Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 26: Bị mỹ nam tính kế




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Quản lý quán bar run rẩy mà lấy điện gọi ra bắt một cuộc điện thoại, "Giám đốc, không tốt rồi..."

"Có chuyện gì, từ từ nói." Đầu bên kia là thanh âm có chút lười biếng của một người nam nhân.

"Tên họ Cao kia chẳng những dẫn đám người của hắn đến đập phá cửa hàng, mà còn dám khi dễ nhân viên của chúng ta a."

"Gọi cảnh sát chưa?"

"Chưa, còn chưa gọi. Bây giờ tôi lập tức gọi ngay đây."

"Ông cảm thấy cảnh sát có thể trị được tên đầu heo đó sao? Nếu gọi cảnh sát, thì quán bar của chúng ta về sau cũng đừng mong kinh doanh gì nữa."

"Việc này..."

"Không cần gọi người tới, tôi sẽ đích thân đến xử lý việc này ngay."

.....

Kiệt Khắc bắt chéo chân, ưu nhã ngồi trong một gian phòng tràn ngập hơi thở cổ đại.

Trong phòng được trang bày chỉnh tề từ kệ sách làm từ gỗ đỏ được phủ kín bằng các loại tri thư, nhưng cho dù là như thế, thì đây cũng không phải là thư phòng, mà giống như phòng điều khiển. Bởi vì ở phía mặt tường đối diện kệ sách kia, tất cả đều là màn hình, từng cái từng cái một đều đang chiếu tất cả tình huống ở Yến Đuôi Điệp, rõ ràng nhất chính là màn hình ở chính giữa, thể hiện cận cảnh tình huống hỗn loạn ở nơi đây.

Cúp điện thoại, hắn đứng lên, vô cảm mà nhìn về phía màn hình chính giữa, đôi tay cắm vào túi quần, không nhanh không chậm mà bước ra khỏi phòng.

.....

Thời gian cũng đã trể, Thu Tiểu Quân thả mình trên chiếc giường ấm áp chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, không nghĩ mới vừa mới chuẩn bị nhắm mắt thì chuông cửa lại vang lên.

"Keng, keng, keng..."

Lúc này rồi, ai còn tới nữa vậy trời?

Cô cảm thấy có chút kì quái, nghĩ nghĩ, lại mặc bộ váy ngủ tơ lụa vào, chân trần đi ra khỏi phòng ngủ. Vừa mở cửa, thấy là tên Kiệt Khắc ở cách vách, gương mặt mộc xinh đẹp của cô lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Cũng không còn sớm nữa, anh có chuyện gì sao?"

"Để chúc mừng việc em trở thành hàng xóm của anh, anh muốn mang em đến một chỗ này xem trò vui." Kiệt Khắc cười nói, rõ ràng là vui vẻ như thế, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy ớn lạnh, sợ hãi.

Tên này, có phải hơi nhiệt tình quá rồi không? Khi không tự nhiên lại ân cần như thế, chẳng lẽ hắn ta có âm mưu gì?

Thu Tiểu Quân cẩn thận suy xét, cười giả lả: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng việc này tôi cảm thấy không có gì đáng để ăn mừng cả." Nói xong, liền chuẩn bị đóng cửa, nhưng lại bị hắn nhanh tay chặn lại.

"Bạch Trục Nguyệt, đi đi. Đây là trò hay không nên bỏ qua, nếu như em bỏ lỡ, sẽ rất hối hận đấy." Kiệt Khắc một tay cắm túi quần, một tay nhẹ nhàng chặn lại cửa, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ẩn nhẫn sự tức giận của cô, vui vẻ nói.

"Không đi là không đi, còn chuyện có hối hận hay không, đó chính là việc của tôi." Cô thật sự bị chọc điên lên rồi, âm lượng bỗng lên cao vút, âm thầm dùng sức mà đóng cửa, nhưng lại vô lực phát hiện ra rằng dù cô có dùng sức cỡ nào thì cửa cũng chẳng hề xê dịch một chút nào cả. Trong lòng thấp thỏm hoài nghi, cái tên nam nhân thần bí này rốt cuộc là quỷ hay là người a, ngẩng mặt lên, cô có chút sợ hãi nhìn hắn, "Anh là ai?"

Kiệt Khắc tựa hồ như rất hài lòng với biểu tình này của cô, đối diện với ánh mắt ngây thơ như thế, hắn sung sướng mà cười to, tà mị nói: "Anh đây là đàn ông, là người đàn ông tuấn tú có một không hai trên thế giới này nha." Vừa nói xong, tay chống cửa của hắn duỗi ra, trong nháy mắt liền đem cô ôm vào trong lòng ngực, sau đó bước nhanh về phía thang máy.

Tốc độ của hắn nhanh cực kỳ làm cô không thể không kinh hãi, bị hắn ôm chặt thế này cũng không tránh khỏi có vài phần khẩn trương và khủng hoảng, ngay khi sắp bước vào thang máy, cô liền dùng hết sức lực mà giãy giụa, " Kiệt Khắc, mau buông tôi ra... Nếu như anh không buông, anh sẽ hối hận đó."

"Nữ nhân mà dám uy hiếp nam nhân, thật sự là một việc cực kỳ ngu xuẩn." Hắn cũng không buông tay, mà thảnh thơi bước vào thang máy, tâm tình vui vẻ, tựa như đang chỉ bảo cô kỹ năng sống.

"Hừ, chưa chắc đâu." Cô cũng không cho rằng là đúng, buồn bực phát hiện ra một điều dù cho cô có nhốn nháo cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi giam cầm của hắn. Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm cô có chút kinh hão, "Anh không phải là người, đúng không?"

