Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 22: Cách thứ mười bốn (ngụy tra)




Trời mưa.

Giống như lấy từng thùng nước mà liên tục đổ ào xuống, nước mưa tuôn *rào rào* chảy đầy mặt kính thủy tinh.

Ngày hôm qua rõ ràng còn nắng to, vậy mà hôm nay đã trời mưa như trút, Kỳ Vũ vuốt tấm kính thủy tinh mà có chút cảm khái, quay đầu trèo lên giường, lưng dựa vào giường đầu thì tựa vào tường, nghe tiếng sấm rền vang dội xuyên qua tấm thủy tinh mỏng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Điều hòa trong phòng vẫn bật, nhiệt độ không cao làm cho cậu rùng mình một cái, chà xát cánh tay để giảm bớt cái lạnh, trong phòng yên tĩnh giống như ngày bình thường.

À không đúng, cùng ngày hôm qua rất không giống nhau.

Cho dù trước mắt yên tĩnh chỉ có âm thanh của máy điều hòa cùng tiếng mưa, nhưng so với trước đây không có khí tức của người sống thì bất đồng, căn phòng ở hơn mấy tháng cuối cùng cũng đã có người khách đầu tiên, mà người đầu tiên đó lại đúng là hắn.

Không biết là nên vui sướng hay là đau buồn.

Kỳ Vũ sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, những cảm xúc của ngày hôm qua dường như vẫn còn, thấy hắn đứng bên ngoài cửa phòng, mọi bối rối kinh hỉ (*kinh ngạc vui mừng) vẫn có thể tái hiện lại.

Lặng im một hồi, cậu quay đầu trợn mắt nhìn vào màn hình máy tính không có bật chế độ tiết kiệm điện, tay phải đặt trên người hướng phía dưới rời đi, thoáng cái đem cái quần kéo xuống, khép mắt lại hơi cúi đầu, bàn tay chậm rãi vỗ về chơi đùa dục vọng đã nửa cương lên.

Mỗi ngày đều không có biện pháp mà nghĩ đến hắn, trong đầu đều là hình ảnh người nọ trần truồng, thân thể cường tráng nếu không thì là hắn tại sân bóng rổ, mồ hơi lăn trên gương mặt anh tuấn.

Nhưng dường như hôm nay có chút bất đồng.

A không, không phải như vậy.

Kỳ Vũ bỗng nhiên mở mắt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, tay phải đang nắm lấy thứ đã hoàn toàn cương bỗng nhiên cứng ngắc, tiếp theo buông ra không hề luật động, dùng sức lật người lại liều mạng với cái gối đầu mới dựa lưng vào mà điên cuồng đánh đấm.

Con mẹ nó sao lại có thể như vậy a?!!!

Ai có thể nói cho cậu biết tại sao sẽ nghĩ đến tình cảnh này a a a?!!!

Quả nhiên là cùng hắn tiếp xúc gần gũi sẽ sinh ra di chứng sao!!!

Kỳ Vũ khóc không ra nước mắt mà phát hiện ý dâm của mình không phải chỉ là về thân thể của người nọ, trong đầu cậu bất chợt hiện lên hình ảnh đối phương với bộ dáng khêu gợi áp trên người mình a a a a a !!!

Ý dâm lăn ga giường còn chưa tính, tại sao cậu lại là người bị áp a?!

Chính mình quấn hai chân lên lưng đối phương, tư thế của đối phương tựa hồ chỉ cần mình hơi hướng cằm lên là có thể hôn cái môi gần trong gang tấc, kích tình mãnh liệt lại để cho trên mặt trên người thấm đẫm mồ hôi, theo khuôn mặt tuấn lãng nhỏ xuống trên mặt mình, động tác ra vào vẫn còn tiếp tục, đối phương cảm giác được dường như người dưới thân không chuyên tâm, nheo lại cặp mắt đen láy, cúi đầu xuống cắn lên vành tai cậu, dùng giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm mà thì thầm——

Bảo bối, hậu quả của việc không chuyên tâm chính là làm em cho đến khóc lên luôn a ~

Làm đến khóc...

Cậu.....

A a a a aa a a tại sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh đầy chân thật như vậy ?!!!

Còn có cảnh tượng sau câu nói kia, thì tại trên người mình, hạ thể lập tức tăng tốc cùng lực đạo mà mãnh liệt đút vào, tiếp theo....

Tiếp theo chính mình thật sự là làm đến khóc a a a a!!!

Không biết vì cái gì mà cơ thể bắt đầu nóng lên, Kỳ Vũ giơ tay lên gạt mồ hôi trên mặt, sau đó cúi đầu nhìn xem trên tay mình dính đầy chất lỏng, liên tục liên tục thôi miên chính mình——

Trên mặt sở dĩ có nước tuyệt đối không phải là bị làm đến khóc mà là vì đúng lúc chảy mồ hôi a!!!

