Một Triệu Lần Yêu Em

Quyển 2 - Chương 19: Đừng từ chối anh




Mười phút trôi qua, Dật Thương và Thiên Phong đứng trước máy quay chuẩn bị sẵn sàng diễn. Thiên Phong trước khi bắt đầu nói nhỏ một câu với Dật Thương: "Tôi mong chờ diễn xuất của cậu đấy, Hàn tổng."

Dật Thương hừ lạnh, không đáp lại lời của Thiên Phong. Sau khi đạo diễn Lưu hô to: "Diễn", anh cùng Thiên Phong đứng đối diện, hai người nở một nụ cười ngọt ngào nhìn nhau.

Dật Thương mở miệng trước: "Tôi yêu cô ấy, nhưng có cách riêng để bảo vệ cô ấy, chuyện của tôi không cần cậu xen vào."

Sắc mặt của Thiên Phong trở nên u ám, hắn đưa tay đấm mạnh một bên má Dật Thương: "Yêu? David, cậu khiến tôi thất vọng đấy." Thiên Phong cười nhạt nhẽo: "Yêu cái gì lại lên giường với bạn thân của cô ấy, yêu cái gì mà nhẫn tâm từ chối tình cảm của cô ấy. Cậu xứng đáng với Anna sao?"

Dật Thương xoa nhẹ bên má, mắt anh hướng lên Thiên Phong, nhếch: "Tôi đã bảo tôi không lên giường với ai cả. Chẳng phải do cậu sắp xếp cho cô ta gặp tôi, tự tạo dựng cảnh lên giường khiến Anna thấy sao?"

Thiên Phong vỗ tay bộp bộp, hai hàng lông mày nhướn lên tán thưởng: "Hay lắm, nếu cậu đã biết thì tôi không chối nữa." Xong, hắn nở một nụ cười quỷ dị: "Tôi nói cho cậu biết, Anna là của tôi, thanh xuân của cô ấy không thể vì cậu mà lãng phí thêm."

Dật Thương chìm trong nỗi buồn, mắt có gì đó rất sâu cay, đỏ ngầu: "Tôi chưa bao giờ nói, tôi sẽ đem lại cho Anna hạnh phúc."

"Cắt" - Đạo diễn Lưu nói.

Mọi người xung quanh cùng nhau xem lại đoạn diễn trong máy quay, khuôn mặt dáng vóc của Dật Thương với Thiên Phong quả thực phù hợp với vai, cộng thêm diễn xuất này, làm nên một đoạn phim lay động lòng người.

Đạo diễn Lưu vô cùng phấn khởi: "Hàn tổng, phó tổng, tôi không ngờ hai người..."

Dật Thương chỉnh lại cái cà vạt, tỏ vẻ "ngầu" để chứng minh mình là người tài giỏi.

Còn Thiên Phong, hắn quay sang ông đạo diễn: "Ông chưa biết điều này, Hàn tổng... và tôi... tốt nghiệp hạng A trường diễn xuất." Lời này làm mọi người đều sốc.

Cái gì? Tốt nghiệp hạng A trường diễn xuất?

"Không ngờ Hàn tổng phó tổng lại đa tài như vậy" Mọi người trong đoàn phim âm thầm khen ngợi.

Dật Thương cuối cùng chốt một câu: "Vậy, vai diễn đã định. Mọi người tiếp tục quay phim, tôi còn có cuộc họp." Dật Thương thực ra rất bận, chuyện tự thân đóng phim không có trong kế hoạch, nhưng vì Thiên Phong gợi cho anh trước nên anh đành "liều mình".

Thiên Phong nhìn Dật Thương quay đi rồi, thì liếc sang Nghiên Mịch mỉm cười: "Tiểu Mịch, da em hết ngứa chưa?"

Nghiên Mịch gật đầu: "Em không sao nữa rồi."

Thiên Phong lướt quanh trường quay, lại nói: "Cảnh tiếp em không cần đóng đúng không? Bây giờ đi dạo một lát chứ?" Hắn muốn có không gian riêng với Nghiên Mịch.

Nghiên Mịch ậm ừ, sau đó cô đồng ý. Thiên Phong cùng Nghiên Mịch rời khỏi trường quay đi ra ngoài.

