Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 627




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 627: Lệ Hữu Tuấn đi đâu rồi?

Tô Duy Nam vô cùng tao nhã nói: “Anh cứ tự suy tính mà xử lý đi”

Nụ cười của Thomas dần trở nên khát máu, dáng vẻ đó rơi vào mắt Tư Vũ Chiến trông giống như quỷ Tu La bò lên từ địa ngục.

Anh ta nhặt con dao găm vừa đá bay ra, nhẹ nhàng chơi nó trước mặt Tư Vũ Chiến.

Chơi đến chết người thì đơn giản rồi, nhưng làm sao chơi cho người ta sống không bằng chết đây?

Đây quả là một môn nghệ thuật cực kỳ sâu sắc.

Khóe miệng Thomas nhếch lên cười khẩy, hôm nay anh ta sẽ cho Tư Vũ Chiến biết hật quả của việc đắc tội người không nên đắc tội Anh ta giơ dao lên rồi chém xuống, Thomas vung tay phải, trực tiếp chém đứt gân tay trái của Tư Vũ Chiến.

Đi cùng với tiếng hét đau thấu trời xanh là máu trào ra.

Bên này mặc dù giai đoạn thai nghén của Tô Kim Thư đã sớm kết thúc, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế, dạ dày cô vẫn không nhịn được mà sôi trào.

Tô Duy Nam cau mày nhìn cô: “Cục cưng, em ra ngoài trước đi”

Tô Kim Thư thật sự không thể ở lại lâu hơn, cau mày gật đầu: “Vâng, vậy anh nên cẩn thận một chút”

Tô Kim Thư vừa mới quay người bước ra cửa thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu đau đớn thốt lên từ sau lưng.

Cô vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Mộ Mẫn Loan lúc nãy còn ngồi trên ghế sofa, không biết từ lúc nào đã bị Tư Vũ Chiến đến bóp cổ.

Lúc Tư Vũ Chiến nói những lời này, bởi vì cơn đau buốt từ cánh tay truyền đến mà môi anh ta bắt đầu run rẩy.

Lúc này, sắc mặt anh ta trở nên nhợt nhạt, trông giống như người bị mất sổ gạo.

Tô Duy Nam lạnh lùng nhìn anh 1a: “Gọi anh là đồ rác rưởi thì còn coi trọng anh quá! Năm năm trước đã lợi dụng phụ nữ để lật đổ tôi. Năm năm sau anh còn muốn lặp lại thủ đoạn như vậy sao?”

“Tô Duy Nam, mày bớt ra vẻ ta đây đi! Mày có chắc lần này mày trở lại thành phố Ninh Lâm không phải vì Mộ Mẫn Loan không?”

Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chăm Tô Duy Nam, mặc dù cổ họng cô ta đã bị ép đến không thở được, cô ta vẫn cố gắng giấy giụa: “Duy Nam, mau đi đi, kệ tôi đi, anh mau đi đi”

“Mẹ nó, con điếm này, mày im ngay cho tao!”

Tư Vũ Chiến tức giận mảng, giơ khẩu súng lên đập vào trán Mộ Mẫn Loan.

Sau khi rên một tiếng, Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay lập tức một chất lỏng màu đỏ dinh dính từ trên trán cô ta chảy xuống.

Tư Vũ Chiến xốc Mộ Mẫn Loan đang muốn ngã lên, ra vẻ cực kỳ hung ác: “Tô Duy Nam, chỉ cần hôm nay mày quỳ trước mặt tao, trả lại cổ phần của nhà họ Tư cho tao, tao sẽ cho Mộ Mẫn Loan một con đường sống, còn nết Sau tiếng hừ lạnh, anh ta tiếp tục: “Nếu mày không chịu trả lại cho tao, tao.

cũng sẽ khiến cho mày vĩnh viễn không có được người phụ nữ này, khiến cho mày hối hận cả đời!”

‘Vừa nói xong, anh ta liền lên nòng khẩu súng.

Mộ Mẫn Loan vô cùng tuyệt vọng nhìn Tô Duy Nam, nhìn thấy người đàn ông như thần trước mặt chậm rãi đi tới, cô tuyệt vọng yếu ớt lắc đầu.

Không, năm năm trước cô đã hại anh ấy i, năm năm sau cô tuyệt đối không giẫm lại vết xe đổ đấy đâu.

Mộ Mẫn Loan vô cùng yếu ớt mở miệng: “Đừng… Đừng: “Câm miệng cho ông!”

Tư Vũ Chiến tức giận quát, định lại muốn đánh cô ta.

“Tư Vũ Chiến, anh cũng để ý cô ấy quá đói”

Vào lúc này, Tô Duy Nam đột ngột lên tiếng, nhanh chóng ngăn cản hành động của Tư Vũ Chiến Tư Vũ Chiến dường như không để ý đến những lời này, họng súng đen ngòm lại nhắm vào thái dương của Mộ Mẫn Loan.

