"Đích! Số mệnh đang thu thập......" "Câm miệng!" Thanh âm không có chút kiên nhẫn nào đánh gảy tiếng máy móc lạnh như băng, Vệ Thành Trạch đưa tay đè mi tâm xuống, sắc mặt có chút khó coi.
Cảm giác toàn bộ cơ thể nổ tung ra thật sự không phải là chuyện đâm mấy đao trêи người có thể so sánh được. Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn chưa hối thần lại được.
"...... Nga." Dạ dạ mà lên tiếng, 5438 nhìn Vệ Thành Trạch đang chống trán do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn xuống liền thực cẩn thận mà mở miệng hỏi, "Kí chủ, ngươi...... Không làm sao chứ?"
Tuy nó thực sự không thể đoán nổi tâm tư của Vệ Thành Trạch nhưng nghĩ cũng đủ biết, bước phát triển cuối cùng của thế giới trước kia cũng không nằm trong kế hoạch ban đầu của Vệ Thành Trạch.
"Ân?" Vệ Thành Trạch nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào vùng hư không trước mắt, nghiêng đầu giống như đang thực sự suy tư gì đó một chút mới mở miệng trả lời, "Đầu có chút đau."
5438:...... Cậu rõ ràng biết tui hỏi không phải cái này mà (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dù là lúc hỏi ra câu này, 5438 đã biết Vệ Thành Trạch chắc chắn sẽ không thẳng thắn thành khẩn mà nói cho nó biết tâm tình của hắn, nhưng nghe được cái loại cố tình giả ngu này, nó vẫn cảm thấy có chút đè nén không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ nó thực sự không có chút đáng tin nào sao? Dù chỉ là bố thí chút thực tâm cho nó Vệ Thành Trạch cũng không nguyện ý.
"Bất quá......" Hơi nghiêng đầu, Vệ Thành Trạch giống như phát hiện ra chuyện gì thực thú vị mà nheo mắt lại, trêи mặt cũng hiện ra chút đăm chiêu: "Quả nhiên, nhân vật chính cũng không phải là người bất tử a......"
5438:...... Hả?
5438 còn đang nghĩ sao Vệ Thành Trạch lại nói như thế, cả hệ thống cũng không kiềm được mà chết máy mất hai giây, sau đó mới như bánh răng thiếu dầu mà "Ca sát" "Ca sát" bắt đầu chuyển động.
Lại nói tiếp...... Thế giới trước, Huyền Dạ chết ngay trước Vệ Thành Trạch kia hình như là nhân vật chính đúng không?
Tuy lập tức còn chưa thể nghĩ được đây rốt cục là có ý gì nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng thú kia của Vệ Thành Trạch, trong đầy 5438 liền theo bản năng mà nhảy ra bốn chứ "Đại sự không ổn" thực to.
- - Nó meo meo meo mà ngẫm lại chuyện Vệ Thành Trạch trước tiên lúc xuyên qua thế giới đầu!
Nếu không phải do trải qua nhiều mặt nghiệm chứng, xác định mình thực sự không thể xuống tay với nhân vật chính, nói không chừng Vệ Thành Trạch chắc chắn cũng sẽ không đi theo cái phương thức công đoạt chiếm đóng vòng vo các kiểu này đâu, hắn sẽ trực tiếp cho nhân vật chính lên bàn thờ luôn đó?!
"Chờ đã, từ từ, kí chủ, chuyện này nói không chừng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi! Ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!" Nhất thời, mấy chuyện thương xuân thu buồn gì gì đó bật người đã bị 5438 ném ra sau đầu. Nếu sau đó Vệ Thành Trạch thực sự mở ra kế hoạch tìm đường chết kiểu "Một trăm loại phương pháp tiễn nhân vật chính lên bàn thờ" gì đó, người khổ bức không ngừng chắc chắn cũng chỉ có Vệ Thành Trạch thôi a!
5438 tỏ vẻ, nó tuyệt không muốn nhìn thấy ký chủ nhà mình vừa vào thế giới mới chưa được bao lâu, liền trực tiếp lấy các loại tư thế chết thảm mà trở về, cũng không hề muốn nếm thử cảm giác bị quy tắc của thế giới gạt bỏ đâu -- thực sự không phải so nó nghĩ nhiều, chung quy thì những chuyện Vệ Thành Trạch muốn làm cuối cùng chắc chắn đều có thể tìm được cảm giác thành công a!
