Một Thước Tương Tư

Chương 28: Hoa hồng đỏ




Mới sáng sớm vừa dậy đã nghe tiếng bà Hạ lảnh lót sau nhà, tôi vừa từ cổng đi vào đã nghe bà Hạ quát lớn.

- Ghi cho đầy đủ vô, để ngày mai đi mua mà thiếu là mệt đó.

Tôi ngó xuống thấy con Ngọc đang ngồi ghi ghi chép chép, còn bà Hạ thì ngồi tính toán rồi bắt con Ngọc ghi hết vô trong giấy.

À quên mất, mấy ngày nữa là tới lễ lớn của Mộc Phủ, tôi nghe chú nói là 3 năm sẽ cúng một lần. Lễ bái tạ tổ tiên theo như quy định từ xưa giờ ở Mộc Phủ, đời nào cũng bắt buộc phải làm, mà làm là phải thật long trọng và đình đám. Bà Hạ chuẩn bị gần cả tuần nay, con Ngọc cũng vì bận đi theo phụ bà Hạ nên đâu rãnh rỗi đi tìm tôi kiếm chuyện.

Thấy mà thấy tội, lúc trước bà Hạ có chị Trinh nên còn có người sai bảo, giờ không có ai. Chị Quế thì bầu sắp đẻ, còn tôi thì bà Hạ ngại có chú nên không dám kêu. Thành ra bao nhiêu việc lớn nhỏ đều đổ lên đầu con Ngọc, mà con nhỏ coi vậy chứ cũng lanh lẹ, bà Hạ kêu cái gì cũng làm được hết chơn. Công nhận nó quyết tâm vì mục đích thiệt.

Tôi đi lại chỗ bà Hạ, nhẹ nhàng hỏi:

- Chị Hai, có cần em phụ cái gì không chị?

Nghe tôi hỏi bà Hạ liền xua tay, cười nói:

- Có cái chi đâu mà phụ, có mấy chuyện thôi à. Để mà có gì cần thì chị kêu em một tay chứ mấy chuyện này không có gì nhiều hết.

Nghe bà Hạ trả lời tôi cũng không muốn ép, bà Hạ chuẩn bị cả tuần tức là lần lễ này long trọng lắm, vậy mà tôi hỏi bà lại nói là không có gì để làm. Suy qua nghĩ lại thì chỉ có một lý do duy nhất là bà Hạ không muốn tôi động tay động chân vào chuyện của Mộc Phủ, chắc sợ tôi lấn quyền. Bởi vì lệnh bài Mộc Phủ hiện giờ mẹ chồng tôi vẫn còn giữ, ông Hưng chỉ là tạm thời đứng đầu Mộc Phủ mà thôi, thời thế về sau của ai thì bà ta không biết. Nên chắc bà Hạ nghĩ, bà ta chỉ cần giữ chắc chuyện lớn nhỏ trong Mộc Phủ là sẽ không bị ai lấn quyền. Tôi thấy bà Hạ cứ khúm na khúm núm sợ tôi nhúng tay vào mà tôi thấy mắc cười, chắc bà Hạ không biết chú không phải là con ruột của mẹ chồng tôi nên mới như vậy....

Tôi nói vài câu khách sáo nữa cũng thôi không làm phiền hai người mẹ chồng nàng dâu bọn họ. Nhìn ra ngoài trời nắng tốt tôi liền ra vườn cắt mớ hoa cúc làm trà. Hôm bữa bác sĩ Khải có nói tôi nên thường xuyên uống trà hoa cúc đặng tốt cho cơ thể.

Tới chiều, tôi từ trên phòng đi xuống gom mớ hoa cúc đang phơi trước sân đem vào trong nhà. Lúc đi ra tôi thấy Thu Phụng đang phơi chút thuốc cho mẹ, thấy tôi chị ấy liền chào một tiếng.

- Bà, bà ra lấy hoa cúc vô hả? Hồi nãy con thấy nắng ngon nên con trở mặt hoa cho bà rồi.

