Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 622-2




Chương 622-2

Mộ Vẫn An giật nảy cả mình, trợ lý Liêu cũng hết cả hồn. Chỉ có Lục Mặc Thâm là mặt không đổi sắc, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Lúc này, hai người Mộ Vãn An và trợ lý Liễu hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy Lâm Thúy ‘Vân đội mũ lưỡi trai, ăn mặc giống như mấy tay paparazzi chuyên đi rình mò, hùng hổ lao tới “Cô… Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”

Lâm Thúy Vân có hơi xấu hổ, khẽ hảng giọng một cái, đưa tay lên lấy chiếc mũ lưỡi trai xuống. Những lọn tóc bồng bềnh màu đỏ theo đó rơi xuống bờ vai.

Giờ phút này, Lâm Thúy Vân dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chăm chằm vào.

Mộ Vấn An, sau đó hùng hùng hổ hổ vọt tới bên người Lục Mặc Thâm, khoác tay lên cánh tay của anh ta, đánh dấu chủ quyền.

Biểu cảm gương mặt của Lục Mặc Thâm vẫn thản nhiên như cũ, anh ta hơi cúi xuống, thoáng nhìn Lâm Thúy Vân một cái.

Anh ta đúng là không ngờ tới cô nàng đanh đá chua ngoa này sẽ đi theo mình!

Nhưng mà hôm nay cô ấy đã tới đây, vậy thì anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ấy một cách dễ dàng như vậy đâu!

“Tại sao em lại tới đây?” Hai người kia không hề lên tiếng, ngược lại, Lục Mặc Thâm vừa gặp đã lạnh lùng hỏi Lâm Thúy Vân tới đây làm gì Lâm Thúy Vân tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô ấy bĩu môi, ôm cánh tay Lục Mặc Thâm vào lòng, sau đó ngẩng đầu lên, bày vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: “Bởi vì anh để quên đồ, nên em mang nó tới cho anh”

Lục Mặc Thâm hơi nhíu mày: “Quên đồ ư?

Sao anh không nhớ nhỉ?”

Lâm Thúy Vân mặt dày mày dạn, đưa tay lên chỉ vào chóp mũi của mình: “Cậu cả Lục, anh đã quên mang vợ mình đi theo, cho nên em không ngại khó ngại khổ để đưa cô ấy tới cho anh đây!”

Mộ Vẫn An: “..”

Mặt trợ lý Liêu đột nhiên đỏ bừng, không ngờ cô Lâm lại thú vị như vậy.

Lục Mặc Thâm cũng không nể mặt Lâm Thúy Vân: “Anh nhớ là hai chúng †a không đăng ký, không phải sao?”.

Sau đó Mộ Văn An nghe thấy những lời này, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.

Da mặt của Lâm Thúy Vân thật dày!

Mà ánh mắt của cô ta tình cờ lọt vào trong mắt của Lâm Thúy Vân: Gì chứ, người phụ nữ này dám coi thường mình!

Lâm Thúy Vân dứt khoát quay người sang chỗ khác, cười tít mắt cầm lấy tay Lục Mặc.

Thâm, ngả vào trong ngực anh ta: “Không phải chỉ là đăng ký thôi sao! Giáo sư Lục, nếu anh muốn, sáng mai chúng ta đi”.

“Có thật không?”.

“Đương nhiên là thật, Lâm Thúy Vân em không bao giờ nói hai lời!”.

Lục Mặc Thâm cúi xuống nhìn xuống cô ấy: “Cho nên, em đây là đang giả vờ cầu hôn anh sao?”.

“Cái gì?”.

Lâm Thúy Vân ngay lập tức bị Lục Mặc ‘Thâm làm cho choáng váng, mình cầu hôn anh ta khi nào?

Hai người Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm ở bên này, anh một câu, em một câu Lâm Thúy Vân cảm thấy hai người đang châm chọc Mộ Vãn An, nhưng trong mắt của trợ lý Liễu và Mộ Vấn An, hai người họ rõ ràng chính là ** Đặc biệt là Mộ Vấn An, sự ghê tởm trong mắt cô ta đã không thể nói thành lời.

Thấy chủ đề của họ ngày càng đi xa, Mộ ‘Vãn An cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng ho hai tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lâm Thúy Vân đang lo không biết phải trả lời như thế nào, đột nhiên thấy Mộ Vấn An đúng lúc giải vây, cô ấy vội vàng chuyển chủ đề: “Được rồi, lúc nãy khi em đến đây, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Cô tên là Mộ Vấn An phải không? Có phải cô vừa nói muốn đến nhà Lục Mặc Thâm tẩy rửa quần áo đúng không?”.

Mộ Vãn An cảm thấy lời nói của Lâm Thúy ‘Vân đúng là ngạo mạn, thật là kinh tởm như thể cô ta nuốt một con ruồi.

Người phụ nữ này vậy mà nói rằng mình vô tình nghe được?

Vô tình nghe được cái rắm!

Thời gian cô ta nói chuyện với Lục Mặc Thâm không ngắn, nhưng người này từ đầu đến cuối đều nghe thấy.

Nếu nói là không cẩn thận nghe được thì cũng quá không cẩn thận rồi!

Mặc dù trong lòng đã điên cuồng bản Lâm Thúy Vân mười nghìn lần nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vấn An vẫn rất hờ hững “Cô Lâm, vừa rồi không phải cô nói sẽ không để ý sao? Bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ là do tôi không chu đáo cho lắm, cho nên hôm nay tôi sẽ đi trước!”.

