêm nhiều kiến thức."

Tống Thiêm Kim nghe Tống Thiêm Tài nói, ngượng ngùng đáp lời: "Đường ca, ta thấy Tống Tiến Bảo ở trấn trên làm tiểu nhị, một năm có thể kiếm được bốn năm lượng bạc nên cũng từng động tâm tư ở trấn trên tìm việc. Nhưng ta ở trấn trên không có ai quen biết, lại không có tay nghề, đành phải đi làm công nhật, một ngày chỉ kiếm được mười đồng lại còn bị kẻ khác khinh bỉ. Làm nửa tháng, nương thấy chân ta đều sưng vù lên bèn không cho ta tiếp tục đi nữa."

Tống Thiêm Kim đúng là từng lên trấn trên tìm việc, nhưng ở đó trời xa đất lạ, hắn chỉ có thể làm cu li. Nhưng dù là cu li thì bên trong cũng có cấp bậc, ma mới không có chỗ dựa như hắn làm đều là những công việc mệt nhất. Qua nửa tháng, cho dù hắn tuổi trẻ lực thịnh cũng có chút ăn không tiêu.

Tống Thiêm Tài nghe Tống Thiêm Kim nói vậy trong mắt lóe lóe, nghĩ đến Tống Đại Sơn còn có thể đưa Tống Tiến Bảo vào tửu lầu trấn trên làm tiểu nhị, không thể nào lại không giúp cho cháu trai ruột của mình chiếm được một vị trí tốt, trong này e là có chuyện gì mà hắn không biết. Cũng khó trách Vạn thị và Trần Quế Chi vẫn luôn hằm hè nhau, xem ra là có rất nhiều mâu thuẫn.

Không nhắc tới đề tài này nữa, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim nói về chuyện đồng áng. Lại qua hơn một tháng nữa chính là thời điểm vội vàng nhất. Cả nhà Tống Đại Hải chỉ có hai nam đinh, cũng may mỗi năm Tống Đào Tử đã xuất giá cùng trượng phu vội xong ruộng đất nhà mình sẽ trở về hỗ trợ. Hơn nữa, nhà Tống Đại Hải chỉ có sáu mẫu đất, việc thu hoạch có thể so với nhà Tống Thiêm Tài bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tống Thiêm Tài không dấu vết hỏi đại khái thu hoạch và thuế má của một mẫu đất, tính toán một chút, trong lòng hiểu rõ. Giữa trưa, Tống Thiêm Kim dọn cơm Trần Quế Chi đã chuẩn bị ra bàn, định về nhà ăn cơm. Tống Thiêm Tài sao có thể để hắn đi, hai lớn một nhỏ ăn một bữa màn thầu cùng mỡ lợn hầm cà tím Trần Quế Chi để lại.

Mà bên này, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tới nhà lí chính thì phát hiện Tống Tiến Bảo vẫn chưa có mặt. Trần Quế Chi không có khó tỏ vẻ bất mãn như Tống Đại Sơn, trực tiếp mở miệng với lí chính: "Lí chính, ngươi xem đi, đương gia ta hôm qua đã nói rất rõ ràng bảo bọn họ hôm nay tới đây dời hộ. Nhưng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, này không phải muốn ăn vạ nhà ta sao? Thấy đương gia ta dễ tính liền chơi xấu, thật cho rằng không có bọn họ chúng ta không làm được gì ư?"

Tống Đại Sơn không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng có bất mãn. Lí chính cũng không tiện tiếp lời. Hộ tịch này dù là dời hay lập mới thì về sau đều phải giao thêm một phần tiền thuế. Đây cũng là nguyên nhân khiến cả gia đình các hộ nông gia đều ở cùng nhau không phân gia. Mỗi năm giao nhiều hơn một phần thuế đối với vài hộ mà nói cũng là một gánh nặng.

Tống Tiến Bảo không tới dời hộ tịch, Tống Đại Sơn làm gia chủ là có quyền lợi dời hộ tịch của bọn họ đi, thế nên Trần Quế Chi cũng không sốt ruột. Chỉ cần Tống Đại Sơn không tự mình phạm hồ đồ, một nhà Tống Tiến Bảo có muốn chơi xấu cũng không bước vào được cửa Tống gia nửa bước. Trần Quế Chi trong lòng cảm thấy may mắn, biết ngay Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo sẽ chơi xấu nên nàng đã đi theo tới.

Mắt thấy sắp đến giờ ngọ, Tống Đại Sơn sau khi uống cạn ly trà thứ ba bèn đứng dậy nói với lí chính: "Lí chính, chúng ta cũng không cần chờ bọn họ. Phiền toái lí chính cùng ta đi một chuyến, cho bọn hắn tự mình lập hộ riêng, dời đi ra ngoài là được."