Trong đầu không ngừng lặp lại cuộc làm tình nóng bỏng, tựa như một đoạn GV không ngừng chạy, chẳng qua nhân vật chính ở đây là cậu và hắn.

Kỳ Vũ buồn bực mà phát hiện, cái kia của mình so với hồi nãy hình như còn muốn cứng hơn rồi.

Tưởng tượng chết tiệt a a a a a!!!

Một lần nữa dùng tay phải run rẩy cầm chặt lấy mà luật động, không biết cảm giác khi bị chọc vào sẽ có khoái cảm gì nha, Kỳ Vũ khịt khịt cái mũi nhếch miệng, cố gắng đem hình ảnh trong đầu quét đi, nghĩ lung tung đến chuyện khác.

Tuy rằng trước kia cũng có xem qua GV, biết rõ hai nam sẽ có chia ra một người tiến vào một người bị cắm vào, nhưng vào lúc đó cũng không có nghĩ gì nhiều, chẳng qua là ý dâm thoáng qua một cái qua loa làm xong liền tắt máy đi ngủ, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có tư cách, địa vị để mà đối mặt.

Cắm vào hoặc bị cắm vào.

Hiện tại xem ra, chắc hẳn mình chính là ở vị trí bị cắm vào.

Nếu như để hắn cắm vào mình mà nói, cũng không phải là không được......

Bộ dáng mồ hôi chảy xuống cơ thể gợi cảm.......

A mẹ nó cậu lại nghĩ đến cảnh đó!!!

Sắp đến cao trào khiến khuôn mặt Kỳ Vũ ửng hồng, trong miệng không ngừng phun ra tiếng rên rỉ khe khẽ, lưng thấm đầy mồ hôi, thấm ướt luôn cái sao thun mặc ở nhà, càng lúc càng làm cho áo dán sát vào lưng.

Sắp... sắp đến rồi

Tâm trí tập trung vào cơ thể, nheo mắt lại, gầm nhẹ tựa hồ đã muốn đến cao trào........

Tay càng tăng thêm tốc độ,a.... đến rồi!!!

ĐInh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh——

Chuông cửa vang lên.

Kỳ Vũ: "..."

Tay đang động liền cứng ngắc, ánh mắt đầy phẫn hận mà nhìn về cánh cửa, mà chuông cửa vẫng liên tục réo vang——

ĐInh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh!

Con mẹ nó rốt cuộc là ai, giờ nào không đến mà lại đến lúc này!

Mặt đầy máu đem kê kê nhét vào quần, cũng may bởi vì cái quần rộng thùng thình lại tối màu cho nên cái bộ phận kia nổi lên nhìn không quá rõ ràng, hai chân không được tự nhiên mà hướng đến cửa, lúc Kỳ Vũ đến bên cạnh cửa đã suy yếu đến mức lấy trán tựa vào cửa mà không còn khí lực để mở nữa rồi.

Chuông cửa vẫn lớn tiếng vang lên, người phía ngoài không có buông tha liền giống như là sợ người bên trong gặp chuyện không may.

Kỳ Vũ lặng im mà suy nghĩ, cậu chậm rãi vặn mở khóa cửa, kéo ra tì nhìn thấy người bên ngoài đang dùng ngón trỏ chuẩn bị nhấn chuông lần nữa.

Kỳ Vũ: "..."

Ha ha, thực là con mẹ nó máu chó.

Tại sao cậu chưa làm xong có người đến coi như là xong rồi đi, tại sao lại bây giờ bộ não lại còn phải bổ sung một hình ảnh khác của nhân vật nam chính đang đứng ở ngoài a!!

Hơn nữa, còn toàn thân ướt đẫm.

"Khụ...đồ ăn buổi trưa." Bùi Thiên liếm liếm môi, đem cái bịch cầm theo nhét kỹ vào ngực Kỳ Vũ, "Vừa vặn ra ngoài mua đồ ăn nghĩ đến cậu có khả năng còn chưa ăn nên thuận tiện mua luôn cho cậu một phần." Vô cùng nhanh chóng mà tuôn ra một chuỗi, hắn hít sâu một hơi rồi làm như nghĩ đến cái gì, lúng ta lúng túng mà mở miệng: "A đúng, cậu đã ăn chưa?"

"Vẫn chưa." Kỳ Vũ ôm chặt cái bịch trong ngực, cười cười ngượng ngùng hỏi: "Mì hoành thánh?"

"A? không không không!" Bùi Thiên vốn đang ngây ngườu, lập tức nhớ đến bộ dáng Kỳ Vũ ăn vào thiếu chút nữa ói hết ra ngày hôm qya, vội vàng khoát tay, "Là McDonalds. À...ngày hôm qua mới biết cậu không thích ăn mì hoành thánh... ngày hôm qua, thực xin lỗi."

