Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 644




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 644: Nhanh phá bỏ đứa bé đi

Trên gương mặt Weilia xuất hiện nụ cười ngạo nghễ: “À, thì ra là vậy, mời anh ngồi xuống đây trước đã”

‘Weilia làm một động tác mời, sau đó rất chuyên nghiệp nói: “Là như thế này, lúc tôi kiểm tra cho vợ của anh thì phát hiện nhịp tim của em bé có hơi không đều lầm. Nguyên nhân gặp vấn đề nhịp tim không đều thì có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do tâm trạng của người mẹ không ổn định, hoặc là do quá mệt mỏi, nếu là trường hợp đó thì đòi hỏi phụ nữ có thai phải thêm nhiều…”

Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn ngay lập tức tối sầm lại: “Cho nên dựa theo những gì cô nói, thì vẫn còn một loại khả năng khác?”

Weilia gật đầu: “Còn có một khả năng, có vẻ hơi cực đoan, nhịp tim không đều bởi vì bẩm sinh trái tim của em bé có vấn đề, cũng chính là bệnh tim bẩm sinh. Nếu là trường hợp đó thì chúng ta cần tiến hành thêm một bước kiểm tra, nếu bệnh tình thật sự nghiêm trọng, thì có thể sẽ…”

“Có khả năng này thì sao?”

‘Weilia còn chưa nói xong thì đã bị Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng cắt ngang.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông trước mặt đã âm u giống như sự tối tắm trước một cơn mưa lớn.

‘Weilia mặc dù chỉ mới nhìn thẳng vào anh ta một cái thôi mà đã sợ hết hồn.

Bời vì khí thế của người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ!

“Ơ, thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh đã, tình huống thứ hai mà tôi vừa nói lúc nấy dù thế nào thì cũng chỉ là một kiểu dự đoán thôi, phải đợi sau khi kết quả xét nghiệm máu và điện tâm đồ hoàn thành có kết quả thì mới có thể kết luận được”

Lúc đối diện với Lệ Hữu Tuấn, Weilia vậy mà cũng không biết tại sao lại rất căng thẳng.

Mặc dù cô ta đã cố khiến cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, không để lộ ra một chút sai sót nào.

Lệ Hữu Tuấn cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta, đột nhiên anh đứng lên, chống hai tay lên bàn làm việc, nghiêng cơ thể về phía trước.

‘Weilia bị động tác bất thình lình của anh làm cho giật mình, cô ta lập tức lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thì va đổ luôn cái ghế của mình.

Trời ạ, không lẽ người đàn ông này đã phát hiện ra cái gì rồi chứ?

Đang trong lúc Weilia sợ vã mồ hôi lạnh, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Bao giờ mới có kết quả xét nghiệm máu?”

‘Weilia khó khăn mở miệng nói: “Phải, phải, phải… một tuần”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tối lại, sau đó xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng của anh biến mất hẳn khỏi phòng làm việc, cơ thể căng thẳng của Weilia mới lập tức thả lỏng xuống được.

Chân của cô ta run rẩy ngã ngồi xuống ghế, mãi đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra, toàn bộ sau lưng của mình đã ướt đắm, ngay cả lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!

Weilia dùng tay đỡ phần bụng đã nhô lên của mình.

Bời vì bị kinh sợ, hình như đứa bé trong bụng cũng bắt đầu trở nên bất an.

Tay của cô ta chầm chậm xoa lên bụng, an ủi đứa bé trong bụng.

Không được, đến lúc đó chỉ cần lấy được đứa bé trong bụng Tô Kim Thư ra thì cô ta chắc chản sẽ rời đi ngay trong đêm.

Người đàn ông Lệ Hữu Tuấn này thật sự quá nguy hiểm, một mình cô ta sợ là không ứng phó được!

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Lệ Hữu Tuấn cứ đứng như vậy ở trong hành lang, Anh đút một tay trong túi, nhìn lá phong bị gió thu thổi bay ở bên ngoài bệnh viện, trong mắt anh dường như đã đông lạnh lại thành băng sương.

Lúc trước khi bọn họ kiểm tra ở bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, rõ ràng đứa bé trong bụng Tô Kim Thư không hề có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải đúng trong thời điểm này lại đột nhiên xảy ra vấn đề chứ?

Nếu đứa bé đó có xảy ra chuyện gì, Lệ Hữu Tuấn không dám chắc chắn Tô Kim Thư sẽ bị kích thích thành bộ dạng gì nữa.

