Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 55




Type: Oanh

Ba giờ mười lăm phút sáng, bệnh viện yên lặng như tờ. Tống Diệm tựa lưng vào tường, ngồi bệt trong hành lang, tâm trạng phần nà bình tĩnh trở lại, người cũng mệt lã đi. Hứa Thấm bưng cốc nước đến cho anh. Anh nốc cạn, đôi môi vẫn khô nứt.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, quần ngủ bị co lên, lộ ra hai mát cá chân trắng nõn. Khi nãy, cô đã ngồi như thế, ở chính chỗ này. Tống Diệm đưa tay xoa mắt cá chân lành lành của cô rồi không buông ra nữa.

Hứa Thấm cúi đầu, nhẹ nhàng phủ tay mình lên tay anh: “Anh định làm thế nào?”

“Nói sự thật.”

“Vâng.”

“Em muốn nói gì không?” Anh nhìn cô, chờ đợi.

“Đây là chức trách của anh. Em không có gì để nói cả.” Cô thẳng thắn đáp.

Anh vẫn nhìn cô đăm đăm.

“Nếu như giáo sư Từ làm chết người trong ca mỗ, cấp trên điều tra, là người tham gia, em sẽ khai báo theo sự thật, không phải xuất phát từ đúng hay sao mà là trách nhiệm của em là vậy. Nhưng nếu không ai đến hỏi, vậy em...cho dù biết cũng sẽ không nói, vì em không quan tâm.”

“Quả nhiên là em.” Tống Diệm khẽ nhếch khóe môi, cười chua chát: “Em không cảm thấy anh nên giấu giếm sao? Giống như lần trước đi ăn khuya đã nói, chờ thăng chức rồi hãy làm lớn chuyện?”

Cô ngừng vuốt ve tay anh, nghiêm túc suy nghĩ giây lát mới hỏi ngược lại; “Có thể không?”

Tống Diệm nhìn cô chăm chú, nhưng không nói gì.

Cô ôm lấy chân mình, kề đầu trên đầu gối, quay sang anh, kể một chuyện rất không liên quan: “Tiêu Diệc Kiêu thường đến câu lạc bộ Vịnh Lưu, ở đó có một người quản lý tên là A Lộ. Em hay theo Tiêu Diệc Kiêu đến đó nên cũng biết cô ấy.”

Hành lang tĩnh mịch, giọng nói nhẹ nhàng của cô chậm rãi vang lên.

“Em hỏi A Lộ: Trong câu lạc bộ có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nguồn tài nguyên ấy từ đâu ra? Có phải ông chủ có chống lưng, cưỡng ép cướp đoạt không? A Lộ nói không có chuyện đó đâu, đều là tự nguyện cả. Em thấy lạ, toàn ngườ đẹp hạng nhất, làm ở nơi khác cũng đâu có tệ, cớ gì phải đến đây? Có phải bị cuộc sống ép đến đường cùng không? A Lộ nói: Cũng không phải. Cô ấy bảo: Câu lạc bộ chỉ tuyển lễ tân thôi, tiền lương còn cao hơn cả nhân viên văn phòng. Người đến nộp đơn tuy biết đây là nơi nhiều tệ nạn, nhưng lễ tân vẫn có thể giữ mình trong sạch. Họ không muốn đợi đến khi ra trường, chỉ mong nhanh chống kiếm được đồng tiền, có thể đủ cho mình đặt chân ở Đế Thành rồi bỏ nghề.

Sau khi làm lễ tân một tháng, quản lý gạ đi dẫn khách. Chỉ đi thêm vài bước, không phả vào phòng tiếp khách nhưng tiền lương gắp đôi. Ừ, lương gắp đôi là có thể kiếm tiền nhanh hơn, có thể rời khỏi đây sớm hơn. Thế là họ bắt đầu công việc mới, làm dẫn khách.

Một tháng sau, quản lý lại nói, hay là làm phục vụ. Chỉ cần dẫn khách vào trong phòng, tiền lương gắp đôi. Ừ, vậy là làm phục vụ.