Lí chính gật gật đầu. Tống Đại Sơn là chủ hộ Tống gia, ngày hôm qua lại vì trong thôn quyên tế điền, chút chuyện này người làm lí chính như hắn vẫn nên làm cho thỏa đáng. Đồng thời cũng để cho người của Tống gia thôn nhìn xem, người có cống hiến với Tống gia thôn, kẻ làm lí chính hắn đây trong lòng nhớ kỹ.

Nhà lí chính có một con trâu, giá xe xong, lí chính vội vàng đi lên, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cũng ngồi theo, hướng trấn trên xuất phát. Vừa mới đánh xe ra cửa, Trần Quế Chi đã tinh mắt nhìn thấy Phùng gia tiểu nhi tử ở cửa nhà lí chính bồi hồi.

Nàng trong lòng minh bạch e là phu thê Tống Tiến Bảo phái tới nhìn chằm chằm bọn họ. Có lẽ bọn chúng cho rằng chỉ cần bọn chúng không tới, ưa mặt mũi dễ nói chuyện như Tống Đại Sơn sẽ không làm ra được chuyện tới tận cửa bức người, chuyện dời hộ sẽ có thể bị trì hoãn. Chờ qua thêm một thời gian, bọn chúng tới Tống gia nhận sai, bày tỏ hiếu tâm là có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, trở về Tống gia.

Đúng là tưởng bở, phải xem xem nàng có đồng ý hay không đã chứ. Có nàng nhìn chằm chằm, cho dù phu thê Tống Tiến Bảo không tới, chỉ cần Tống Đại Sơn đến nha môn sửa hộ tịch, ai cũng đừng muốn ngăn. Tống Tiến Bảo không đi cũng thế, cùng lắm thì mình tự bỏ ra chút tiền lập cho chúng một hộ riêng là được, chờ quay đầu lại, dùng bao nhiêu, nàng một xu cũng phải tới đòi Tống Tiến Bảo bằng được.

Phùng gia tiểu nhi tử Phùng Ngân Căn thấy Tống Đại Sơn và lí chính cùng ngồi xe bò lên trấn trên thì vội vàng chạy về Phùng gia, vừa vào cửa đã tìm tỷ tỷ Phùng Kim Hoa của mình nói: "Tỷ, Tống lão nhân cùng lí chính lên trấn trên, e là đi sửa hộ tịch của các ngươi rồi."

Phùng Kim Hoa ngày hôm qua bị Trần Quế Chi tát hai cái, bây giờ trên mặt vẫn còn hơi sưng. Tống Tiến Bảo đang giúp ả lăn trứng gà tiêu sưng, nghe Phùng Ngân Căn nói, trứng gà trong tay Tống Tiến Bảo rơi xuống mặt đất. Phùng Kim Hoa cũng bị hù đến nhảy dựng, trong lòng hận thấu, mắng: "Cái lão già chết bầm, hư tình giả ý nói đối tốt với chúng ta, bây giờ mới lộ ra đuôi cáo, ước gì chúng ta rời khỏi Tống gia, chỉ sợ chúng ta chiếm ruộng đất sản nghiệp của Tống gia, thật đúng là một chút tình cảm cũng không nhắc đến."

Tống Tiến Bảo phục hồi lại tinh thần, quát lớn: "Kim Hoa, đó là cha của chúng ta, sao có thể nói lời như vậy."

Phùng Kim Hoa lại càng gào lớn hơn: "Cha Đại Bảo, ngươi coi người ta là cha ruột, người ta lại không thèm để ngươi vào mắt. Lão quyết tâm đuổi chúng ta ra khỏi Tống gia không nói, còn cầm số tiền mồ hôi nước mắt ngươi cực khổ tích cóp được để đi làm người tốt. Bây giờ bên ngoài đều nói chúng ta vong ân phụ nghĩa, nhưng chúng ta thì sao? Bị Tống gia chèn ép, không chỉ không được phân đồng ruộng, còn phải lấy vốn riêng của chúng ta bồi vào, giỏ tre múc nước công dã tràng. Ta thấy ấy, nói không chừng chính là Tống gia sắp đặt lừa chúng ta nhảy vào."