"Tại sao em lại nghĩ thế? Em có mắt, anh cũng có mắt. Em có mũi, anh cũng có mụi mà." Kiệt Khắc nhìn đến biểu tình sợ hãi trên khuôn mặt cô, hơi cau mày, "Ha ha, nhưng mà, chúng ta cũng có sự khác biệt đôi chút. Thứ anh không có, thì em lại to lớn như thế. Ngược lại, thứ em không có, thì anh lại hơi dư thừa. Haiz, chỉ có thể trách số phận mà thôi, nam nữ thật khác thường."

"..."

Thu Tiểu Quân không còn lời gì đế nói, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm khẳng định rằng thân phận thật sự của tên nam nhân này giống với cô, đều không phải là người bình thường. Nhưng chính xác hơn mà nói, sức mạnh chân chính của hắn so ra mạnh mẽ hơn nữ quỷ như cô đây rất nhiều lần.

Suy tư trong đôi lát, đợi đến khi cô phản ứng lại thì đã bị Kiệt Khắc tống lên một chiếc ngân bạch Lamborghini, tốc độ kinh người.

Cũng không biết kỹ thuật lái xe như thế nào, kể từ lúc bắt đầu mà nói, đối với người bình thường thì tốn khoảng nửa tiếng mới tới nơi, nhưng bọn họ chỉ cần chưa đến năm phút đồng phút.

"Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Xuống xe, nhìn đến nơi quán bar xa hoa, cô mù mịt hỏi.

Hắn cười quỷ dị, "Em vào đi rồi sẽ biết." Nói xong, nắm chặt cánh tay cô, ưu nhã bước vào.

Lúc này, tiếng khóc thút thít, thanh âm kêu rên không ngừng quanh quẩn, nữ phục vụ thì bị xé rách quần áo, đè trên đất khi dễ, còn nam thì bị đánh đến bầm dập, thảm không thể tả nỗi.

Nhìn đến cảnh tượng như thế, Thu Tiểu Quân vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Ngay lúc nhìn thấy tên đầu têu Cao Bác Đạt lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha quan sát mọi thứ làm cô càng thêm căm phẫn, thật hối hận vì sao lúc trước không giết chết hắn.

Ngược lại, Kiệt Khắc rất bình tĩnh. Khóe môi hơi hơi cong lên, nở một nụ cười không thân thiện cũng không xa cách, "Tôi mới chính là quản lý thật sự ở đây. Buông tha cho nhân viên của tôi, nữ nhân này sẽ là của các người."

Tiếng nói của hắn không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe được. Hiển nhiên, cô cũng nằm trong số đó, lúc này mới vỡ lẽ ra, cô bị tính kế rồi.

Đột nhiên nghe tiếng, đám người Cao Bác Đạt có chút kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cảnh tượng Kiệt Khắc đứng cùng Thu Tiểu Quân ít nhiều đều làm cho mọi người lộ ra sắc thái kinh diễm.

Nhân viên phục vụ đang bị khi dễ cũng không ngoại lệ, từ khoảnh khắc mà Kiệt Khắc mở lời giải nguy cho bọn họ, thì hình tượng Chúa cứu thế trong lòng bọn họ đã thuộc về hắn.

"Cao tiên sinh, người anh muốn là cô ta, phải không?" Hắn lơ đi biểu tình của mọi người, thong dong lôi kéo cô đến trước mặt Cao Bác Đạt, nhẹ nhàng cười hỏi.

"Đúng vậy." Nhìn đến dung mạo bất nam bất nữ của hắn, sau khi sửng sốt vài giây, Cao Bác Đạt lạnh lùng gật đầu. Trong lòng cũng âm thầm suy đoán, tên này chắc chắn không phải loại tầm thường, cho dù là hắn ta đang đơn thương độc mã tới đây, nhưng cũng có một loại khí tràng mạnh mẽ không thể xem thường.

"Bây giờ, tôi đưa cô ta cho anh, anh có thể thả nhân viên của tôi ra được chứ?"

Cao Bác Đạt hơi nhíu mày, chống nạnh nói: "Muốn tôi tha cho bọn họ, còn cần thêm một tên nhãi con nữa."

"Tôi biết người mà anh đang nói đến là ai, yên tâm đi, thả nhân viên tôi ra trước, rất nhanh tên nhãi con kia cũng sẽ được giao đến tận tay anh." Kiệt Khắc dương dương khóe miệng, chắc chắn nói.

"Được, tôi tin cậu đây một lần." Cao Bác Đạt cũng biết chừng mực, lại không muốn vô cớ đắc tội với những người cường đại thần bị thế này. Hắn duỗi tay kéo lấy Thu Tiểu Quân đẩy về phía bên cạnh cho đàn em, "Mang nó đi cho tao."

Cho dù bị rơi vào tay Cao Bác Đạt, cô cũng chẳng có gì phải sợ hãi, nhưng lại là có chút không cam lòng. Bản thân cứ thế ngây ngô mà bị mỹ nam tính kế làm cô thật khó chịu. Thời điểm bị bọn người cưỡng chế mang ra khỏi quán bar, cô cũng không quên quay đầu hung hăng mà trừng mắt với Kiệt Khắc.

Thấy ánh mắt của cô, hắn cũng không né tránh, bình tĩnh đón nhận. Ánh mắt cô càng thêm cháy bỏng, thì nụ cười của hắn lại càng thêm quỷ dị, tà mị... Bạch Trục Nguyệt, thế giới này có thêm em, anh sẽ không còn cô đơn nữa. Ha ha, anh tin rằng, có thêm em gia nhập, cuộc chơi sẽ thú vị hơn đấy.