Quản lý lại nói, hay là làm tiếp viên, vào phòng bưng trà rót nước chút thôi. Ừ, để kiếm đủ tiền rồi rời đi nhanh hơn, vậy thì làm tiếp viên. Qua một tháng nữa, quản lý lại bảo, thôi hầu chuện khách luôn đi. Lúc bưng trà rót nước cũng phải nói chuyện với khách mà, bây giờ chẳng qua chuyển từ bàn sang phòng riêng thôi, tiền lương lại gấp đôi, kiếm được nhiều hơn thì sẽ rời đi sớm hơn. Tốt, hầu chuyện thì hầu chuyện vậy. Về sau thế nào, đã hầu chuyện với khách thì cho họ sờ mò chút ít, sau đó nữa thì từ sờ thành ngủ luôn.

Đến cuối cùng, khoản tiền dự tính ban đầu đã kiếm đủ, nhưng không ai rời đi cả. Tất cả đều trở thành gái nhảy, tiếp tục kiếm thật nhiều tiền, không ai ngoại lệ.” Hứa Thấm kết luận. “A Lộ đã đi trên con đường như thế đấy.”

Hành lang im ắng không một tiếng động. Cô hiểu anh nên dùng cách của mình để an ủi và cổ vũ. Tống Diệm không nói một lời, chỉ lơ đãng kề sát cô hơn. Giờ khắc này, không chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn hai người cũng gần gũi nhau đến thế!

Cô cảm nhận được đều ấy, thân thể cũng không khỏi dán sát vào anh. Cô khẽ dụi mắt mệt mỏi, càng những lúc thế này con người ta càng dễ giãi bày.

“Thật ra, em không thấy làm gái nhảy có gì là đúng hay sai. Có lẽ em không quan tâm mấy quy chuẩn đạo đức đó, cho rằng họ bằng lòng làm những gì cũng là lựa chọn của họ. Nhưng nếu có người ban đầu đã không muốn làm gái thì ngay từ đầu đừng nên làm lễ tân “ sạch” gì đó làm gì. Bởi vì...có một vài thời điểm mấu chố, một khi nhượng bộ thì sẽ tiếp tục sa ngã. Chuện về sau sẽ không còn phát triển theo dự định ban đầu nữa. Con người là loài động vật không ngừng viện cớ cho mình. Rất nhiều người tuy có ý nghĩ tốt đẹp nhưng lại lầm đường lỡ bước. Thời điểm ta vừa mới làm trái ý niệm ban đầu, thì ý niệm đó đã không thể nguyên vẹn như cũ được nữa rồi.”

Cô chầm chậm nói đến đây, bản thân cũng in lặng khá lâu. Không biết là do đã quá buồn ngủ hay là ý nghic trong đầu đều bay biến, đầu óc cô bỗng trống rỗng, không còn phản ứng gì nữa. Người bên cạnh vẫn giữ thái độn trầm mặc.

Cô quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt anh vẫn nhìn mình đấm đuối, vẻ mặt trầm lặng có phần mệt mỏi, nhưng đáy mắt lại ẩn chứ ý cười thấp thoáng. Dường như người đàn ông mất khống chế khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Tống Diệm của cô đã quay về bên cô rồi.

Hứa Thấm không khỏi mỉm cười, tự hào vì cuoois cùng đã dỗ dành anh thành công: “Anh đang cười sao?”

Anh cong khóe môi.

“Cười gì thế?” Cô chọc chọc anh một cái.

“Không có gì.” Anh lắc đầu, nhận ra cô đã mệt, liền ôm cô vào lòng, tì cầm lên huyệt thái dương cô, khẽ khàng nói: “Cảm thấy em rất tốt.”

Cô tựa vào ngực anh, điều chỉnh vị trí thoải mái, buồn ngủ rũ mắt: “Thật ra thì em không tốt đâu. Trong lòng em vẫn có một chút tư tâm, có phần không vui.”