***

Thiên Phong đưa Nghiên Mịch tới một bãi biển không có người. Buổi sáng, không khí vẫn còn vương cái se lạnh, gió khẽ lay động mái tóc dài đen mượt của Nghiên Mịch, cô ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh, tia nắng ấm chiếu rọi xuống làm Thiên Phong thấy rõ những nét mặt hoàn hảo của Nghiên Mịch. Hắn cảm thấy lúc này rất bình yên. Trước mặt hai người là cả một vùng trời nước mênh mông xanh thẳm của biển. Phóng tầm mắt ra xa, mặt biển mang trọn một màu đẹp đẽ. Những tiếng sóng biển rì rào nghe như bài ca bất tận thổi tung những tâm sự trong lòng mỗi người. Từng đợt sóng bạc đầu gối nhau đùa giỡn như những dải lụa mềm mại, sự va chạm ấy tạo nên những âm thanh, những khúc hát du dương... Nghiên Mịch bất chợt mở miệng hát một câu: "Trong tĩnh lặng, tiếng lòng cõi nát nghe thật rõ ràng...♪...Chúng ta đều vội vã thu lại những câu nói đau thương...♪"

Thiên Phong chìm trong suy tư, hắn lắng nghe những câu hát ấy, trong tâm đột nhiên muốn che chở cho Nghiên Mịch.

Nghiên Mịch bỗng dừng lại, cô không hát nữa, quay sang nhìn Thiên Phong mỉm cười: "Mà sao anh lại đưa em tới đây?"

Thiên Phong chăm chú vào ánh mắt cô, chợt nắm lấy bàn tay mềm mại của Nghiên Mịch: "Nghiên Mịch, anh..."

Nghiên Mịch chợt cảm thấy Thiên Phong khác hẳn mọi khi, cộng thêm hành động thân mật này, Nghiên Mịch thực sự không chấp nhận được, cô rút tay lại, hỏi hắn: "Anh sao vậy?"

Thiên Phong cúi mặt, rồi hắn lại ngước lên: "Nếu anh nói... anh..."

Nghiên Mịch lắc đầu, đưa một ngón trỏ đặt trên đầu môi hắn: "Đừng nói nữa. Em biết rồi." Và Nghiên Mịch bỗng đi ra xa, tay cô cúi xuống chạm vào dòng nước biển mát lạnh, cô lại ôm trọn một đống cát nhỏ trong tay, không quay lại nhìn Thiên Phong vẫn nói: "Phong, em giống như những hạt cát này - cát thuộc về biển cả, một khi đặt nó trở lại biển cả..." Nghiên Mịch hòa tay mình vào dòng nước, cát trôi đi mất, cô nhắm mắt: "Cát cũng sẽ tan theo. Không bàn tay nào có thể nắm nó lại."

Thiên Phong nhói đau trong lòng, điều Nghiên Mịch nói, chẳng lẽ hắn với cô... không thể hay sao?

Thiên Phong bước tới, ôm lấy cô từ đằng sau: "Tiểu Mịch, đừng từ chối anh."

Nghiên Mịch tim đập thình thịch, Thiên Phong làm như thế khiến cô bối rối. Nghiên Mịch gỡ cánh tay của Thiên Phong ra, xoay người lại, lắc đầu: "Phong, chúng ta là bạn, có được không? Lúc trước, anh với em là bạn, rất vui mà."

Thiên Phong không chấp nhận, hắn nhìn lên bầu trời: "Nghiên Mịch, em thực sự không có chút nào để ý tới anh sao?"

Nghiên Mịch chìm trong yên lặng, cô không biết trả lời như thế nào.

Nghiên Mịch bước tới gần Thiên Phong, cô chạm tay vào má nóng của hắn: "Em chưa sẵn sàng cho chuyện yêu một ai đó lần nữa."

Rồi, cô bước đi, tiến tới xe của Thiên Phong đang đậu gần đó, cô muốn về nhà.

Thiên Phong đứng đằng sau nhìn theo bóng lưng cô, một sự thất vọng tràn trề, hắn lẩm bẩm trong sự đau khổ: "Nghiên Mịch, anh không thể ngừng yêu em..."

Thiên Phong không cho phép mình từ bỏ, nhất định không từ bỏ. Nghiên Mịch chưa sẵn sàng yêu, nghĩa là hắn có cơ hội để làm cho Nghiên Mịch yêu mình.

Thiên Phong chạy theo cô, nói nhỏ: "Nghiên Mịch, đợi anh."