Thấy chị ấy vui vẻ nên tôi cũng không kiệm lời:

- Cảm ơn chị nha, hôm nay nắng tốt phơi cái gì cũng tốt hết.

Thu Phụng gật đầu nhìn tôi cười, lát sau tôi nghe chị ấy nói tiếp:

- Nghe nói Bà bị đau bụng kinh, kinh nguyệt không đều hả Bà?

Tự dưng nghe Thu Phụng hỏi, tôi có chút ngạc nhiên, cũng không ngại mấy chuyện này lắm nên tôi liền gật đầu.

- Ừ bác sĩ nói do rối loạn kinh nguyệt nên vậy.

Thu Phụng nói tiếp:

- Vậy Bà đi cắt ích mẫu hoặc là trạch lan với đương quy về sắc uống. Con nghe nói mấy vị đó tốt cho đàn bà kinh không đều.

Tôi gật gật gù, ích mẫu thì tôi có nghe rồi nhưng còn trạch lan với đương quy....nghe có chút lạ.

Thu Phụng nhiệt tình hơn chút nữa:

- À hay lát con đi cắt thuốc cho Nội, Bà cần không để con hỏi thêm thầy thuốc rồi cắt cho bà mấy thang. Nếu uống chịu thì cắt uống thêm bà ha.

Tôi trên miệng vẫn mỉm cười nhưng trong lòng có chút không tin tưởng lắm. Lắc đầu, tôi từ chối:

- Thôi mắc công, mấy bữa trước bác Khải kê cho tôi mớ thuốc chưa uống xong. Để uống hết tháng này coi sao, nếu không hết nữa tôi nhờ Thu Phụng cắt dùm.

Thu Phụng nghe tôi từ chối thì độ nhiệt tình trên mặt giảm bớt đi một chút, tôi thấy chị ấy có chút sượng sùng:

- À vậy cũng tốt. Bà..con biết Bà không tin con, Bà sợ con hại bà nhưng con không có. Con với ông chú....không có duyên nợ, Nội cũng nói cho con hiểu, giờ con cũng thông suốt hơn rồi nên con không có cái ý nghĩ vọng tưởng nữa đâu. Bà đừng có sợ con....

Nói xong rồi chưa đợi tôi trả lời chị ấy đã cúi đầu đi vô trong nhà trước. Tôi giật mình đứng nhìn theo bóng lưng của chị, Thu Phụng chị ấy.... có thiệt lòng hay không?

Qua ngày hôm sau tôi có kêu Út Đực ra hỏi bác sĩ Khải về tên 2 vị thuốc, Út Đực về kể lại đó là 2 vị thuốc tốt, uống kết hợp thêm 2 loại nữa thì có công dụng điều hòa kinh nguyệt. Mà bài thuốc này cũng chính là bài thuốc mà bác Khải cắt cho tôi uống mấy bữa nay, thuốc tốt không có vấn đề gì.

Đêm đó tôi có nằm suy nghĩ một chút, tôi không biết là Thu Phụng thông suốt thật sự hay là giả vờ nữa, thôi thì để sau sẽ rõ.

____________

Sáng hôm nay Mộc Phủ có lễ lớn.

Từ sáng sớm bà con trong họ đã lục tục kéo nhau tới, cái miếng đất kế bên nhà được dọn cỏ sạch sẽ làm bãi đậu xe cho người đến dự lễ.

Chị Quế có bầu nên hạn chế ra tiếp khách, ông Hưng cho chị ngồi gần chỗ mẹ chồng tôi để đỡ đi lại nhiều. Còn lại bà Hạ, tôi với con Ngọc thì lu bu tiếp khách tới bỡ hơi tai, chưa kể còn trông trong trông ngoài trà nước cho khách.

Ba mẹ tôi cũng được mời, lúc ông bà tới thì lễ cúng cũng sắp bắt đầu. Thấy con Ngọc mồ hôi nhễ nhại mà mẹ tôi lo tới nhăn mặt, còn tôi thì bà chỉ hỏi cho có mấy câu rồi thôi. Mà hỏi thì cũng do có chú ở đâh nên bà mới hỏi nhiệt tình chứ nếu không có chú thì làm gì tới lượt tôi được quan tâm.

