Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 622




Chương 622: Nếu cô mà còn dám nhăm nhe giáo sư Lục thì tôi sẽ cho cô biết tay!

Tô Kim Thư phiền muộn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Nhưng khi thấy màn hình nhấp nháy hiển thị một dấy số lạ, ngay lập tức, trái tim cô như bị siết chặt lại.

Đó là bởi vì dãy số này rất giống với số điện thoại mà hồi trước Âu Mỹ Lệ dùng để gọi cho cô.

Tô Kim Thư vội vàng nghe điện thoại: “A lô.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, giọng nói mệt mỏi của Âu Mỹ Lệ truyền tới: “Chị Tô, thứ mà em muốn, chị đã chuẩn bị xong chưa?”

Tô Kim Thư nghe thế, cảm thấy giọng điệu của Âu Mỹ Lệ có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều. Cô nhìn thoáng qua chiếc túi giấy kraft trên tay, trả lời: “Đã chuẩn bị xong xuôi”

Sau khi nghe được những lời này, tinh thần của Âu Mỹ Lệ mới hồi phục lại đôi chút: “Chút nữa em sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động của chị, có thể phiền chị chạy một chuyến hay không?”

Tô Kim Thư căng thẳng ngồi ngay ngắn lại: “Có thể”

“Cảm ơn chị!”

“Cô Âu, tôi có thể hỏi một chút hay không, không biết tình hình hiện tại của anh trai tôi như thế nào? Cô có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy một câu thôi được không?”

Âu Mỹ Lệ vô cùng khó xử: “Rất xin lỗi, chuyện này e là em không làm được”

“Nhưng mà tôi thực sự rất lo lắng cho anh.

Mỹ Lệ vừa nói dứt lời, „y Âu Mỹ Lệ có thể nhận thấy được cảm xúc hỗn loạn của Tô Kim Thư, do dự một lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Em sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng để có thể gặp anh ấy một lần, sau đó chuyển tin nhắn của chị cho anh ấy. Nhưng mà em không thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ có cơ hội gọi điện thoại cho chị đâu”

“Như vậy là tốt rồi: Sau khi cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tô Kim Thư đã nhận được một tin nhắn, là Âu Mỹ Lệ gửi địa chỉ tới.

Cô cất đồ vào trong ba lô, thay một bộ quần áo khác, sau đó đội mũ lưỡi trai rồi đi ra khỏi cửa.

Tô Kim Thư bắt taxi, khoảng tầm hai mươi phút là đã đến nơi.

Điểm đến là một khu dân cư bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, môi trường xung quanh nhìn qua có vẻ vô cùng quen thuộc.

Tô Kim Thư bước vào trong khu dân cư, cô có thể dễ dàng nhận thấy dòng người đi lại tấp nập xung quanh, vô cùng náo nhiệt.

Tại sao Âu Mỹ Lệ lại chọn một nơi đông người như thế này?

Tô Kim Thư đi theo định vị địa chỉ trong tin nhần, tìm được tòa chung cư cao cấp trong khu dân cư.

Tâng tám, phòng 802.

Sau khi lên đến nơi, Tô Kim Thư bắt đầu gõ cửa. Thế nhưng, cô gõ cửa phòng mấy lần liền mà bên trong không có bất kỳ một phản hồi nào. Tô Kim Thư không chịu từ bỏ, tiếp tục gõ thêm mấy lần nữa, song, vẫn không hề có tiếng đáp lại từ bên trong phòng.

Cô ngẩng đầu kiểm tra lại số phòng, đúng là 802 rồi mà nhỉ.

Rõ ràng Âu Mỹ Lệ đã nói là sẽ có người đợi ở trong để lấy đồ mà, tại sao gọi mãi mà không có ai đáp lại thế?

Tô Kim Thư vừa mới giơ tay lên, định gõ cửa thêm lần nữa, thì đột nhiên, cánh cửa trước mặt mở toang. Ngay sau đó, một bàn tay to lớn thò ra bóp cổ cô, rồi dùng sức kéo mạnh một cái, Tô Kim Thư cứ như vậy bị kéo vào trong phòng.

Rầm!

Cánh cửa sau lưng mạnh mẽ đóng lại, người đàn ông đang đứng trước mặt cô cao gần một mét chín mươi, bên dưới quả đầu rối bời như tổ chim là một khuôn mặt vô cùng điển trai.

Anh ta có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, đáng tiếc giờ phút này ánh mắt ấy lại vô cùng dữ tợn, cả người tràn đầy sát khí: “Con mẹ nói Cô lại là phóng viên của cái tờ báo lá cải nào nữa thế hả? Mấy người có thôi bày trò đi hay không? Có tin là tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể bóp chết cô hay không?”

Thật là đáng sợ quá đi…

Tô Kim Thư bị dọa đến mức mặt mày tái mét, theo bản năng đưa tay lên che bụng Cổ của cô bị anh ta siết chặt, cả người bị ép vào mặt tường.

Người đàn ông trước mặt quá ư là bạo lực, khiến cho cô không dám phản kháng, dù chỉ một chút. Tô Kim Thư sợ nếu chống cự, thì ngay lập tức, cô sẽ bị người gã điên trước mặt bóp chết tươi tại chỗ.

“Tôi… Tôi tới đây để giao đồ… Anh là… Cô Âu… Khụ khụ khụ..”

Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu, cổ đã bị ghìm chặt, khiến cô không thể nào thở nổi Gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ bất mãn và hung dữ: “Giao đồ? Thật đúng là vớ vẩn! Tôi đây không có hứng thú với cái loại phụ nữ như cô! Còn nữa, cô kiếm cái cớ rõ thật là rác rưởi, cô có biết không?”

Cái gì?

