_Xông ra!Càn quét tất cả!San bằng tất cả!
Keng!
Phập!
Phịch!
Những âm thanh đặc trưng của chiến trận vang lên.Máu đã đổ.Nó sẽ tiếp tục đổ...
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên.Reven đã sử dụng đến phép thuật để mở con đường máu.
Không sai...Lần này cô sẽ không nương tay,dù cho địch thủ có là ai...Ánh mắt cô bây giờ vô cảm,trên chiến trận,cô là con mãnh thú,con mãnh thú không có trái tim...Nó chỉ biết chém giết...Nó sẽ mỉm cười sau khi đối thủ của nó gục ngã...Nó không có trái tim...Mãnh thú khát máu...
Phập!
Lại một chiến binh gục ngã.Thanh gươm trong tay cô giờ đây đã nhuộm đỏ máu.Cô mỉm cười vô cảm.
_Vui thật.Lâu rồi ta không được chém giết thỏa thích thế này,nữ vương nhỉ.-Gajira nói.
_Ừ.-Cô thờ ơ trả lời.Thật ra,cô cũng chán chém giết thế này lắm rồi.
_Chủ nhân,ngài ổn chứ?-Hắc kỳ lân hỏi khi thấy cô có vẻ không tập trung.
Cô không trả lời.
_Chủ nhân!
_Ơ...À ta không sao.
_Thật chứ?Thật là chủ nhân không sao chứ?-Hắc kỳ lân ngờ vực hỏi.
_Không sao thật!Đừng hỏi nhiều nữa!
_Tuân lệnh.-Nói rồi hắc kỳ lân lại tiếp tục đưa chủ mình vào chiến trường,giờ đây sặc mùi máu...
Phía Tây...
Grầm!Xoẹt!Uỳnh!
Binh đoàn rồng thiêng cùng chỉ huy là hắc long liên tục ra những đòn ma thuật trí mạng vào kẻ địch.
Bịch!Bộp!
Kỵ sĩ thần linh gục ngã vô số kể.
Uỳnh!
_Oái!
Một con rồng thiêng kêu lên đau đớn khi bị trúng một đòn phép thuật của kẻ chỉ huy binh đoàn kỵ sĩ.
_Kẻ nào?-Hắc long tức giận thét lên.
_Ta.Bạch hổ,chỉ huy binh đoàn kỵ sĩ thần linh.-Con hổ với bộ lông trắng xám bước ra.
_To gan!Dám đả thương binh sĩ của ta!Mi sẽ phải trả giá!
Ầm!
Vừa dứt lời,hắc long tung ra một quả cầu lửa với sức mạnh kinh hồn,nhưng bạch hổ đã kịp tránh.
_Giỏi lắm.Nhưng đòn tiếp theo mi không tránh được đâu!
Ngang tài ngang sức...Long hổ quần hùng...
Phía Đông...
Bùm!Bùm!Uỳnh!
Trận mưa phép thuật liên tiếp được phóng xuống từ trên không.Binh đoàn phụng hoàng thật quá mạnh mẽ.Kỵ sĩ thần linh gục ngã không ít trên mặt đất.
Ầm!
_Kréc!
Một con phụng hoàng kêu lên đau đớn khi trúng phải đòn phép thuật của kẻ thù.
_Kẻ nào?Ra đây!-Hắc phụng tức giận thét lên.
_Xin chào,là ta.Bạch ưng,linh thú chỉ huy đội kỵ binh thần linh.-Một con chim ưng màu trắng bạc bay lên,trả lời hắc phụng.
_Hay nhỉ,mi đã đả thương binh sỹ của ta,ta không nương tay đâu!
Uỳnh!
Một tia lửa điện chứa đựng sự hủy diệt khôn lường được tung ra.Nhưng,bạch ưng vô cùng khéo léo đã tránh được.
_Không hổ danh là linh thú của nữ vương bóng tối.Đòn thế quả thật chứa đựng sức mạnh không tưởng.-Dù tránh được nhưng có vẻ bạch ưng vẫn còn choáng váng trước đòn thế vừa rồi.
_Chưa ai tránh được đâu.Mi cũng khá lắm.Nhưng lần sau thì đừng hòng!
Ngang tài ngang sức...Ưng phụng tranh đấu...
Phía nam...
Phập!Grầm!Roẹt!Keng!Bùm!
Những con ác thú liên tục xông ra cắn xé những kỵ sĩ và chiến mã.Bộ nanh vuốt có thể xuyên thủng tất cả của chúng liên tục cắm vào những bộ giáp sắt để xé nát chúng.Hỏa sói,chỉ huy của chúng thì liên tục bắn những quả cầu lửa vào kẻ địch.
_Huuuuuuuuuuu!
Một con ác thú tru lên thảm thiết khi bị những mũi tên băng giá cắm vào người.
_Trời ơi!Kẻ nào dám làm thế!Chường mặt ra!Nhanh lên!-Hỏa sói gầm lên giận dữ.
_Ta đây,không cần gọi.Băng sói,chỉ huy binh đoàn kỵ sĩ thần linh.-Một con sói có bộ lông màu xanh băng giá bước ra.
_Giỏi lắm,dám làm binh sĩ của ta bị thương,ngươi sẽ không được yên thân đâu.
Graoooooo!Ầm!Bùm!
Một trận mưa tên lửa phóng ra,tưởng như sẽ phá hủy tất cả cái gì trên đường đi của nó.Nhưng băng sói đã khéo léo tránh được.
_Khá lắm.Trận mưa tên ấy chưa kẻ nào có vinh hạnh nhận mà còn sống đâu!Lần này ta không nương tay nữa,mi sẽ không được toàn vẹn mấy đâu!
Ngang tài ngang sức...Băng hỏa quyết chiến chẳng dung tha...
(to be continued)