Lễ lớn của họ Dương, mấy bô lão trong họ đều tới, toàn thể ai mang họ Dương trong họ đều phải có mặt, đây được coi là cái tết thứ 2 của Mộc Phủ.

Thấy tôi luôn tay luôn chân cười cười nói nói, sợ tôi mệt nên chú kêu Út Đực đem cho tôi ly sâm ngâm mà chú sai dì Bảy nấu hồi sáng. Lúc Út Đực đưa sâm cho tôi tôi còn hết hồn không biết là của ai, tới lúc nói là của chú tôi mới sựt nhớ là sáng giờ tôi vẫn chưa ăn gì. Nhìn về phía chú, thấy chú vừa tiếp một bô lão vừa quay ra nhìn tôi cười cười gật đầu nhẹ rồi xoa xoa bụng chỉ về phía tôi, ý chú bảo tôi uống sâm đi không là đói. Thiệt tình mà nói, tim tôi giờ phút này lại mềm đi đôi chút, cảm giác ngọt ngào đen xen không tài nào giải thích được. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chú lo cho tôi mà thôi....

Nhận lấy chén sâm từ tay Út Đực, tôi uống một hơi tới cạn đáy, uống xong tôi còn lắc lắc cái chén không về phía chú rồi cười. Chú nhìn tôi, gật đầu hài lòng lắm.

Bên ngoài có mấy vị khách lớn, ông Hưng huých tay chú đi ra bên ngoài tiếp đón. Thấy chú đi rồi, tôi mới định quay vào trong làm tiếp việc thì thấy con Ngọc đi lại hướng tôi, thấy tôi nó kêu:

- Chị kia....mẹ kêu chị.

Vì chỗ tôi đang đứng không có ai nên con Ngọc mới ăn nói cái kiểu này, chứ có người ngoài là nó toàn ngọt ngào kêu tôi là Thím Ba nghe nổi da gà. Sáng giờ đã mệt rồi, giờ nghe giọng nó tôi càng mệt hơn, có chút bực, đang tính lên tiếng thì nghe đằng sau có tiếng đàn ông nói trước.

- Ủa đây là vợ anh Hai mà, sao chị Hai kêu Thím Ba bằng chị kia là sao ta?

Tôi quay lại nhìn.... Lộc.... úi chu choa tên Lộc lâu lắm mới gặp.

Tôi nhìn tên Lộc cười cười, mà hắn ta giờ đây đang cau mày nghiêm nghị nhìn con Ngọc. Con Ngọc có chút sợ sợ, nó liền giở tính thảo mai ra, trả lời:

- A Lộc....cậu mới về hả?

Lộc hừ hừ mấy tiếng:

- Hên quá chị còn biết tôi là ai, nghe đồn chị nết na hiền lành lắm nên hôm nay tôi về coi. Công nhận.... không có giống chút xíu nào hết chơn.

Tôi nghe mà phì cười ra mặt, cái tên này vẫn xéo sắc như lúc trước à.

Nghe tên Lộc nói, con Ngọc có chút khớp nên lật đật nói đi vô trong có công chuyện. Ngoài này chỉ còn tôi với tên Lộc đang đứng mà thôi. Thấy hắn dáng dấp vẫn bảnh bao, tôi mới vỗ vỗ vai hắn, cười hỏi:

- Lâu lắm mới thấy cậu, nghe chú nói công ty của cậu ổn lắm đúng không?

Tên Lộc liền vuốt tóc hất cằm:

- Cũng được, đủ nuôi giàn hậu cung của trẫm.

Tôi lườm nguýt tên Lộc:

- Vẫn cái tật khoe khang, ý quên nữa Khoa đâu?

Nghe tôi nhắc tới Khoa, tên Lộc có chút buồn buồn:

- Lễ này cậu ấy không tới được....

Tôi gật gù hiểu vấn đề, ông Hưng nói cho phép Minh Lộc sống thật với giới tính của mình nhưng công khai thì ông ta không cho cậu ấy công khai. Haizz cũng không trách ông ta được.

