Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 760: Chương 678






Đúng lúc đó, Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có một người đàn ông cao lớn, tóc vàng, mắt xanh cầm ly rượu đi về phía bên này.

Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, anh ta đang đi thẳng đến chỗ Tô Duy Nam.

“Hải, không ngờ là anh cũng có thể xuất hiện ở đây được đấy”
Người đàn ông này nói tiếng Anh rất trôi chảy, nhưng có điều, giọng điệu anh ta lại có vài phần ngạc nhiên và khinh bỉ.


Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn liếc về phía Lệ Hữu Tuấn đang ngồi cạnh Tô Duy Nam, rồi lại nhíu mày, biểu cảm đó có vẻ như.

đang thể hiện rắng mình không thích những người có gương mặt phương Đông như vậy.

Tô Duy Nam cười khẩy: “Tôi cũng thế”
Erics lắc đầu, anh ta bắt đầu bới móc cách dùng từ của Tô Duy Nam”
“Ấy, anh bạn Bạch Lạc của tôi ơi, anh nói sai rồi, tôi là người thừa kế của gia tộc Erics, tất nhiên là được mời đến đây rồi.

Mà anh thì sao? Nếu không có chuyện đính hôn với Âu Mỹ Lệ rồi sửa họ Âu theo cô ta thì có khi ở đây sẽ không có chỗ cho anh đâu”
Nói xong câu đó, anh ta lại khinh miết quay sang nhìn Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mẫn Loan.

“Còn cả hai người này nữa, chẳng lẽ cũng là họ hàng của anh à?”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại, cả người anh đều toát ra vẻ không vui.


Âu Mỹ Lệ thấy hai bên sắp đầu cãi nhau đến nơi rồi thì vội vàng đi ra hòa giải: “Erics, anh rảnh quá nên mới phải lại đây để kiếm chuyện đấy à?”
Erics vừa thấy mặt Âu Mỹ Lệ thì lập tức.

thu lại vẻ khinh miết trên mặt, mà thay vào đó.

anh ta lại nở một nụ cười rất ưu nhã.

“Of course not, tôi sang đây là để xem xem liệu mình có đủ vinh hạnh để mời cô nhảy một điệu hay không?”
Âu Mỹ Lệ nhíu mày lại: “Nhưng tôi là bạn nhảy của Hải rồi”
Erics hừ một hơi, cười nhạo một tiếng ồi cứ thế đưa tay ra, khoác lấy eo của Âu Mỹ Lệ: “Nhưng mà ai cũng biết rằng tôi mới là người phù hợp với cô.”
Nói xong câu đó, anh ta cũng mặc kệ xem Âu Mỹ Lệ có đồng ý hay không, lập tức kéo cô ta vào sàn nhảy.

Chẳng bao lâu sau hai người đã bắt đầu khiêu vũ.


Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn hai người trong sàn nhảy, không mặn không nhạt lên tiếng “Đấy chính là vị hôn thê của anh đấy, cứ thế trơ mắt nhìn cô ta bị người khác đưa đi à?”
Tô Duy Nam lắc lắc cốc rượu trên tay, vắt chéo chân, đôi mắt tĩnh mịch của anh ta lóe ra ánh sáng kỳ lạ nào đó: “Đúng là lo bò trắng răng!”
Mặc dù Âu Mỹ Lệ là một cô gái nhưng cô ta có thể đứng vững ở tập đoàn Âu Thị, chắc chắn không chỉ nhờ mỗi Tô Duy Nam, nếu cô ta không có bản lĩnh gì thì chắc chắn đã không thể làm vậy được rồi.

Cô gái tên Âu Mỹ Lệ này rất thông minh, cũng rất khéo léo, tên đân Erics kia không thể chiếm được lợi lộc gì từ cô ta đâu.

“Có vẻ như gã đàn ông kia có ác cảm rất lớn đối với anh”
Tô Duy Nam nhếch mép, nở một nụ cười tà mị có người giành mất cô gái mà anh ta đã chấm sắn, đã vậy đó còn là người đàn ông đến từ phương Đông mà anh ta đã ngứa mắt từ lâu.

Tất nhiên là anh ta nổi giận rồi”.