Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 651




Chương 651

Đó là một tin nhắn đa phương tiện.

Cô ta nhanh chóng mở máy, trong hộp thư đến của cô †a đột nhiên được gửi vào một vài bức ảnh đầm đìa máu tươi.

Những bức ảnh này đều được gửi từ điện thoại của Weilia, tổng cộng có hơn chục bức.

Mà nội dung trong bức ảnh đâm máu.

khiến cho Liễu Minh Hoa không nhịn được một cơn trào ngược trong dạ dày.

Bởi vì những gì được chụp trong bức ảnh là toàn bộ quá trình mổ đẻ.

Hơn nữa mỗi bức ảnh đều là đặc tả, bụng của cô ấy bị mổ ra như thế nào, đứa bé được lấy ra như thế nào, cơ thể của đứa bé đầm đìa máu tươi và trên bụng còn có một sợi dây cuống rốn được nối liền.

“Ha ha ha ha…..”

Sau khi xem những bức ảnh này, Liễu Minh Hoa không hề cảm thấy buồn nôn.

Bởi vì chỉ cần cô ta nghĩ rằng người chịu tất cả hành hạ trong bức ảnh là Tô Kim Thư, cô ta cảm thấy dường như toàn bộ kinh mạnh của mình đã được đả thông, cả người vô cùng dễ chịu.

“Thật quá tốt, ông trời có mắt, thật quá tốt rồi!”

Liễu Minh Hoa không nhịn được ôm chiếc điện thoại cười lên điên cuồng.

Con đê tiện Tô Kim Thư này cuối cùng đã phải nhận hình phạt mà cô ta đáng phải chịu!

Chính con đê tiện này đã hại mình thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma này, hôm nay cô ta cũng phải cho nó nếm thử cái gì gọi là đau thấu tâm can!

Biết rằng kế hoạch trả thù của mình đã được thực hiện một cách hoàn hảo, Liễu Minh Hoa cũng không ở lại lâu, cô ta lập tức rời khỏi bệnh viện.

Sau khi bắt taxi về khách sạn và thu dọn hành lý thì đặt ngay chuyến bay sớm nhất chuẩn bị về nước.

Mà cô ta không biết rằng chỉ một giò khi cô 1a rời khỏi bệnh viện, từ trong phòng mổ, một người phụ nữ toàn thân bê bết máu điên điên khùng khùng lao ra.

Cả người cô ta giống như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, miệng còn điên cuồng gào lên: “Con của tôi, con của tôi!”

Nhìn thấy cô ta toàn thân bê bết máu, những người bên cạnh cũng không dám tùy tiện xông tới.

Sau đó, người phụ nữ này do mất máu quá nhiều ngã cảm đầu xuống cuối hành lang…

Lúc này, trong trang viên của Tô Duy Nam, bầu không khí trong phòng khách trở nên rất dồn nén.

Ngay sau khi Tô Duy Nam nghe được tin Tô Kim Thư mất tích, lập tức từ trụ sở của Tập đoàn Âu Thị lái xe nhanh chóng trở về.

Anh ấy vừa bước vào sảnh trước thì nhìn thấy Mộ Mẫn Loan xách vạt váy chạy nhanh như bay từ trên tầng hai xuống: “Anh đã về”

Tô Duy Nam nhíu chặt lông mày, giọng nói của anh lạnh lùng: “Em vừa mới nói gì trên điện thoại?”

Mộ Mãn Loan chạy đến trước mặt anh thở hổn hển, mặt tái mét, tim đập thình thịch không ngừng: “Kim Thư cho Lệ Hữu Tuấn uống thuốc, rồi nhân lúc đêm hôm khuya khoảt một mình chạy mất rồi!

Lúc Lệ Hữu Tuấn vừa tỉnh dậy, anh ấy giống như một người mất trí vậy, em hoàn toàn không có cách nào nói chuyện bình thường với anh ấy được.

Anh ấy giật chiếc chìa khóa xe ô tô từ trong tay em rồi lái xe lao ra ngoài. Giờ em đang lo lắng rằng anh ấy và Kim Thư hai người bọn họ tình hình đều không tốt”

Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cưồng loạn của Lệ Hữu Tuấn vừa rồi, Mộ Mẫn Loan sẽ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Mặc dù cô ta và Lệ Hữu Tuấn không thường xuyên tiếp xúc nhưng cũng coi như đã chào hỏi vài lần.

Tính tình của người đàn ông đó lạnh lùng như băng, sẽ không bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác.

Vì vậy, người bình thường đều không hiểu anh ấy rốt cuộc đang nghĩ những gì.

Nhưng vừa rồi, trong khoảnh khắc anh tỉnh táo lại, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, cả người trên dưới toát ra hơi thở lạnh buốt giống như đến từ địa ngục.

Dáng vẻ đó giống như trực tiếp có thể ăn sống nuốt tươi bạn, dọa cho Mộ Mẫn Loan sợ hãi đến mức lùi lại tuyệt nhiên không dám đến gần anh nữa.

Tô Kim Thư là lần đầu tiên đến Elburg, hơn nữa lại còn là một phụ nữ đang mang thai.

Ở đây, cô ấy không có bạn bè, một người phụ nữ mang thai bỏ nhà đi lúc nửa đêm, cô ấy có thể đi đâu?