- Thím sống tốt không, mẹ tôi có khó dễ gì thím không?

Tôi lắc đầu, cười cười:

- Có chú nên không sao.

Thấy tôi vẫn ổn, Minh Lộc chắc cũng yên tâm. Nói gì thì nói Minh Lộc vẫn quan tâm tới tôi lắm, cậu ấy vẫn hay gọi điện về hỏi thăm tôi rất nhiều.

Nói qua nói lại vài câu, Minh Lộc cũng đi ra chỗ ông Hưng, tôi cũng đi vô trong phụ bà Hạ tiếp đãi khách khứa. Lúc tôi đi vào liền thấy bà Hạ đang nói cười vui vẻ với mấy người phụ nữ lớn tuổi. Sau lưng bà Hạ là bó hoa hồng tươi bự tổ chảng phải hơn chục bông hoa đơn.

Tôi có chút giật mình, chẳng phải bà Hạ dị ứng phấn hoa hồng sao, sao bây giờ lại....

Tôi đứng ngây một hồi, hết nhìn bà Hạ quay tới quay lui, có khi còn thấy bà ta tay chạm vào bó hồng nhung mà không hề có chút gì là không thích hay khó chịu giống cái hôm gặp tôi hái hoa trong vườn. Chẳng lẽ bà Hạ hết dị ứng rồi sao hay là... bà ta vốn dĩ không hề dị ứng với phấn hoa hồng?!

Thấy tôi đứng đực ra đó, bà Hạ liền đi tới kêu:

- Quyên, lẹ lại đây đi sắp tới giờ cúng rồi.

Nghe tiếng bà Hạ tôi "dạ" một tiếng rồi đi nhanh tới, thấy bó hồng sau lưng bà Hạ tôi vội vội vàng vàng cầm bó hoa để ra xa. Rồi tỏ ra vẻ quan tâm, tôi lo lắng nói:

- Trời đất hoa hồng, chị Hai chị có thấy khó chịu không?

Nghe tôi nói, bà Hạ liền giật mình sững sờ, tôi thấy bà ta trố mắt nhìn tôi rồi một hồi lâu sau mới bịt mũi lại, nhăn nhó mặt mày.

- Ờ Ờ đem ra chỗ khác đi Quyên, để đằng kia đi Quyên.

Tôi cũng vội đi ôm bó hoa để ra xa thêm chút nữa, mắt khẽ rũ xuống....bà Hạ... bà ta nói dối là dị ứng phấn hoa hồng để làm gì?

__________

Nghi lễ cúng bái ở Mộc Phủ bắt đầu.

Trước gian thờ tự, dưới sàn được chia ra làm hai bên, xung quanh đặt rất nhiều ghế gỗ cho khách khứa ngồi. Ngồi gần nhất với chánh điện cũng thể hiện cho vai vế người đó to lớn.

Dưới sàn nhà được lót hơn chục miếng đệm mềm để quỳ, mỗi một người trong Mộc Phủ sẽ quỳ trên một tấm đệm mềm. Đứng đầu bên trái là ông Hưng với chú, đứng đầu bên phải là bà Hạ và tôi, thứ tự chỗ quỳ đã được sắp xếp sẵn từ trước. Nối tiếp phía sau là con cháu Mộc Phủ và họ hàng các nhánh lớn nhánh nhỏ trong họ Dương.

Lễ bắt đầu, khách khứa yên vị tại chỗ, mặt mày ai cũng uy nghiêm hướng về chánh điện giữa nhà. Tiếng kèn vang lên, ông Hưng bà Hạ quỳ xuống trước, nối tiếp theo sau là bọn tôi.

Tôi với bà Hà quỳ ngang hàng, sau lưng bà Hạ là con Ngọc, sau nữa là mấy cháu gái họ Dương, có cả Thu Phụng cũng quỳ trong đây.

Tôi cũng theo mọi người quỳ xuống, do đây là lần đầu tiên tôi tham dự lễ bái gia tiên ở Mộc Phủ nên cảm thấy có chút hồi hộp. Nhưng khi đầu gối vừa chạm xuống đệm mềm tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.

