Một Thời Say Đắm

Chương 19




Kate tìm ra nhà anh một cách dễ dàng theo địa chỉ anh đã vẽ cho nàng. Nàng không muốn anh đế đón. Nàng chỉ phải mất nửa giờ, nhưng việc tự lái xe giúp nàng có thì giờ suy nghĩ. Nàng không biết rõ tại sao nàng lại bằng lòng đến thăm anh, ngoại trừ việc nàng thích anh và nói chuyện với anh nàng thấy thoải mái. Đêm hôm trước anh đã ở đến mười một giờ khuya, nàng quá mệt và buồn ngủ. Anh hôn nàng khi chào tạm biệt nàng. Đó là một buổi tối thật đáng yêu. Họ đã đốt lửa và ngồi nướng bắp. Tygue khoe anh bộ quần áo cao bồi mới của nó.

- Em đã mua bộ quần áo ở đâu vậy?

- Ở khách sạn.

Nàng đã mua cho con trai một bộ quần áo mà tất cả những đứa trẻ khác đều mơ ước.

- Anh mong ước anh được là con của em.

Anh muốn hôn nàng nhưng có Tygue ngồi đó. Anh biết nàng không thích anh làm như thế.

Nhà của anh ở Santa-Barbara màu trắng, có nắm cửa hình con hải âu biển. Nàng nắm cánh con hải âu biển gõ mạnh vào cửa và lui ra sau. Ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi nhỏ trông ra biển. Có ba cây liễu cành rũ xuống mặt nước. Nó thật tương phản với ngôi nhà đơn sơ của nàng. Nhưng ngôi nhà này thiếu vẻ ấm cúng mặc dầu rất đẹp.

Anh đi chân đất ra mở cửa.

- Cô bé lọ lem.

Mặt anh sáng lên khi thấy nàng.

- Em có phải mang chiếc giày đánh rơi để anh nhận ra em không?

- Nghe có vẻ như anh đang làm việc vất vả lắm nhỉ?

Nàng theo anh vào nhà và chú ý cách trang hoàng theo lối Mỹ thời xưa. Đúng như nàng chỉ ngôi nhà thật đẹp nhưng thiếu vẻ ấm cúng. Thật đáng tiếc bởi vì trong nhà toàn những đồ vật tuyệt vời.

- Anh thích đến đây nghỉ ngơi. Người chủ ngôi nhà này không bao giờ ra khỏi Los Angeles. Vì thế thỉnh thoảng anh đến đây khi anh có thời gian. Anh đang vẽ mấy con hải âu.

- Anh cần vẽ thêm mây vào. Anh có màu trắng không?

- Có. Đằng kia.

Anh cười với nàng. Nàng xắn tay áo sơ mi và hai ống quần Jeans lên.

- Em có muốn mặc quần áo cũ của anh không, Kate? Anh không muốn làm em nhăn quần áo.

Anh nói nghiêm trang nhưng nàng bật cười lớn. Nàng mặc bộ quần áo cũ và bên trong đó là chiếc bikini nhỏ màu cam.

- Tygue thế nào?

- Tốt lắm. Nó gởi lời thăm anh. Nó đi từ sáng sớm để xem những con dê đó. Nó cũng muốn có một con.

- Em nên mua cho Tygue con ngựa.

Nàng nói đùa anh. Nhưng anh tưởng thật làm nàng vội nói:

- Nick, em nói đùa đấy! Em đã cự với chị Felicia khi chị đòi mua cho nó một con cách đây hai năm.

- Anh phải gặp chi Felicia của em mới được. Em đã biết chị ấy bao lâu rồi?

- Lâu lắm rồi. Em gặp chị ấy khi em đang làm kiểu mẫu cho…

Nàng bỗng ngừng lại như chợt nhớ ra điều nàng cần giấu.

- Em nghĩ anh không biết à? – Anh mỉm cười với nàng.

- Nói đi, em yêu! Anh là đạo diễn. Anh có thể nói người nào nên làm kiểu mẫu, vũ ba lê, cử tạ…

- Em là lực sĩ cử tạ.

