Cô đứng bên bến cảng, nhìn thấy chiếc thuyền đi xa dần, khẽ thở phào một hơi.
Vừa nấy, trong lúc cô cố ý leo lên thuyền thì cô đã cố ném con chíp trong điện thoại củ mình lên đó.
Cô đã tốn rất nhiều công sức để làm thân với người làm trong trang viên thì mới có thế tìm thấy cơ hội để lấy lại điện thoại của mình.
.
Được copy tại * TRUMtruye n.o rg *
Tô Kim Thư mất cả một buổi tối để lấy chíp trong điện thoại ra, vừa nãy cô giả vờ như đang tức giận, thật ra cũng là để ngài Tư Đồ không phát hiện ra ý định ấy của mình.
Anh trai, Hữu Tuấn, hai người nhất định phải phát hiện ra nó nhé!
Lệ Hữu Tuấn cầm tấm thiệp mời mà Âu Mỹ Lệ vừa đưa cho mình, vẻ mặt có vẻ hơi nghiêm trọng.
Anh cúi đầu nhìn tấm thiệp mời màu trằng kiểu Châu Âu trong tay, đây là vé mời để đi vào buổi tiệc từ thiện, buổi tiệc này được tổ chức ở một hòn đảo rất thần bí năm ở vùng biển quốc tế.
€òn cụ thể vị trí đó năm ở đâu thì họ vẫn chưa được biết.
Tất cả những người tham gia buổi tiệc đó được yêu cầu có mặt ở bên tàu Elburg lúc ba giờ chiều cùng ngày.
Sau đó sẽ có một chiếc du thuyền khổng lô đưa họ đến hòn đảo thần bí đó.
Trước khi lên thuyền, các khách mời sẽ trải qua vòng kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối không được phép mang bất kỳ vũ khí nào có thể gây sát thương cho người khác lên thuyền.
Lệ Hữu Tuấn nhíu chặt mày lại, liệu người bắt cóc Tô Kim Thư có thật sự xuất hiện ở buổi tiệc tối đó không?
Thật ra thì anh cũng không chắc lắm, nhưng đây là cơ hội duy nhất mà an có, chỉ cần có manh mối thì anh nhất định sẽ không chịu từ bỏ.
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen đi vào khu vực ở gần trang viên, khi còn cách Lệ Hữu Tuấn khoảng năm mươi mét thì chiếc xe đó dừng lại Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên, thấy Lục Anh Khoa đi nhanh đến, thậm chí vẻ mặt anh ta còn có vẻ khá vội vàng: “Boss, người của chúng ta đã điều tra ra được manh mối có liên quan đến cô Tô!”
Lệ Hữu Tuấn nghe anh ta nói như vậy thì ánh mắt u ám của anh dường như phát sáng lên, đôi bàn tay buông thõng bên người cũng năm chặt lại.
“Nói đi!”
“Trong lúc Hoa Đông và Lệ Hạo Nhân đang đi kiểm tra một trong mười tuyến đường chúng ta đã vạch ra thì tìm thấy được một tín hiệu kiểu Châu Á”
Ánh mắt xám trắng của Lệ Hữu Tuấn như: được đốt lên ngọn lửa hy vọng: “Nói tiếp đi”
“Nhóm của Hoa Đông gần như chắc chắn rằng loại sóng ngắn điện thoại đó thường chỉ xuất hiện ở khu Nam của nước Thiên Hoàng thôi, mà thành phố Ninh Lâm vừa mới được xác nhận vào khu vực phía Nam của nước Thiên Hoàng, chúng tôi nghỉ ngờ rằng dãy sóng ngắn đó chính là manh mối mà cô Tô đã để lại cho chúng ta”
Lệ Hữu Tuấn yên lặng nghe Lục Anh Khoa báo cáo, đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gõ xuống bàn.
“Bây giờ trong tay cậu còn có bao nhiều người có thể điều động đi?”
“Ba mươi người.”
“Phái hai mươi người đi theo dõi đường biển đó, cậu cũng đích thân qua đó đi”
“Vâng”
Sau khi Lục Anh Khoa quay người rời đi, Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, đi ra phía ngoài của trang viên.
Elburg đã sang mùa thu, những chiếc lá màu vàng bị gió thu thối bay tán loạn khắp nơi, Lệ Hữu Tuấn đút tay vào túi áo, biểu cảm trên mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Trong hai ngày tiếp theo, tình hình Lục.
Anh Khoa đi điều tra cũng không được thuận lợi lắm.
Nhóm người theo dõi đầu tiên chẳng hiểu sao lại mất tích, thật ra, nếu tính ra thì những người mà Lục Anh Khoa dẫn đi cũng có thể gọi là tỉnh anh rồi, nhưng lúc này họ không đuổi được theo chiếc du thuyền đó, đã vậy lại còn bị giải quyết cả đoàn.
Cuối cùng thì Lục Anh Khoa cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, có vẻ như đối phương cũng phát hiện ra sự hiện diện của họ rồi, vậy nên sau này nếu muốn chặn đường những người lại thì sẽ rất phiền.
Lần này Lục Anh Khoa đích thân đi ra ngoài, dẫn một nhóm bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ đi, đồng thời cầm theo những vũ khí và các loại phương tiện khác theo, đuổi theo tín hiệu sóng kia.
Giữa trưa hôm nay, ngài Tư Đồ đến đảo rất đúng giờ, chuẩn bị ăn cơm với Tô Kim Thư.
Đầu bếp Michelin đã bị thay đổi, những người trên đảo đón một đầu bếp mới, kỹ thuật nấu nướng của người này rất tốt, nấu được hẳn một bàn đồ ăn kiểu truyền thống trong nước..