Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 627-3




Chương 627-3

Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tô Kim Thư có chút lo lắng kéo váy, ánh mắt khó hiểu.

Trên đường đi, cô thừa dịp Lệ Hữu Tuấn không để ý, luôn lén lút ngắm anh.

Dù đã đã gầy đi khá nhiều, chẳng qua là có thêm xíu mùi vị phong trần, nhưng vẫn toát lên phong thái đàn ông như cũ.

Có một người đàn ông hoàn hảo như vậy khiến cô trở thành đối tượng ghen tị của tất cả phụ nữ.

‘Và sự chiều chuộng của anh cũng khiến cô trở nên tùy hứng đến mức không thương nổi Cho dù lần này, Lệ Hữu Tuấn thực sự lựa chọn chia tay với cô, thì đó là do cô ấy nghiệp mà cô phải trả, chứ không thể trách người khác.

Tô Kim Thư không biết tại sao, và đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.

Từ khi nào mà hai người đã từng cực kỳ thân thiết với nhau lại trở nên khó xử như vậy khi ngồi cùng nhau.

Thậm chí, cô còn nghĩ nếu chiếc xe này có thể đi mãi như thế này thì tuyệt biết bao!

Tiếc rằng khi cô vừa nảy ra suy nghĩ này thì chiếc xe đã dừng lại.

Tài xế xuống xe và mở cửa cho anh: “Ông chủ, cô Tô, tới nơi rồi”’ Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt đáp một tiếng, ra khỏi xe trước.

Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cũng theo anh xuống.

Tuy nhiên khi cô chỉ vừa đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt: “Đây là…

Đây chẳng phải là bến cảng bên cạnh thành phố Ninh Lâm sao?

Thành phố Ninh Lâm cũng không phải là thành phố năm sâu trong đất liền, mà là một thành phố biển.

Thứ đang xuất n trước mắt cô là một chiếc du thuyền khổng lồ, trên du thuyền đèn đuốc rực rỡ, hình như đang chuẩn bị dạ tiệc.

Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị lên thuyền, nhưng Tô Kim Thư lại nhìn xuống quần áo của mình mà dừng bước.

Như thể nhìn thấu nỗi lo của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Trên đó có chuẩn bị đồ cho em”

Tô Kim Thư đi theo Lệ Hữu Tuấn trên chiếc du thuyền khổng lồ kia.

Đến lúc cô thay đồ rồi làm tóc xong, trời đã nhá nhem tối.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài màu trằng tinh khôi, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lộ ra trong không khí.

Ngoại trừ đôi bông tai kim cương tinh xảo, trên người cô cũng không còn phụ kiện nào khác.

Mái tóc đen dài buông sau lưng càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô.

Kiểu lễ phục đơn giản này mới có thế làm nổi bật nhất khí chất thuần khiết nhưng tỏa sáng của cô.

Khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, ngay cả nhà tạo mẫu cho cô đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà thán phục: “Cô Tô, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc bộ này mà hợp như cô. Cậu cả Lệ thật tỉnh mắt, đã đẹp trai rồi mà còn có thế chọn được cho cô một bộ đầm tuyệt vời như vậy!”

Tô Kim Thư có chút kinh ngạc: “Cô nói lễ phục này là do anh ấy chọn hả?”

“Đúng vậy, thực ra thì tôi cũng đã giúp cô chọn vài bộ, nhưng anh ấy nhất quyết chọn cái này, giờ nhìn lại, lựa chọn của anh ấy vô cùng chính xác.”

Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn ra ngoài “Giờ anh ấy đang ở bên ngoài hả?”

“Đúng vậy, anh ấy bảo sau khi cô chuẩn bị xong, thì đến đại sảnh tìm anh ấy”

Tô Kim Thư gật đầu, cô tao nhã nhấc váy lên, nhấc giày cao gót, chậm rãi đi ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng gọi tên Lệ Hữu Tuấn, nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.

Cô men theo ánh đèn bên ngoài, từ từ bước ra ngoài.

Đồng hồ trong phòng thay đồ đã điểm tám giờ tối, nếu thật sự có dạ tiệc thì chắc giờ đã bắt đầu rồi Nhưng trên đường đi, Tô Kim Thư phát hiện trong cabin và ngay cả trên boong tàu cũng không có một bóng người Từ khoang kho trên du thuyền, cô cứ tiếp tục đi lên trên, cô cuối cùng cũng bước lên boong.

Trên chiếc du thuyền sang trọng này có đầy đủ bể bơi, quây nướng quầy bar ngoài trời cùng đủ loại rượu ngoại xa xi.

Ngay cả trong không gian cũng tràn ngập những bản .Jazz blues nhẹ nhàng.

Cũng không hiểu sao, những thứ này rơi vào trong mắt Tô Kim Thư lại trở nên hết sức kỳ quặc.

Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến đây không phải là để tham dự dạ tiệc sao?

Nhưng tại sao thậm chí trên boong tàu cũng không có một bóng người thế này.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện con thuyền đã ra khơi, đã cách bờ một khoảng rất xa.

Nếu bây giờ cô ấy muốn quay về thì căn bản là không thể.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lòng cô hoảng loạn, cô nhấc váy lên bắt đầu chạy quanh boong tàu.

Vừa chạy, cô vừa khum tay lên miệng, lớn tiếng gọi tên Lệ Hữu Tuấn.

“Lệ Hữu Tuấn, anh đang ở đâu?”

“Em xin anh, anh mau ra đây đi được không?”

“Lệ Hữu Tuấn..”

Lúc vừa bắt đầu thì cô còn lớn tiếng điên cuồng mà gọi, nhưng càng về sau giọng cô lại càng nhỏ lại.