Tấm đệm này.... vì sao lại đau tới như vậy?

Tôi mặc sườn xám dài tới trên cổ chân một chút, chất liệu vải may khá dày nhưng cũng không làm cản trở được cảm giác đau từ tấm đệm truyền đến. Trong tấm đệm giống như được bỏ thêm đá hay là vật gì đó cứng cứng. Nếu tôi đoán không lầm thì là đá...đá sỏi viên nhỏ.

Mẹ kiếp, chơi hèn!

Tôi lén ngước mắt quét qua một vòng trong gian nhà, lại liếc liếc mắt xuống sau, tôi thấy con Ngọc vẫn chăm chú ngước lên chánh điện nghe bô lão đọc lễ. Lại quay sang bà Hạ, tôi thấy bà ấy gương mặt thành tâm lắm, không có chút ý tứ gì là hả hê. Ai, là ai chơi mưu này...ai?

Tôi vì khó chịu nên cứ hay xê dịch hai đầu gối cho đỡ đau, giờ phút này tôi mà đứng dậy la hét hay ngã vật ra sàn nhà là banh chuyện. Tôi không quê mặt nhưng Mộc Phủ thì quê, mà nếu làm như vậy thì khác gì tôi để cho người hại tôi cười thầm đắc ý vì tôi trúng bẫy đúng ý người đó. Không được, ráng lên, tôi phải ráng hết sức!

Đau quá, đầu gối tôi tê rần hết rồi. Bình thường quỳ lâu đã mỏi muốn chết thì đừng nói là quỳ trên đá. Mẹ nó, chơi kế này cũng đủ thâm hiểm đi, bây giờ tôi tiến cũng tiến không được mà lùi cũng lùi không xong.

Hai chân tôi từ từ chuyển sang run rẩy, thấy tôi run run, bà Hạ không vui cau mày quét mắt. Tôi hiểu ý bà, ý là bà kêu tôi quỳ thẳng lên không được khom người. Nhưng mà... đau muốn đần ra thế này thì quỳ kiểu quái gì được đây.

Mồ hôi trên trán tôi bắt đầu túa ra, hai chân tôi như muốn quỵ luôn rồi. Cắn răng chịu đựng, bây giờ tôi mà ngã xuống là một đám cùng mất mặt, mà người mất mặt nhất là chú. Để tin con dâu nhỏ của Mộc Phủ quỳ trước gia tiên có chút xíu mà đã chịu không nổi té vật ra đất thì còn là thể thống gì nữa. Nhìn đi, xung quanh đây hơn cả trăm cặp mắt, cả trăm cái miệng, muốn người ta không truyền ra ngoài là chuyện hết sức nhảm nhí, rất là nhảm nhí luôn.

Tôi hít một hơi điều hòa lại hơi thở, bây giờ phải cố, đau hay không đau gì cũng phải cố. Quỳ từ nãy giờ được, không lẽ quỳ thêm chút nữa chết hay sao. Phải cố lên.

Tôi vừa quỳ mà vừa run run hai chân, may quá tổ tiên thương tình, vị bô lão phía trên cũng ngưng đọc lễ. Ông ta vừa hô đứng dậy một phát, phía sau liền có mấy người làm tới đỡ đám đàn bà con gái đứng dậy. Út Đực nó nhanh lẹ chạy tới dìu tôi, lúc kéo tôi đứng dậy, nó thấy chân tôi run run liền vội vàng hỏi nhỏ:

- Bà...chân bà sao kỳ vậy?

Tôi cắn môi không trả lời, liền quay sang bà Hạ hỏi:

- Chị Hai xong lễ này còn có gì quan trọng nữa không chị?

Bà Hạ nhìn tôi, ý tứ không hài lòng:

- Hết rồi.... ủa mà sao vậy Quyên?

Tôi được Út Đực dìu, vẫn cố đứng dậy cho thẳng thiu, tôi cười nhạt:

- Tự dưng bụng em đau quá, em...em sợ lại bị...

