Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 93: Mưu lược-Chiến thuật-Hành động(7)




_A!!!-Reven giật mình tỉnh lại,cơn đau nhói lên từ những vết thương.

Làm sao...Cô thoát được khỏi đó chứ???...

_Cái gì thế này???-Reven giật mạnh những sợi sét siết chặt tay chân mình.

Xoẹt.

Tất cả những sợi sét đồng loạt biến mất.

Thoát được...Cô không hổ danh là nữ vương bóng tối...Nhưng muộn rồi...Sức mạnh của cô một nửa đã thuộc về ta...Hahaha...

Hả?...Không thể nào...

Xích hổ dần dần to ra.Những cơ bắp vạm vỡ cuồn cuộn sức mạnh.Nanh vuốt nó sắc nhọn như các lưỡi hái tử thần chỉ chầu chực cướp đi mạng sống của kẻ bị nó vồ phải.Đôi mắt tàn ác có màu sắc kỳ quái:đen và đỏ.Bộ lông bao bọc bởi thứ ánh sáng trộn lẫn cũng giữa đen và đỏ.

À ha...Sức mạnh...Ta cảm thấy sức mạnh...Cảm ơn nàng rất nhiều....Hahaha...

Phịch.

Reven quỵ xuống,sức lực gần như cạn kiệt.Máu vẫn cứ chảy ròng ròng trên những vết thương toác miệng.

_Nữ vương!!Ngài không sao chứ??-Nhóm chiến binh trẻ tuổi chạy đến.

Reven vẫn cứ lặng thinh.

_Ngài bị thương nhiều quá.-Araki tạo kết giới bảo vệ,còn Es bắt đầu chữa thương cho Reven,nhưng phép thuật của cô trở nên khá yếu ớt.

_Em làm sao vậy,Es?-Araki lo lắng.

_Chẳng qua là hơi quá sức thôi.Em ổn mà.

_Reven,nàng không sao chứ??-Oscan bước đến,một tay giữ chặt vết thương trên cánh tay.

_Oscan...

_Nàng cứ ở đây chữa thương.Có lẽ chúng ta có thể cầm chân nó.Gajira,ở lại đây bảo vệ nữ vương nhé?

_Ừm.

Tock.

Một giọt nước mắt rơi xuống.

_Ta phải làm sao đây?...Ta luôn luôn làm phiền mọi người,phải không?...Ta thật vô dụng....Vô dụng...-Reven bật khóc.

Reven…Nàng khóc ư?...

_Nàng sai rồi.Lần này nàng sai hoàn toàn,nữ vương của ta.-Oscan vuốt nhẹ tóc Reven,rồi ôm nàng vào lòng.

_Oscan...

_Đừng nói gì cả.-Oscan buông Reven ra,ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

_Ta...-Reven ngập ngừng.

_Bọn ta sẽ giữ chân nó.Khi đó nàng cứ yên tâm dưỡng thương.Bọn ta đợi nàng đấy!-Oscan mỉm cười.

_Ưm...

Oscan lao vào chiến trận,gia nhập cùng các chiến binh.

_Nữ vương,tôi có nên ra trợ giúp họ không?-Gajira khẽ hỏi.

_Không.

_Nhưng...

_Ta sẽ đi cùng anh,vậy đợi một chút được không?

_Vâng,thưa nữ vương.-Gajira kín đáo nở một nụ cười.

_Cảm ơn,Gajira.-Reven quay sang người cận vệ trung thành,mỉm cười.

Nữ vương...Ước gì tôi có thể ở bên ngài như khi xưa...

_Á!!-Tiếng thét của Oscan vọng lại.Reven vội lao ra nhưng bị Haru chặn lại.

_Ngài chưa thể đi lúc này được.Ngài làm vậy khác nào lao vào chỗ chết.-Kira lên tiếng.

_Nhưng...Ta không thể để...-Lời nói của Reven bị cắt ngang khi Gajira lao ra khỏi kết giới do Araki tạo.

_Gajira!!-Reven hoảng hốt.

_Kẻ tôi tớ này luôn biết mình phải làm gì.Xin nữ vương yên tâm.-Gajira quay lại,quỳ xuống hôn lên bàn tay mảnh mai của Reven.

_Gajira,hứa với ta.Ta muốn cậu và Oscan trở về gặp ta,an toàn.Được chứ?-Reven nắm lấy tay Gajira,xiết chặt.

_Tuân lệnh nữ vương...

Lần này...Có thể sẽ là lần cuối cùng ta phục vụ cho ngài...Nữ vương của ta...Ta yêu nàng với tình yêu thầm lặng của một tên cận vệ...Và nếu ta phải...Ta sẽ chết vì nàng...

Gajira...Ta muốn thấy anh quay lại với ta...Bảo vệ cho ta...Giúp sức cho ta...Ta không muốn bất cứ một ai ta yêu quý lìa bỏ ta nữa...Nhé?...

(to be continued...)