...... Cho nên mới nói, có đôi khi năng lực của kí chủ quá mạnh mẻ cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì không phải sao?
5438 tới tận bây giờ cũng chỉ có thể bị Vệ Thành Trạch nắm mũi dắt đi cứ nghĩ đến những tình huống mà sau này mình có thể gặp phải, nhất thời ngay cả tâm tình khóc thét cũng đã có.
"Yên tâm đi. " Cũng may Vệ Thành Trạch đúng lúc lên tiếng trấn an 5438 đang xù hết cả lông lên, "Ta tạm thời chưa có ý định này."
Nghe lời Vệ Thành Trạch, 5438 cảm thấy buông lỏng...... Mới là lạ đó! Bây giờ còn chưa nghĩ, về sau nói không chừng -- không đúng, dựa theo tính cách của Vệ Thành Trạch mà nói, kia là chuyện tuyệt đối sẽ xảy ra đó!
5438 cảm thấy, nó đã có thể đoán được tương lai hắc ám của nó rồi.
Nếu không phải không có bảo hiểm cho hệ thống thì nó chắc chắn bây giờ đã phải nhảy đi mua một phần -- định mức cao nhất.
5438: Chung quy cứ cảm thấy cuối cùng tui sẽ chết mà chẳng có chỗ chôn, ha hả.
Bất quá...... Hệ thống vốn không có thật thể đúng không?
5438: Nghĩ như vậy lại càng đau tim a có được hay không?
Yên lặng mà đạp mấy ý nghĩ loạn thất bát tao gì gì đó ra khỏi đầu, 5438 nhìn Vệ Thành Trạch hình như vẫn đang suy tư và vân vân gì đó, còn chưa từ bỏ ý định mà muốn tiếp tục khuyên thêm vài câu. Nhưng hình như Vệ Thành Trạch đã nhìn ra được ý nghĩ của nó, đột nhiên mở miệng hỏi: "Thế giới trước thu được bao nhiêu số mệnh?"
"A?" 5438 sửng sốt một chút, theo bản năng liền ngoan ngoãn mà làm theo ý Vệ Thành Trạch. " Để tui xem xem......"
Một bên tính toán số mệnh thu thập được, 5438 ở một bên nhịn không được mà cân nhắc. Huyền Dạ ở thế giới trước chết còn sớm hơn cả Vệ Thành Trạch, căn bản không thể giống với những nhân vật chính ở những thế giới trước, ghi nhớ Vệ Thành Trạch đến tận lúc già cả, phỏng chừng số mệnh chắc là sẽ ít hơn một chút, dù sao......"Di?"
Nhìn con số trước mặt, 5438 nhịn không được mà nghi ngờ chính đôi mắt của mình. Nhìn chằm chằm con số kia hai giây, 5438 yên lặng mà miệt mài tính toán lại một lần, nhưng kết quả cuối cùng kia vẫn chẳng khác gì lúc đầu.
"Sao?" Nghe âm thanh giật mình của 5438, Vệ Thành Trạch nhíu mày, mở miệng hỏi.
"A, không, chỉ là......" 5438 có chút rối rắm, không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, ngữ điệu vừa chuyển liền đổi thành âm thanh máy móc cứng nhắc, "Đích! Số mệnh đã tính toán xong! Kí chủ đã kiếm được 79623 giá trị số mệnh trong thế giới này!"
Đầu ngón tay không tự chủ được mà run rẩy, Vệ Thành Trạch dùng giọng mũi phát ra một tiếng: "Ân?"
So với những thế giới trước, con số này thực sự khá nhiều. Hơn nữa Vệ Thành Trạch thập phần rõ ràng, thứ đồ như số mệnh này giống như những cấp độ trong game online vậy, vào lúc đầu chỉ cần rất ít kinh nghiệm là đã có thể thăng rất nhiều cấp. Nhưng càng về sau, dù tất cả kinh nghiệm kia đều được thêm cùng vào một chỗ cũng chẳng thể chắc có thể thăng nổi lấy một bậc.
Dưới tình huống bình thường, con số như Lâu Phù Phương cũng đã được coi là max, nhưng Huyền Dạ......
