Đứng lên!!!!...Ngay tức khắc...
Reven nắm cổ,vực nó dậy.
Cô nghĩ ta chịu thua dễ thế à?...
Hả?...
_Ma trận ký ức!!!-Nó gào lên.
Mi...Mi làm gì vậy?...
Mọi thứ bỗng hoa lên trong mắt Reven.
A...Ư...Chuyện gì vậy...Mi làm gì ta thế???...A...
Bàn tay Reven lỏng dần...
Khi đó..
_Chủ nhân!!!Không...Ôi không...-Hắc kỳ lân bàng hoàng thốt lên trước cảnh tượng nó nhìn thấy.
Reven như bị treo trên không trung...Đôi mắt nhắm nghiền...Những tia sét giữ chặt tay chân nàng...Không còn chút phản kháng...Những tinh thể sức mạnh lìa khỏi người nàng...Bay đến với con hổ có bộ lông bao bọc bởi thứ ánh sáng kỳ quái đỏ cam...
_Hắn ta làm gì vậy???-Arista hoảng hốt.
_Làm gì thì cũng không phải tốt đẹp.Chúng ta phải ngăn hắn lại!!-Shiva bực tức.
Hahaha...Các người làm sao ngăn được ta?...Sau khi ta hấp thụ sức mạnh của cô ta...Không kẻ nào có thể đánh bại được ta cả!!!....Hahaha...
Phập!
Hắc kì lân húc mạnh cái sừng nhọn hoắt của mình vào người nó.Một dòng máu chảy phụt ra.
_Ngon quá nhỉ,mi tưởng bọn ta để yên cho mi làm gì thì làm hả??Mơ đi nhá!!-Hắc long phụ họa.
_Các người còn đợi gì nữa???Chúng ta phải lên giúp chúng chứ!!-Andre lao tới,thanh kiếm bóng loáng rút ra khỏi bao.
Roooaaaaaarrrrrrrrrrrrr
Bọn mi nghĩ bọn mi thắng được ta à?.....
Một trận mưa tên lửa phóng xuống,ngăn họ không thể đến gần xích hổ...
Còn về Reven...
Ta...Ta đang ở đâu đây??...
Một cánh đồng hoang vắng,khô héo,không một chút cỏ cây.Chỉ có xương và máu.Bầu trời đỏ lòm,vằn vện mây đen.
Bãi tha ma?...Hay là chiến trường?...
Là cả hai...Do cô mà có...
_Ai...Ai đó???-Reven giật mình.
Làm gì dữ thế?...Là ta đây mà...
Một người bước đến.Một cô gái mang rõ vẻ hoang dại.
Và không khác Reven chút nào.
Cô...Đừng...Đừng đến gần ta!!!...
Sao vậy,nữ vương xinh đẹp?...Bỏ xó ta quá lâu nên sợ à?...
Cô là...Không lẽ...
Đúng rồi...Giỏi lắm...Ta chính là phần quá khứ tội lỗi mà cô muốn vứt bỏ...Mà cô muốn lãng quên...
Nhưng...Ta...
Cô sợ ta...Đúng không?...
Cô ta đưa bàn tay loang lổ máu,vuốt nhẹ khuôn mặt Reven.
Tại sao cô lại ghét bỏ ta chứ?...Ta cũng là một phần quá khứ của cô mà...Tại sao chứ???...
Bàn tay mảnh mai siết chặt cổ Reven.
Ta không...Ghét bỏ cô...Ta chỉ...Sợ nó sẽ lặp lại...Với những người ta yêu quý mà thôi...
Thật à?...
Cô ta nới lỏng dần bàn tay.
Vậy...Nhanh lên...
Cô nói gì?...
Cô không muốn chuyện này lập lại mà...Nếu cô không nhanh thoát khỏi ma trận này...Thì...
Hả???....Làm sao ta mới ra khỏi đây được???....Làm sao???...
Nghĩ về người mà cô yêu quý nhất...
Reven!!...Nàng nghe ta không???...Tỉnh lại đi...
Oscan??...
Đúng...Anh ấy rất lo cho cô...Và còn rất nhiều người cũng đang chiến đấu để bảo vệ cô...
Nhưng...Oscan...Không còn...
Anh ấy yêu cô...Rất nhiều...Đó chỉ là cái bẫy để cô xao nhãng thôi...
Vậy ư?...
Tạm biệt...
Mọi thứ dần dần mờ nhạt đi....
Khoan...Khoan đã...
(to be continued...)