Trong lòng Kỳ Vũ trợn tròn mắt một cái, cậu mới không dám nói ra không phải không thích mà là do đã ăn trước rồi, nhưng lại nuốt xuống, nhìn đối phương mua đồ ăn còn có thể nhớ đến mình, trong lòng không có cảm động là giả đấy. Cậu hơi cúi đầu, nhếch miệng, "Cảm ơn, hết bao nhiêu để tôi trả lại."

"Không cần, tôi muốn mời cậu a." Bùi Thiên đưa tay gạt qua mồ hồi chảy trên trán, "Tôi đi về trước, cậu cứ từ từ mà ăn."

"A... tạm biệt." Kỳ Vũ thất thần trả lời, đối với người nọ đứng trước mặt cười với hắn một cái, sau đó mới quay lại phòng của mình, khi phòng đối diện đóng cửa lại mới lui một bước cũng đóng lại cánh cửa phòng mình, ôm túi McDonal đặt lên cái bàn cách giường vài bước chân.

Kéo túi lại, tháo nút thắt ở miệng túi, lấy ra cái túi giấy ở sâu bên trong tay đột nhiên ngừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất không có buông rèm xuống.

Bên ngoài, trời đang mưa a.

Toàn thân hắn đều đang nhỏ nước, có phải hay không là bị mắc mưa?

Bùi Thiên hắt hơi một cái, quần áo ướt đẫm dính chặt lấy thân thể, đi vào phòng tắm cởi hết đống quần áo đang dính trên người, vặn mở vòi hoa sen, nước dần dần chảy ra, nước lạnh buốt lại khiến cho cơ thể hắn nóng lên, cảm thấy tốt hơn một chút rồi.

Đưa tay vò vò mái tóc ẩm ướt, hắn nhắm mắt lại nâng mặt lên dưới vòi hoa sen, khóe miệng vì sung sướng mà dần cong lên.

Hắc, đối phương đã nhận đồ của hắn rồi, có phải hay không đã thay thế cho hắn rôi?

Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng ngày hôm qua của cậu vẫn không cho là đúng, nhưng khi cậu ăn vào một nửa đột nhiên che miệng chạy vào toa lét mà nôn ọe, đột nhiên hiểu rằng vì sao rồi.

Không thích ăn mì hoành thánh tại sao không nói sớm....

Hôm nay đưa McDonal không biết cậu có thích hay không.

Được rồi, đưa cái nay thay lời xin lỗi, còn ngăn cho đối phương muốn nhịn đói =-=

Bùi Thiên tắt vòi nước, lắc lắc mái tóc ướt, kéo khăn tắm bên cạnh vòng quanh người rồi đi khỏi phòng tắm.

Cảm thấy có chút choáng đầu a...

Bùi Thiên hít nước mũi, không để ý nhiều, lau xong cơ thể ẩm, khăn tắm ẩm ướt tùy ý ném xuống sàn nhà, dùng cơ thể mệt mỏi bò lên giường kéo chăn nhắm mắt ngủ.

Mà máy điều hòa ở đầu giường vẫn đang chạy, nhiệt độ biểu hiện: 21.

Kỳ Vũ đứng ở trước cửa có chút do dự, ngón trỏ ấn vào chuông cửa nhưng cũng không được, cậu bực bội mà dậm chân một cái, bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng chặt.

Đứng ở bên ngoài một lúc trên mặt đã xuất hiện màu đỏ không bình thường, tuy rằng bây giờ là mùa hè nhưng do trời mưa nên nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, cũng không biết đã dầm mưa bao lâu, có biết hay không phải tắm bằng nước ấm để không bị lạnh a.

Sau khi đứng ngốc ở cửa hơn 10 phút, cuối cùng cậu vẫn quyết định ấn xuống chuông cửa lần nữa.

Tiếng chuông bén nhọn lớn đến nỗi bên ngoài đều có thể nghe được, nhưng người ở trong phòng lại không có phản ứng, đã gọi cửa mấy lần cũng không có kết quả, thật giống như bên trong không có ai.

Bên ngoài mưa vẫn còn nặng hạt, theo lý mà nói chắc có lẽ không đi ra ngoài mới đúng a.

Kỳ Vũ đột nhiên có chút lo lắng, dùng thêm lực ấn chuông cửa, nhưng vẫn chậm chạp không có phản ứng.

Sốt ruộc mà vòng vòng tại chỗ, hai tay ôm ngực cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, nhìn chằm chằm từ lỗ mắt mèo cho đến tay nắm cửa , cậu suy nghĩ một chút, đưa tay dùng sức xoay vặn——

Vốn là nếu không được thì đi xuống lầu mượn quản lý chìa khóa dự trữ, nhưng hiện tại không cần——

Cửa mở.