Tô Kim Thư cảm thấy người đàn ông này đang phát điên thật rồi, nếu không thì tại sao những lời mà anh ta nói, cô đều không hiểu một chữ!

“Anh gì ơi… Khu khụ khu… Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm ở đâu rỉ không phải là phóng viên giải trí, tôi chỉ là tới đây gặp bạn mà thôi, trên người cũng không có bất kỳ thiết bị quay chụp nào. Vả lại, chắc hẳn anh cũng chẳng phải là siêu sao tầm cỡ gì, bãng không thì sao tôi lại không nhận ra anh cơ chứ?”

Nghe thấy những lời vừa rồi của Tô Kim Thư, người đàn ông không khỏi nhíu mày, anh †a nheo nheo mắt, bắt đầu nghiêm túc quan sát, đánh giá người phụ nữ đang ở trước mặt mình Một cô gái với dáng người cao gầy, khuôn mặt chỉ bé bằng bàn tay, vô cùng thuần khiết.

Gương mặt cô gái lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nhưng ánh mắt lại hết sức bình tĩnh và tỉnh táo.

“Cô không biết tôi là ai ư?”

Người đàn ông lạnh giọng nói, hai mắt đỏ ngầu, xem ra là mới ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức, nom vô cùng cáu kỉnh.

Tô Kim Thư mặt không biểu tình muốn lui về phía sau: “Anh cho rằng anh là đô la Mỹ hay sao? Ai ai cũng phải biết anh chắc?”

“Cô không biết tôi mà lại gõ cửa phòng tôi là sao?”

“Bạn của tôi ở phòng này – 802, tôi tới để giao một thứ cho bạn. Ngược lại, tôi cũng muốn hỏi tại sao anh lại ở đây đấy?”

“802 ư?”

Người đàn ông hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười. Anh ta xoay người dùng một tay mở cửa, sau đó túm lấy cô, kéo ra ngoài: “Nhóc con, phòng của tôi là 806, cô đi nhầm phòng rồi!”

“Cái gì?”

Tô Kim Thư nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện con số cuối cùng ở trên biển phòng quả nhiên là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn kỹ còn thấy cả vết dán ở trên tường. Mà căn phòng ở đối diện treo chình ình một cái biển 802.

Hỏng bét! Cô gõ cửa sai nhà Da đầu Tô Kim Thư tê dại, cô cứng đờ nhìn người đàn ông trước mặt: “Vô cùng xin l anh… Tôi… Tôi không biết… Đây là lần đầu tiên tôi đến đây..”

Người đàn ông buông lỏng tay ra, đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm: “Cô tưởng một câu xin lỗi đơn giản như vậy là xong việc sao? Cô có biết là đêm hôm qua mấy giờ tôi mới được đi ngủ không hả?”

Tô Kim Thư khẽ cần môi, cúi đầu với anh ta: “Hôm nào tôi… Tôi nhất định sẽ tới nhà xin lỗi. Rất xin lỗi anh, hôm nay tôi thật sự đang có việc gấp!”

Sau khi nói xong, Tô Kim Thư sợ hãi đến nỗi suýt tiểu ra quần, cô vội vàng chạy về phía cửa phòng 802 ở đối diện. Cô bối rối gõ cửa, vừa gõ vừa quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang đứng uể oải tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái để quan sát cô.

Tô Kim Thư đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không ngừng niệm chú: Mau ra mở cửa đi, mau ra mở cửa đi!

Cô phải gõ cửa đến lần thứ ba, lúc này cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ nửa gương mặt Tô Kim Thư đã từng gặp qua người này, anh ta chính là thuộc hạ của Tô Duy Nam, hình như tên gọi là Thomas thì phải Vừa nhìn thấy Thomas, Tô Kim Thư giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, cô vội vàng vọt vào bên trong.

Người đàn ông đang đứng tựa ở khung cửa, ban đầu vốn chỉ định đứng xem trò vui, thế nhưng, khi cánh cửa phòng đối diện mở ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.

Anh ta lạnh lùng nhìn, sau đó xoay người ở về phòng mình, suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Tín hiệu vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Trời ơi, hoàng tử điện hạ của tôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây đó ư?

Ngài thế mà lại có thể tỉnh ngủ trước mười hai giờ trưa cơ đấy!”

“Còn không phải bởi vì cô tìm cho tôi cái khu chung cư y như là rác rưởi hay sao!”

Người đàn ông bực bội mở miệng.

Maria ở phía đầu dây bên kia điện thoại bày tỏ sự không đồng tình: “Kính thưa hoàng tử điện hạ yêu quý của tôi, tôi đã phải vô cùng vất vả mới có thể tìm được nơi này đấy. Nói theo cách của người dân nước Thiên Hoàng, thì đây chính là phong thủy bảo địa! Ngài đã từng nghe câu “ẩn sĩ nhỏ thì ở trong rừng, ẩn sĩ lớn thì ở thành thị” hay chưa? Nếu như không có căn phòng này, thì làm sao ngài có thể yên tâm ở đây, không sợ bị paparazzi phát hiện đây?

“Nhưng mà hôm nay đã có một nhóc con không có mắt đến gõ cửa phòng tôi cơ đấy, cô có biết không?”

“Oh my god! Là phóng viên giải trí ư?” Ở đầu dây bên kia, Maria hét toáng lên.

“Theo tôi thấy thì chắc là không phải, thế nhưng cô hãy điều tra cho tôi tư liệu về một người”

“Không phải chứ, bây giờ cũng đã về nước rồi mà ngài vẫn không chịu ở yên một chỗ hay sao? Ngài cứ yên tâm ở im đây một tháng đi, sau đó tôi sẽ tạo cho ngài một thân phận hoàn toàn mới!”

“Cô không muốn chứ gì? Được thôi, để tự tôi đi tìm!”