Nằm trên giường,cô cảm thấy thật chán nản.Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.Nó sẽ kết thúc như thế nào đây?Cô linh cảm nó sẽ chẳng hề tốt đẹp.Cô phải làm sao đây?Bao nhiêu áp lực như đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô.Mệt mỏi...
Khi nào chuyện này mới kết thúc đây?...Giá như ta được là cơn gió...Tự do bay bổng..Không lo âu...Không phiền muộn...Không ràng buộc...
Bộ chiến bào đen mạ vàng của cô vấy đầy máu.Mùi máu tanh nồng nặc trên người cô.
Tanh nhòm...
Dơ bẩn...
Đỏ tươi...
Thật là khó chịu...Ta chán phải ngửi thấy cái mùi máu này lắm rồi...Phải giũ sạch nó...
Cô bước vào một căn phòng có một cái hồ lớn đầy nước nóng pha hương liệu cùng vô số cánh hoa hồng rải bên trên.
Cô cởi bỏ bộ chiến bào nặng nề tanh tưởi mùi máu,rồi cô bước xuống hồ.
Dễ chịu làm sao...Thật thoải mái...
Cô ngâm mình vào dòng nước ấm nóng.Cô dùng tay nhấc những cánh hoa hồng lên khỏi mặt nước.Dòng nước trong trẻo chảy xuống bàn tay búp măng trắng hồng của cô.Cô thả những cánh hoa hồng xuống,chúng trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Trên chiến trận,bàn tay này đã giết bao nhiêu người rồi?
Giá như ta được tan biến vào dòng nước...Giá như ta không chọn con đường này...Giá như ta không bao giờ biết được sự thật...Giá như ta có thể vứt bỏ tất cả...Giá như ta có thể làm lại từ đầu...
Những giọt nước quấn lấy cánh tay cô,trông như một chuỗi ngọc,mà cũng trông như một sợi dây xích...
(to be continued)
_