Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 87




Chương 87: Con đàn bà

“Cậu nói cái gì cơ?”

Vương Bích Vân sửng sốt một lúc lâu sau rồi mới kịp phản ứng Lúc ấy sớm hơn khí nhảy lên cao ba thước.

Bà ta càng kéo cái cuống họng mà kêu lên: “Cậu đang mắng ai vậy hả? Cậu mắng ai là lợn hả?”

Tân Tấn Tài là đang chế bà ta ồn ào.

Bà ta lập tức trợn trắng mắt, xoa xoa lại hai lỗ tai. Sau đó bà ta run rẩy cầm báo cáo xét nghiệm ADN trong tay: “Bác gái này, phiền chị mở to hai mắt mà nhìn cho rõ. Báo cáo xét nghiệm ADN trên tay chị là báo cáo của em trai chị và một con lợn.”

“Lợn sao?” Thực tế, Tô Kim Thư cũng trợn tròn mắt.

Đây là tình huống gì vậy?

Sắc mặt của Vương Bích Vân lập tức thay đổi: ” Cậu nói láo! Hai mẫu vật phẩm này đều là do thuộc hạ của cậu Lệ tự mình mang tới, làm sao có thể là lợn được chứ?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng mở miệng: “Mẫu vật phẩm đúng là do người của tôi mang đến, thực tế là cũng không có sự đánh tráo nào cả. Nhưng vì sao kết quả lại là có quan hệ cha con được chứ?”

Đến lúc này Vương Bích Vân mới ý thức được.

Bà ta bị mắc mưu rồi!

Lệ Hữu Tuấn chắc chản đã đoán được bà ta sẽ động chân động tay vào giám định quan hệ cha con mà anh tự mình đi làm. Cho nên anh mới chọn cách tương kế tựu kế.

Hiện tại, ngay cả mẫu ADN của lợn mà cũng có thể giống với con người.

Chuyện này có nghĩa là gì?

Chuyện này đã nói lên các nhân viên bên trong trung tâm giám định kia đã bị mua chuộc. Cho nên mới có thể muốn kết quả như thế nào thì sẽ có kết quả như vậy.

“Tôi… Tôi không biết các người đang nói cái gì. Chuyện này cũng có thể là do nhân viên trong trung tâm giám định đó làm sai sót điều gì đó.” Vương Bích Vân có chút hụt hơi: “Mặc dù lần này giám định không ra, nhưng kết quả giám định lần trước vẫn còn ở đó. Tô Duy Hưng chính là cháu trai của nhà họ Vương chúng tôi. Đúng vậy, hơn nữa, báo cáo giám định của các người chỉ có thể chứng minh chuyện nhân viên ở đó đã có chút nhầm lẫn nhưng cũng không thể chứng minh chuyện Tô Duy Hưng không phải cháu trai của nhà họ Vương”

Vương Bích Vân này rõ ràng là đang định chơi xấu mà không chịu thừa nhận sự thật.

Tô Kim Thư tức giận cắn chặt răng!

Về việc kết quả giám định lần này có vấn đề thì cô cũng đã có lý do để nghi ngờ về việc kết quả giám định lần đầu chắc chắn là có vấn đề. Nói không chừng, Vương Bích Vân vì muốn cướp con trai của cô mà cố ý làm già. Người phụ nữ này thật là ác độc.

“Tôi cũng đã sớm đoán ra chuyện chị sẽ nói như vậy rồi.” Tân Tấn Tài cười lạnh một tiếng.

Khóe miệng của anh nhếch lên, anh nhẹ nhàng lắc lắc túi văn kiện trong tay.

“Trong này, mới là kết quả giám định thật sự của Tô Duy Hưng và Vương Tiến Phát. Chị muốn xem không?”

Vương Bích Vân nghĩ đến lúc mà Tô Bích Xuân gọi điện thoại cho bà ta và nói những lời kia.

Tô Duy Hưng căn bản không phải là con trai của Vương Tiến Phát. Vì vậy, dĩ nhiên là kết quả giám định ADN cũng không thể tương xứng được. Nhưng hôm nay, bà ta đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cho nên bà ta cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì: “Dựa vào cái gì mà những điều các người nói lại là đúng chứ? Tôi cũng có thể hoài nghi chuyện các người sẽ làm giả kết quả.”

Tần Tấn Tài cười lạnh, anh ta đưa đầu ngón tay lên chỉ vào một con dấu ở góc dưới bên phải của túi văn kiện: “Nhìn thấy Không?

Trung tâm giám định Quốc gia ,có trách nhiệm giải quyết các vấn đề pháp lý. Chị có hiểu không?”

Môi của Vương Bích Vân chợt run rẩy. Bà ta hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Xong rồi.

Lần này, hoàn toàn xong rồi.

Tô Kim Thư vội vàng đi tới và cầm lấy báo cáo giám định trong tay từ khi Tân Tấn Tài.

Sau khi mở ra, cô đọc nhanh như gió. Chỉ một vài giây sau, ánh mắt của cô dừng lại ở dòng chữ cuối cùng: “Xác định Tô Duy Hưng và Vương Tiến Phát không có quan hệ cha con”

Sau khi nhìn thấy dòng chữ này, hốc mắt của Tô Kim Thư lập tức nóng lên. Lúc này, cô mới có thể thở phòng nhẹ nhõm.

Không phải!

Không phải!