Nghe vậy, anh thoáng hít vào một hơi, dằn xuống cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy lòng, biết rõ cô đang nghĩ gì nhưng vẫn cố hỏi, muốn nghe chính miệng cô thừa nhận: “Ví dụ như?”

Cô ngáp một cái, chạm rãi nói: “Em cũng nghĩ, anh có thể vì em mà phản bội nguyên tắc cá nhân không? Không phải em muốn anh làm vậy, chỉ là nếu làm thế, dường như có thể chứng minh điều gì đó.”

Cô luôn để ý xem anh trao đi nhiều hay ít hơn mình.

“Nhưng người lính cứu hỏa vừa hi snh vẫn còn nằm đó, đồng đội của anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Nếu lúc này anh coi thường tính mạng đồng đội, mặc kệ sự thật thì anh sẽ trở thành một con người đáng sợ, không còn là Tống Diệm mà em yêu nữa.”

Thế nhưng anh lại không thốt ra câu nào, chỉ có thân thể ôm cô càng chặt hơn.

“Hơn nữa, anh cũng vì đắn đo đến lời hứa với em mà dằn vặt, đau khổ. Em đã chứng kiến tận mắt rồi. Tuy đau lòng nhưng em vẫn thấy vui.” Cô cười khe khẽ.

Anh khẽ lắc đầu, gục xuông, nụ cười thêm đắng chát. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, dụi mắt, không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài.

“Buồn ngủ lắm hả?” Anh nhìn cô thương xót.

“Ừm. Anh còn buồn ngủ hơn em nữa, đúng không? Ra vào đám cháy vô cùng tiêu hao thể lực.” Giọng Hứa Thấn đã có chút lơ mơ.

Tống Diệm ngây người, lúc này mới ý thức được toàn thân đã mệt nhoài, nhưng lại hoàn toàn quên mất.

Cô ngẩng đầu: “Ngày mai, anh không được nghĩ à?”

“Cấp trên sẽ cử tổ chuyên án đến.” Anh gật đầu xác nhận.

“Hy vọng lãnh đạo tổ chuyên án công chính liêm minh. Như vậy những lo lắng tối nay đều à dư thừa rồi.” Cô tiếp thêm cho anh sự lạc quan.

“Chỉ mong vậy.” Anh cười nhẹ. “Về nghỉ ngơi sớm đi.” Anh phải đi rồi.

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nghe theo.

Anh dìu cô đứng dậy, định đưa cô ra ngoài thì Đội trưởng Ngô của Lục Diệp Đàn đi đến.

Hứa Thấm xua tay: “Anh bận việc thì cứ đi, không cần lo cho em. Tự em trờ về được mà.”

Cô vừa định quay người, Tống Diệm đã nắm lấy tay cô: “Hứa Thấm!”

“Dạ?” Cô thắc mắc. “Còn việc gì sao?”

Anh nhìn cô, ánh mắt khôi phục vẻ kiên định: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý thích dán.”, rồi mỉm cười như đôi vợ chồng già: “...Sẽ không để em thất vọng đâu.”

“Vâng.” Đôi mắt rực sáng, cô gật đầu, ánh mắt đầy tín nhiệm.

Anh chợt thấy cơ thể như được nạp đầy năng lượng, nhẹ cười lần nữa, vuốt tóc cô.

Hứa Thấm rời đi. Tống Diệm trông theo bóng lưng cô đến khi mất hút rồi mới thôi cười, nhìn về phía Đội trưởng Ngô.

Anh ta sải bước đi đến: “Chúng ta mau trở về thôi. Trời vừa sáng, tổ chuyên án Cục bảy sẽ đến. Trước đó, chúng ta phải chuẩn bị trường trình rõ ràng cặn kẽ.”

“Được.”

Hai người băng qua đại sảnh đi ra ngoài. Tâm trạng Đội trưởng Ngô suy sụp cả đêm, giờ phút này vẫn chưa ổn định: “Tống Diệm, tôi đã xem xét hiện trường rồi. Vụ hỏa hoạn theo lý không đến nỗi thảm thiết như vậy. Tôi đoán cậu cũng nhìn ra được. Không lừa dối cậu làm gì. Trước kia, tôi chỉ biết quán bar đó do một tên con nhà giàu mở. Hôm nay mới lòi ra, cấp trên chắn chắn có ngườ ăn hối lộ rồi.”

