Ngôn Khê bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới biết Kỷ Vân Chi muốn hỏi gì. Nàng cười, liên tục lắc đầu: “Nhị nãi nãi, người hỏi nhầm người rồi. Nếu người hỏi nhị gia thích ăn gì, không thích ăn gì thì nô tỳ còn có thể trả lời được đôi chút. Còn chuyện quan trọng như thế này, nô tỳ sao có thể biết được chứ? Không chỉ nô tỳ, e là ngay cả Thanh Sơn và Trường Hà, những người suốt ngày đi theo nhị gia bên ngoài kia cũng không rõ ý định của nhị gia đâu.”
Ngôn Khê lại nghĩ đến cảnh tượng hai vị chủ tử gặp mặt hôm nay, e rằng là đang giận dỗi nhau, nàng nói: “Nhị nãi nãi và nhị gia là vợ chồng, người nên trực tiếp hỏi nhị gia mới phải.”
Kỷ Vân Chi không đáp, chỉ khẽ ngáp một cái, nói nàng buồn ngủ, muốn đi ngủ.
Ban đêm, Kỷ Vân Chi ngủ mơ màng, cảm thấy giường bên cạnh hơi lún xuống. Trong mơ nàng vẫn còn đang giận, bèn hừ hừ quay lưng lại, gần như áp sát vào tường.
Sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy, bên cạnh trống không, gối cũng được xếp ngay ngắn. Kỷ Vân Chi nghi ngờ Lục Huyền tối qua không ngủ ở đây, chỉ là nàng nằm mơ mà thôi.
Nhìn Nguyệt Nha Nhi đang bước vào phòng, Kỷ Vân Chi muốn hỏi Lục Huyền tối qua có đến hay không, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi, bèn nuốt lời xuống.
Đến chiều, thích khách ẩn nấp trong chùa và ngoài chùa đều bị bắt hết. Việc điều tra kẻ chủ mưu phía sau không phải là trách nhiệm của Lục Huyền nữa - hắn cố ý thoái thác. Kẻ đứng sau vụ ám sát hoàng thái tôn chắc chắn có liên quan đến hoàng gia, Lục Huyền cố gắng không nhúng tay vào vũng nước đục này.
Chuyện đã được giải quyết, hoàng gia và gia quyến của các đại thần đi cùng cũng lần lượt hồi kinh. Nhưng Kỷ Vân Chi bị bong gân, tạm thời không tiện về, Thái hậu giữ nàng ở lại chùa thêm vài ngày, đợi chân lành rồi hãy khởi hành.
Kỷ Vân Chi ở trong phòng buồn chán, bèn bảo Nguyệt Nha Nhi đẩy nàng ra ngoài, đi dạo trong rừng mai.
Trên bàn đá bày vài món điểm tâm và trà nóng, Kỷ Vân Chi đặt chiếc lò sưởi ấm áp lên đùi, vừa ăn điểm tâm vừa ngắm cảnh.
“Gió nổi rồi, nô tỳ quay về lấy thêm một chiếc áo choàng.” Nguyệt Nha Nhi nói.
Kỷ Vân Chi gật đầu.
Nàng nheo mắt nhìn xuyên qua những đóa hồng mai để ngắm nhìn cảnh núi non trùng điệp phía xa. Tuyết phủ trắng xóa trên núi, chỗ dày chỗ mỏng, nhìn xa xa thấy màu trắng đậm nhạt khác nhau. Bầu trời xanh thẳm bị những đỉnh núi nhọn hoắt cắt ngang, trên đỉnh núi chất đầy thứ gì đó, không phân biệt được là tuyết hay mây.
Lục Huyền đứng từ xa đã nhìn thấy Kỷ Vân Chi ngửa đầu nhìn trời, ngẩn người.
Hắn bước tới, đưa tay ra trước mặt nàng, lắc lắc.
Bóng râm phủ xuống che khuất tầm nhìn, Kỷ Vân Chi chớp mắt, nhìn thấy gương mặt Lục Huyền. Nàng mở miệng muốn nói gì đó, rồi lại đột nhiên mím môi, quay mặt đi chỗ khác.
Lục Huyền ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh nàng, nói: “Chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Giọng điệu của hắn bình thường, nhưng Kỷ Vân Chi nghe vào tai lại cảm thấy mình cũng nên gạt bỏ chuyện không vui ngày hôm qua, giả vờ như không có chuyện gì mà nói: “Vậy nhị gia cứ về kinh trước đi.”
Lục Huyền nhìn Kỷ Vân Chi một lúc lâu, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng đang định với lấy điểm tâm. Hắn duỗi thẳng những ngón tay hơi cong của nàng ra, nhìn lòng bàn tay nàng. Nhưng lòng bàn tay nàng được quấn mấy lớp gạc, không nhìn thấy vết thương.
“Còn đau không?” Lục Huyền hỏi.
“Không đau.” Kỷ Vân Chi khẽ dùng sức rút tay về. Nàng cũng không lấy điểm tâm nữa, hai tay cùng đặt ngay ngắn trên đùi, đầu ngón tay đặt trên lò sưởi để sưởi ấm.
Gió nổi lên, thổi lay cành hồng mai, một nắm tuyết trên cành đột nhiên rơi xuống, rơi trúng đầu Kỷ Vân Chi. Nàng theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, tuyết lạnh lẽo lướt qua má nàng, rơi xuống cổ. Thậm chí còn có những bông tuyết tinh nghịch vượt qua xương quai xanh của nàng, trượt vào nơi ấm áp.
Cơn lạnh ập đến, Kỷ Vân Chi rùng mình một cái.
Lục Huyền lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, kéo cổ áo nàng ra một chút, lấy khăn tay lau tuyết cho nàng.
“Bên trong còn dính một ít. Phải quay về lau sạch.” Lục Huyền nói.
Kỷ Vân Chi cụp mắt xuống, ậm ừ: “Lau sạch rồi, không sao đâu, không cần quay về.”
Lục Huyền đột nhiên thở dài, nói: “Quan tâm quá hóa loạn, nói năng hàm hồ, thật là sai lầm.”
Kỷ Vân Chi đảo mắt, suy nghĩ kỹ lời hắn nói.
“Kỷ Vân Chi, nàng còn muốn giận đến bao giờ? Muốn ta quỳ xuống xin lỗi nàng à?”
Kỷ Vân Chi kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.
Nàng tức giận đến mức rõ ràng như vậy sao?