Vì biết là tôi bị rối loạn kinh nguyệt nên bà Hạ chắc thông cảm, gật gật đầu nhìn tôi, giọng bà ta dịu đi đôi chút.

- Thôi ờ đi vô trong nằm nghỉ đi, ngoài này chị lo được, có con Ngọc ở đây nên không sao đâu.

Con Ngọc thấy tôi mặt mày xanh xao, nó nhíu mày, không mặn không nhạt hỏi:

- Thím, mặt thím sao vậy, không khỏe hả?

Tôi nhìn nó, nhìn kỹ biểu cảm của nó...không hề có chút gì là hả hê thích thú hay là hỏi đểu. Nếu vậy... chẳng lẽ không phải nó làm?

Nhưng nếu không phải là nó thì là ai? Ai?

Tôi nhìn một lượt mẹ chồng nàng dâu bọn họ, khả nghi nhất vẫn là hai người này. Thấy bọn họ nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng thôi không quan sát nữa. Bây giờ vô xoa dầu trước, mấy chuyện khác để sau, tôi không tin là tôi không tìm ra được sơ hở.

Út Đực dìu tôi đi vô trong, lúc quay xuống sàn nhà nhìn đã thấy người làm gom mấy tấm đệm đi vô trong dẹp từ lúc nào rồi. Bực thiệt, mãi lo quan sát hai người kia mà quên mất cái tấm đệm là do ai dẹp.

Út Đực vừa dìu tay tôi, nó vừa hỏi:

- Bà, chân bà bị sao đúng không?

Tôi gật đầu, khẽ nói:

- Có ai bỏ đá vào đệm của bà.

Út Đực cau chân mày lại, nó giận dữ:

- Trời cơi, ác dữ vậy, để con đi nói cho ông chú biết.

Nghe nó nóng nảy đòi đi tìm chú, tôi liền can ngăn:

- Đừng, khoan hãy nói, để bà tính cái đã.

Út Đực thấy tôi không cho nên nó cũng không nói thêm gì, liền một đường dìu tôi đi vào trong. Lúc đi ra đến hành lang nối dài xuống nhà trong, tôi với Út Đực đụng mặt ông thầy Bính. Thấy tôi ông thầy cung kính gọi chào hỏi một tiếng.

- Chào Bà Nhỏ.

Tôi thấy ông Bính liền có chút sợ sợ, vịn lấy tay Út Đực tôi trả lời:

- Chào thầy, thầy ra ngoài ngồi chơi, tôi vô trong trước.

Thấy tôi định đi ông thầy liền ngăn lại:

- Khoan, Bà...hình như Bà không khỏe, có cần tôi đi tìm Bà Lớn cho Bà không?

Nghe ông ta muốn giúp, tôi liền lắc lắc đầu từ chối.

- À không cần thầy mắc công, tôi không có sao đâu. Cảm ơn thầy.

Ông Thầy Bính lại tiếp lời:

- Bà đây năm nay 25 tuổi hả Bà?

Tôi nheo nheo mắt, không vui hỏi lại:

- Thầy hỏi để làm gì?

Ông Thầy cười ha hả, bộ dáng ung dung:

- Số là tôi làm lễ cầu phúc cho Mộc Phủ nên hỏi bà cho chắc.

- Ông làm lễ gì, sao tôi không nghe chị Hai nói?

- Mai tôi mới làm nên Bà không biết là đúng rồi.

Tôi cũng không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta. Càng nhìn ông Bính tôi càng thấy không ưa được, cảm giác như ông ta không được đàng hoàng. Hơn nữa cho ông ta biết tuổi cũng không tốt lành gì, ông ta là thầy phép, lỡ ông ta có ý đồ gì thì sao.

Kéo kéo tay Út Đực, tôi chỉ gật gật đầu với ông thầy Bính rồi đi theo Út Đực vô trong. Mặc cho ông ta có nói gì tôi cũng không trả lời.