Tuy nói đây là khu người giàu nhưng đến buổi tối, an ninh trật tự thực sự không phải tốt.

Nếu Tô Kim Thư vô tình đến khu ổ chuột, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi…

Lúc này sắc mặt của Tô Duy Nam cũng cực kỳ khó coi, anh ấy không ngờ rằng Tô Kim Thư đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ từ lâu, thậm chí còn bỏ qua an toàn cá nhân, bí mật rời đi lúc nửa đêm…

Nếu Tô Kim Thư thực sự gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

“Em ở yên trong nhà đi, có tin tức gì anh sẽ báo ngay cho em”

Mộ Mãn Loan vốn định đi cùng, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tô Duy Nam, cô không dám nói gì nhiều, chỉ có thể đứng sang một bên ngoan ngoãn gật đầu.

Dẫu sao ở nhà luôn cần có một người trông coi, nếu Tô Kim Thư trở về mà không đi đâu khác thì sao?

Khi đó, nếu không có ai trong nhà, nói không chừng cô ấy sẽ lại rời đi Sau khi nói xong những điều này, Tô Duy Nam để Mộ Mẫn Loan ở nhà trông hai đứa nhỏ, bản thân xoay người nhanh chóng rời đi.

Sau khi lên xe, anh lập tức đạp mạnh chân ga xuống, chiếc xe thể thao nhanh như tên bản biến mất khỏi bãi đậu xe của sơn trang.

Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Tô Duy Nam vô cùng ảm đạm, anh nhanh chóng bấm số điện thoại của Thomas: “Ngay lập tức điều cho tôi hai nhóm người, một nhóm sẽ ra sân bay với tôi, nhóm còn lại đi tìm Lệ Hữu Tuấn”

“Vâng Sau khi cúp điện thoại, Tô Duy Nam ngay lập tức bẻ lái hướng về phía sân bay.

Tô Kim Thư không có người thân hay bạn bè nào ở đây nên theo lẽ thường, chắc chắn cô ấy sẽ đặt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay.

Tô Duy Nam vừa lái xe vừa yêu cầu Thomas tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay là mấy giờ.

Sau vài phút, bên kia Thomas ngay lập tức đã đưa ra phản hồi.

Chuyến bay về nước sớm nhất hôm nay là 1h30 chiều, tức là nửa tiếng sau.

Hơn nữa Thomas còn thông báo cho anh một tin tức rất có lợi.

Đó là sau khi xâm nhập hệ thống của hãng hàng không, bọn họ đã tìm ra thông tin đặt vé của Tô Kim Thư trong chuyến bay về nước lúc 1h30 đó.

Anh ấy biết mà!

Tô Duy Nam nhanh chóng đạp mạnh chân ga, chiếc xe trên đường cao tốc phóng nhanh về phía trước.

Từ trang viên đến sân bay mất khoảng nửa tiếng, anh ấy phải đến càng nhanh càng tốt, sau đó ngăn Tô Kim Thư lại.

Mà ở bên kia, Lệ Hữu Tuấn cũng lái xe nhanh như một cơn gió tới bệnh viện.

Vì vừa rồi anh nhận được điện thoại của bệnh viện, nhân viên phòng phẫu thuật của bệnh viện nói đã phẫu thuật xong, yêu cầu người nhà qua làm thủ tục xuất viện Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không thể tin vào tai mình, những lời mà Tô Kim Thư nói với anh trước khi rời đi đêm qua dường như cứ văng vẳng bên tai anh.

€ô ấy nói răng cô ấy thà đánh cược với 10% hy vọng còn hơn không làm gì cả, cứ như vậy trơ mắt ra để đứa con của mình và anh mất đi.

Nhưng tại sao lúc này bệnh viện lại gọi điện cho anh, nói rằng ca mổ đã được tiến hành theo đúng lịch trình?

Vì chuyện này liên quan đến Tô Kim Thư và đứa con trong bụng, cho nên Lệ Hữu Tuấn gần như mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của anh kêu lên.

Anh lạnh lùng liếc nhìn màn hình thì phát hiện đó là cuộc gọi của Tô Duy Nam, sau một lúc do dự anh vẫn cau mày ấn nút trả lời.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói rất thờ ơ của Tô Duy Nam vang lên từ đầu dây bên kia: “Cậu đang ở đâu?”

“Không cần anh lo”

Sau khi Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nói xong câu này, chuẩn bị tắt ngang điện thoại.

Nhưng anh chưa kịp hành động, đã bị lời nói của Tô Duy Nam cắt ngang “Tôi đã cho Thomas điều tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, và anh ấy đã tìm thấy thông tin đặt vé của Kim Thư trên đó.”

“Anh nói cái gì?”

Lệ Hữu Tuấn đột ngột phanh gấp, anh bẻ nhanh tay lái dừng xe ngay bên đường Anh nhất định là lo lắng tới mức điên rồi, cho nên đến một chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!

Tô Kim Thư một mình bơ vơ ở nước M, ngoại trừ Tô Duy Nam và mình ra, cô ấy căn bản không quen biết ai khác.

Nếu đúng là cô ấy, phản ứng đầu tiên sẽ là trở về nước mới đúng!

Chết sao đến điều này anh cũng không nghĩ ra!

“Tôi đến ngay bây giờ”