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy, Phùng Kim Hoa tiếp tục nói: "Bằng không, trong nhà mỗi ngày đều có người, hôm đó sao lại quá khéo chỉ còn mỗi chúng ta ở nhà. Hơn nữa, nếu như Tống Thiêm Tài thật sự bệnh nặng như vậy, ngày hôm qua sẽ không bao giờ có thể dậy được. Trần Quế Chi là người dễ bị chọc giận nhất, nhưng nhìn xem hôm qua, bà ta từng câu bức chúng ta đến luống cuống tay chân. Nếu như nói sau lưng bà ta không có ai dạy, ta chắc chắn không tin. Ta thấy đây là bọn họ biết chúng ta kiếm được tiền lại không chịu lấy ra, trong lòng hận thấu chúng ta. Vừa không muốn phân gia sản cho chúng ta vừa sợ người khác nói Tống gia không phải, lúc này mới bày mưu tính kế để dễ bề đuổi chúng ta ra ngoài."

Tống Tiến Bảo nghe Phùng Kim Hoa giải thích trong lòng hơi dao động, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không thể nào, cha đối với chúng ta vẫn luôn không tồi, bằng không, cũng không thể giúp đỡ ta tìm được công việc tiểu nhị ở trấn trên. Rốt cuộc, năm đó việc này đã định là để lại cho Thiêm Kim."

Phùng Kim Hoa bĩu môi nói: "Ngươi đừng thấy lão già kia giống như quả hồng mềm, kỳ thật lão mới là kẻ tàn nhẫn nhất. Bằng không, ngày hôm qua, Đại Bảo cầu xin lão như vậy, có từng thấy lão dao động nửa phần hay chưa. Ở trong lòng lão e là phân rõ ràng nhất, ngươi có thể làm được tiểu nhị lão cũng chỉ là người dắt mối, nếu không phải ngươi hiểu chữ nghĩa lại tay chân cần mẫn thì cũng sẽ không được làm, cùng lão ta có bao nhiêu can hệ đâu. Đương gia, cũng do ngươi tâm địa quá tốt nên mới để cho Tống gia khi dễ."

Tống Tiến Bảo không hề lên tiếng, trong lòng lại cảm thấy Phùng Kim Hoa nói có đạo lý.

Lưu thị tới đây hỏi Tống Tiến Bảo: "Tiến Bảo, nếu Tống gia đã quyết tâm muốn đuổi ngươi khỏi Tống gia, các ngươi định tính thế nào."

Phùng Kim Hoa vẻ mặt đau khổ nói với Lưu thị: "Nương, ta định gửi Đại Bảo ở chỗ các ngươi trông coi một thời gian. Ta cùng đương gia lên trấn trên thuê một cái phòng, lại tìm việc làm, sau đó sẽ đón Đại Bảo đi, chúng ta cũng có thể làm người thành thị."

Tống Tiến Bảo bọn họ ở Tống gia thôn không ruộng không đất, Phùng Kim Hoa ở lại cũng là miệng ăn núi lở. Không bằng cùng Tống Tiến Bảo vào thành, hai người làm công cũng có thể kiếm được thêm chút tiền bạc. Chỉ là Đại Bảo không ai trông chừng, Phùng Kim Hoa định để hài tử lại đây cho Lưu thị.

Lưu thị lại ra vẻ khó khăn nói: "Kim Hoa à, ngươi cũng biết tức phụ của đại đệ ngươi một hai năm tới e là sẽ phải vì trong nhà sinh con, ở chỗ nương lại nhiều việc, e là không trông coi Đại Bảo được chu toàn đâu."

Phùng Kim Hoa nghe Lưu thị thoái thác, trong lòng không vui, mặt cũng xị ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lưu thị: "Vậy cũng đúng, ta đưa Đại Bảo cùng lên trấn trên ở là được. Chẳng qua, nương, tiền bạc trong tay chúng ta bị Tống gia xén mất không ít, ở trấn trên sinh hoạt sợ là không đủ. Ngươi xem, ngươi có phải nên trả lại chúng ta mười lượng bạc đã mượn cho đại đệ thành thân hay không. Nếu nương bận, chúng ta lấy tiền tự mình trông coi cũng như nhau."

Lưu thị lúc này mới nhớ tới mụ còn cầm của đại nữ nhi mười lượng bạc, lập tức nở nụ cười nói: "Nhìn xem, ngươi nói gì vậy chứ. Đại Bảo là cháu ngoại, có khác gì với cháu nội của ta đâu? Ta không phải sợ nó đi theo ta chịu ủy khuất sao, cũng chưa nói không trông. Ngươi xem cái tính hấp tấp này của ngươi cũng chỉ có mỗi con rể là chịu được."

Nói đoạn lập tức làm bộ làm tịch đi tìm Tống Đại Bảo.