Tống Diệm không xen lời, lắng nghe anh ta nói.

“Tôi quen thuộc với Đại dội Lục Diệp Đàn hơn cậu, đoán được là ai. Theo lý, xảy ra chuyện lớn như vậy, thể nào kẻ đó cũng bị mất chức, nhưng mất chức nơi này thì cũng sẽ được chuyển đi nơi khác và lại tiếp tục hại người thôi. Mẹ kiếp, lần này, tôi nhất định sẽ không cho qua đâu. Nếu không xới tung chuyện này lên, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, nhìn thấy gương mặt chết cháy của cậu nhóc kia mất.” Nói đến đây, Đội trưởng Ngô lại nghẹn ngào. “Bố mẹ nó ngồi tàu hỏa suốt đêm chạy đến, tôi...” Anh ta quay đầu, khẽ lâu nước mắt.

Tống Diệm an ủi: “Cậu khoan nản chí. Người trong Bộ đến, Chi đội, Đại đội cũng không dám lỗ mãng đâu.”

“Nhưng bối cảnh của Đại Đội trưởng...” Đội trưởng Ngô cắn răng. “Lần này, lãnh đạo điềuu tra nghiêm cẩn còn được. Nếu màm làm qua loa lừa dối...”

Đã ra đến cổng, anh ta liền im bặt. Bộ đồ phòng cháy chữa cháy của hai người quá nổi bật, vừa ra ngoài, nhóm phóng viên đã vây đến.

“Xin hỏi anh là lính cứu hỏa bên Lục Diệp Đàn phải không?”

“Tình trạng những nhân viên chữa cháy hôn mê thế nào? Bao nhiêu người chết?”

“Tại sao lại xảy ra vụ nổ?”

“Tại sao thế lửa không thể khống chế? Là cứu viện không hết lòng phải không?”

Tống Diệm gạt nhóm phóng viên ra, không hề ngoảng lại. Khi đi được một đoạn, Đội trưởng Ngô đột ngột dừng lại. “Tống Diệm!”

Tống Diệm quay đầu nhìn anh ta, cũng đoán ra được anh ta muốn làm gì.

“Chúng ta không thể lấy trứng chọi đá, chi bằng...”

Tống Diệm ngắt lời: “Mấy phóng viên kia chỉ muốn săn tin độc quyền, thu hoạch chút ít lợi ích từ trận hỏa hoạn này thôi.”

“Nhưng con đường dư luận là tốt nhất, lực lượng cũng mạnh nhất. Bất kể lãnh đạo liêm chính hay xiên xẹo, điều sợ tiếng nói của dân chúng.”

“Cậu bình tĩnh trước đã.” Tống Diệm phản bác. “Có một vài tin tức, một khi đã tiết lộ sẽ không thu hồi được nữa. Có lẽ cậu chỉ muốn đả kích một vài người, nhưng có khi đến cuối cả tập thể phải chịu trận, khiến nhiều người vô tội bị liên đới. Không phải cùng đường bí lối thì đừng làm cách này.”

“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cậu nói phải làm như thế nào đây?”

Tống Diệm nghĩ ngợi một hồi: “Mặc dù không nên làm nhưng có thể lời dụng môt chút.”

Chín giờ sáng, tại phòng họp Đại đội Phòng cháy Chữa cháy Lục Diệp Đàn.

Lãnh đạo tổ chuên ánh, Chính ủy và Đội trưởng Chi đội Phòng cháy Chữa cháy quận Nam Thành, Chính trị viên và Đội trưởng ba Dại đội Phòng cháy Chữa cháy cùng tham gia hành động cứu hỏa lần này, cũng nhu Chỉ đạo viên và Đội trưởng ba Trung đội Phòng cháy Chữa cháy dều tham dự đầy đủ.