Nàng nói đùa.

- Em đang vẽ những đám mây quá lớn đó, cô bé lọ lem.

- Anh có thích chúng không?

- Chắc chắn có.

- Anh biết không, em đã nói dối Stu Weinberg là em không bao giờ làm kiểu mẫu.

Anh tiến đến bên nàng, nhẹ nhàng nâng càm nàng lên và hôn nàng.

- Anh yêu em, Kate.

Anh nói và nhìn nàng. Anh đã nói thật. Nàng không nói gì và không biết nói gì. Nhưng nàng nghĩ anh không thể yêu nàng. Anh không biết gì về nàng. Anh đã nói như thế với mọi người. Nàng đẩy nhẹ anh ra và nói:

- Anh tưởng là anh yêu em à? Đó là một lời dối trá.

Nhưng anh nhìn nàng một cách thành thật. Rồi nói.

- Chúng ta đi ăn trên bãi biển đi.

Nàng gật đầu và họ cùng nhau đi ra ngoài. Một tay ôm nàng, tay kia anh xách giỏ thức ăn nặng. Anh có tầm vóc to lớn mạnh mẽ như Tom ngày xưa. Bây giờ Tom không còn tí sức lực nào của dạo trước vì đã trải qua nhiều năm trong chiếc xe lăn.

- Em có muốn bơi một chút không, Kate?

- Em rất thích.

Nàng đặt hoàn toàn tin tưởng ở anh.

- Anh cũng thế.

Anh nhìn nàng bỏ quần áo ngoài để lộ ra bộ bikini vàng một cách tự nhiên và thân mật làm nàng buồn cười.

- Đố anh đuổi kịp em.

Với đôi chân dài thanh tú, nàng chạy nhanh ra biển. Anh đuổi theo và phóng xuống biển trước nàng. Nước biển thật ấm. Nàng đã đến sát bên anh. Anh tìm cách dìm nàng xuống nước, nhưng nàng tránh né nhanh nhẹn. Anh đuổi theo và nắm hụt nàng làm chiếc áo tắm nàng suýt sút ra. Anh và nàng cùng cười. Rồi anh ôm chặt nàng và hôn nàng thật lâu.

Họ bơi được một tiếng đồng hồ, đến khi Kate cảm thấy đói. Nàng nắm tay anh và chạy lên bờ. Nàng nằm xuống chiếc khăn tắm mà anh trải trên cát, anh ngồi xuống bên nàng, vừa mở túi đồ ăn vừa hỏi.

- Kate, bố mẹ em đã chết thật à?

Nàng nhìn anh một phút và quyết định nói với anh sự thật, ít nhất về chuyện đó.

- Bố mẹ em đã từ em.

Anh chợt ngừng mở túi đồ ăn, nhìn nàng chăm chú.

- Em nói nghiêm trang đấy chứ?

Vẻ xúc động của anh làm nàng buồn cười. Chuyện đó xảy ra cách đây quá lâu rồi, và đã không thành vấn đề với nàng nữa.

- Vâng, em nói thật đấy! Em đã không làm theo lời bố mẹ vì thế họ đã từ em. Họ nghĩ em đã phản bội họ.

- Em có anh chị gì không?

- Không, em là con một.

- Và họ đã làm thế với đứa con duy nhất? Em đã làm gì vậy?

- Lấy người mà bố mẹ em không thích.

- Thật à?

- Vâng, em đã bỏ học đại học ngay từ năm đầu và đến sống với anh ấy. Rồi chúng em lấy nhau, họ không đến dự đám cưới. Từ đó bố mẹ em không gặp em nữa. Bố mẹ em nghĩ anh ấy không xứng đáng với em.

- Đó là cái giá mà người đàn ông phải trả.

- Anh ấy rất xứng đáng. – Nàng nói nhỏ nhẹ.

- Thật tốt khi nói về một người khác như thế. Anh ấy chắc hẳn phải là một người đặc biệt.

Nàng mỉm cười.

- Vâng.