Đưa tôi lên phòng, Út Đực dìu tôi ngồi xuống giường rồi nó nhanh lẹ đi tìm chai dầu xoa bóp đầu gối cho tôi. Vừa xoa nó vừa càm ràm:

- Quân ngũ nào ác nhơn hết sức, chân trắng trẻo mịn màng vầy mà để quỳ trên đá thì da nào mà chịu cho nổi. Có là da trâu đen thui như con cũng thấy ông bà ông vải chứ nói gì là Bà.

Tôi thiệt cũng đau muốn xỉu, ai bày ra cái trò này cũng đủ thông minh. Tôi cắn răng chịu đựng hay là hét ầm lên cũng coi như trúng mưu của tên giấu mặt này. Hên cho tôi là sức khỏe tôi không tới nổi tệ, nếu không chắc té lăn cù mèo ra đất rồi.

May cho tôi là đầu gối tôi không chảy máu, chỉ có điều bị u lên mấy cục mà thôi. Út Đực xoa chân bên này, tôi thì xoa chân bên đây. Vừa xoa tôi vừa dặn:

- Con đừng có nói cho ông chú biết nha Út, để sau này Bà nói.

Út Đực không hiểu, nó vội hỏi:

- Sao Bà không nói ông liền luôn để ông điều tra cho Bà?

Tôi lắc lắc đầu:

- Không được đâu, ông chú còn nhiều việc lắm, mà chuyện này là nhắm vô bà chứ không nhắm vô chú. Bây giờ có nói thì cũng không tra ra được cái gì, đã người ta chu đáo ra tay được thì cũng dọn dẹp sạch sẽ được. Mình không khéo mà la hét ầm lên chỉ tổ bức dây động rừng. Với lại ông chú mà bênh bà quá thì mẹ chú sẽ không thích đâu.

- Bà Nội hả bà?

Tôi gật đầu:

- Ừ, có mẹ chồng nào muốn con dâu mình lấn lướt quá không? Tất nhiên là không có rồi Út, bà vốn dĩ thân phận có chút không minh bạch, bây giờ mà làm quá lên chỉ bà thiệt thôi, con hiểu chưa?

Út Đực gật đầu, môi nó bấp lại tỏ vẻ thông suốt. Thấy nó vậy, tôi cũng tiện nói luôn:

- Út, bà biết con theo ông chú nhưng sau này việc nào bà kêu nói thì nói, mà kêu con đừng nói thì con nhất định đừng cho ông chú biết, con hiểu bà nói gì chưa? Bà không bao giờ làm hại ông, bà chỉ muốn giúp cho ông thôi, có vài chuyện bà nên tự mình giải quyết chứ không để ông giúp bà được.

Út Đực là đứa thông minh lại vô cùng trung thành, nghe tôi dặn nó liền gật đầu đồng ý. Thật ra thì Út Đực kêu tôi nói cho chú nghe cũng đúng, nhưng mà có điều bây giờ thì chưa được.

__________

Tới chiều lễ tiệc gì cũng xong, đêm nay một vài người sẽ ở lại Mộc Phủ để sáng mai làm lễ cầu bình an. Coi ra, ông thầy Bính không có nói dối tôi, nhưng mà tôi vẫn không ưa ông ta được, nhìn cứ thấy gian gian kiểu gì đó.

Chú hôm nay say bí tỉ, tôi với Út Đực đưa chú lên phòng nằm nghỉ xong, tôi liền lén canh tới khuya để xuống nhà kho tìm mấy tấm đệm ban sáng. Thấy Út Đực cũng mệt quá chừng nên tôi kêu nó đi ngủ sớm đặng sáng mai còn công chuyện lu bu.

Đêm khuya khoắt, có vài phòng đèn vẫn sáng nhưng mà không sao, phòng của khách không phải lo. Tôi lom khom vô trong phòng kho chứa đồ, đếm qua đếm lại thì thấy đủ số lượng đệm để dưới sàn hồi sáng này nhưng lại không hề có tấm nào bên trong có đá hay là sỏi gì hết.

Quái lạ, chẳng lẽ bọn họ đem tẩu tán luôn rồi?