Khóe miệng Kỳ Vũ giật giật, sẽ có người không khóa cửa như vậy sao? Còn không sự ăn trộm nữa ư, thật sự là...

Chần chờ đứng trước cửa ra vào, cậu cắn răng một cái, cố lấy dũng khí mà bước vào phòng.

Tiện tay đóng cửa lại, cậu chậm rãi đi vào phòng chính, tuy rằng đồ dung quần áo quăng lung tung trên mặt đất, nhưng ngoài ý muốn lại không phát hiện đồ ăn thừa hoặc túi bánh trống rỗng nào trên mặt bàn và cả sàn nhà, mà khi bước chân vào phòng là cảm thấy ớn lạnh cả người.

Da gà nổi hết lên rồi, điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp quá a.

Kỳ Vũ nhăn lại lông mày, trên bàn lộn xộn tìm được điều khiển, nhấn mấy lần mới buông xuống, trong nháy mắt ánh mắt rơi xuống Bùi Thiên đang nằm phía dưới máy điều hòa.

Đi tới bên giường, Kỳ Vũ cúi người đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của người ở trên, mu bàn tay vừa mới dán lên lập tức cảm nhận được độ nóng, đứng bên giường hai giây, cậu lập tức vội vàng xoay người chạy về phòng mình đi lấy thuốc hạ sốt.

Thuốc hạ sốt được đóng thành vỉ để trên đầu giường, Kỳ Vũ nhẹ nâng Bùi Thiên đang hôn mê bất tỉnh, nghiêng người khó khăn mà dùng tay trái làm đệm thịt cho hắn ngăn cách với bức tường lạnh lẽo, tay phải bóp cái cằm đang ngậm chặt rồi lấy thuốc nhét vào trong miệng hắn, lấy qua ly nước, khó xử mà ngó ngó ly nước trên tay rồi lại quay qua nhìn gương mặt màu đỏ mệt mỏi của Bùi Thiên.

Để uống trực tiếp hay là giống như phim thần tượng mà mớm nước?

Kỳ Vũ nghiêng đầu lo lắng, người con trai được cậu nâng dậy bỗng ngâm lên một tiếng thống khổ mới khiến cho cậu nhanh chóng hoàn hồn, bởi vì không có rảnh tay bên cậu chỉ có thể ảo não lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Bùi Thiên, nuốt nước miếng, ly nước trong tay nắm càng chặt.

Cuối cùng cậu quyết định——

Quyết định mớm nước Orz

Dù sao đối phương cũng không biết, hơn nữa sau này cũng sẽ không có cơ hội, có thể chiếm tiện nghi thì liền chiếm chớ sao....

Dùng mu bàn tay đang cầm ly nước sờ lên trán người đang nằm, lại hướng phía dưới khuôn mặt, nhấp một ngụm nước, cúi đầu chậm rãi, chẫm rãi tiếp cận đôi môi hơi hé ra của người con trai, hơi thở cực nóng của hắn khiến cho ly nước trong tay cậu nắm càng chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tay trái giật giật mà đặt xuống, lại để cho đầu hắn hơi nâng lên, Kỳ Vũ đứng dậy một chân quỳ bên giường, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trắng bệch kia.

Môi chạm môi, chỉ như thế không có chút kỹ xảo nào, chẳng qua là đầu lưỡi hơi cạy mở hàm răng, để cho nước chầm chậm chảy vào, cuốn theo viên thuốc, như ý muốn mà trôi xuống cổ họng vào dạ dày, nước cũng thấm ướt đôi môi, khiến cho sau khi Kỳ Vũ rời đi lại làm cho đôi môi khô nứt nổi lên ánh nước.

Khoảng cách vô cùng gần gũi, cái mũi đều có thể chạm vào mũi đối phương, Kỳ Vũ tham lam mà nhìn khuôn mặt mê man của Bùi Thiên, không nhịn được mà nhắm mắt lại, lần nữa ịn lên nhẹ nhàng liếm ướt đôi môi.

Trong nội tâm không ngừng nhắc nhở chính mình, nhanh rời đi, đừng vọng tưởng——

Rồi lại vẫn không nhịn được mà một lần mút rồi lại mút vào.

Bên ngoài cửa sổ âm u không có ánh mặt trời khiến cho căn phòng không có bật đèn lại càng thêm tối, tia chới lóe lên rồi biến mất làm căn phòng chớp nhoáng sáng lên, hiện ra hai người đang hôn môi, tiếng sấm * ầm ầm * vang lên, giọt nước mưa to như hạt đậu đánh vào lớp kính thủy tinh

Nhưng những thứ này không thể khiến cho người bên trong chú ý đến.

Thứ bọn họ để ý tới chỉ có ——

Lẫn nhau.