"Cái kia......" 5438 do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, "Huyền Dạ giống ngay trước lúc chết đã đem tất cả số mệnh trêи người mình cho ký chủ là người a......"
Dù cho là trước lúc ấy, số mệnh trêи người Huyền Dạ vẫn liên tục mà chảy về phía Vệ Thành Trạch, nhưng trong nháy mắt ngay trước khi y chết, số mệnh mà 5438 thu thập được mới gọi là nhiều nhất.
Quả thực giống như đã ý thức được chuyện gì đó, liền đem tất cả mọi thứ của bản thân giao cho Vệ Thành Trạch vậy.
"Đúng không?" Vệ Thành Trạch hơi cong khóe môi lên, ngữ khí vẫn bình thản như trước làm 5438 không thể đọc được chút tâm tình nào từ đó.
Nhưng nhìn tới đôi mắt hơi cong cong của Vệ Thành Trạch, 5438 lại cảm thấy Vệ Thành Trạch lúc này thực sự đang rất rất vui vẻ.
Không vì sao cả, nó chỉ là có một loại cảm giác như vậy.
Vì thế, nó cũng không kiềm được mà cảm thấy vui vẻ.
"Kí chủ, " nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, 5438 đột nhiên lên tiếng hỏi, "Chúng ta đi tới thế giới tiếp nhá?"
Tuy chuyện không ngừng mà đi tới những thế giới bất đồng thực sự là một công việc vô cùng vất vả, nhưng nếu quả thực Vệ Thành Trạch có thể tìm được gì đó làm hắn thực sự quý trọng từ quá trình này thì đó chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt sao?
Nghe được lời 5438, Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát bỗng nhiên liền nâng tay gọi bảng đổi thuộc tính.
5438:......
- - Chẳng hiểu sao nó lại có thể quên được một thân cặn bã của hàng này chớ!
Nghĩ đến thuộc tính mà Vệ Thành Trạch chọn lúc trước, ánh mắt nhìn theo đầu ngón tay hắn của 5438 cũng liền mang theo chút run sợ -- từ từ! Đừng dừng lại trước cái thuộc tính kỳ quái như "Dạ dày đại vường" này chớ! Còn cả thuộc tính kiểu "Lổ tai rất có phúc" là cái gì quỷ giề chớ!
Nhìn một đám thuộc tính vô cùng cổ quái, 5438 đã chẳng còn biết mình rốt cuộc nên cảm thấy mệt tim với mấy thứ thiết lập kỳ quái này hơn hay là cảm thấy mệt tim với thứ hứng thú kỳ quái của Vệ Thành Trạch kia hơn.
...... Người bình thường sẽ tiêu phí thời gian trước mấy loại thuộc tính kỳ quái này sao?! Tổ hợp "Dạ dày đại vương" với "Ăn không béo" thật sự không thích hợp với ngươi a kí chủ ngươi mau tỉnh lại!!
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Vệ Thành Trạch dừng lại trước một thuộc tính lâu một lúc là 5438 đều nhịn không được cảm thấy rối rắm không yên, chỉ sợ ký chủ nhà mình lại bắt đầu lăn qua lăn lại thuộc tính khỉ gió gì đó lên người thôi.
"N...Này, kí chủ ngươi thật sự cần tăng thuộc tính sao? Thật sự phải tăng sao?" Bé tâm tạng yếu ớt rốt cục cũng không chịu nổi loại gây sức ép này, 5438 mang theo chút chờ mong nhỏ mà mở miệng hỏi.
Rõ ràng Vệ Thành Trạch cho dù không tăng thuộc tính cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ đúng không? Cũng có thể đùa bỡn người khác chỉ trong một cái vỗ tay có được không? Thật sự hắn cũng chẳng cần mấy thứ không có bao nhiêu ý nghĩa này đâu đúng không?
Nhưng đáng tiếc chính là, Vệ Thành Trạch đã quyết tâm muốn thử thứ gì đó mới mẻ chắc chắn sẽ không dễ dàng vì mấy câu của 5438 mà sinh ra dao động, hắn vẫn như cũ mà tiếp tục nhìn những thuộc tính làm mình thấy hứng thú.
