Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 847




Chương 847

Cô còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị Lệ Hữu Tuấn cắt đứt: “Thẻ căn cước và hộ chiếu nơi này của anh mà, còn những thứ khác đến bên kia rồi mua cũng được”

“Thế nhưng… Trời ạ, hai đứa bé còn đang ở nhà trẻ đó!”

Tô Kim Thư vô cùng hoảng sợ lấy lại tinh thần Cũng chính là ở thời điểm này, từ cabin đẳng sau truyền đến một tràng tiếng bước chân: “Cha, mẹ, đẳng sau cabin thật là rộng lớn nha! Hơn nữa còn có thật nhiều thật nhiều đồ chơi đó”

Kim Thư quay đầu nhìn sang, phát hiện Tô.

Mỹ Chỉ đang khoa tay múa chân hướng phía bên mình đi tới.

Tô Duy Hưng đi theo ở phía sau, ghét bỏ ghê gớm: “Thế nào, có nhiều đồ chơi mới như vậy, chứng sợ hãi không gian kín đều biến mất rồi sao?”

Tô Kim Thư nhìn hai đứa bé đang nhảy nhót tưng bừng, cho dù hiện tại đã ngồi lên máy bay thì vẫn không thể tin được sự thật này.

Trước đó là ai thái độ kiên quyết, chết sống đều không cho mình đi? Mà sau khi mình rốt cục thỏa hiệp, anh vậy mà chủ động mang theo mình lên máy bay?

Chẳng lẽ những ngày này anh mỗi ngày đều loay hoay, ngày đêm điên đảo, chính là vì để dành ra thời gian đến cùng mình đi nước M sao?

Rốt cục lấy lại tinh thần, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy một nỗi ấm áp dâng lên. Nếu không phải giờ phút này cô bị vướng phải dây.

an toàn, cô nhất định sẽ bay qua nhào đến trong ngực Lệ Hữu Tuấn, cho anh một cái ôm siêu cấp lớn!

Cái tên Lệ Hữu Tuấn này mặc dù bình thường thích dương bản mặt lạnh lùng, bày ra một dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.

Thế nhưng đến lúc anh bắt đầu chiều chuộng người, quả thực liền có thể đem người dính chết “Ông xã, em yêu anh chết mất!”

Kéo lấy dây an toàn, Tô Kim Thư cưỡng ép vươn người đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn, hôn chụt một cái lên gương mặt anh.

Đầu lông mày của Tô Duy Nam đang ngồi đối diện cau lại, quả thực không có mắt nhìn: *Ở trước mặt người lớn, ít nhiều cũng phải chú ý chút hình tượng”

Tô Kim Thư có chút ngượng ngùng thè lưỡi, cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ lại sự bất ngờ đột ngột này.

Thực ra vào một giờ trước đó, hội nghị cấp cao của Lệ Hữu Tuấn đã sớm kết thúc. Anh sở dĩ sẽ đến trễ chỉ là bởi vì đi một chuyến đến chỗ của Tân Tấn Tài.

Vốn dĩ Mộ Mẫn Loan không hề muốn tỉnh lại.

Lệ Hữu Tuấn bảo Tân Tấn Tài chuẩn bị một số máy theo dõi thai nhi mang tới cho mình, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể nắm rõ được tình trạng cơ thể của Tô Kim Thư.

Hơn nữa ở phía sau khoang máy bay còn có mấy bác sĩ sản khoa đi cùng, nhỡ xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào trong suốt hành trình bay.

Lúc này Tô Kim Thư đang ngồi trên máy bay, quả thực giống như đang mơ vậy, cô trơ mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Chồng à, chúng ta có thể ở bên kia trong bao lâu?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Em muốn ở bao lâu nào?”

Tô Kim Thư đưa tay lên tính toán cẩn thận một lúc: “Công việc của anh bên này bận lắm phải không? Vậy mình ở lại nửa tháng nhé?”

Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, cô lại vội vã sửa lời: “Lâu quá hả anh? Nếu không thì mười ngày?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Mười ngày có khác gì nửa tháng hả?”

Lúc này đây Tô Kim Thư cũng tức giận thật rồi: “Một tuần được chưa? Ôi thôi, được rồi, một tuần thì một tuần, không thể ít hơn được nữa đâu.”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của cô, Lệ Hữu Tuấn mới đẩy tài liệu trong tay mình ra trước mặt cô: “Anh đã xử lý xong công việc trong hai tháng tiếp theo rồi.”

“Hai tháng? Cái gì?”

Sau khi Tô Kim Thư nghe anh nói vậy, đôi mắt cô trợn tròn cả lên, quả thực cô không tin nổi vào tai mình: “Chồng à, ý anh là anh có thể ở với em bên kia những hai tháng hả?”