Kỷ Vân Chi nhìn những viên thuốc màu đỏ trong lọ sứ, ngẩn ngơ, suy nghĩ không khỏi trôi về phương xa. Nàng bất giác nhớ tới đêm hôm đó ở quân doanh... Khi ấy nàng chỉ nghĩ vì trong quân bất tiện nên Lục Huyền mới không tiếp tục. Hóa ra không phải, hóa ra là thân thể hắn không thể...
Lông mày Kỷ Vân Chi khẽ chau lại, trong đôi mắt trong veo dần hiện lên vẻ tự trách. Nàng trách mình quá sơ ý, vậy mà lại không phát hiện ra.
Lục Huyền là vị đại tướng quân như vậy, vì nước vì dân, sao có thể để hắn hao tổn tâm sức...
"Vân Chi." Lục Huyền lên tiếng giục.
Kỷ Vân Chi hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn Lục Huyền, muốn nói lại thôi. Nàng lặng lẽ lấy hai viên thuốc từ trong lọ, rồi rót một cốc nước, đi về phía Lục Huyền.
Nàng vừa đi vừa cân nhắc lời khuyên, đến trước mặt Lục Huyền còn chưa kịp mở miệng, hắn đã cầm lấy một viên thuốc trong tay nàng, cũng không uống nước, trực tiếp nuốt xuống.
"Ăn viên còn lại đi." Lục Huyền nói.
"Ta ăn?" Kỷ Vân Chi ngẩn người. Sao nàng cũng phải uống thuốc? Trong đầu Kỷ Vân Chi chợt lóe lên hình ảnh thuốc mê dụ dỗ nữ tử trong thoại bản, nữ tử sau khi uống thuốc sẽ thần trí mơ hồ...
"Ta, ta có thể không ăn không?" Kỷ Vân Chi vội vàng hỏi.
"Một mình ta ăn hiệu quả không tốt." Lục Huyền có vẻ sốt ruột. Hắn trực tiếp đứng dậy, cầm lấy viên thuốc còn lại trên tay Kỷ Vân Chi nhét vào miệng nàng, rồi nắm lấy tay nàng đang cầm cốc nước, đút cho nàng một ngụm lớn.
Viên thuốc màu đỏ nằm trong miệng, bên ngoài được bọc một lớp đường, có vị ngọt. Kỷ Vân Chi thầm thở dài trong lòng ——
Ăn thì ăn vậy, hắn cũng đã ăn rồi...
Chỉ một lần này thôi!
Kỷ Vân Chi nhắm mắt lại, cố nén nuốt viên thuốc xuống cùng với nước.
Nàng còn chưa kịp đặt cốc nước xuống, Lục Huyền đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo thẳng nàng lên giường. Nước trong cốc đổ ra ngoài một mảng lớn.
"Nước! Nước!" Kỷ Vân Chi vội nói.
Lục Huyền cầm lấy cốc nước trong tay Kỷ Vân Chi, tùy tiện đặt lên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Hắn đặt không vững, đáy cốc phần lớn nằm bên ngoài bàn, Lục Huyền vừa buông tay, cốc nước liền rơi xuống đất, vang lên một tiếng "choang" thanh thúy, vỡ tan. Số nước còn sót lại bên trong lập tức b.ắ.n tung tóe.
Kỷ Vân Chi nghe tiếng nhìn sang.
Lục Huyền nắm lấy mặt Kỷ Vân Chi, xoay mặt nàng lại, cúi người hôn xuống.
"Nhị gia..."
"Gọi gì?"
Chiếc yếm duy nhất trên người Kỷ Vân Chi rơi lộn xộn xuống eo. Nàng thở dốc, khẽ nói: "Ca ca..."
Trải qua một đêm dài, Kỷ Vân Chi quỳ trên giường, hai tay ôm lấy cột giường, gương mặt ửng đỏ cũng áp vào đó. Nàng gần như kiệt sức, yếu ớt dựa vào cột giường, trong lòng thầm nghĩ đây rốt cuộc là thuốc gì? Bản thân nàng không cảm thấy gì khác thường, nhưng hiệu quả với Lục Huyền lại rất mạnh.
Cổ chân bỗng siết chặt. Kỷ Vân Chi quay đầu lại, nhìn Lục Huyền với vẻ hơi hoảng sợ. Bàn tay hắn phủ lên, nắm lấy cổ chân nàng, kéo nàng lại.
Kỷ Vân Chi ôm chặt cột giường, liên tục lắc đầu. "Ca ca, đừng nữa..." Nàng lại nhanh chóng nhận ra mình gọi sai, vội vàng sửa lời: "Nhị gia, thân, thân thể quan trọng."
Lời này lọt vào tai Lục Huyền, hắn chỉ cho rằng nàng không chịu nổi. Hắn nắm chặt cổ chân Kỷ Vân Chi không buông, từng chút từng chút kéo nàng lại gần, nói: "Lần cuối cùng."
Lần cuối cùng...
Kỷ Vân Chi mềm lòng.
Nhưng nàng không ngờ lần cuối cùng này của Lục Huyền lại lâu như vậy! Kỷ Vân Chi cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết chân mình quỳ đến tê dại. Lục Huyền kéo chân nàng đặt lên đùi mình, để nàng đỡ phải tốn sức.
Một tia sáng le lói từ khe cửa sổ len vào.
Trời sáng rồi.
Kỷ Vân Chi mơ màng ngủ thiếp đi trong lòng Lục Huyền. Giấc ngủ này rất sâu.
Khi Kỷ Vân Chi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Huyền. Hắn dựa vào đầu giường, đang lật xem cuốn thoại bản mà nàng đọc hôm qua.
"Tỉnh rồi." Lục Huyền không nhìn Kỷ Vân Chi, lại lật thêm một trang sách.
"Quyển này không hay!" Kỷ Vân Chi vội vàng đưa tay giật lấy cuốn sách trong tay Lục Huyền.
Cánh tay nàng thò ra khỏi chăn, những dấu hôn trên cánh tay trắng nõn cứ thế hiện ra trước mắt hai người.
Kỷ Vân Chi sững người, cũng không quan tâm đến cuốn thoại bản nữa, có chút ngượng ngùng rụt tay về trong chăn.
"Giết thời gian cũng thú vị." Lục Huyền dừng một chút, "Còn hai trang nữa là hết rồi."
Kỷ Vân Chi không nói gì, yên lặng nhìn nghiêng mặt Lục Huyền. Hắn đang chăm chú đọc sách.
Lục Huyền đọc lướt qua, xem xong đoạn kết, khép sách lại, thuận tay đặt cuốn thoại bản lên bàn nhỏ đầu giường.
Lúc này hắn mới nhìn Kỷ Vân Chi.
Ánh mắt chạm nhau, nhìn vào mắt Lục Huyền, trong đầu Kỷ Vân Chi lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh hoang đường đêm qua. Nàng rúc sâu hơn vào trong chăn, muốn trốn tránh.
Lục Huyền đưa tay ra, lòng bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, hỏi: "Còn muốn nằm thêm một lát nữa không? Hay là dậy dùng bữa?"
Kỷ Vân Chi cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói: "Dậy ngay đây. Chắc là không kịp ăn sáng rồi."
Đầu ngón tay Lục Huyền khẽ lướt qua đuôi mắt Kỷ Vân Chi, giọng nói mang theo ý cười: "Chiều rồi."
Kỷ Vân Chi lập tức mở to mắt, vậy mà đã chiều rồi sao? "Ca... Nhị gia sao không gọi ta dậy?"