Vì thế, mang tâm tình gần như cam chịu, 5438 nhìn Vệ Thành Trạch sau khi chọn lựa nửa ngày, rốt cục liền chọn thuộc tình "Vũ lực" nhìn thế nào cũng thấy thực bình thường, trong lòng 5438 nhịn không được liền nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.
Mắt nhìn con số đang không ngừng giảm bớt trêи bản điều khiển, trong lòng 5438 cảm thấy vô cùng đau thịt. Kí chủ nhà nó thật sự chẳng thấy tiếc số mệnh chút nào a! Không phải kí chủ hẳn là phải thập phần coi trọng loại tiền tệ có thể dùng để đổi đồ vật từ hệ thống này không phải sao? Thái độ này nhìn thế nào cũng không thể coi là bộ dạng coi trọng a!
...... Được rồi, Vệ Thành Trạch cho tới tận bây giờ đều chẳng có chút tương đồng nào với mấy con người trẻ tuổi ngoài kia a, hắn chính là tên yêu diễm tiện - hóa duy nhất a có được hay không! (Ly:???)
5438: ha hả.
Con số không ngừng tuột xuống rốt cục cũng đã dừng lại, 5438 nhìn lướt qua giá trị số mệnh còn lại kia, đột nhiên cảm thấy thực sửng sốt.
Con số còn thừa đang hiện lên kia, đúng là số giá trị mà hắn thu được ở thế giới vừa rồi.
- - trùng hợp à?
Theo bản năng mà liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch một cái, trong lòng 5438 hơi nhảy dựng lên, nó cũng không biết sao lại có chuyện trùng hợp đến mức này, mà nếu không phải nói...... chẳng lẽ Vệ Thành Trạch có thể nhớ rõ giá trị số mệnh mỗi thế giới hắn thu được à? Nếu không thì làm sao hắn có thể làm được chuyện chính xác đến mức này.
Về phần Vệ Thành Trạch tại sao lại cố tình lưu lại số giá trị số mệnh này...... trong lòng 5438 không hiểu sao lại thấy thực ấm áp. Quả nhiên, cho dù Vệ Thành Trạch có cậy mạnh đến mức nào, có một người nào đó, cuối cùng cũng có thể lưu lại được giấu vết trong lòng hắn.
"Kí chủ......" Nhịn không được nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, 5438 dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói thêm gì cả, "Chúng ta đi thôi."
Vệ Thành Trạch nghe vậy khẽ cười một tiếng, thực nghe lời mà nhắm hai mắt lại, chờ đợi cảm giác mê muội quen thuộc.
Mà chờ đến lúc hắn mở to mắt ra, trước mắt đã không còn là căn phòng trắng đến chói mắt kia nữa.
Tòa nhà dạy học cao sáu tầng có tường được sơn màu trắng, bốn chữ "trung học Nhược Khê" to đùng được sắp xếp từ trêи xuống bên cạnh tòa nhà, chất liệu gỗ mạ kim loại phản xạ ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt kia làm Vệ Thành Trạch không khỏi mà hơi nheo mắt lại.
Hiện đại sao...... Thật đúng là, đã lâu không thấy.
Ánh mắt dừng lại ở cái bóng loang lổ dưới chân kia trong chốc lát, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái đứng đối diện mình, hai má ửng đỏ, trong mắt tràn đầy không yên. Trêи người cô mặc đồng phục giống Vệ Thành Trạch, chính là kiểu quần áo Trung quốc rộng dãi dễ vận động điển hình, nhưng khi mặc trêи người cô lại có thể làm cho người ta có một cảm giác mảnh mai không chịu nổi, làm người ta không khỏi mà theo đáy lòng sinh ra ham muốn bảo vệ.
Nữ chủ của thế giới này, Văn Thủy Nhu.
Người cũng như tên, một bé gái giống như được làm từ nước.
Ôn nhu, ngại ngùng, thiện lương, thận trọng, cơ hồ tất cả những từ ngữ có thể dùng để ca ngợi phụ nữ đều có thể dùng được trêи người cô, cũng chẳng có gì lạ khi có nhiều người rung động vì cô như vậy. (Ly: Mịa chứ cho mị phun tào tí đây giống ngôn tình marie sue quá QAQ)
Sửa sang chút tin tức vừa mới nhận được, trong mắt Vệ Thành Trạch liền hiện ra chút thần sắc hứng thú.