Nick im lặng. Nàng giúp anh sửa soạn bữa ăn trưa. Nàng bỗng nhận thấy một vẻ gì hơi đau khổ trên mặt Nick.

- Nick.

Anh ngẩng lên nhìn nàng ngạc nhiên. Anh như bừng tỉnh sau khi chìm vào sự suy nghĩ riêng.

Nàng nắm tay anh.

- Tất cả những chuyện đó xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Chúng làm em đau khổ nhiều, nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Tất cả đã qua. Và…

Nàng không muốn nói nhưng nàng biết nàng phải nói.

- Và… anh ấy cũng vậy.

Mắt nàng sáng lên một phút và Nick kéo nàng sát vào anh.

- Anh xin lỗi, Kate.

- Không, anh không có lỗi gì. Bây giờ em cảm thấy hạnh phúc vì có anh.

- Em yêu, một ngày kia…

Nhưng anh không dám nói tiếp, anh chỉ mỉm cười nhìn nàng.

- Cái gì anh?

- Một ngày kia…

Nàng nhìn anh khẩn khoản.

- Một ngày kia, lọ lem. Anh muốn em trở thành bà Waterman.

Nàng mở to mắt nhìn anh.

- Nhưng anh điên rồi Nick. Anh còn chưa hiểu rõ em.

- Anh đã hiểu em và anh sẽ hiểu em thêm nữa, dĩ nhiên với lời hứa của em.

Anh đưa nàng miếng bánh mì và hôn môi nàng. Nhưng nàng tỏ ra nghiêm trang.

- Điều đó làm em không vừa lòng hả Kate?

- Không, không phải. Nhưng Nick, em sẽ không bao giờ lập gia đình nữa. Em nói nghiêm trang đấy!

Anh tiếc là đã đề cập vấn đề này quá sớm.

- Tại sao không?

Nàng muốn nói.

- Bởi vì chồng em chưa chết.

Nhưng nàng không thể.

- Em không thể bởi vì em chưa nghĩ đến điều đó.

Họ ăn trưa, rồi nằm bên nhau trong ánh nắng mặt trời một lát trước khi trở xuống nước lần nữa.

Đến bốn giờ chiều, họ mệt nhoài vì bơi nhiều.

- Chúng ta về thôi.

Họ chậm chạp trở về nhà.

- Chúng ta nên đi vào ngõ sau, chủ nhà sẽ hoảng sợ nếu chúng ta rải cát khắp nhà anh ta.

Nàng theo anh vào ngõ sau, anh chỉ cho nàng phòng tắm. Anh mở vòi tắm, nàng mỉm cười đến đứng chung với anh. Anh phủi những hạt cát bám trên lưng nàng. Anh bỗng xoay người nàng lại và dưới những tia nước ấm áp anh ôm ghì và hôn nàng.

- Em yêu anh hoàng tử ạ!

- Em có chắc không? - Giọng anh thật nghiêm trang.

- Vâng, em chắc. Em yêu anh.

Anh kéo nàng sát vào người và ôm nàng thật lâu. Anh nhẹ nhàng quấn chiếc khăn tắm hồng to quanh người nàng và bế nàng lên phòng ngủ của anh. Đó là một căn phòng thoáng mát trông ra biển.

Nàng nằm trong vòng tay anh rồi ngủ thiếp đi. Khi nàng thức giấc, trời đã tối.

- Nick?

- Anh đây, em yêu.

Nàng mỉm cười rồi gối đầu lên tay anh. Nàng bỗng kêu lên.

- Ồ! Trời ơi.

Anh lo sợ hỏi.

- Chuyện gì thế, Kate?

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em mang thai.

Anh mỉm cười và hôn lên mũi nàng.

- Như vậy Tygue sẽ có em trai hay em gái.

- Em nói nghiêm trang đấy!

- Anh cũng nói nghiêm trang đấy! Anh không mong gì hơn.

- Trời lơi! Nick. Em chưa bao giờ nghĩ là sẽ có thêm một đứa con nữa. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có con.

- Có lẽ tại em ghét điều đó.

- Không, em thích điều đó vì em yêu anh, Nick.