Quá tốt Cô quay đầu, quỳ một chân trên mặt đất rồi đưa một tay lên ôm chặt lấy hai đứa bé vào trong ngực của mình: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”

Tô Mỹ Chi không hiểu tại sao: “Mẹ, không phải cha của con và Duy Hưng đã được tìm thấy từ lâu rồi sao? Mẹ thật kỳ lại”

Tô Duy Hưng lại không khỏi nhướng mày.

Nếu như Vương Tiến Phát không phải là cha của cậu bé. Vậy… Vậy thì anh mới là người cha thật sự của cậu bé?

Xem ra, cậu bé nhất định phải tranh thủ thời gian để hành động Cậu bé phải nhanh chóng tìm ra cha của mình và Tô Mỹ Chỉ.

Chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể trách được việc chuyện này có khả năng xảy ra thêm một lần nữa.

Đôi tay nhỏ non nớt đặt trên lưng Tô Kim Thư rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Mẹ à, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ”

Tân Tấn Tài nhìn vẻ mặt xanh xao của Vương Bích Vân đang ngồi xụi lơ trên mặt đất: “Anh Hai, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn bà ta một cái.

Vương Bích Vân bị nhìn anh nhìn như vậy thì cảm thấy mọi chuyện đã sụp đổ hết rồi: “Cậu Lệ, tôi… Tôi cũng là bị người khác lừa. Tôi cũng là người bị hại. Sau khi em trai tôi xảy ra chuyện, lúc đầu nhà họ Vương chúng tôi cũng không hề có tính toán như vậy. Nhưng sau đó, có người đến nói với chúng tôi rằng em trai tôi có hai đứa con đang lưu lạc bên ngoài. Bà cụ nhà chúng tôi nghe thấy vậy thì làm sao có thể không kích động được chứ? Vì vậy, chúng tôi đã đến để lấy mẫu xét nghiệm của hai đứa trẻ để đi xét nghiệm ADN. Lúc đầu , khi có kết quả, tôi cũng tưởng là thật. Nhưng sau đó, người kia mới nói cho tôi biết, thực ra em trai tôi không thể sinh con. Hai đứa trẻ kia không phải là con của em trai tôi. Kết quả như vậy là vì cô ta đã động chân động tay vào kết quả giám định. Đâm lao rồi thì phải theo lao, cho nên tôi mới có thể… Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho chúng tôi”

Vương Bích Vân suy sụp đến mức khóc ồ lên.

Lúc trước, bà ta hùng hổ là vậy, cả người chỉ hướng về phía tờ báo cáo xét nghiệm kia.

Nhưng ai mà biết được, con đàn bà khốn nạn Tô Bích Xuân kia vậy mà lại giấu diếm bà ta để động chân động tay lên báo cáo xét nghiệm Bà ta cũng là bị ép buộc.

Con người sắc bén của Lệ Hữu Tuấn lướt qua bà ta một cái: “Nói, người kia là ai?”

Anh ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là ai lại dám lừa người như anh.

“Cậu Lệ, nếu tôi nói cho cậu biết người kia là ai thì cậu có thể buông tha cho gia đình chúng tôi không?” Vương Bích Vân nghẹn ngào.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng mở miệng: “Chị…

Là đang bàn điều kiện với tôi sao?”

“Tôi không dám, người kia chính là, chính là…”

Vương Bích Vân còn chưa nói xong, trợ lý của bà ta đã vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc Vương, có một cuộc điện thoại gấp”

Vương Bích Vân nơm nớp lo sợ nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái. Khi thấy dáng vẻ của anh cũng không có giận dữ thì lúc này bà ta mới vội vàng nhận nghe điện thoại.

“alo?”

“Chị Vương, là tôi.”

Là giọng nói của Tô Bích Xuân.

“Là cô, con đàn bà khốn nạn… “

“Chậc, chị Vương, sao chị lại mảng chửi người khác như vậy?” Tô Bích Xuân hừ lạnh một tiếng.

Cô ta lập tức dùng tay rút ra một cách nặng nề làm cho tiếng kêu như giết lợn của Vương Tiến Phát đột nhiên vang lên.

“Cô đang làm cái gì?” Vương Bích Vân lập tức trở nên gấp gáp hơn.

Tô Bích Xuân đắc ý cười: “Tôi biết, âm mưu của chị đã bị lộ tẩy rồi. Hiện tại, chị đang giằng co với Lệ Hữu tuấn phải không?

Bây giờ, Vương Tiến Phát đang ở trong tay tôi, chị mà dám nói nhiều hơn một chứ là tôi sẽ đâm ông ta một nhát dao. Tôi nhớ là bà cụ Vương nhà các người hình như bị mắc bệnh tim đúng không? Con trai mình tuy không thể làm người nhưng cuối cùng vẫn giữ được cái mạng. Bây giờ, nếu đứa con trai này chết rồi, chị nói xem bà ta có tức chết ngay tại chỗ hay không?”

Vương Bích Vân tức giận đến mức toàn thân phát run: “Cô… Cô đúng là một con đàn bà độc ác”

“Cảm ơn vì đã khen” Tô Bích Xuân cười lạnh: “Không được phép tắt điện thoại. Bây giờ, chị lập tức nói cho Lệ Hữu Tuấn là mọi chuyện này đều là do chị làm. Tôi muốn chính tai mình nghe thấy câu này. Nếu không, chị hãy tự mình gánh chịu hậu qu: Vương Bích Vân quả thực là đã tức đến điên cùng.

Nhưng mà em trai mình vẫn còn đang năm trong tay cô ta, vì vậy bà ta cũng không còn cách nào khác.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng bà ta cũng đành phải làm theo.