Có lẽ số lượng nhiệm vụ mà hắn hoàn thành đã đạt tới tiêu chuẩn nào đó, cho nên mới có thể giải khóa được thể loại mới, thế giới này khác với những thế giới lúc trước, không chỉ có chuyện nhân vật chính mang số mệnh trêи người là nữ mà còn khác với nhưng thế giới trước chuyên lấy chuyện nhân vật chính không ngừng hướng về phía trước, cuối cùng tạo nên thành tựu lớn làm trung tâm.
Thế giới này...... Là một kịch bản luyến ái.
Thân là nữ chủ của thế giới này, Văn Thủy Nhu chính là sủng nhi của ông trời hàng thật giá thật.
Gia thế tốt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, thành tích ưu dị, thần kinh vận động phát triển tốt -- trừ chuyện tính cách có hơi hướng nội ra thì cơ hồ cũng chẳng có khuyết điểm nào. Mà dưới tình huống này, chút ngại ngùng nhỏ kia cũng đã trở thành một điểm sáng làm người ta không thể không cong miệng.
Sau khi dùng kết quả học tập đứng đầu mà vào trường trung học số một thành phố này, Văn Thủy Nhu lại phát hiện nam sinh mình thầm mến ba năm thế nhưng vẫn là bạn cùng lớp với mình như trước. Vì thế, cô cơ hồ đã lấy toàn bộ dũng khí mà tỏ tình với đối phương. Chỉ đáng tiếc nam sinh mà cô thầm mến cũng chẳng phải là chân mệnh thiên tử của cô. Đương nhiên, lời tỏ tình của cô cũng không được đồng ý.
Vì vô cùng đau khổ do thất tình, Vệ Thành Trạch lần đầu tiên trốn học đi tới tiệm game gần trường học, giống như phát tiết mà chơi tất cả mọi trò ở đó một lần -- đương nhiên, chơi đến hỏng bét. Vì thế, nam chủ ở bên cạnh vây xem toàn bộ quá trình nhịn không được liền lên tiếng cười nhạo. Vốn Văn Thủy Nhu tâm tình đã không tốt lại còn bị trò chơi gây sức ép liền lần đầu tiên bạo nộ, trực tiếp cầm bàn phím trước mặt ném vào mặt người ta.
Bắt đầu từ chuyện này, Văn Thủy Nhu cùng nam sinh gọi là Lục Hướng kia liền cùng nhau kéo màn một bộ phim vườn trường lãng mạng.
Mà lần này, nhân vật mà Vệ Thành Trạch xuyên vào lại chính là nam sinh từ chối Văn Thủy Nhu lúc đầu kia.
Đại khái là xuất phát từ cái gọi là hư vinh đi, nhìn thấy nữ sinh mình vừa từ chối chưa được vài ngày lại đã lăn lộn thành một cục với thằng khác, cậu ta liền cố tình gây trở ngại cho hai người vài lần, chẳng qua cuối cùng mấy hành vi đó đều trở thành trò xúc tiến tình cảm của Văn Thủy Nhu và Lục Hướng.
Nếu nói nhân vật này là một nhân vật phản diện, chẳng bằng gọi cậu ta là một bạn nam phụ nho nhỏ trong tiểu thuyết ngôn tềnh mà thôi.
Cũng không biết nên nói là khéo hay không khéo, thời gian xuyên qua của Vệ Thành Trạch cư nhiên chính là thời gian mà Văn Thủy Nhu tỏ tình với hắn.
Chỉ cần bây giờ hắn gật đầu một cái, nhiệm vụ của thế giới này cơ bản cũng đã hoàn thành.
Loại tình huống độ khó bị giảm mạnh này, thật sự không thể không làm Vệ Thành Trạch nhớ tới cái nhiệm vụ tân thủ kia.
Có lẽ cũng có thể gọi là -- phúc lợi khai trương bản đồ mới đúng không?
Mị mắt lại, trêи mặt Vệ Thành Trạch hiện ra chút hứng thú.
Thứ gọi là con đường xuyên qua này, thật sự đúng là càng ngày càng giống một trò chơi.
Nhìn cô gái trước mắt bất an vì chờ đợi mà quấn ngón tay lại với nhau, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng thở dài, trêи mặt hiện ra một nụ cười ôn hòa: "Thật có lỗi, " hắn nói, trêи mặt lộ ra thần sắc có chút buồn rầu, "Tuy mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được câu trả lời nào không làm cậu đau lòng."
