Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 5: Cách thứ hai (thượng)




Người đối với tình yêu có nhiều loại, có người cảm thấy tình yêu là điều quan trọng nhất trong cuộc sống, có người có thể vì yêu mà muốn sống muốn chết, có người có thể trong lúc đang thương một người lại có thể tìm đến bụi hoa khác, cũng có người cả đời chỉ nhận định một người, đương nhiên loại người này gần như tuyệt chủng.

Bởi vì rất ít người sẽ là từ đầu tiên… mà… cuối cùng đấy, mối tình đầu có thể đến kết hôn có tỷ lệ rất nhỏ a.

Bùi Thiên cảm thấy mình chính là cái loại gần như tuyệt chủng kia.

Càng yêu càng nhạt là thái độ bình thường, nhưng hắn vẫn thấy mình lại càng ngày càng thích, vô cùng vô cùng yêu thích cậu.

Thật giống như phim thần tượng máu chó tám giờ mỗi ngày, vai phụ pháo hôi vĩnh viễn không lấy được nhân vật chính, chỉ có thể nhìn xem nhân vật chính hạnh phúc vui vẻ cùng một chỗ mà đau lòng, lúc nhân vật chính gặp nguy hiểm vẫn có thể anh dũng quên mình mà nhào tới trước, lấy tính mạng của mình để bày tỏ với người mình yêu, cho dù nhân vật chính chẳng thèm ngó tới.

Trước vai phụ pháo hôi, Bùi Thiên không biết mình còn có thể phản kháng lại cái gì a, cho dù ngốc nhưng vẫn có thể rõ ràng tình cảm khổ sở là như thế nào, loại thầm mến cấm kị này, giống như gông xiềng hung hăng vây lấy, lại giống như dây leo cuộn chặt, khó nói cũng càng ngày càng lún sâu.

Trên ban công, Bùi Thiên nắm chặt hai tay dựa vào lan can, chống cằm giương mắt, nhàm chán mà dùng mắt đếm từng ngôi sao, không bao lâu hắn liền chán, miễn cưỡng ngáp một cái, ngốc ngốc nhìn trời đêm.

Gió lạnh thổi qua, Bùi Thiên nheo mắt lại, bắt đầu quay về quá khứ của hắn ——

Chính thức khiến hắn yêu thích cậu hình như là ở lớp học bơi.

Khi đó, hai lớp của bọn họ vừa vặn cùng tiến vào khóa bơi lội.

Tháng 9 khí trời ôn hòa nhưng lại nóng đến dọa người, tuyệt không giống như trời còn thu, làm cho người ta cứ muốn ở mãi trong nước mà không rời đi.

Học sinh của hai lớp mặc dù đứng cùng nhau lẫn lộn không phân biệt được, nhưng tâm tình vẫn là giống như nhau vui mừng khó nhịn, ở đằng sau chính là bể bơi mát mẻ, không tập trung mà làm mấy động tác khởi động, đám học sinh hận không thể nhanh chóng xoay người nhảy xuống!

Bất đồng với những học sinh xung quanh, Bùi Thiên vừa tập, khóe mắt vẫn một mực dõi theo bóng người ở phía xa, quả nhiên là cậu.

Thân thể trắng nõn, dáng người gầy gầy, bờ mông được quần bơi ôm trọn….

Bùi Thiên vội vã dùng tay bịt mũi, chó má a muốn chảy máu mũi rồi!

Tiếng còi vang lên, mấy học sinh vừa khởi động xong liền nhao nhao quay người xuống nước, Bùi Thiên tất nhiên đã ở bên trong rồi, hắn cần nước làm cho tỉnh táo lại = =..

Lặng lẽ bơi vào giữa hồ, Bùi Thiên dựa vào làn bơi, không cách xa bạn cùng lớp cũng không quá thân cận cậu, tốt!

Chậm rãi đem cái mũi ngụp xuống nước, Bùi Thiên liếc mắt nhìn cậu, hết không khí thì ngoi lên lấy hơi, sau đó lại nhẹ nhàng chuyển mắt qua, làm đi làm lại không biết mệt.

Trong nước khó khăn vụng trộm nhìn cậu, Bùi Thiên cảm thấy mình hình như có chút biến thái, nhưng sau khi nhìn thấy cậu đang bơi thì cái suy nghĩ này lập tức bị Bùi Thiên ném ra sau ót——

Chẳng qua là bơi mà thôi, có cần phải đẹp mắt như thế không a NGAO*gào khóc*!!

Tư thế kia! tư thế kia! Bơi xong ngẩng đầu đạp nước sao lại có thể gợi cảm như thế!!

