Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 869




Chương 869

Ở nước Thiên Hoàng này, Mộ Mẫn Loan là người như thế nào chứ?

Cô chính là nữ thần quốc dân! Tất cả đàn ông nước Thiên Hoàng đều chọn cô là người đứng đầu bảng mỹ nhân.

Một người phụ nữ như cô đã mở miệng gọi mời, nếu nói không thấy xao động thì đúng là không được bình thường.

Tô Duy Nam nhìn đôi mi của cô nhẹ nhàng run lên vì căng thẳng, anh mới thở dài một hơi “Phải chăm sóc cơ thể cho khỏe đã”

Tô Duy Nam trở mình, cố gắng khống chế hô hấp, để hơi thở của mình vẫn vững vàng trầm ổn.

Không phải là anh không muốn Mộ Mãn Loan, chỉ là cô ngủ mê man lâu như vậy, có lẽ cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn.

Cho dù anh có muốn, chắc chẩn anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm tiền đặt cược.

Hô hấp của Mộ Mẫn Loan không ổn định, cô quay đầu nhìn Tô Duy Nam đang năm bên cạnh mình, sau một lúc cô mới yếu ớt mở lời.

“Em sẽ khỏe nhanh thôi mà”

Sau khi nói xong câu đó, cô lấy hết dũng khí ôm eo Tô Duy Nam, sau đó tựa đầu vào lưng anh trước khi anh kịp đẩy cô ra Tô Duy Nam có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cô, cơ thể anh cứng đờ, vốn định kéo tay cô ra rồi cũng đành dừng lại “Ngủ đi”

Lần này, giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn.

Nhưng Mộ Mẫn Loan cảm giác được sự quan tâm trong đó, cô nhếch môi, thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, động tác này của cô khiêu khích Tô Duy Nam đến mức nào.

Cô gái mình yêu cứ thế năm bên cạnh, anh phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khống chế bản thân không làm xẵng làm bậy.

Thôi vậy, dù thế nào đi nữa, cô cũng mới tỉnh lại, như thế là đã quá đủ rồi Đến khi hơi thở của Mộ Mẫn Loan dần ổn định, chìm sâu vào giấc ngủ, Tô Duy Nam mới hơi xoay người, mở cánh tay phải của cô ra.

Cơ thể Mộ Mẫn Loan rơi vào lòng anh, đây là tư thế ngủ mà cô thích nhất: Mộ Mẫn Loan luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mỗi lần ngủ cạnh Tô Duy Nam, cô sẽ luôn cuộn mình thành một đống, chỉ hận không thể dính chặt vào người anh.

Giống như thể chỉ có thế mới khiến cho cô an tâm hơn một chút.

Nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết rằng, cô càng như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.

Tô Duy Nam thu tay lại, cúi đầu thỏa mãn hôn khẽ lên mặt cô một cái: “Ngủ ngon!”

Trong giấc ộ Mãn Loan nghe được có một giọng nói vô cùng dịu dàng nói nhẹ bên tai, cô thỏa mãn nhếch môi lên, cọ cọ trong lòng người kia một cái, giấc ngủ càng thêm sâu.

“Làm sao đây? Sao chị ấy còn chưa tỉnh?”

Giọng Tô Kim Thư vô cùng sốt ruột.

“Hay là em ghim cho chị ấy mấy châm xem thử?”

“Rõ ràng tối qua đã tỉnh rồi, sao sáng sớm nay lại không tỉnh lại nữa”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Hôm qua mưa to gió lớn, đến trưa thì đường núi ở đây mới có thể thông lại được, giờ chúng ta muốn đi cũng chưa chắc có thể đi được thuận lợi, em muốn châm cứu cho cô à? Nhưng em có mang kim châm đi đâu, châm thế nào được?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tô Kim Thư sốt ruột quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, tối qua có xảy ra chuyện gì không?’ Tô Duy Nam nghẹn họng không nói được gì, có thể xảy ra chuyện gì được kia chứ, chỉ là anh từ chối yêu cầu của Mộ Mãn Loan mà thôi.

Nếu đó là nguyên nhân khiến cô hôn mê bất tỉnh lần hai, thì Tô Duy Nam hận chết đi được.

Anh nhìn Mộ Mẫn Loan thật lâu, cuối cùng quyết định ngồi xuống bế cô lên.