Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 772: Chương 687




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bà Smith bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy rất chột dạ, giống như tất cả những gì bà ta giấu trong lòng đều bị anh nhìn thấu hết rồi vậy.

“Phạm, người này đã không biết anh rồi thì có khi anh nhận nhầm người rồi cũng nên, chúng ta đi vào trước đi, đừng để cho chủ buổi tiệc đợi lâu”
Bà Smith hơi gượng gạo nhìn đi chỗ khác, còn Phạm Thiên Tứ lúc này thì đang giận điên lên.

Ông ta biết chắc răng mình sẽ chẳng thể chiếm hời được gì từ chỗ Lệ Hữu Tuấn, nên đành dứt khoát quay người đi về phía Asius.

“Chúng ta đi”

“Vâng thưa thầy”
Asius đưa tay ra, ý muốn Mộ Vấn An khoác tay mình, nhưng cô ta vẫn đang cúi thấp đầu xuống, cô ta giả vờ như mình đang bận bịu, dùng tay để kéo lấy phần chân váy của mình lên rồi đi thẳng về phía trước.

Asius không để ý lắm, anh ta nhìn chäm chằm Lệ Hữu Tuấn một lúc, sau đó cũng cất bước đuổi theo.

Đúng lúc này, Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ cũng xuống khỏi du thuyền, Tô Duy Nam nhìn theo bóng lưng của Asius.

“Người quen à?”
Lệ Hữu Tuấn nhàm chán nhún vai: “Không quen”
“Bên phía Hoa Đông đã có tin gì chưa?”

đỡ một chiếc váy dài quét đất, để cho Tô Kim Thư có thể quan sát thật cẩn thận.

Một trong hai người còn nói với giọng điệu cực kỳ hâm mộ: “Gô Tô, chắc cô không biết đâu, chiếc váy dạ hội này đã được ông chủ đi sang Paris để đặt may thủ công từ tuần trước đấy, cả thế giới này, chỉ có một chiếc váy duy nhất.

Nó được thiết kế riêng cho mình cô thôi đấy”
Tô Kim Thư nhìn xuyên qua chiếc váy dạ hội xa hoa kia, thậm chí cô còn chẳng buồn nhìn nó một giây, mà cứ thế nhìn ra cửa sổ Một lúc lâu sau, cô đứng dậy, đi bên phía ban công Phòng ngủ của cô nằm ở góc Tây Nam của lâu đài, là một vị trí rất tiện để ngăm cảnh trên hòn đảo.


Đứng ở đây, cô có thể thấy rằng ở phía trước tòa lâu đài đang có rất nhiều khách khứa ra vào, nụ cười trên mặt cô dần trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Tại sao?
Cô đã ném chíp lên thuyền của ngài Tư Đồ rồi cơ mà? Tại sao Lệ Hữu Tuấn và anh trai vẫn chưa hề đáp lại vậy?
Với cả, cô không thế hiếu nổi tại sao ngài Tư Đồ lại bắt cô đến đây? Rốt cuộc thì mục đích của ông ta là gì vậy?
Cô chắc chăn là ông ta không yêu mình rồi, dù sao thì bây giờ cô cũng đang mang thai.

Chẳng lẽ là ông ta định dùng cô để yt hiếp.

Lệ Hữu Tuấn sao?
Nhưng mà thế lực của ông ta đã mở rộng đến tận Châu Âu rồi, có khi Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng phải là đối thủ của ông ta nữa rồi.

Không hiếu gì, Tô Kim Thư cúi đầu liếc nhìn cái bụng ngày càng lớn của mình, sau đó quay lại nhìn hai người giúp việc phía sau: “Đem quần áo đi”
“Cô Tô?”
Cô hầu gái nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt khó hiểu và cầu xin.

“Tôi nói hãy cất chiếc váy đầm đó đi.


Tôi không có hứng thú tham dự bữa tiệc của anh 1a.

Tôi và đứa con trong bụng cần được yên tĩnh”
Tô Kim Thư nói xong liền xoay người đi đến bên giường trực tiếp nằm xuống.

Khuôn mặt của cô hầu gái ngay lập tức trở nên khó coi: “Gô Tô, mong cô hãy thay đi.

Ông chủ đã nói nếu không mời được cô đi, chúng tôi sẽ…”
“§ẽ bị ném xuống biển để nuôi cá, phải không?”
Sau khi ăn vài bữa với ông Tư Đồ tính tình rất lạ đo, ít nhiều Tô Kim Thư cũng có thể hiểu được một chút về ông ta.

Khi nghe những lời nói của Tô Kim Thư, sắc mặt của hai cô hầu gái lập tức tái đi.

Vì hai người họ đã tận mắt chứng kiến cảnh đầu bếp của nhà hàng MicheLâm bị ném xuống biển để nuôi cá..