Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 747: Chương 665




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu trước đây không có Lệ Hữu Tuấn, chỉ sợ mình đã sớm phơi thây đầu đường rồi.

Cho nên khi anh ta trở lại khu ổ chuột lần nữa, mặc dù bị những thuộc hạ khác của Lệ Hữu Tuấn chèn ép và đánh đập, anh ta vẫn làm việc không mệt mỏi để hoàn thành nhiệm vụ.

Mấy tháng nay trong khu ổ chuột, cho tới bây giờ Lục Anh Khoa chưa từng có ngày nào bỏ huấn luyện.

Rất hiển nhiên, cơ hội chỉ dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng Khi Lục Anh Khoa cho là mình sẽ đợi ở chỗ này, Lệ Hữu Tuấn gọi điện thoại cho anh ta.

Anh ta lại trở lại bên cạnh Lệ Hữu Tuấn một lần nữa, Lục Anh Khoa càng thêm toàn tâm toàn lực làm tốt mỗi một việc Lệ Hữu Tuấn phân phó cho mình, anh ta không cần báo đáp Anh ta đã thề, dù là đào sâu ba mét, anh ta nhất định sẽ tìm ra Tô Kim Thư, và đưa Tô Kim Thư đến bên cạnh boss.


Trong những ngày Tô Kim Thư bị bắt cóc, cơ hồ là Lệ Hữu Tuấn không có một đêm ngon giấc Mỗi ngày, thẳng đến khi chân trời nổi lên những vệt trắng, Lệ Hữu Tuấn mới có thể mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại Sau đó ngày mới mới vừa sáng choang, Lệ Hữu Tuấn lập tức tỉnh lại.

Cái bộ dáng này của Lệ Hữu Tuấn, làm cho anh dường như trở lại trước khi gặp Tô Kim Thư.

Ban đầu là bởi vì chuyện Lệ Bảo Ngọc làm cho trên lưng anh có gông xiềng tinh thần nặng nề, thế cho nên đêm anh không thể chợp mắt.

Bây giờ thật vất vả mới thoát khỏi gông xiềng kia, Tô Kim Thư lại trở thành một dẫn vặt khác anh cũng không trốn thoát được.

Trong lòng của anh càng vô cùng lo lắng, thì vẻ mặt của anh càng bình tĩnh.

Người ngoài nhìn vào, thậm chí sẽ cho là anh không thèm để ý chút nào đối với việc Tô Kim Thư biến mất.

Nhưng chỉ có những người thân thiết với anh mới biết rằng, mỗi khi màn đêm buông xuống, Lệ Hữu Tuấn nhìn vị trí bên gối trống rỗng, trái tim của anh dường như bị tảng đá ngàn cân nghiền nát, ép tới mức anh đau khổ, gần như sắp không thở nổi.

Anh thậm chí không cảm thấy thất vọng và bất lực như vậy cho tới bây giờ liên.

Đến cùng đối thủ của anh là một người như thế nào? Mà lại có thể làm cho anh rơi vào mức độ không còn cách nào tự kiềm chế.


Mặc dù hiện tại đã có thể xác định Tô Kim Thư tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi một giây chưa nhìn thấy Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn lại cảm thấy như thể mình đã trải qua một thế kỷ.

Cho tới bây giờ, chưa bao giờ lo lắng sợ hãi đến mức độ như vậy, thậm chí anh đang suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục hao tổn như vậy, chỉ sợ anh sẽ còn không chịu đựng được đến lúc nhìn thấy Tô Kim Thư, anh sẽ lực lao lực quá độ, dầu hết đèn tắt.

Ở bên trong phòng ngủ tối om, Lệ Hữu Tuấn nằm ở trên giường, con mắt vốn khép lại đột nhiên mở ra, bên trong phảng phất như có ánh sáng lạnh hiện ra.

Một tuần lễ, anh cũng chỉ cho mình một tuần lễ.

Trong bảy ngày này, anh phải tìm thấy Tô Kim Thư, để cho cô trở về bên anh một cách nguyên vẹn!
Đây là thời hạn mà anh tự đưa ra cho mình, cũng là lời hứa của anh với Tô Kim Thư đang không biết ở chỗ nào.

Nhóc con kia, em nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh!
So với sự trầm mặc trong phòng của Lệ Hữu, không khí trong phòng Tô Duy Nam dường như không tốt hơn là bao.

Lúc này Mộ Mẫn Loan đang yên lặng thu dọn giường chiếu, Tô Duy Nam còn đưa lưng về phía Mộ Mãn Loan, anh ấy chống tay lên lan can ban công, và nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.


Những lời này của Tô Duy Nam làm cho Mộ Mãn Loan lập tức ngây ngẩn cả người: “Không phải là đang suy nghĩ chuyện Kim Thư, thì là…”

“Nếu như anh nói anh đang nhớ em thì sao: Tô Duy Nam đột nhiên xoay người lại, cúi đầu nhìn Mộ Mãn Loan.

“Cái gì…”
Mộ Mãn Loan ở nghe nói như thế thì trực tiếp trợn mắt hốc mồm, không dám tin nhìn Tô Duy Nam.

Bởi vì lời nói này của Tô Duy Nam thật sự là quá đột nhiên, thậm chí Mộ Mãn Loan còn cho là lúc này anh ấy có ý định tỏ tình với mình vào lúc này.

Tuy nhiên, dựa theo những gì mình biết về anh ấy, ý của anh ấy tuyệt đối không phải muốn bày tỏ cùng mình, mà là khả năng tối hôm nay mình có chỗ nào chọc giận đến anh ấy.

“Duy Nam… Xin lỗi, em.

Mộ Mẫn Loan không biết vì sao lại hơi chột dạ, ngay cả lúc nói chuyện cũng trở nên nói lắp ba lắp bắp Tô Duy Nam đích thật là thích dáng vẻ Mộ Mãn Loan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tuyệt đối không phải là bộ dáng thận trọng nhát gan hiện tại này.

Anh ấy thích Mộ Mẫn Loan ngoan ngoãn dịu dàng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan như đã kéo thấp mình xuống..