Văn Thủy Nhu hơi sửng sốt, theo bản năng mà bước về phía trước một bước như muốn nói gì đó, lại thấy mặt Vệ Thành Trạch ngừng cười, đôi mắt đen tuyền vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô: "Thực xin lỗi, cậu nên có được một người tốt hơn."
Nghe được câu nói vô cùng rõ ràng kia, hốc mắt Văn Thủy Nhu lập tức nóng lên. Cố cố gắng duy trì nụ cười trêи mặt, nhưng rõ ràng hành động này cũng chẳng có bao nhiêu thành công.
Có chút bối rối mà cúi gằm xuống, Văn Thủy Nhu bỏ lại một câu "Thực xin lỗi" liền xoay người chạy khỏi, ngược lại còn làm Vệ Thành Trạch đang đứng đó có chút bất đắc dĩ: "Rõ ràng người nên nói xin lỗi, là mình mới đúng a......"
5438:...... Từ từ trước tiên để tui làm quen với thiết lập mới của ký chủ cái đã......
Không phải do năng lực thích ứng của nó kém, thật sự chỉ cần nghĩ đến tính cách thực sự của Vệ Thành Trạch, lại nhìn lại bộ dáng ôn nhu ấm áp của hắn hiện tại kia, thực sự không hiểu sao lại có cảm giác không thể nói nên lời.
Nếu muốn dùng lời nói mà nói, đại khái chính cảm giác tất cả lông trêи người đều dựng ngực lên...... Cảm giác mao cốt tủng nhiên đi?
Cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình gần đây thực sự đã cao lên rõ rệt, 5438 nhịn không được mà yên lặng tự cho mình một tán thưởng, sau đó liền dùng vẻ mặt vô cùng đau đớn mà nhìn về phía Vệ Thành Trạch: "Kí chủ, ngươi rốt cuộc tại sao lại từ chối cô ta a a a?!"
Rõ ràng chỉ cần gật đầu một cái là nhiệm vụ của thế giới này sẽ thực dễ dàng mà bị thu phục a có được hay không! Lấy năng lực của Vệ Thành Trạch mà nói, muốn tóm được tim của một cô bé đơn thuần vào tay quả thực là chuyện vô cùng vô cùng dễ dàng đó! Tuyệt đối có thể dễ dàng mà làm đối phương moi tim ra luôn đó có được hay không! Được! Hay! Không!
Nhưng hết thảy những thứ này đều đã trôi mất theo một tiếng " Thực xin lỗi" của Vệ Thành Trạch.
Cứ thế này Văn Thủy Nhu sẽ lại trốn tiết học chiều, chạy đến một quán điện tử gần trường học rồi lại gặp bạch mã vương tử của cô ta...... Ngẫm lại thực sự quá ngược, 5438 đều đã nhịn không được muốn khóc đến nơi rồi.
Nhưng Vệ Thành Trạch đã sớm quen luôn với thái độ hơi tí là lại kinh ngạc của 5438 này, bởi vậy sau khi nghe lời chất vấn của nó, ngay cả lông mi cũng chẳng nhăn lấy tí nào, vô cùng bình tĩnh mà trả lời: "Cô ta là nữ."
5438:......
Lúc này, nó lại bắt đầu nhớ tới cảm giác đau tim khi ký chủ không chịu đi dụ em gái lúc trước.
...... Chẳng lẽ không thể vì nhiệm vụ mà mở rông hạn chế chút ít được hay sao?! Dù sao cũng không phải là thực sự nói chuyện yêu đương gì đó đúng không!
Bộ dáng không ngừng lăn lộn của 5438 kia cũng chỉ còn kém không cắn tay nhỏ giả đáng thương mà xé áo Vệ Thành Trạch -- đương nhiên, lý do mà nó không thể làm như vậy chính là bởi vì nó không làm được.
"Hệ thống. " Ngẩng đầu nhìn bầu trời đang sập xuống, Vệ Thành Trạch xoay người, theo trí nhớ của nguyên chủ mà nhấc chân lên đi về phía căn tin. "Lúc mày chơi trò chơi ấy, chẳng lẽ lại đi làm chuyện mình ghét à?"