Trưởng ban Trần – tổ trưởng tổ chuyên án – ngồi nghiêm trang ngay chính giữa phòng họp.

Vụ hỏa hoạn lần này ngoài ba người dân gặp nạn còn hi sinh một lính cứu hỏa, gây ra ảnh hưởng rất xấu. Chỉ nhìn tâm trạng của trưởng ban Trần cũng đủ biết là tình hình không tốt lắm. Đội trưởng Đại đội Lục Diệp Đàn ban đầu còn định châm trà cho anh ta, nhưng bị Trưởng ban Trần hờ hững ngăn cản: “Đừng rề rà nữa, bắt đầu cuộc họp luôn đi.”

Tai nạn xảy ra tại khu vực trực thuộc Lục Diệp Đàn. Vì thế trước tiên là Đội trưởng Lục Diệp Đàn đứng lên báo cáo khái quát toàn bộ mọi mặt trong vụ hoản hoạn, từ thời gian phát sinh, quá trình báo cháy, thực thi cứu hỏa cho đến tình huống đội viên thương vong.

Anh ta báo cáo xong, Trưởng ban Trần không hề gọi người tiếp theo trình tự mà là hỏi: “Đội trưởng Trung đội là ai?”

Đội trưởng Ngô giơ tay.

Trưởng ban Trần nói: “Cậu là người trực tiếp chữa cháy. Hãy nói lại tình huống khi ấy lần nữa dưới góc độ của mình.”

Sắc mặt Đại Đội trưởng biến đổi. Tâm trạng Đội trưởng Ngô khong còn kích động như hồi khuya nữa. Anh ta trần thuật mạch lạc, hầu như khướp với lời của Đại Đội trưởng, nhưng khi gần kết thúc thì lại chuyển hướng câu chuyện: “Nếu không nhờ Đội trưởng Tống thuộc trạm Thập Lý phán đoán chính xác, lần này đội viên hi sinh có thể không chỉ là một, mà là sáu, bảy người. Số người bị thương nặng càng không phải nói.”

Trưởng ban Trần nghe con số, ấn đường cau chặt, cực kỳ không hài lòng. Nếu thật hi sinh đến sáu, bảy đội iên, vậy từ trên xuống dưới đều không tránh khỏi thanh tra, không cách chức mấy vị quan trọng sẽ không lắng xuống được.

Thấy anh ta chau mày, không khí phòng họp đều ngưng đọng.

Trưởng ban Trần hỏi: “Đội trưởng Tống trạm Thập Lý có phải là người đã lập công trong vụ động đất Vọng Hương không?” Anh ta quét mắt tìm Tống Diệm.

Tống Diệm gật đầu thay lời chào hỏi.

Sắc mặt Trưởng bn Trần dịu đi đôi chút. “Lần này, cậu lại lập công rồi...Báo cáo sơ bộ nguyên nhân hỏa hoạn cậu đã viết chưa?”

“Viết rồi ạ.”

“Đọc đi.”

Báo cáo Tống Diệm không hề mag theo cảm xúc và suy đoán chủ quan, chỉ trần thuật sự thật.

“Nguyên nhân bốc cháy là do thiết bị mạch điện không đúng quy định, gây ra chập mạch.

Nguyên nhân thế lửa nhanh chóng khuyết tán là do thiết kế không an toàn, khiến lửa cháy nhanh hơn. Toàn thể mạng lưới điện không có chế độ tự ngắt, vật liệu xây dựng dễ cháy, lối thoát hiểm bị bịt kín.

Trận hỏa hoạn biến thành vụ nổ, nguyên nhâ do hệ thống phun sương và phun nước đều không hoạt động, khiến không gian tầng hầm tăng nhiệt độ quá nhanh.”

Anh bình tĩnh trình bày, sắc mặt mấy Đại Đội trưởng và Chính trị viên đối diện đều trắng bệch. Tống Diệm điềm nhiên đặt báo cáo xuống.