Mộ Vãn An mỉm cười, gật đầu với Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm như một lời tạm biệt, nhưng Lâm Thúy Vân sao có thể để cho cô ta đi như vậy?

Mộ Vãn An! Đã có Lâm An Nguyên rồi mà cô ta còn muốn đụng đến Lục Mặc Thâm?

Lâm Thúy Vân tôi hôm nay sẽ không định để cho cô đi như vậy đâu!

“Cô định đi đâu? Đứng lại đó!”.

Lâm Thúy Vân lao tới, nắm lấy cánh tay cô ta.

Lâm Thúy Vân xuất thân từ khiêu vũ nên rất sức lực không nhỏ.

Cô ấy đưa tay nằm lấy Mộ Vấn An, bàn tay mạnh như một chiếc kìm, Mộ Vấn An cảm thấy đau đớn nhưng cô ta không thể giấy ra được.

Khuôn mặt của Lâm Thúy Vân cười như không cười: “Không phải là cô vừa mới nói, nếu cô trở về như thế này thì bố mẹ sẽ lo lắng sao? Hay là cô cứ vào tẩy rửa một chút đi, đúng lúc tôi cũng là phụ nữ, tôi giúp cô cũng không có chuyện gì!”

Nói đến đây, cô ấy cũng không quan tâm Mộ Vãn An có muốn hay không, cô ấy cưỡng ép kéo cô ta quay lại, đi về phía nhà của Lục Mặc Thâm.

Đi được vài bước, cô ấy thấy Lục Mặc Thâm vẫn ở đó, Lâm Thúy Vân không vui quay đầu, hét lên với anh ta: “Giáo sư Lục, anh đứng đó làm gì vậy?

Anh không mở cửa làm sao bọn em vào” Lục Mặc Thâm đứng sững tại chỗ, đầu đầy mây đen, người phụ nữ này lại muốn làm gì?

Nhưng người phụ nữ này là vợ của anh ta, anh ta không thể không giữ thể diện cho cô ấy trước mặt người phụ nữ khác.

Vì vậy, anh ta quay đầu, liếc nhìn trợ lý Liễu: “Anh về trước đi”.

Sau khi dặn dò xong, anh ta quay người đi về phía biệt thự.

Vì là khóa vân tay nên anh ta nhấn một chút cửa đã mở ra.

Lâm Thúy Vân gần như kéo Mộ Vấn An vào phòng khách, rồi nhìn xung quanh: “Nhà vệ sinh tầng một ở đâu?”

Mộ Vẫn An bị cô ấy kéo đau muốn chết, nhưng lại không dám phát cáu: “Cô trước hết hãy buông tay tôi ra đã”.

Lâm Thúy Vân sao có thể đồng ý buông tay: “Như thế sao được, tôi không thể buông cô ra được! Nhà của giáo sư Lục rất lớn, tôi sợ cô bị lạc! Lỡ như cô muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại vào phòng ngủ rồi bò lên giường thì làm sao bây giờ?”

Lời nói của Lâm Thúy Vân thật sự quá trắng trợn, khuôn mặt của Mộ Vãn An trở nên rất khó coi.

Lúc này, nếu không có Lục Mặc Thâm, nhất định cô ta sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, trực tiếp vồ lên xé nát cái miệng chua ngoa của Lâm Thúy Vân.

Nói thế nào thì cô ta và Lâm Thúy Vân mới chỉ lần đầu gặp mặt, tại sao cô ta lại có thái độ thù địch với mình như vậy?

Hay là cô ta đã để lộ sơ hở gì?

Nghĩ đến đây, Mộ Vấn An đột nhiên bình tĩnh trở lại, không còn nghĩ tới chuyện giấy giụa nữa.

Đúng lúc này, Lục Mặc Thâm bước vào, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang kéo cánh tay của Mộ Vẫn An, nói: “Phòng thứ ba ở bên trái”.

“Được, cho em mượn một chút!”.

Lâm Thúy Vân nhanh chóng kéo Mộ Vấn An vọt vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trong nhà của Lục Mặc Thâm rất rộng rãi, sau khi bước vào Lâm Thúy Vân trực tiếp dơ tay ra đóng cửa.

Cô ấy chặn cửa, chống nạnh nhìn Mộ Vấn An: “Đi tẩy rửa?”

Sau khi nói điều này, cô ấy đột nhiên nhận ra: “Ôi, hình như vừa nấy tôi đã nói là sẽ giúp cô tẩy rửa? Nào, tôi giúp cô, giúp côi”.

Nói xong, cô ấy bỏ qua lời từ chối của Mộ Văn An, kéo người đến bên cạnh bồn rửa mặt, vặn vòi nước, ấn đầu cô ta xuống.

Cô ấy mở vòi nước đến mức lớn nhất, Lâm Thúy Vân dùng tay chặn vị trí của ống nước, nước chảy ra rất nhiều bắn tung tóe, còn bắn lên người và mặt của Mộ Vãn An.

Lâm Thúy Vân cầm lấy chiếc khăn thấm nước lau lên mặt Mộ Vẫn An.

Cô ấy muốn xem khuôn mặt giả tạo này sẽ như thế nào nếu nó được rửa sạch.

Vốn dĩ Lâm Thúy Vân chỉ định tẩy đi lớp trang điểm của cô ta, nhưng không hiểu sao Mộ Vẫn An dường như vô cùng sợ nước chạm vào mặt mình.