Tô Kim Thư có chút mệt, cô ngã ngồi xuống sàn, lấy tay che mặt cố kìm những giọt nước mắt chực rơi: “Chẳng lẽ đến cả bữa tối cuối cùng anh cũng không muốn ăn với em sao?”

Gần như trong lúc Tô Kim Thư sắp tuyệt vọng, đột nhiên có một tia chớp xẹt qua boongtàu, lập tức chiếu sáng toàn bộ mặt biển như ban ngày.

Tô Kim Thư giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Biển sâu và đêm đen được coi như một bức màn tốt nhất, cũng không biết từ khi nào lại hiện lên một hình ảnh to lớn.

Tô Kim Thư lại đột nhiên phát hiện trên mặt biển lại hiện lên khuôn mặt mình: “Sao lại có thể như vậy…

Cô gần như đứng dậy theo bản năng, không dám tin đi về phía mép boong tàu.

Trong màn đêm, hình chiếu càng ngày càng rõ ràng khi cô càng đến gần Từng thước phim nhấp nháy tràn ngập những hành động và biểu cảm của cô.

Hỉ nộ ái ố, khổ sở hờn dỗi, ngay cả Tô Kim Thư cũng không biết mấy cảnh này được ghi lại khi nào.

Ngay khi cô gần như chỉ biết đờ đẫn nhìn mà không nói nên lời, phía trên du thuyền vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Cô cô ngẩng đầu nhìn qua đó, phát hiện có hai chiếc trực thăng đang từ từ bay về phía du thuyền.

Trực thăng bay càng ngày càng gần, tiếng nổ của động cơ càng ngày càng lớn, càng định tai nhức óc.

Gió biển cuốn tung mái tóc cô, tà váy trắng không ngừng tung bay.

Cô gần như không dám tin che miệng, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Lúc này cửa của hai chiếc trực thăng đột nhiên được mở ra, những cánh hoa của cổ thụ rơi xuống, như thể một cơn mưa đầy màu sắc đang rơi trên bầu trời đêm.

Nhạc Blues lãng mạn cũng vang lên, và những cánh hoa từ từ rơi xuống, tựa như dệt nên một bức màn từ những cánh hoa.

Khi tất cả cánh hoa rơi trên biển, đắng sau biển hoa, một ánh đèn xuyên qua in một dòng chữ tiếng Anh chói lòa: WOULD YOU MARRY ME?

-Em sẽ lấy anh chứ?- Tô Kim Thư quá kinh hãi, không thể tin được lùi lại hai bước.

Cô đưa tay che miệng, như thể đây là cách duy nhất để ngăn tiếng thút thít sắp trào ra.

Nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế tuôn rơi, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác rằng niềm hạnh phúc bất ngờ sắp làm cô choáng váng.

Cô thậm chí còn cố gảng dụi mắt để xác nhận rằng mình không bị hoa mắt.

Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là tìm Lệ Hữu Tuấn, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vĩnh viễn không buông tay.

Nhưng lỡ là của người khác thì sao?

Tô Kim Thư cố gắng lau nước mắt, cô nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn.

Đúng lúc này, giọng nói vô cùng lo lắng của Tần Tấn Tài phát ra từ chiếc loa của trực thăng trên đầu: “Chị dâu nhỏ, chị mau đồng ý đi, nếu chị không đồng ý thì chồng chị sẽ bị treo đến chết đói”

“Cái gì?”

Tô Kim Thư sửng sốt một chút, theo lời nhắc nhở của Tân Tấn Tài, cô mới ngẩng đầu nhìn ‘Vừa nhìn một cái, cô liền trợn tròn tròn mắt.

Bởi vì đúng như lời Tân Tấn Tài nói, mặc dù Lệ Hữu Tuấn mặc một bộ vest rất tươm tất, nhưng trên thắt lưng lại quấn một chiếc móc khóa đơn giản.

Nhìn dáng vẻ kia chắc là chỉ cân đợi Tô Kim Thư gọi tên mình thì liền nhảy xuống.

Nhưng anh chỉ vừa rơi vào giữa không trung chờ một hồi lâu, Tô Kim Thư chỉ lo che miệng cảm động, căn bản cũng chưa có phản ứng gì.

Cô nhìn Lệ Hữu Tuấn bị treo giữa không trung, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia cứ như đang bị táo bón, vô cùng bực bội.

Mặc dù nước mắt vẫn còn giàn giụa trong hốc mắt, nhưng trên khuôn mặt cô không nhịn được nở một nụ cười.

Cô cởi giày cao gót ra, chân trần chạy đến mũi thuyền, lớn tiếng đáp lại: “Lệ Hữu Tuấn, Lệ Hữu Tuấn!”

Ngay lúc cô vừa đáp lại, hai mắt Tân Tấn Tài sáng lên, lập tức nhanh chóng hạ dây thừng xuống.

Lệ Hữu Tuấn dùng một tay nảm lấy sợi dây, nhanh chóng tuột xuống, động tác vẫn tao nhã cao quý như mọi khi Tô Kim Thư chỉ biết ngơ ngác nhìn anh không chớp mắt.

Theo những điệu Blues du dương trong không khí, Lệ Hữu Tuấn cứ như vậy mà từ từ đáp xuống trước mặt cô.

Hai mắt Tô Kim Thư rưng rưng, đưa tay lên che miệng, không chớp mắt nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống trước mặt.

Khi Lệ Hữu Tuấn dừng lại cách cô khoảng hai mét, anh đột nhiên buông tay phải ra, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nhỏ.

Một tay anh mở chiếc khóa trên thắt lưng, nhảy xuống boong tàu.

Động tác nhảy của anh vô cùng khéo léo, tựa như một con báo đang ẩn nấp để săn môi, toàn thân tràn đầy sức mạnh.