Trưởng ban trần lập tức đạp ban. “Chủ quán không tuân thủ điều lệ phòng cháy chữa cháy mà các người cũng không phát hiện ra hay sao?”

Đại Đội trưởng và Chính ủy Lục Diệp Đàn cấp tốc thừa nhận sai lầm: “Vâng, vâng, vâng, là do cấp dưới làm việc sai sót. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều ttra rõ ràng.”

Tống Diệm thản nhiên xen lời: “Đại Đội trưởng muốn đều tra thì phải nhanh chân lên, tốt nhất trong hôm nay phải có kết quả sơ bộ.”

Gã Đại Đội trưởng nhìn sang đầy hằn hộc.

Tống Diệm lấy ra một tờ báo, rũ mắt đọc: “Có người chạy thoát được cho hay, họ đã thử dùng bình chữa cháy nhưng nó bị hỏng, hộp cứu hỏa cũng không có nước...” Lại lật sang trang sau. “theo người biết chuyện tiết lộ, chủ quán bar là một gã con nhà giàu, nghi ngờ có người nhận hối lộ.” Anh ngước mắt. “Báo sáng nay viết vậy đấy.”

Mấy người đối diện đồng loạt sững sờ. Còn sắc mặt của Trưởng ban Trần càng lúc càng nặng nề hơn. Mấy trang báo mạng đã bắt đầu loan tin. Trước khi đến đây, anh ta cũng từng thấy qua.

Tống Diệm nói tiếp: “Tuy lúc xảy ra chuyện đã nhanh chóng xua cánh báo giới đi, nhưng xã hội bây giờ nhiều chuyện không thể bưng biết được đâu. Trận hoản hoạn lần này gây ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, chưa kể còn có lính cứu hỏa hi sinh. Rất nhanh thôi, dân mạng sẽ dồn sự chú ý về phía này. Chắc hẳn các vị đang ngồi đây đều biết qua mấy vụ ảnh nóng hay clip nóng bị tiết lộ thì dễ gây náo loạn và mất kiểm soát thế nào rồi đấy. Truyền thông thì bới móc, dư luận thì công kích, công chức nhà nước trả lời dù hơi chậm hoặc sai lệch so vớ sự thật, sự việt sẽ nhanh chống chuyển biến xấu ngay.

Theo tôi thấy, so với để giới truyền thông buộc tội vô căn cứ, để dư luận chĩa mũi dùi về phiá bất lợi, khiến sự tình không thể vãn hồi, đánh mất lòng tin của người dân, dẫn đến hệ qua bất cứ thông tin nào tổ chuyên án công bố cũng biến thành “đùn đẩy trách nhiệm”, “viện cớ’, che giấu sự thật”, “bắt người chịu tội thay”...chi bằng tranh thủ trước khi truyền thông tung tin thất thiệt và dư luận lên tiếng chỉ trích, hãy nhận định trách nhiệm, xử lý, truyền thông, kịp thời chặn đứng tin đồn từ đầu thì hơn. Quyết định nhanh mới có thể vãn hồi danh dự. Có điều...” Tống Diệm nói chậm lai. “Quần chúng không đui mù. Tiếng nói cũng đanh thép, không lừa gạt được đâu. Một khi bị cắn trả, kết quả còn thê thảm hơn nhiều.”

Anh vừa dứt câu, cả phòng họp lại chìm trong sự im lặng nặng nề. Sắc mặt mấy Đại Đội trưởng và Chính trị viên đã trắng bệch như tờ giấy. Còn mấy vị lãnh đạo tổ chuyên án cũng động loạt rơi vào trầm ngâm.

Lựa chọn che giấu, nếu để truyền thông biết được thông tin khiến dư luận trở mặt, nguy hại đến lòng tin, vậy thì thà ra tay quyết đoán, được dân chúng khen ngợi, thu hoạch cơ hội lập công thì hơn. Lựa chọn này không hề khó.

Trưởng ban Trần liếc nhìn Tống Diệm, cậu cấp dưới này...tuổi trẻ quyết đoán!