Dưới bụng xiết chặt, Bùi Thiên cảm giác rằng mặt mình khẳng định đỏ chót, hồ bơi lạnh buốt cũng không cách nào khiến hắn tỉnh táo lại.

Chính mình có phản ứng, đối với một người con trai có phản ứng?

Chẳng lẽ mình là đồng tính luyến ai? Chẳng lẽ mình… thích cậu?

Nhưng chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận được a…

Bùi Thiên đang suy nghĩ miên man, đã thấy cách đó không xa, dường như là bị sặc nước, bơi đến thành bờ.

Giống như bị mê hoặc, Bùi Thiên bơi theo.

Thấy cậu đi vào toa lét, Bùi Thiên cong lưng lại giống mèo ở ngoài mà nhìn lén vào, thấy cậu đang đứng ở bồn rửa tay ho khan.

Bùi Thiên nhếch mép, không tiếp tục nhìn lén mà đi vào toa lét, mà cậu ở bên bồn rửa tay hình như cũng cảm thấy được, nghiêng đầu nhìn Bùi Thiên một cái, dừng ho.

Toa lét yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân, Bùi Thiên ra vẻ thành thạo mà đi đến bên bồn cầu đứng, đột nhiên nghĩ nếu mình bắn ra không phải là nước tiểu, lúng túng quay đầu nhìn cậu đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, quả là muốn mắng fuck!

Mà lúc này cậu ở trước bồn rửa tay tựa hồ thở dài một cái, im lặng quay người rời đi.

Bùi Thiên nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, thời gian dần trôi, lửa dưới bụng không biết sao cũng lạnh đi rồi, rốt cuộc không dậy nổi, đành phải ỉu xìu rời khỏi toa lét quay lại bể bơi.

Bất chợt hoàn hồn, Bùi Thiên hạ mắt.

Nước a…



Đã leo lên tầng cao nhất, lại đứng ở trên bậc thang, Bùi Thiên có chút hoảng hốt mà đứng trên bể chứa nước.

Tối hôm qua đột nhiên nghĩ đến muốn nhảy xuống nước tự sát, liền nghĩ đến đâu nhảy.

Bể bơi? Quá gây chú ý, bên cạnh có lẽ còn có con nít a!

Sông? Quanh đây không có sông.

Biển? Hiện tại biển đều là người, nhảy cũng sẽ bị kéo trở về!

Vậy làm sao bây giờ?

Lúc ấy Bùi Thiên nhàm chán mà chuyển kênh ti vi, đến tiết mục đua ngựa thì bên dưới chạy qua một dòng tin nhanh “Kinh hãi xác nữ giới trong bể chứa nước”.

Bể chứa nước?!….. Vậy nhảy bể chứa nước!

Nhưng mà, hiện tại Bùi Thiên có chút chùn bước.

Không phải nghĩ đến sau khi mình chết đi, cảm thấy lương tâm áy náy khi các hộ gia đình sẽ uống phải nước chứa thi thể của mình, mà là bể nước rất dơ!!

Bên thành mọc đầy rêu xanh, nước đục ngầu không chịu nổi, những cái gì đó đang bập bềnh trên mặt nước, rồi những con côn trùng là như thế nào kia?!!

Những thứ thấp kém này dưới ánh mặt trời sáng sớm, tất cả đều hiện lên trước mắt, Bùi Thiên còn nhìn thấy dưới đáy bể, những đám cỏ vẫn đang phiêu a phiêu a phiêu. (*lay động).

Hắn sai rồi! Hắn không nên nhảy bể chứa nước để tự sát!

Bùi Thiên lùi một bước, nhíu mày nhặt lấy điện thoại để trên mặt đất, lúc đầu hắn vốn muốn dùng điện thoại gọi cho người ta đến tìm xác, nhưng hiện tại gọi điện đi không phải là cho người ta đến hốt xác mà là…

“Alo? Quản lý phải không? Bể chứa nước đã bao lâu không được cọ rửa rồi hả? Ông có biết nó bẩn đến thế nào không! Phía trên còn có xác côn trùng, ông làm quản lý kiểu gì vậy?…Hả? làm sao mà tôi biết rõ…Tôi chính là biết rõ chuyện gì xảy ra!…Hả, muốn cọ rửa sạch sẽ? Tốt, tạm biệt!”

Nói chuyện xong Bùi Thiên nhìn bể chứa nước hả giận mà hừ hừ, dù cho không chết thì tốt xấu gì cũng phải chắc chắn rằng mình được uống nước sạch!

Bùi Thiên hi ha sung sướng, cảm thấy mình đã làm một chuyệt tốt.