Tôi ngồi chồm hổm xuống sàn, vừa suy nghĩ vừa phân tích. Công việc bố trí tiệc tùng sàn đệm được bà Hạ một tay lo liệu, bà ta là nghi can số một không chạy đi đâu được. Nhưng mà trợ giúp cho bà ta là con Ngọc, mà con nhỏ này...tôi lại càng nghi ngờ hơn bà Hạ nhiều. Nó về Mộc Phủ này là để hại tôi, nếu nói ra thì người khả nghi nhất chính là nó...

Mà lại có chút không đúng, biểu cảm của nó hồi sáng này không giống là đang bày mưu bày kế. Nhưng mà khoan, có khi là do nó cố tình không? Ai chứ con Ngọc dám lắm, nó mưu mô xảo quyệt không ai bằng, không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.

Gật gật gù, ngày mai tôi sẽ kêu Út Đực đi tìm hiểu coi ai hồi sáng này phụ trách đem mấy tấm đệm vô trong dẹp là rõ được chút manh mối. Chuyện này tôi không bỏ qua đâu, tôi quyết tâm điều tra tới cùng.

Suy nghĩ thấu đáo xong xuôi, đương lúc tôi định quay ra lên phòng thì nghe có tiếng lạch cạch đằng bức tường gỗ trước mặt. Tôi cau mày ngó nghiêng quan sát, phòng này là phòng cuối cùng trong nhà, kế bên là nhà vệ sinh, kế nữa là bếp nấu nướng, mà sau bức tường gỗ này là vườn hoa hồng sau nhà.

Tiếng lạch cạch mỗi lúc một lớn, tính tò mò trong tôi trỗi dậy, tôi liền nhẹ bước chân đi tới gần vách gỗ nhìn một vòng.

Ủa, đâu có con chuột con mèo gì đâu...

"Lạch cạch.... lạch cạch"

Tiếng lạch cạch lại vang lên, hình như là sau vườn thì phải. Mà giờ này... ai còn ra vườn làm cái gì?

Tôi áp tai vào vách gỗ, ngoài tiếng lạch cạch tôi còn nghe được giọng đàn ông đang rầm rì.

Ơ có cái lỗ nhỏ thông gió, ở đây có cái lỗ nhỏ nè!

Tôi như bắt được vàng, vội vàng xê dịch lại một chút để áp mắt vào nhìn ra bên ngoài vườn.

Mẹ nó.... cái quái quỷ gì đang diễn ra trước mắt tôi vậy?

Ông thầy Bính tay cầm cái bông hồng đầy máu, mấy giọt máu tươi còn nhiễu tỏng tỏng xuống dưới đất, kế bên ông ta là con....con mèo nhỏ của bé Muội!

Trời đất ơi, con mèo bị cắt cổ moi tim ra ngoài,bộ lông trắng tinh của nó nhuốm đầy máu đỏ. Hai mắt nó mở to nhìn trừng trừng lên trên cao, giống như là chết oan không nhắm được mắt.

Khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ ông Bính đang làm cái gì, chỉ thấy ông ta cầm bông hồng phũ đầy máu phũ phũ lên trên mặt đất, tay còn lại cầm cái cục gì trắng phíu đập vào cục đá trong hộp đỏ. Tiếng lạch cạch cộng thêm cảnh tượng con mèo chết máu me be bét mất tim khiến dạ dày tôi muốn trào lên cổ họng. Đáng sợ quá!

Tôi thấy ông ta lầm bầm gì đó trong miệng....đọc cái gì vậy.... tôi nghe không rõ...

Khoan, có người đang đứng gần ông ta...là ai...là ai vậy?

Mẹ nó, cái lỗ nhỏ quá tôi không thể nhìn được tới chỗ đó, chỉ thấy ông thầy đang ngước mặt lên nói chuyện với ai mà thôi. Ai...tôi tò mò quá, là ai trong nhà này?

Đang loay hoay, tôi liền nghe sau lưng có tiếng bước chân kèm theo giọng nói:

- Ai?

Tôi như đứng hình khi thấy ánh mắt ông Bính đang nhìn về chỗ cái lỗ của tôi....

Chết mẹ tôi rồi!!!