_Anh nói cái gì?Quỷ á?-Anh ta tròn mắt hỏi.
_Ừ,bởi vậy mới không thể có được.
_Mà nó dùng để làm gì?
_Bất tử.
_Cái gì?Bất tử?Anh không đùa đấy chứ?!?
_Không!Chuyện này tôi đâu thể đùa được.
_Tại sao lại cần thử nó trên quỷ?
_Nếu thử nó trên người,làm sao biết nó có tác dụng được?Không lẽ đợi mấy trăm năm sau thấy người đó còn sống là có tác dụng hả?
_Thì giết thử người đó,chết thì thất bại.-Anh thản nhiên nói.
_Không được,làm vậy thì còn gì là hội Xích Nguyệt nữa!Vả lại tác dụng của thuốc mạnh nhất là khi sử dụng với quỷ.
_Ơ...Vậy...
_Anh có giúp tôi không?Nếu tôi thành công,tất cả chúng ta sẽ bất tử!
_Nhưng...
_Nhưng gì chứ?Hội trưởng chắc chắn sẽ đồng ý thôi!
_Không nên hành động một mình,tôi sẽ gọi hội trưởng.
_Được.Nhanh lên.
Anh ta chạy đi,biến mất sau cánh cửa làm bằng gỗ sồi to lớn.Phút chốc,anh ta quay lại cùng một chàng trai có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu đỏ tươi.Anh ta còn trẻ và trông vô cùng khôi ngô.
_Laures,anh biết chuyện rồi chứ?
_Ừ,biết.
_Đồng ý không?
_Anh biết điều đó bị cấm mà.
_Bởi thế tôi mới hỏi anh.
_Bọn quái vật rất mạnh.
_Và tôi chắc chắn tôi biết cách giết chúng.
Hắn phẩy tay về phía cửa sổ.
Uỳnh!
Quả núi đá to lớn bị san bằng.
_Thôi được.Tôi cho phép anh,nhưng chỉ lần này thôi.
_Laures,tôi biết mà.-Hắn nở nụ cười gian xảo.
_Thôi đi,lần này thôi đấy!Anh mà làm cho danh tiếng hội Xích Nguyệt bị bôi nhọ thì anh không yên thân đâu!-Laures nghiến răng nói,với giọng gần như đe dọa.
_Ừ,không sao đâu mà lo.
Laures,hội trưởng hội Xích Nguyệt,không hề biết quyết định của mình sẽ dẫn tới thảm kịch...Đời có ai hiểu chữ ngờ đâu....