Thật đáng chết!

Một loại cảm giác khủng hoảng cực độ chưa từng có đã bắt đầu lan tràn trong lòng Lệ Hữu Tuấn.

Anh đã sống nhiều năm như vậy rồi, hầu như chưa từng phải lo lắng chờ đợi như vậy lần nào.

Bàn tay rũ bên người đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, trên mặt Lệ Hữu Tuấn giống như đang bị băng sương đông cứng lại “Sao anh lại chạy đến đây vậy? Lam hại bọn em tìm anh một vòng trên lâu mà cũng không thấy người đâu cả”

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Lệ Hữu Tuấn xoay đầu lại nhìn, vốn là gương mặt lạnh như băng trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng không gì so được.

Anh nhìn Tô Kim Thư đang bước đến trước mặt mình, dùng tay véo khuôn mặt tròn của cô, nói: “Em có bị đau không?”

Tô Kim Thư nâng cổ tay phải lên duỗi thẳng trước mặt Lệ Hữu Tuấn, trên mặt hơi ửng hồng, nói: “Tàm tạm, tay nghề của y tá kia cũng không tệ lắm”

Lệ Hữu Tuấn lộ ra nụ cười cưng chiều, noi: “Lát nữa em muốn ăn gì không?”

Tô Kim Thư không trả lời mà lập tức xoay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang đứng sau lưng mình, nói: “Mẫn Loan, chị muốn ăn chút gì không?”

“Vừa nấy anh của em gọi điện cho chị, nói chị đến nhà hàng dưới lầu công ty anh ấy cùng ăn trưa”

Hai mắt Tô Kim Thư lập tức sáng lên: “Cứ vậy đi, nếu không chúng ta hãy…”

Hai chữ cùng nhau còn chưa nói ra miệng, Lệ Hữu Tuấn đã cắt ngang lời của cô: “Không được”

“Vi sao lại không được? Chẳng phải càng nhiều người ăn cùng thì càng vui hơn không phải sao?”

Lệ Hữu Tuấn không ngần ngại nói: “Anh không thích có bóng đèn, hơn nữa anh ghét nhất một lần lại có tận hai cái”

Vẻ mặt Tô Kim Thư cạn lời.

Mộ Mãn Loan cũng chỉ biết cười trừ: “Thật khéo, tôi cũng vậy”

Tập đoàn Âu thị nằm ở vị trí trung tâm nhất của đoạn đường hoàng kim của thành phố Elburg, tòa nhà một trăm linh tám tầng cao chọc trời, không hổ là tòa nhà mang tính biểu tượng kiến trúc của Elburg.

Trong phòng họp, Tô Duy Nam vừa kết thúc một buổi hội nghị cấp cao.

Chuyện đầu tiên sau khi anh ấy quay về phòng làm việc là gọi điện thoại cho mộ Mẫn Loan Chuông điện thoại chỉ reo lên một tiếng ngắn ngủi đã có người tiếp ngay, lúc đó mộ Mãn Loan đúng lúc đang trong phòng thử máu với Tô Kim Thư.

Cô ta nhìn lướt qua điện thoại di động, trên màn hình có chữ “Nam”đang nhấp nháy, khóe miệng cô ta vô thức khẽ nhếch lên.

Cô ta dùng ánh mắt trao đổi với Tô Kim Thư rồi vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại.

“Nam?”

Trong phòng làm việc, cả một ngày thần kinh của Tô Duy Nam đều căng thẳng, vì một chữ của Mộ Mãn Loan mà đã giảm bớt đi.

Anh ấy có thể nghe ra được giọng nói ở đầu dây bên kia có sự vui mừng gần như không thể kìm nén lại được.

Tâm trạng của anh ấy tốt đến mức lan đến khóe miệng: “Làm kiểm tra sao rồi?”

“Kim Thư đang thử máu, kết quả thì phải đợi đến cuối tuần mới có”

“ừ”

Tô Duy Nam ngừng lại một chút, giọng nói kia giống như đang thì thào nói nhỏ bên tai Mộ Mẫn Loan: “Vậy còn em?”

“Em ấy hả, em rất khỏe! Không cần phải làm kiểm tra sức khỏe đâu.”

“Anh đang hỏi em trưa nay em có muốn ăn gì không?”

Mặt Mộ Mãn Loan hơi nóng lên: “Anh muốn cùng em ăn cơm trưa sao?”

“Nếu không thì sao, chẳng lẽ anh đang nói chuyện với không khí ạ?”