Nếu chỉ để hoàn thành môt nhiệm vụ trong trò chơi mà miễn cưỡng ép mình đi làm những chuyện mình không thích, thì cái hành động chơi trò chơi này chắc chắn cũng đã mất đi ý nghĩa giải trí ban đầu của nó rồi.
"Huống chi, " Vệ Thành Trạch hơi cong môi, nụ cười trêи mặt như ánh mặt trời vào trưa đông, mang theo ấm áp thấm sâu vào thân thể người ta, "Đã có ai nói với mày, sau khi cự tuyệt cô ta sẽ không thích ta nữa chưa?"
5438:......
Nó đã quên, kí chủ nhà nó thực sự chính là một tên cặn bã.
Vừa rồi sao nó cư nhiên còn tưởng Vệ Thành Trạch vì thấy người ta là một bé nữ sinh nho nhỏ nên mới có chút không đành lòng, không muốn đối phó với cô ta như những đối tượng công lược khác nữa chớ?
Quả nhiên, nó vẫn thực khờ dại, ha hả.
Vệ Thành Trạch sao có thể có được thứ tâm tình kiểu như đồng cảm này cơ chứ?!
Bất quá nói thật, 5438 cũng thực sự rất hiếu kỳ, Vệ Thành Trạch lần này sẽ làm như thế nào.
Phải biết rằng, đây chính là kịch bản yêu đương đó, khác với loại kịch bản, phương diện này khác với loại kịch bản thăng cấp kia, phương diện này cũng chẳng có kỳ ngộ pháp bảo gì có thể để Vệ Thành Trạch cướp đoạt cả. Nếu hắn muốn lấy được số mệnh, cuối cùng thì cũng chỉ có đường nói chuyện luyến ái này là có thể đi thôi.
Nhưng nếu nhìn đến tình huống trước mặt, Vệ Thành Trạch hiển nhiên là không muốn chơi một trò tình yêu tình báo gì với Văn Thủy Nhu cả. Dù thực sự nếu dựa theo lời Vệ Thành Trạch nói, sau khi bị cự tuyệt thì Văn Thủy Nhu vẫn sẽ thích hắn nhưng số mệnh có được từ chuyện thầm mếm gì gì đó chắc chắn không nhiều bằng kiểu yêu đương ngọt ngọt mật mật đâu đúng không?
Chẳng lẽ một thế giới đơn giản như thế giới này, chỉ bởi vì nguyên nhân do nhân vật chính mà lại có thể làm số mệnh Vệ Thành Trạch lấy được lần đầu tiên thấp xuống à?
Chỉ cần nghĩ như vậy, 5438 liền cảm thấy tim thực đau a. Loại cảm giác này, thật giống như một đống lớn nhân dân tệ in hình chủ tịch Mao đang hiện ra trước mắt ngươi, kết quả có người lại vì khay đựng chúng nó thực xấu lại không phù hợp với thẩm mĩ của hắn liền ném luôn đi vậy đó.
Không hiểu sao lại làm cho người ta thấy đau lòng!
"Rất khó nghĩ sao?" Bưng đồ ăn ra khỏi cửa xoay, Vệ Thành Trạch nhìn một vòng trong đại sảnh; cuối cùng liền tìm một chỗ dựa vào cửa sổ mà ngồi xuống, "Chỉ cần đổi mấy thứ đoạt mấy thứ gì gì kia thành đoạt đàn ông không phải là ok rồi sao?" (Ly: Thực sự xin lỗi mạn phép cái: Đù!!!!!!!!!!!!!)
Chân gà rán giòn xốp mềm mại được đưa vào miệng nhẹ nhàng mà cắn một cái, mùi hương gắn bó lưu lại. Hương vị rất lâu chưa được nếm lại làm Vệ Thành Trạch nhịn không được sung sướиɠ mà nheo mắt lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước thời gian thay, phía trước đâu có đích, buổi tối còn có canh một, bồi thường lần trước vãn càng, sao sao đát ~
Cám ơn nhưng mà ta còn ở viên, bảo bảo °, lang quỷ quỷ đích lôi cùng lạc hà vũ mặc, địa ngục bài ca phúng điếu đích lựu đạn, ôm lấy ngoan sao cái ~