Anh ta nhăn nhó mặt mày nhìn Tô Duy Nam: “Mày nói cái gì?”

Tô Duy Nam dừng lại cách anh ta một mét, giọng nói lạnh lùng, trên mặt anh ấy không có biểu cảm gì.

Đôi môi mỏng khẽ mở, nhưng lời nói ra lại vô tình khiến người ta run sợ: “Năm năm trước anh dùng một người phụ nữ để hại tôi, anh nghĩ răng năm năm sau Tô Duy Nam tôi sẽ nhớ mãi không quên cô ấy sao?”

Tư Vũ Chiến lập tức sửng sốt, ngay cả con ngươi của Mộ Mẫn Loan đang bị anh ta bắt giữ cũng đột nhiên co rút lại Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ mở, vẻ mặt vông cùng đau khổ và tuyệt vọng.

Đây chính là kết quả mà cô ta hy vọng, ít nhất thì Tô Duy Nam không còn bị thương bởi vì cô nữa.

Nhưng ngực lại truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, gần như khiến cho cô ngạt thở.

“Tô Duy Nam, mày đừng nghĩ đến chuyện lừa được tao! Việc đầu tiên mày làm khi trở về chính là đi tìm con đàn bà đê tiện này, vậy mà mày còn muốn lừa tao cái gì!”

Tô Duy Nam cười nhạt, nụ cười trên khuôn mặt chỉ mang tính tượng trưng “Nếu như tôi không tiếp cận cô ấy, thì làm sao tôi có thể nghe ngóng tin tức của anh từ cô ấy được ?”

Tư Vũ Chiến vẫn không dám tin, anh ta cúi đầu nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, thấy vẻ mặt của Mộ Mãn Loan vô cùng tuyệt vọng, đôi mắt cô ta đấm nước mắt như chực trào ra.

Chết tiệt, chẳng lẽ mình tính sai rồi sao?

Nếu Tô Duy Nam thực sự không quan tâm đến sống chết của Mộ Mãn Loan, thì làm sao anh ta có thể lấy lại cổ phần của nhà họ Tư?

“Nếu anh vẫn còn là đàn ông, thì hãy giải quyết với nhau theo cách của đàn ông đi.”

Tô Duy Nam nhàn nhạt mở miệng, bất kể là giọng nói hay ánh mắt, đều tràn đầy vẻ khinh bỉ sâu sắc.

Lời nói của anh ấy hoàn toàn chọc tức Tư Vũ Chiến, anh ta đẩy Mộ Mẫn Loan ra, họng súng đen ngòm trong tay trực tiếp chĩa thẳng vào đầu Tô Duy Nam.

Chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng giòn giã, bên tai Tư Vũ Chiến truyền đến một tiếng rên thống khổ.

Trước mắt anh ta có một bóng người, đang chầm chậm ngã xuống như một chiếc lá rụng.

Không phải Tô Duy Nam.

Phát súng vừa mới bản kia, khi viên đạn sắp bay đến người Tô Duy Nam, Mộ Mãn Loan bất ngờ lao ra, không chút do dự đẩy Tô Duy Nam ra mà đỡ lấy viên đạn này.

Viên đạn bắn trúng ngực trái cô ta, máu đỏ lập tức phun ra.

Biểu cảm của Mộ Mẫn Loan vô cùng đau đớn, cả cơ thể tê liệt ngã xuống đất không thể cử động được nữa.

“Mãn Loan!”

Tư Vũ Chiến điên cuồng gào thét, anh ta định lao đến bên người Mộ Mẫn Loan.

Chỉ là chưa kịp tới gần, anh ta đã bị đá bay thẳng lên không trung, nặng nề đập vào bàn hội nghị, Tô Duy Nam nhanh như một tia chớp, lập tức lao đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan.

Anh ấy quỳ một chân xuống, đôi mắt quyến rũ kia rốt cuộc cũng không giấu được vẻ tột cùng lo lắng.

Anh ấy bế Mộ Mãn Loan lên bằng một tay, người ngoài nhìn vào mắt anh ấy tưởng như anh ấy đang rất bình tĩnh, nhưng chỉ có Mộ.

Mãn Loan đang nằm trong vòng tay anh ấy mới có thể nhìn thấy đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh kia lại đang cuồn cuộn bão tố.

“Cô thừa biết tôi có thể né được phát này mà, sao lại còn xông lên?”

Tô Duy Nam gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu này.

Rốt cuộc, anh ấy đã để lộ tình cảm của mình trước mặt người phụ nữ này.

Mộ Mãn Loan yếu ớt thở hổn hển, tay trái nhẹ nhàng lướt qua cơn đau nhói trên ngực.

Cô ta chật vật cúi đầu xuống, thấy lòng bàn tay trắng nõn dính đầy máu đỏ tươi, lúc này cô không muốn nói gì cả, chẳng qua là cô †a cảm thấy vô cùng đau buồn.